Nhặt Được Một Chú Chó Lưu Lạc
Chương 30
Năng lượng dị thường của Dư Bổn ngày càng hỗn loạn, lần biến thân sau khi cuồng loạn này giằng co suốt ba ngày. Ba ngày cậu đều là một chú chó uể oải nằm bên chân Dư Ninh, đáng thương cọ ống quần hắn.
Ba ngày này Dư Ninh cái gì cũng không thể tự hỏi, toàn bộ đầu óc đều tràn ngập những điều mèo đen nói. Hắn biết mèo đen không nói dối, cậu ta không cần thiết phải làm vậy. Muốn đem một con cẩu không muốn đi tới thảo nguyên không biết nơi phương nào vốn không phải việc dễ dàng. Cậu ta không phải tộc nhân của Dư Bổn mà chỉ là bạn của mẹ cậu, xuất phát từ trách nhiệm mới phí tâm tư đi tìm Dư Bổn. Mà bướng bỉnh của cậu đã tiêu hao hết kiên nhẫn của mèo đen, sau đêm đó cậu ta không còn xuất hiện nữa, tựa hồ đang đợi Dư Bổn tự mình quyết định, đi hay không đi.
Dư Ninh còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng lại không đợi được mèo đen xuất hiện. Hắn không dám nhắc tới vấn đề này với Dư Bổn, mấy ngày nay cảm xúc của cậu rất tệ, tinh thần cực kỳ sa sút. Hắn cũng hiểu rõ, có lẽ sau khi Dư Bổn đi rồi sẽ không về nữa, cậu sẽ dung nhập với tộc nhân, sinh hoạt vĩnh viễn ở nơi mà Dư Ninh không biết.
Ban đêm ngày thứ tư bổn cẩu hóa thân thành người, quấn lấy Dư Ninh đòi ôm hôn. Cậu chỉ không ngừng hôn môi và gương mặt hắn, nhẹ như lông chim, những cái khác không có tâm tư muốn làm. Nhưng dục vọng của Dư Ninh tăng vọt, có vẻ phi thường không nhịn nổi. Hắn chịu không nổi những nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước kia, cấp bách dùng đầu lưỡi mình mở cạy khớp hàm Dư Bổn, nhiệt tình môi lưỡi dây dưa. Tuy Dư Ninh bình thường cũng chủ động nhưng chưa bao giờ vội vàng như đêm nay, hắn cơ hồ nhào vào người Dư Bổn, bắt lấy tay cậu tới vuốt ve thân thể mình. Mà Dư Bổn luôn bừng bừng nhiệt tình lại không ngạnh nổi, lúc Dư Ninh tự khuếch trương xong ngồi trên người cậu mà nơi kia vẫn mềm như cũ, không tiến vào được.
Dư Ninh hỏi cậu làm sao.
Dư Bổn ôm lấy hắn, liên tục đặt nụ hôn xuống môi, cổ, bả vai, lồng ngực, không mang theo một tia dục vọng, mềm nhẹ, đơn thuần là ỷ lại hôn.
Cậu không phải chỉ biết động dục sao?
Hắn ôm lấy đầu Dư Bổn, trong lòng trống không.
Buổi chiều thứ năm, Dư Ninh lái xe đưa bổn cẩu ra ngoài. Bổn cẩu có vẻ bất an, vẫn luôn quay đầu nhìn Dư Ninh khống chế tay lái. Dư Ninh vỗ vỗ đầu nó, “Đi biển chơi, còn chưa từng đưa mi tới.”
Cuối hè bờ biển rất ít người, bổn cẩu sải chân chạy vội trên bờ cát, cảm xúc kỳ lạ làm nó phi thường hưng phấn. Dư Ninh ngồi bên bờ nhìn bổn cẩu tò mò đuổi theo sóng biển chơi, thỉnh thoảng lại kêu nó đừng chạy xa quá, đừng chạy vào lòng biển.
Vài ngày rồi bổn cẩu chưa từng vui vẻ như vậy, nghịch đến mức bị sóng biển tưới ướt đẫm, lông mao vàng kim rũ hết bên người. Dư Ninh nhớ tới lần đầu tiên bổn cẩu đến nhà hắn, hắn giúp nó tắm xong lông cũng ướt đẫm như vậy, lúc đó nó vừa xấu vừa gầy muốn chết, so với hiện tại thực sự là hai hình dáng khác biệt.
Chơi nhảy sóng chơi như thế nào cũng không đủ, bổn cẩu hồn nhiên quên mình, đến tận khi Dư Ninh kêu nó.
“Không phải kêu mi đừng chạy vào nước sao? Toàn thân đều ướt rồi. Chơi đủ chưa? Đi thôi.”
Dư Ninh đứng lên đi về phía trước, bổn cẩu còn đứng tại chỗ ngao ngao kêu. Dư Ninh quay đầu lại quát lớn, “Đừng ồn!” Bổn cẩu đột nhiên thu thanh, cúi đầu chậm rãi đi lại. Dư Ninh biết nó còn muốn chơi nữa nhưng nhìn thấy hắn không vui, trong lòng cũng buồn đến hít thở không thông.
Dư Ninh đến cạnh xe, mở cửa lấy một cái khăn tắm giúp nó lau nước. Thân thể bổn cẩu quá lớn, muốn lau khô tốn rất nhiều công sức. Dư Ninh tay nhanh chóng nhưng khí lực mềm nhẹ, bổn cẩu thoải mái kêu hừ hừ, dường như trong nháy mắt hai người họ đều quên đi chuyện của mèo đen. Nhưng Dư Ninh nhìn thấy vòng cổ của bổn cẩu, là sợi da màu đen kia, trên mặt còn khắc dòng chữ nó thuộc về hắn.
“Này —”
Dư Ninh ngừng tay, phủ khăn tắm lên đầu bổn cẩu.
“Mi cùng mèo đen kia trở về đi.”
Vừa mới nói xong, Dư Ninh chỉ cảm thấy trước mặt chợt lóe lên, bổn cẩu dưới khăn tắm biến thành thanh niên. Mặt trời vẫn như cũ lóa mắt ở đằng xa, phía chân trời ánh lên màu vàng đậm.
“Cậu không thể khống chế một chút sao?” Dư Ninh vội nói, “Đây là nơi công cộng, lúc nào cũng có thể có người đi qua.”
Dư Bổn trầm mặc giấu mặt dưới khăn lông, không nhìn thấy biểu tình của cậu.
Dư Ninh chợt hiểu ra, “Cậu không thể khống chế được năng lượng của mình, đúng không?”
Dư Bổn đột nhiên kéo khăn xuống che đi hạ thân, một người đi ngang qua tò mò nhìn hai bọn họ. Đến khi người kia rời đi, Dư Ninh mới nói, “Lên xe, đi về.”
Dư Ninh không chuẩn bị quần áo cho Dư Bổn, cậu chỉ có thể quấn khăn tắm. Mỗi khi có ô tô lướt qua thỉnh thoảng vẫn có người tò mò quay sang nhìn cậu. Bị người ta coi là quái nhân tư vị không hề dễ chịu, Dư Bổn vẫn luôn sầm mặt ngồi im.
Dư Ninh lần đầu tiên biết thanh niên cũng biết giận dỗi. Hắn có đôi khi lại cảm thấy mình giống như đang nuôi một đứa trẻ, thời thời khắc khắc đều phát hiện đứa nhỏ này học được điều gì mới, có tốt, cũng có cái xấu, làm người ta ca hứng, cũng làm người ta bất đắc dĩ.
Hắn có chút mềm lòng, đóng cửa sổ xe lại.
“Nóng.” Dư Bổn rốt cuộc cũng nói một chữ.
Dư Ninh mở điều hòa lên.
Dư Bổn ngồi yên một lúc, vành mắt dần đỏ lên. Dư Ninh làm bộ không phát hiện ra. Từng giọt nước mắt lớn lăn trên gương mặt thanh niên, rơi xuống khăn lông, thấm ra một mảnh ướt sẫm màu.
Dư Ninh không đành làm ngơ được nữa, hắn dừng xe lại.
Không khí trong xe cứng ngắc, Dư Bổn vẫn còn giận dỗi, cắn môi, vẻ mặt quật cường.
Dư Ninh nói, “Cáu kỉnh có lợi ích gì? Trước hết phải xem giải quyết vấn đề như thế nào mới đúng.” Lời này đương nhiên Dư Bổn không lý giải được, Dư Ninh lại nói, “Vấn đề của cậu hiện tại, cậu rõ ràng sao?”
Hắn ngừng một hồi, an tĩnh càng làm không khí trong xe thêm căng ra, Dư Bổn càng thêm bất an, căng thẳng. Dư Ninh nhìn ra được cậu đang lo lắng, hơn nữa là sợ hãi. Nhưng hắn vẫn tiếp tục nói, “Cậu đã không thể khống chế được mình nữa rồi.”
“Chỉ là đôi khi mà thôi.” Dư Bổn vội vàng biện giải.
“Tôi không phải đang hỏi, mà là một câu khẳng định.” Dư Ninh không chút lưu tình nào nói, “Tình huống của cậu hiện tại giống như con mèo đen kia nói y đúc, đầu tiên là từ từ không thể khống chế biến thân, còn sau đó thì sao, sẽ phát sinh chuyện gì?”
“Em, em không có chỗ nào —”
“Cậu không sao cả, nhưng tôi thì có.” Dư Ninh ngắt lời thanh niên, nhanh chóng, không ngừng nói câu tiếp theo.
“Cậu đi đi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!