Huyền Linh Ký - Chương 149: Ta tên Nguyệt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Huyền Linh Ký


Chương 149: Ta tên Nguyệt


Ta mặc dù có tâm giúp đỡ nhưng cũng không phải là loại xả thân vì nước có được hay không. Nàng tâm tính mặc dù không xấu nhưng cũng không thân thiết đi đâu cả, lần trước đóng băng hắn khỏi bị yêu thú xẻ thịt lúc hôn mê mà thôi, lần này coi như trả nợ đi.

Nhưng cũng không đến nỗi là phải mang thân đánh đổi, ít nhất Dương Thiên hiện tại không định làm như thế.

Cho nên Dương Thiên nhíu mày hỏi huyền linh.

“Không có cách nào khác sao? Ta cũng không muốn mạo hiểm tiếp nhận nguyền rủa.”

Nói đùa, lưỡng nghi tâm kinh phản phệ một cái hắn lại chả chết ngay tức khắc chứ ở đó mà cứu người.

“Nếu như ngươi có thể chặt đứt cái sợi nguyền rủa này thì cũng không phải là vấn đề gì.”

Bên trong lời nói còn có một chút coi thường chi ý. Rõ ràng là nó không coi trọng Dương Thiên rồi, trong mắt huyền linh này, Dương Thiên chính là tùy ý bóp chết một con kiến.

Dương Thiên trầm tư một lúc, lại nhìn sợi dây trắng xám quấn quanh người của huyền linh, lâm vào suy nghĩ.

Sợi dây này cho Dương Thiên cảm giác mục nát đến cực hạn, giống như tùy ý một cơn gió đều có thể đem nó thổi tan vậy. Hơn nữa từ sâu trong tinh thần nói lên, Dương Thiên thấy rõ sự chán ghét cùng ghê tởm, cho nên hắn cũng không động vào sợi dây này.

Theo như huyền linh ý tứ, đây chính là thất bảo thiềm thừ nguyền rủa, đúng là lần đầu tiên trông thấy luôn. Không nghĩ là có thể vây khốn được huyền linh như thế, xem ra con phi cầm khổng lồ này cũng không mạnh đến đâu đi.

Đánh giá một lúc, vốn cũng chỉ là mang tâm lí đến “thử sức” mà thôi, hiện tại có phương hướng giải quyết rồi, Dương Thiên cũng không cần sầu khổ cái gì, hỗn độn khí cuộn lại, từ trong hồn lực thò ra ngoài, giống như lưỡi đao ra khỏi vỏ.

Xoạt!

Nhẹ nhàng vạch qua sợi giây, giống như cắt đậu phụ một dạng dễ dàng, sợi dây phẳng phiu cắt đứt đi xuống.

“Chỉ như vậy?”

Dương Thiên mang lên một giấu chấm hỏi to đùng, giống như còn có sự thất vọng kèm theo.

Một ngọn lửa xanh lam lúc này đột ngột cháy lên, từ trên thân huyền linh lan tỏa mà ra, rét lạnh không khí càng thêm đông cứng.

Răng rắc!

Sợi dây trói buộc phát ra thanh thúy tiếng đứt gãy, bị lớp băng dày đông cứng lại sau đó vỡ nát, tan biến trong không khí.

“Ngọn lửa” kia càng phát ra thịnh vượng, dần dần có xu thế thoát li khỏi thân thể mà lên, Dương Thiên vẫn không nhìn ra nó là hình dáng như thế nào, bởi vì toàn thân vẫn bị ngọn lửa này bao trùm.

“Ngươi là thế nào làm được?”

Huyền linh hiếu kỳ không thôi, kèm theo một sự hoảng hốt nhẹ, cũng không biết là nó phản ứng cái gì.

Dương Thiên nhún vai nói.

“Ta đưa tay lên nếm thử một cái, ai biết đơn giản như vậy.”

Đồng thời cảm nhận trong tay hao tổn hơn một nửa sợi hỗn độn khí kia, cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, hóa ra cũng không dễ dàng như hắn nghĩ.

Hỗn độn khí cực kỳ bá đạo, Dương Thiên mang lên một tia mà thôi, sau đó nắm ở đầu của mấy sợi hồn lực, liền đem hồn độc trong người Bàn Tiến Minh nghiền chết. Nhưng hao tổn chả tính là gì, chỉ là mất mấy hạt cấu tạo mà thôi, so sánh với lần này liền tỏ ra nhỏ bé không đáng kể.

Huyền linh giống như muốn đem Dương Thiên nhìn thông thấu một trận vậy, nhưng nó dò xét qua cũng không phát hiệm được hỗn độn khí tồn tại, chỉ thấy có chút thân thuộc cảm giác mà thôi.

“Ngươi rời đi đi, còn lại ta có thể giải quyết.”

Không tìm được manh mói nó cũng từ bỏ, quyết định giải quyết vấn đề của Hà Tuyết Nguyệt rồi nói.

Dương Thiên rút lui lại tinh thần ý niệm của mình, hỗn độn khí chủ động chạy trở lại hỗn độn châu, Dương Thiên chỉ cần lơi lỏng ra khống chế là được.

Cẩn thận kiểm tra một cái xem huyền linh mình có vấn đề gì không, cuối cùng không thấy gì bất thường Dương Thiên mới thở phào một cái nhẹ nhõm.

Cũng phải thôi, có hỗn độn châu tại, nguyền rủa kia vào được mới có quỷ.

Yên tâm đem ý niệm rời khỏi linh hải, Dương Thiên cũng có chút cảm giác mệt mỏi. Thời gian ở trong ngụy giới cũng không lâu lắm nhưng tiêu hao vô cùng lớn. Dù sao cũng là xâm nhập trái phép.

May mắn đây là Hà Tuyết Nguyệt bị động đề phòng mà thôi, hơn nữa cái huyền linh kia liền là cái vô lực, nếu không mọi chuyện cũng không dễ như vậy. Dương Thiên có vào được hay không còn là vấn đề lớn.

Trở lại ngoại giới, cũng không có yêu thú nào bén mảng đến đây, an toàn là không phải lo lắng.

Nhìn trên ba nghìn mét băng đá lạnh lẽo, Hà Tuyết Nguyệt toàn thân y phục đã bị băng sương đổ nát, Dương Thiên cũng không muốn chiếm nàng tiện nghi, từ trong nhẫn chứa vật lấy ra một cái áo khoác dài phủ lên cho nàng.

Nghĩ lại đều có chút ngượng ngùng, làm sao mấy lần gặp mặt mà y phục của nàng đều bị phá nát đâu, cũng không biết là thế nào.

Dương Thiên mặc dù nói không muốn chiếm nàng tiện nghi, nhưng dù sao cũng là vô tình chiếm rồi, cho nên trong lòng cũng lưu lại một chấm nhẹ.

Đương nhiên hắn nói không chiếm tiện nghi về thể xác, nhưng bức đồ án kia thì không buông tha đâu, chí ít là trước đó tìm “cửa vào” cho nên Dương Thiên đã sao chép xuống toàn bộ rồi, hiện tại tỉ mỉ phân tích qua một trận nữa.

Dù gì cũng có kinh nghiệm phân tích qua Vương cấp đại trận của Hán Thú Bíc Cảnh, cái Đồ Án này có phần cao siêu hơn nhưng cũng không phức tạp đến nỗi không tìm hiểu được.

Dương Thiên chỉ thành công phỏng dựng một chữ “Nhanh”, nhưng những chữ khác hắn cũng biết, chỉ là chưa có viết được ra mà thôi.

Công cuộc khai phá tri thức bắt đầu, cũng không đến nỗi khó khăn như hắn nghĩ, đồ án có thể nắm vững được, nhưng huyền diệu trong đó thì khó mà thấu hiểu.

Một ngày sau, sắc trời cũng chuyển về chiều, mặt trời hơi lộ vài tia nắng dài trên băng tuyết.

“Ưm..m!!!”

Hà Tuyết Nguyệt khẽ rên một tiếng, phun ra một ngụm máu xanh, khuông mặt từ từ giãn ra.

Hà Tuyết Nguyệt mở mắt, đôi mắt trong veo không một chút gợn sóng. Thời gian vừa rồi cũng không phải là hôn mê, mà toàn bộ tinh lực đều tập trung đến không chế công phảp phản phệ, nàng tự nhiên cảm nhận được bên ngoài, cũng nhìn được bên trong ngụy giới chuyện đã xảy ra.

Liếc nhìn Dương Thiên đang ngồi phía bên ngoài một trăm năm mươi mét, trong lòng nàng có một chút phức tạp, không hiểu thấu cùng với tò mò đan xen.

Tự dựng cho mình mấy bức tường băng, đem váy dài mặc lại tốt, Hà Tuyết Nguyệt mới trở ra, hướng Dương Thiên đi đến.

“Cảm ơn!”

Hà Tuyết Nguyệt ngữ khí trước sau như một, cứng ngắc không đổi.

“Không có gì. Vấn đề của ngươi giải quyết sao?”

Hà Tuyết Nguyệt gật đầu.

“Về thôi.”

Nói rồi thả người chạy đi, trước sau cũng không nhìn ra cảm xúc có gì thay đổi.

Dương Thiên cũng không lập tức theo sau, mà còn gọi với lại.

“Hà..đồng học, ăn một chút gì đã.”

Dương Thiên cũng thật sự là mệt mỏi vì tinh thần hao tổn, lại dành cả ngày nghiên cứu lấy đồ án cho nên cảm giác muốn ăn gì đó.

Hơn nữa nhiệm vụ có mấy ngày thời gian liền, mới qua một ngày mà thôi cũng không gấp gáp.

Hà Tuyết Nguyệt ngừng lại, nhìn Dương Thiên một hồi, cũng không hóa thành cái gì cao thượng chủ nhân, coi như đồng ý Dương Thiên đề nghị.

Dương Thiên thất Hà Tuyết Nguyệt trở lại, liền lấy ra một chút thịt tươi sống, là một con yêu thú lợn rừng, rất nhanh xử lí nướng lên.

“Ta tên là Nguyệt.”

Hà Tuyết Nguyệt chậm bước tới, đột ngột nói rồi thản nhiên ngồi xuống bên đống lửa, thưởng thức lấy mùi thơm của thịt nướng.

Dương Thiên hơi sững sờ một cái, sau đó rất nhanh liền nở một nụ cười mỉm.

Nàng cũng không phải cao ngạo.

“Gọi ta là Thiên được rồi.”

Vừa nướng thịt, còn làm thêm một chút ít rau, gia vị mọi thứ đều đủ. Cũng chẳng rõ là Dương Thiên tại sao bỏ những thứ này trong nhẫn chứa vật nữa, có lẽ để thỏa mãn thực dục của mình đi.

Dù sao số lần ăn uống đã ít lại thì chất lượng phải tăng lên chứ.

Còn tốt Dương Thiên tay nghề rất ổn, đủ để thỏa mãn bản thân mình.

Một người lặng im một người chăm chú vào công việc của mình, bên cạnh đống lửa nướng thịt, trên nên băng tuyết mát mẻ.

Hài hòa khó mà có được.

p/s: Các vị cũng đừng nói ta, hai lần đều đem y phục của nàng bạo sạch. Lần thứ nhất là ngoài ý muốn, lần thứ hai vẫn là ngoài ý muốn a kkkk.

Thực tế lần thứ nhất ai biết được còn có người xông vào thế giới kia được cơ chứ. Lần thứ hai làm sao biết được nguyền rủa kia lợi hại, quấy nhiễu huyền linh cùng bảo vật phản phệ nàng công pháp, đây chỉ là chui lỗ thủng mà thôi, cho nên nằm ngoài tính toán của nàng, mới đem tiện nghi cho Dương hòa thượng.

Không bằng cầm thú a.

Các vị cũng đừng hỏi ta số đo chi tiết của nàng, ta chắc chắn sẽ không nói 86 58 90 đâu:)) size A80 đó:))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN