UAAG - Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không
Chương 85: Trái tim của biển cả
UAAG – Đội điều tra tai nạn hàng không
Tác giả: Mạc Thần Hoan
Quyển 7: Trái tim của biển cả
Chương 85: Trái tim của biển cả
Đến tháng 10, sau khi trải qua một kì nghỉ dài, đây là lần đầu tiên các thành viên tới trụ sở chính UAAG đã được trang hoàng xong.
Khác với phong cách văn phòng mở của trước đây, lần này Lina nghiêm túc thiết kế, quy hoạch tầng văn phòng này. Có khu làm việc chuyên biệt, khu thư giãn, khu thức uống, thậm chí mỗi người đều được sở hữu một văn phòng độc lập của riêng mình. Những khu vực từng được dùng để đặt các đồ trang trí và cây xanh đều có tác dụng mới.
Khi Phục Thành bước ra khỏi thang máy, liếc mắt cái là thấy ngay đài phun nước hiện đại phía sau cửa của trụ sở chính UAAG. Đường viền bạc mảnh và đá cẩm thạch với những vân rạn trắng tinh vỡ vụn, dòng nước trong vắt bắn những tia nước uốn lượn, làn nước điểm tô cho bốn chữ cái vàng chóe.
UAAG
Tô Phi chỉ cảm thấy văn phòng mới được tân trang có khí thế hơn nhiều và hình như cũng toát lên cái khí phái của sự thành công. Cậu chàng cực kì hài lòng về văn phòng riêng của mình, sốt sắng bắt tay chuyển đồ đạc vào trong. Chú Joseph lại nhìn khá nhiều bàn làm việc trống trơn, xoay người hỏi Lina: “Sắp nhận thêm người hả cháu?”
Lina cười tủm tỉm: “Sẽ luôn có nhiều thành viên hơn mà, chú Joseph thân mến ạ. Chú không biết chỉ có mỗi năm người chúng ta thì quá là bận bịu hay sao. Chẳng lẽ chú không muốn nghỉ thêm nhiều ngày sao?”
Chú Joseph phì cười: “Tại chú thấy có vẻ cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo thôi.”
Một năm trước, họ chưa kịp chuẩn bị gì mà đột nhiên hội tụ với nhau, bước chân vào UAAG. Vào thời điểm đó, kể cả chú Joseph, Tô Phi hay Phục Thành cũng đều mù mờ cả. Không biết đội điều tra tai nạn hàng không bỗng dưng xuất hiện này rốt cuộc là để làm gì, cũng chẳng hiểu tại sao mình lại tới đây.
Hiện giờ, họ đã trở thành những người bạn quan trọng nhất.
Sau khi vào UAAG, Trác Hoàn lập tức đi về căn phòng nghỉ Lina thiết kế dành riêng cho hắn ngay. Tô Phi thấy vậy bèn nhếch mép: “Cái tên RIP này, giờ thì hay chưa, anh ta sắp bắt đầu ngủ một cách công khai trong thời gian làm việc rồi đó!”
Phục Thành: “Hình như gần đây cũng chẳng có vụ gì đặc biệt để làm mà.”
Tô Phi trợn mắt: “Anh Phục, anh có nhận ra không, anh thay đổi mất tiêu rồi!”
Phục Thành: “…?”
Tô Phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Anh thay đổi rồi, trước đây anh có vậy đâu! Trước đây anh với em cùng chung một mối thù, cùng chỉ trích hành vi trái lẽ thường của RIP. Tại sao bây giờ anh hẹn hò với RIP rồi thì lại bắt đầu nói đỡ cho anh ta vậy? Quả nhiên tình yêu khiến con người ta mù quáng mà, anh thiên vị kìa!”
Phục Thành: “…”
Chú Joseph lại chẳng để bụng: “Fly à, cái này thì cháu sai rồi, cháu học ngành máy tính thật đấy ư, trong câu nói của cháu có một lỗi logic vô cùng đơn giản. Phục và Reid yêu nhau, cháu hãy công nhận đi, rằng nó là một điều kiện đủ. Vậy hai đứa nó đang yêu nhau, thì lẽ dĩ nhiên Phục sẽ thiên vị Reid rồi, đó là kết quả dẫn tới từ điều kiện đủ. Phục Thành đang hẹn hò với Reid chứ không phải cháu. Thằng bé không thiên vị Reid thì chả lẽ lại đi thiên vị cháu?”
Tô Phi: “…”
“Không sống nổi những ngày tháng sau mất thôi!”
(*Trong logic và toán học, cần và đủ là các thuật ngữ được sử dụng để mô tả mối quan hệ có điều kiện hoặc có ý nghĩa giữa hai mệnh đề.)
Hai người cãi nhau chí chóe, trong khu thư giãn toàn là tiếng cười sang sảng của chú Joseph.
Lina đi vào, một tay chống xuống thành sofa, mỉm cười nói với cả bọn: “Tuy trông mọi người đang tán gẫu vui vẻ lắm, tôi cũng không muốn cắt ngang đâu, nhưng tôi buộc phải nói chuyện này. Thật ra bây giờ không phải mọi người không có chuyện để làm đâu. Các bạn yêu quý ạ, bản báo cáo điều tra của Air France đã đệ trình lên rồi, nhưng bên Cao Vân gửi email cho tôi, anh ấy vẫn cần chúng ta đưa ra một số ý kiến.”
Chú Joseph: “Ồ nâuuuuu!”
Tô Phi: “Sao vừa về đã có công việc vậy trời!”
Lina nháy mắt: “Này Tô Phi yêu dấu, chị phải nhắc nhở cho cậu hay, cậu đã nghỉ hơn nửa tháng rồi đấy.”
Cậu chàng Punk bịt tai.
Lina che miệng cười khẽ, trước khi đi cô mới sực nhớ ra: “Đúng rồi, tối nay tôi đặt nhà hàng đó.”
Phục Thành nhìn cô với vẻ ngạc nhiên: “Liên hoan à?”
Lina: “Phải, đồng thời chào đón một người bạn tới. Giáo sư Tsuna nhận lời mời của đại học Thượng Hải tới tham dự một sự kiện. Trước đây anh ấy đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều. Khi tôi, Tô Phi và chú Joseph xử lý vụ tai nạn của Air France, anh ấy cũng đưa ra rất nhiều sự trợ giúp. Vì lẽ đó mà tôi muốn làm thân với anh ấy hơn.”
Tô Phi tức thì thả cái tay bịt tai ra: “Ăn gì hả chị, đồ Pháp ạ? Em không muốn ăn đồ Pháp đâu, ăn ngấy rồi.”
Lina bật cười ra chiều bất đắc dĩ: “Đồ Nhật cơ.”
“Tuyệt vời ông mặt trời!”
Chạng vạng, Tsuna Teiichi xuất hiện tại cửa của trụ sở chính UAAG.
Giáo sư Tsuna đứng trước đài phun nước điêu khắc hoa lệ và rực rỡ mà nhìn một cách nghiêm túc một lúc lâu. Đến khi Lina ra cửa đón hắn ta, hắn ta im lặng đoạn, nghiêm túc hỏi: “Tôi đánh bạo hỏi một câu. Cho hỏi các cô đổi đài phun nước rồi à?”
Lina cười tủm tỉm: “Anh quan sát kĩ thật đấy.”
Tsuna nghĩ suy: “Tại tôi cảm thấy viền kim loại này hơi quen quen.”
Lina mỉm cười: “Anh không ngại thì hãy đoán xem.”
Tsuna suy tư mãi, hơi cúi người hỏi: “Liên quan đến chòm sao hả?”
Lina lấy làm ngạc nhiên: “Anh đúng là học rộng biết nhiều. Phải, đó là hình vẽ được tạo nên bởi chòm Bạch Dương, chòm Kim Ngưu, chòm Xử Nữ, chòm Thiên Bình và chòm Nhân Mã. Đó là những chòm sao của năm thành viên UAAG chúng tôi.”
“Chòm sao gì, hình vẽ nào, cái quái gì vậy?” Tiếng cậu chàng Punk cất lên trong phòng trà, cậu ta cầm một chai coca cola ra, tự dưng trông thấy Tsuna Teiichi, mắt sáng quắc, cười hì hì, xáp tới đấm lên vai giáo sư Tsuna: “Hây, lâu rồi không gặp.”
Giáo sư Tsuna bị cậu chàng đấm mà ho khan, cụp mắt nhìn cậu chàng, gật đầu nhẹ: “Lâu rồi không gặp, So-kun.”
Tô Phi kiễng chân ôm cổ hắn ta: “Nói sao nhỉ, vẫn chưa đến giờ ăn tối, chúng ta đi chơi một ván Blackjack đi. Tôi sành trò này lắm, không ngại kể cho anh hay, tên RIP kia chơi 83 lần với tôi, thua tôi 70 lần, thua đến nỗi anh ta phải quỳ xin tha.”
Tsuna Teiichi: “…”
Phục Thành bưng cà phê ra khỏi phòng trà: “…”
“Xùy, đầu óc có vấn đề.”
Phục Thành ngẩng đầu nhìn về phía Trác Hoàn bèn thấy hắn vừa xoa huyệt Thái Dương vừa đi ra khỏi phòng nghỉ. Lúc đi đến chỗ Phục Thành, hắn dừng bước, dựa tường, chẳng nghĩ ngợi gì thêm mà hếch cằm chỉ cà phê trong tay Phục Thành, hừ một tiếng.
Phục Thành: “…”
Phục Thành xoay người đi, Trác Hoàn thấp giọng chửi tục một câu, giữ tay anh lại từ phía sau: “Làm gì thế, giờ đến cả một cốc cà phê mà em cũng không pha cho anh à?”
Phục Thành bình tĩnh hỏi ngược lại: “Bộ chả phải anh không uống cà phê đen sao, em đi lấy đường cho anh.”
Trác Hoàn hơi sửng sốt, nhếch môi ừ khẽ.
Lúc ăn tối, Tô Phi rất đỗi hào hứng, cứ chém gió chiến tích của mình trên bàn cơm mãi, kể mình đã giết giáo sư Tsuna tơi bời bằng Blackjack như thế nào. Cậu chàng nói tiếng Trung, tốc độ rất nhanh, hình như Tsuna Teiichi không nghe hiểu, cứ mãi cúi đầu ăn đồ của mình, không rót rượu như mọi người.
Đợi đến khi Tô Phi nói phát mệt cầm cốc nước lên uống, Tsuna Teiichi mới đặt đũa xuống, cất giọng đều đều: “So-kun à, chúng ta đã chơi tổng là 14 ván Blackjack, cậu thắng 6, tôi thắng 8.”
Tô Phi không uống trót lọt, mém tí thì sặc chết: “Khụ khụ khụ khụ!”
Cậu chàng Punk ngẩng đầu nhỉn hắn ta với vẻ không tin nổi: “Anh biết tiếng Trung á?”
Giáo sư Tsuna nhìn cậu ta bằng ánh mắt bình tĩnh: “Hình như tôi chưa bao giờ nói là tôi không biết tiếng Trung mà nhỉ?”
Tô Phi: “…”
Á đù!
Mọi người cười phá lên.
Lúc đưa món chính lên, điện thoại Trác Hoàn báo tin nhắn. Hắn cầm điện thoại lên nhìn, ánh mắt dần nghiêm lại.
Hắn gửi mấy tin nhắn đi rồi cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bao. Khi hắn rời khỏi phòng, mọi người loáng thoáng nghe thấy “318” qua khe cửa. Bầu không khí thư thái lặng đi vài giây cho mãi đến khi Tsuna Teiichi mở lời hỏi: “Là Rogge 318?”
Phục Thành ngẩng đầu nhìn hắn ta: “Giáo sư Tsuna cũng biết à?”
Tsuna Teiichi gật đầu: “So-kun từng kể với tôi chuyện Taku-kun vẫn luôn vớt Rogge 318 rồi.”
Cả bọn quay phắt đầu nhìn Tô Phi.
Tô Phi: “… Gì! Đó có phải bí mật đâu nào, tôi chỉ thuận miệng kể thôi mà. Đậu má, Tsuna Teiichi, anh nhớ rõ như vậy làm chi.”
Đến khi Trác Hoàn quay lại, Phục Thành nghĩ đoạn bèn hỏi: “Bên Rogge 318 có tin tức hả anh?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trác Hoàn.
Ngón tay cầm điện thoại hơi sượng lại, Trác Hoàn lia mắt nhìn những người ngồi trước mắt mình, lúc tầm mắt chuyển đến Tsuna Teiichi bèn dừng một lát, chân mày chau lại như muốn nói “Anh ở đây làm gì”, song hắn chẳng nói ra mà chỉ thốt lên bằng giọng lạnh tanh: “Ừ, phát hiện một mảnh xác ở Unalaska, có vẻ là cánh đuôi của Rogge 318, nhưng đã bị ăn mòn khá nghiêm trọng, đang làm công tác rửa lại.”
Chú Joseph: “Nếu thật sự là Rogge 318 thì chẳng lẽ nó sắp nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa thật sao?”
Trác Hoàn khịt mũi cười khẩy: “Lại nhìn thấy ánh mặt trời? Chỉ đơn giản như vậy? Chậc, Phục Thành à, em nói cho chú ấy biết đi.”
Phục Thành im lặng rồi thốt: “Trong hai năm nay, thầy Trác đã vớt mảnh xác của Rogge 318 được ba lần, nhưng rất tiếc, vẫn không tìm được nó.”
Ngón tay Trác Hoàn gõ nhịp khẽ trên bàn: “Ở trên Thái Bình Dương có một mảnh xác máy bay bị ăn mòn nghiêm trọng trôi dạt vào bờ biển thì thường sẽ có ba tình huống xảy ra. Thứ nhất, đó không phải mảnh xác của Rogge 318. Vậy thì quá đơn giản, có vô số máy bay đã rơi xuống Thái Bình Dương từ tận thế kỉ trước đến bây giờ. Nhất là ở những năm 50 của thế kỉ trước, ít nhất đã lên đến hàng trăm máy bay rơi xuống, mảnh xác nổi lềnh phềnh, ai biết là cái gì.”
“Thứ hai, đó là mảnh xác của Rogge 318.”
Lina suy ngẫm một lúc: “Nếu là mảnh xác của Rogge 318 thì Reid à, chúng ta vẫn sẽ không tìm được hay sao?”
Tsuna Teiichi đẩy cái kính trên sống mũi, giải thích: “Thực chất đây là một chuyện cực kì phức tạp. Chắc chắn Rogge 318 đã rơi xuống biển, đó là điều không thể nghi ngờ thêm. Nhưng đồng thời, khi nó rơi xuống biển thì hiển nhiên, chắc chắn thân máy bay của nó đã bị sức căng bề mặt khổng lồ của biển cả phá tan tành. Gãy thành mấy mảnh là rất bình thường, gãy thành rất nhiều mảnh là cũng hết sức hợp lí. Cho nên, cái khả năng thứ hai mà Taku-kun nói có lẽ là, mảnh xác tìm thấy chính là một mảnh nhỏ bị rơi ra vào khoảnh khắc rơi xuống biển, không có quan hệ tất yếu nào với thân máy bay chính. Thậm chí cũng có khả năng nó nằm cách thân chính khá xa.”
Trác Hoàn nhìn hắn ta, nói bằng giọng lười nhác: “Phải. Một khả năng cuối cùng là, mảnh xác này thật sự rơi ra từ thân chính, tìm thấy nó tức là có cơ hội tìm thấy chiếc máy bay đã rơi xuống biển.” Vừa dứt lời, Trác Hoàn ngồi dịch gần chỗ Phục Thành, dựa vào cánh tay anh, cất giọng lười biếng: “Phục Thành ơi, gắp món kia cho anh với.”
Phục Thành liếc hắn bèn thấy Trác Hoàn đang cười nhạt nhìn mình.
Anh trưng bản mặt bình tĩnh gắp một miếng sashimi vào đĩa Trác Hoàn, hắn cúi đầu bật cười.
Chẳng mấy chốc, ai nấy đều quên mất cuộc gọi Trác Hoàn đi ra ngoài nghe giữa chừng kia.
Thất vọng từ lần này sang lần khác, không có kết quả từ lần này sang lần khác làm chẳng một ai để ý đến cuộc gọi nhìn như bình thường ấy nữa.
Ở Thái Bình Dương mênh mông vô ngần, 18,000 km vuông.
Cuộc trục vớt hai năm nay chưa bao giờ ngừng lại ấy, là một sự cầu nguyện xa xỉ, là một niềm hi vọng rơi xuống tận cùng của vũ trụ và gần như chẳng còn lóe sáng nữa.
Chiếc máy bay Rogge 318 kia chính là trái tim của biển cả bị thất lạc giữa đại dương mênh mông.
Phân tích về Phục Thành (Tấn Giang, chương 69, mới)
Tất cả những cảm xúc của Phục Thành đều được giấu đi. Anh luôn phơi bày sự bình tĩnh và ôn hòa ra ngoài, đối xử thân thiện, lịch sự với người khác, chưa bao giờ mất khống chế. Đó cũng là cái vẻ giả tạo như lời Trác Hoàn đã nói từ cách đó rất lâu. Dẫu có bị Trác Hoàn trêu, Trác Hoàn ghẹo, anh vẫn trưng bản mặt bình tĩnh, cùng lắm là đỏ tai thôi.
Phục Thành vẫn luôn gò bó và tự kiềm chế bản thân. Anh luôn ôn hòa, luôn bao dung, năng lực chuyên ngành vượt trội. Anh không hề bàn tán về nhân phẩm của cô bạn gái cắm sừng mình với Lina, lúc gặp lại ở tiệm cà phê cũng không hề buông một câu khó nghe nào với cô ta. Đối mặt với càng bánh xe gặp sự cố, anh cũng không hề hốt hoảng, cứ hạ cánh một cách ung dung. Tuy rằng anh không đọ lại Trác Hoàn về mặt thiết kế máy bay, nhưng anh luôn có khả năng hiểu được lối tư duy của Trác Hoàn, kể cả là về mặt kĩ thuật hay là mặt tình cảm. Tôi cảm thấy một con người như anh là rất lôi cuốn.
Hồi trước có rất nhiều chị em chê anh ấy như nhân vật làm nền, mấy chương trước hơi có cảm giác này thật, sau này nhiều đất diễn hơn có lẽ sẽ không còn làm nền nữa. Anh không có cái vẻ ngạo mạn, cậy tài mà kiêu căng như Trác Hoàn, không nhắng nhít như Tô Phi hay chú Joseph, không giỏi ăn nói như Lina, có vẻ tính cách của anh không được nổi bật cho lắm. Nói theo một cách khác thì là trong cái bối cảnh thịnh hành văn hóa thức ăn nhanh, trông như anh không thể cuốn cái nhìn của độc giả nhanh bằng những người khác, hào quang của anh rất dễ bị người khác lấn át. Nhưng đó lại là điểm độc đáo ở Phục Thành, tựa như một thứ gì đó ngấm ngầm lôi cuốn, hoặc như một hồ nước luôn yên cả trước sóng dữ, đáng để dựa dẫm.
Trác Hoàn là ngoại lệ của anh. Phục Thành thừa biết mình nên đẩy hắn ra, song anh vẫn không thể né mình khỏi những khiêu khích và trêu ghẹo của hắn, sẽ khó kiềm nén tình cảm mà hôn, sẽ làm tình biết bao nhiêu lần với hắn, sẽ cho Trác Hoàn vào sống chung, sẽ dung túng sự trêu ghẹo của Trác Hoàn hết lần này đến lần khác (nói thật thì tôi cảm thấy thi thoảng hành vi của Trác Hoàn có thể được xem là quấy rối tình dục). Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy một Trác Hoàn sở hữu đôi mắt phủ kín sao trời, anh có thiện cảm với hắn ngay. Đó không phải cái thích dành cho người mình thương, nhưng khi anh biết Trác Hoàn tự chi khoản tiền trục vớt, chứng kiến một số sự cố chấp của Trác Hoàn (ví như không cho phép cái khả năng đổ vấy lên danh dự của người đã khuất), nhìn thấy tài năng của Trác Hoàn, thì rất dễ chuyển thành cái thích dành cho người yêu.
Tình cảm khó kiềm nén, anh thích Trác Hoàn. Thế nhưng, anh giấu nhẹm đi, thậm chí đến cả chúng ta cũng không nhìn thấu được những dao động tâm lý của anh, chỉ có thể suy đoán tình cảm của anh qua hành động của anh mà thôi.
Câu nói gây tổn thương của Trác Hoàn, giải nghĩa trực quan qua con chữ sẽ là “Em chỉ là bạn giường của tôi mà thôi, tôi chưa từng thích em, toàn là em thích tôi cả”. Móc nối với sự kiêu ngạo và tự phụ của hắn, gia đình tệ hại của hắn, trạng thái tinh thần (bị bố mẹ, thầy kích thích) và trạng thái thể xác (thức trắng đêm) lúc đó không được tốt, thì có thể những câu này là những câu không lựa lời để hắn giữ cái lòng tự trọng của mình. Thế nhưng, chúng thực sự rất gây tổn thương.
Nhưng Phục Thành không hề nổi giận, anh vẫn bình tĩnh mà dặn Trác Hoàn lo vết thương và xin nghỉ, sau đó mới xoay người rời đi, nuốt hết bao nỗi đau khổ vụn vỡ một mình. Ngay lúc này, tôi mới nhìn thấy một số hoạt động tâm lý rõ ràng của anh. Anh không khóc không cãi cọ, khiến người ta thương khôn kể. Thật ra tôi vẫn luôn nghĩ suy, phải là một môi trường trưởng thành như thế nào mới tạo nên cái tính cách bình tĩnh, bao dung, khắc chế, tự kiềm chế của anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!