Người Không Thể Bỏ Lỡ
Phần 24
Đọc đến đó thì tôi đã lờ mờ hiểu ra vấn đề rồi. Thì ra lâu nay chị ta là người đứng sau giật dây tất cả, clip đó cũng là chị ta quay, người tung lên mạng cũng là chị ta, và có lẽ những chuyện rắc rối của tôi ở văn phòng thời gian trước cũng do chị ta gây nên.
Không thể nghĩ được một người trước mặt mình luôn giả lả tươi cười, chị chị em em ngọt xớt thế, thế mà sau lưng lại tìm cách đâm tôi một nhát dao đau như vậy. Tôi bực lắm nhưng nghĩ xung quanh còn có mọi người, và cả anh Hải nữa, thế nên đành nhẫn nhịn, âm thầm cộng tội của chị ta vào sổ để có dịp tính luôn một thể.
Tôi vẫn tỏ ra bình thường với bà Bích và tất cả mọi người cho đến tàn cuộc, lúc đó cũng đã gần mười một rưỡi đêm rồi, mọi người hầu như say ngất ngưởng nên xong xuôi là giải tán ai về nhà nấy.
Chị ta thấy tôi đi một mình nên hỏi:
– Thanh có đi về cùng chị không em? Chị chở về.
– Không. Em đi taxi thôi. Chị cứ về đi ạ.
– Say thế đi taxi nhỡ có việc gì thì sao? Thôi lên đây chị chở.
Tôi sợ bà Bích lại tìm cách hại mình nên định từ chối, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì anh Hải lại bảo:
– Thôi, nãy anh đến đón Thanh thì giờ anh chở Thanh về. Không phải lo. Đảm bảo về đến nhà nguyên vẹn, không mất một sợi tóc nào đâu nhé.
– Em chỉ sợ anh còn nguy hiểm hơn ấy. Haha.
– Ai chứ Thanh thì anh không dám đụng đâu. Có người giết anh chết. Thôi Bích về đi em. Để Thanh anh chở về cho.
– Vâng. Thế em về đây, sếp với Thanh về sau nhé.
Bình thường thấy chị ta quan tâm tôi thế thì tôi cảm động lắm, nhưng hôm nay thì chỉ thấy tởm. Bởi vì so với bà Hương thì chị ta còn kinh khủng hơn cả trăm lần, bà Hương ghét tôi sẽ chửi thẳng mặt, còn bà Bích mới là kẻ giả tạo chuyên gắp lửa bỏ tay người. Loại phụ nữ lòng dạ rắn rết như vậy mới đáng sợ.
Chờ đến khi anh Hải thanh toán xong thì mọi người đã đi về hết, chỉ còn lại mỗi tôi với anh ấy đứng ở quán. Anh Hải quay sang nhìn tôi hỏi:
– Thanh say lắm rồi à em?
– Vâng, cũng hơi say say anh ạ. Hôm nay em uống hơi nhiều mà.
– Ừ, thế chịu khó đợi tý nhé. Chắc sắp đến rồi.
– Ai đến hả anh?
– Vũ. Anh gọi nó đến đón em.
– Ơ… sao lại thế ạ? Sao tự nhiên anh lại gọi anh ấy đến đón em?
Tôi vừa nói đến đó thì phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng quen thuộc:
– Tôi đến thì sao?
Nghe tiếng Vũ, tôi vội vàng quay đầu lại, thấy anh đã đứng sau từ bao giờ. Lâu rồi chúng tôi không gặp nhau, mà thời gian ấy cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện cho nên tôi cứ thấy ngượng ngập xa cách làm sao ấy, cứ đứng ngẩn ra nhìn anh.
Anh Hải thấy tôi gượng gạo không lên tiếng thì vỗ vai tôi bảo:
– Anh về đây. Hôm nay em uống nhiều rồi. Để Vũ nó đưa về.
– Nhưng mà em…
– Em không nghe Bích nó nói à, đi với anh có khi còn nguy hiểm hơn ấy. Thôi tốt nhất là em cứ về với Vũ đi. Vũ an toàn hơn anh mà.
Dứt lời, anh Hải lại ngẩng lên nhìn Vũ:
– Đấy, giao cho cậu đấy. Chở về đi. Hôm nay Thanh say lắm rồi đấy.
Anh Hải nói xong thì đẩy tôi về phía Vũ rồi vội vàng lủi mất. Tôi thì chẳng biết phải làm sao cả, cứ im lặng cúi đầu nhìn xuống đất, lúc ấy có lẽ rượu cũng bắt đầu ngấm rồi nên chân mềm nhũn sắp không đứng vững nữa. Anh nhìn chằm chằm tôi vài giây rồi nói:
– Về không hay muốn đứng đây?
Cuối cùng, không còn cách nào khác, tôi đành ngồi cùng xe Vũ để đi về. Suốt cả quãng đường đi cả hai chúng tôi vẫn chẳng nói gì cả, cứ im lặng nhìn dòng xe cộ như thoi đưa trên đường đến khi mí mắt bắt đầu ríu lại, sau đó ngủ quên đi lúc nào không biết.
Tôi chẳng biết mình ngủ bao lâu, chỉ biết khi lờ mờ thấy người mình nhẹ bẫng mới hé mắt ra, thứ trông thấy đầu tiên chính là một yết hầu nam tính quen thuộc, và cả người mình cũng đang nằm gọn trong một lồng ngực quen thuộc.
Hình như Vũ đang bế tôi đi vào nhà… anh bế tôi… lần đầu tiên trong đời anh bế tôi…
Sau bao nhiêu chuyện mà vẫn còn được anh ôm thế này, viền mắt tôi bỗng nhiên không kìm được, trở nên nong nóng, nước mắt muốn chảy ra nhưng may sao lý trí vẫn còn đủ vững vàng để ngăn lại. Tôi hít sâu một hơi, tận lực đè nén khát vọng của mình vào tận trong đáy lòng, chậm chạp cựa quậy muốn thoát khỏi vòng tay anh:
– Buông tôi.
– Nằm yên.
Chân anh rất dài, lúc đó thang máy dừng ở tầng 18, anh chỉ cần sải mấy bước là có thể đến được nhà tôi. Vũ bế tôi vào nhà, đặt lên giường, tôi cứ nghĩ đã mất công đến tận đây rồi thì ít nhất cũng phải làm chuyện đó xong rồi mới đi. Thế nhưng cuối cùng anh lại chẳng làm gì cả, chỉ đắp chăn cho tôi rồi đứng dậy định đi về.
Khi thấy anh chuẩn bị rời đi, tự nhiên trong lòng tôi lại xuất hiện cùng lúc hai cảm giác, một là nhớ anh đến điên cuồng, hai là ghen. Tôi nghĩ nửa tháng qua anh có bà Hương, anh giải quyết với chị ta rồi nên mới không cần tôi nữa…
Sự đố kị trong lòng tôi lớn đến nỗi khiến tôi quên sạch mọi thứ, lúc ấy chẳng nghĩ được gì cả mà vội vã lồm cồm bật dậy, túm lấy cổ tay anh:
– Anh về à?
– Sao?
– Đừng về. Ở với em đi.
Vũ quay đầu nhìn tôi, anh nhìn rất lâu, dường như cảm thấy hơi khó tin nên mới quan sát kỹ tôi như thế. Tôi cũng ngẩng lên nhìn anh chằm chằm, có rượu vào, và cả ánh đèn nhập nhoạng trong phòng ngủ nữa, tôi thấy người đàn ông tôi yêu đẹp trai vô cùng, vừa cao vừa trắng, vừa giàu lại vừa phong độ, thế này thì không cần rượu thì tôi đã đủ say rồi.
Nhưng mà có rượu vào thì tôi lại say gấp đôi…
Tôi thấy anh không trả lời, lại nuốt khan một ngụm nước bọt rồi ngập ngừng nói:
– Em nhớ anh, em muốn…
Trong đêm tối, tôi nghe thấy tiếng anh hít sâu vào một hơi, sau đó chỉ chưa đầy hai giây thì toàn thân tôi trở nên nặng trĩu. Vũ đè lên tôi, bàn tay của anh vội vã cởi quần áo trên người tôi, tôi cũng giơ tay định cởi đồ của anh nhưng cúc áo sơ mi quá vướng víu, tôi không kiên nhẫn được nên bực bội xé tung ra.
Tôi lẩm bẩm bảo:
– Anh có nhớ em không? Anh không nhớ em à? Sao anh lại về? Sao anh không muốn em…
Lần đầu tiên Vũ thấy tôi nhiệt tình như thế thì có chút khựng lại, anh im lặng một lát rồi cúi xuống khẽ hôn lên cổ tôi:
– Say lắm rồi à?
– Anh làm em say. Tại anh làm em say.
– Ừ rồi. Anh làm em say.
– Sao anh không hôn em? Anh hôn em đi.
Trên người tôi đã sớm không còn mảnh vải nào cả, lúc ấy hơi nóng từ rượu và hơi nóng từ tình làm tôi điên rồi. Tôi không tự chủ được mình nói gì cả, cũng chẳng quan tâm mình bẩn hay sạch mà cứ mè nheo đòi Vũ phải hôn tôi.
Cuối cùng, anh đành phải bảo:
– Nhắm mắt lại đi.
Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt, cảm giác hồi hộp giống như ngày còn nhỏ, nhắm mắt lại là sẽ được tặng quà. Tôi phấn chấn chờ đợi mấy giây mà không có động tĩnh gì, cuối cùng thất vọng mở mắt thì thấy Vũ đang nhìn mình, anh ở sát gần tôi nhưng vẫn không hôn.
Chẳng hiểu sao chỉ mỗi thế thôi mà tôi tủi thân suýt khóc, tôi hờn dỗi định quay đi, thế nhưng còn chưa kịp ngoảnh đầu ra chỗ khác thì bỗng nhiên lại thấy một thứ mềm mềm man mát áp xuống.
Môi của anh… thì ra đây là vị của môi anh… tôi cứ nghĩ sẽ khô khan và lạnh lùng nhưng không. Môi anh ấm áp vừa phải, lạnh lùng cũng vừa phải, giống như bạc hà, cho người khác cảm giác the mát chứ không buốt giá như mùa đông.
Tôi xúc động vòng tay ôm lấy cổ anh, chậm chạp hé miệng đáp lại nụ hôn của anh, mùi vị môi lưỡi quấn quít một cách nhẹ nhàng giống như một sợi dây ràng buộc trái tim tôi, đến khi trở nên mạnh mẽ kịch liệt thì lại có thể khiến cho tâm hồn tôi điên đảo.
Chỉ cần nghĩ đến người đàn ông này hôn tôi thôi là tôi đã có cảm giác như mình đã nắm giữ được cả thế giới rồi. Anh hôn tôi… anh muốn tôi… anh là của tôi… người mà tôi không thể chạm đến, dù chỉ là của tôi trong một đêm nay thôi, tôi cũng đã thấy đủ rồi.
Tôi run rẩy khẽ nói:
– Em thích thế này…
– Ừ.
Anh định nói thêm câu gì đó, nhưng tôi không đủ kiên nhẫn để nghe mà gấp gáp kéo eo anh lại sát người mình, ép anh phải đi vào trong tôi. Khi khoái cảm được giải phóng, đừng nói là mở miệng cái gì, thích cái gì, chỉ cần kịch liệt đem đến cho nhau cả yêu và dục thăng hoa là được rồi…
Anh ở trên tôi, hơi thở gấp gáp hỗn loạn, tôi nằm dưới anh, cơ thể lắc lư theo từng lần anh muốn tôi…
Cứ thế cho đến khi đạt đến cao trào, tôi gần như hóa điên trong vòng tay anh, thế nhưng ngay giây phút quan trọng, tôi lại quyết định nói một câu đáng buồn nhất trong đời, một câu mà tôi nghĩ không chỉ riêng tôi, cũng có một người sẽ phải đau lòng như thế.
Thế nhưng tôi biết, đây chính là cơ hội tốt nhất để chúng tôi dừng lại, cũng là thứ sắc bén nhất có thể cắt đứt đi đoạn tình cảm đã kéo dài gần ba năm mà không hề có tương lai này…
Bố anh đã bỏ ba mẹ con anh vì một người làm gái, cho nên mẹ anh cũng sẽ vĩnh viễn không chấp nhận đứa con của một con đĩ như tôi. Nếu câu chuyện này đã biết trước không có kết quả, chi bằng kết thúc ở đây là được rồi…
Tôi thở hổn hển, đau lòng bật ra một tiếng:
– Thành….
Động tác của Vũ lập tức khựng lại. Anh mở to mắt nhìn tôi, không nói nên lời…
Tôi vẫn giả vờ như mình say, coi như không biết gì hết, dù trong lòng thật sự đau đến mức sắp chết rồi.
Vũ im lặng vài giây rồi lạnh lùng rút ra khỏi người tôi, dẫu khi ấy anh đang đạt đến đỉnh, tôi vẫn còn cảm nhận được từng dòng khí nóng phun trào vào người mình nhưng anh vẫn rút ra, tàn nhẫn với anh và cũng tàn nhẫn với cả chính tôi nữa.
Phải bản lĩnh và tức giận đến bao nhiêu thì anh mới làm được điều đó? Dừng lại khi đang thăng hoa nhất?
Tôi không biết, nhưng chắc là rất nhiều…
Vũ nhìn tôi, khó khăn hỏi một câu:
– Cô nói gì?
– …
– Tỉnh rượu ngay cho tôi, cô nói gì?
Anh nổi giận đùng đùng, quát tôi rất to. Tôi vẫn lì lợm không nói gì, anh lại kéo tay tôi đến phòng tắm, xả nước bắt tôi phải rửa mặt.
Nước lạnh làm tôi càng tỉnh táo thêm, thậm chí có thể che giấu đi cả nước mắt của tôi. Tôi tát nước điên cuồng vào mặt, đến khi có thể nhìn thẳng anh nói lời chia tay rồi mới ngẩng lên, bình thản nói:
– Anh lấy tư cách gì ngủ với tôi?
– Cô nói gì?
– Anh không đếm lịch à? Thỏa thuận của tôi với anh hết rồi, hết ngày hôm qua rồi. Bây giờ anh lấy tư cách gì ngủ với tôi? Tôi say rượu, tưởng nhầm anh là anh Thành nên mới ngủ với anh, mới ôm anh hôn anh. Ai bảo hai người giống nhau làm tôi nhầm. Tôi nghĩ người làm tình với tôi là anh Thành nên gọi tên anh ấy đấy, thì sao? Thế là tôi sai à?
Sắc mặt anh trong thoáng chốc liền cứng ngắc, lần đầu tiên tôi có thể đọc được trong ánh mắt anh sự bất ngờ, kinh ngạc, thất vọng, và cả căm phẫn đến tột cùng.
Bàn tay Vũ nắm chặt thành quyền, giận đến mức bờ vai rộng lớn kia cũng trở nên run run. Nhưng mà anh vẫn không đánh tôi. Kỳ lạ thật. Tôi nồng nhiệt với anh hơn tất cả những lần làm tình trước đây rồi đến khi quan trọng nhất lại gọi tên một người đàn ông khác, bây giờ lại thẳng thừng qua cầu rút ván với một người đã từng giúp tôi thì tôi khốn khó nhất…ngay cả tôi còn muốn tự đánh chết chính mình, thế mà anh vẫn không đánh tôi.
Anh im lặng một ít, lồng ngực hít vào sâu mấy hơi, giống như đang cố tự kiềm chế chính mình. Qua rất lâu sau mới trả lời tôi:
– Không, cô không sai. Tôi sai.
Tôi sợ hãi lùi lại hai bước. Câu nói vừa rồi của anh làm cho tôi hoảng đến mức thấy lòng chỉ còn lại mỗi kinh hoàng.
Chưa bao giờ anh nói những lời dạng như thế này, Vũ mà tôi biết là người có lòng tự trọng rất cao, anh sẽ không nhận sai với người như tôi bao giờ, vả lại anh cũng chẳng sai, thế thì tại sao anh lại nói “tôi sai”?
Trong khi tôi còn chưa kịp há miệng nói câu gì thì anh lại nói tiếp:
– Lẽ ra ngay từ đầu tôi không nên bao cô. Cô nói đúng đấy. Thỏa thuận của tôi với cô hết thời gian rồi. Chúng ta kết thúc thôi.
Nói xong, anh mở cửa đi thẳng ra ngoài, tiếp theo là tiếng cửa chính đóng lại, tựa như khép lại toàn bộ đoạn tình cảm suốt mấy năm qua của chúng tôi.
Khi anh đi rồi, tôi không còn chút sức lực nào để tiếp tục khoác lên mình bộ mặt giả dối vừa rồi được nữa, tôi không còn kiên cường được nữa, vô lực ngồi sụp xuống đất, ôm lấy vai mình khóc tu tu.
Thế là chúng tôi kết thúc rồi… Kết thúc thật rồi… Lẽ ra tôi phải vui vì mình đã lãi rất to sau gần ba năm được anh bao mới đúng, còn thoát được khỏi sự kìm kẹp của anh lẫn mẹ kế và bà Hương nữa… Nhưng sao tôi không cảm thấy vui mà chỉ thấy toàn đau lòng thế này.
Nước mắt tôi lặng lẽ rơi xuống, một giọt, hai giọt, rồi tiếp theo đó là quá nhiều nên tôi không thể đếm được nữa, chỉ thấy hai hốc mắt vừa cay vừa xót, nhìn cái gì cũng không rõ nữa, cuối cùng đành gục đầu xuống gối khóc đến mức tê dại hết cả tâm can…
Tôi ngồi trong phòng tắm suốt cả một đêm, ngày hôm sau vẫn không ngủ được, cứ thức trong trong như thế tận mấy hôm liền, cơ thể gần như kiệt sức. Hai mắt tôi vừa thâm vừa sưng nên không dám đến bệnh viện, sợ chị Tâm và cả con gái tôi thấy nên chỉ ở nhà ngồi ôm ảnh Ngọc suốt, bây giờ cũng không biết nói gì với nó mà chỉ nhìn thôi, sợ mở miệng ra là lại tiếp tục khóc.
Cuối tuần đó, bố tôi gọi về ăn cơm nhưng tôi viện cớ không về. Anh Thành thấy tôi không về mới gọi điện bảo:
– Tuần này em bận gì à? Anh mua cho em một cây sen đá này. Tưởng em đến ăn cơm thì anh đưa luôn, em không đến được thì để anh mang qua cho nhé?
– Em không có ở nhà. Hôm nay em đi với bạn rồi. Với cả em không chăm sen đá được đâu, anh mang tặng ai có thời gian chăm đi, không vào tay em nó chết thì tiếc lắm.
– Cái này dễ trồng ấy mà. Cứ để ở cửa sổ, thỉnh thoảng tưới nước là được.
– Em sợ còn không có thời gian để thỉnh thoảng tưới nước được nữa đây.
– Sao thế? Có việc gì hả em?
Tôi cố cười thật tươi, giả vờ vui vẻ nói:
– Vâng, thông báo cho anh một tin là em gái anh đã có người yêu rồi nhé. Anh thấy em giỏi chưa, em hơn anh với anh Vũ rồi.
Đầu dây bên kia im lặng chừng vài giây, tôi nghe được tiếng hít thở nặng nề của anh Thành, nhưng anh ấy không như Vũ, qua một lát sau vẫn có thể nhẹ nhàng cười với tôi:
– Thế hả? Chúc mừng, chúc mừng. Nhưng mà nhớ phải dẫn đến cho anh xem mặt đấy.
– Anh yên tâm, khi nào em với bạn ấy quyết định đến chuyện tương lai thì sẽ dẫn qua cho anh xem mặt đầu tiên luôn. Em có hai anh trai, phải qua được mấy cửa của anh trai em thì mới lấy được em, đúng không anh?
– Ừ. Anh phải đồng ý mới được.
– Em nghĩ anh sẽ đồng ý thôi. Vì em yêu ai anh cũng ủng hộ, đúng không?
– Ừ. Em yêu ai anh cũng ủng hộ, chỉ cần là người tốt với em, thương em. Thế thôi.
– Vâng. Chậu sen đá đó anh mang tặng cái chị cùng khoa anh đi. Cái chị mà hôm bữa vào thay bình truyền cho anh Vũ ấy. Em thấy chị ấy cứ nhìn anh Vũ mãi, nhưng em đoán không phải là nhìn anh Vũ, mà chẳng qua là nhìn anh Vũ để tưởng tượng ra anh thôi. Đúng không?
– Cái Hằng ấy hả?
– Vâng. Đúng rồi. Em đọc biển tên là Đỗ Thanh Hằng. Chị ấy xinh cực ấy, trắng nữa.
– Thôi đi, đừng gán ghép anh nhé. Anh chưa muốn lấy vợ đâu.
– Em lo anh ế vợ.
– Cái con bé này…
– Thôi em đi chơi với bạn em đây. Anh ăn cơm đi nhé. Nhớ mang chậu sen đá tặng chị Hằng đấy.
Tôi nghĩ, mấy năm nay mình đến ở với bố, quen biết được hai người tốt, cũng trải qua được chừng ấy thời gian vui vẻ bên gia đình của bố là đã đủ rồi. Vũ và anh Thành có lẽ sau này sẽ chẳng ai phải suy nghĩ hay khúc mắc gì về tôi nữa, còn về phần bố tôi thì để sau đi. Từ từ rồi tôi sẽ tìm cách.
Trôi đi thêm nửa tháng nữa, tôi với Vũ không liên lạc gì với nhau, mà tôi cũng không ở nhà nữa mà dọn hẳn vào bệnh viện ở với Bống, thỉnh thoảng đến ngày rằm hay mùng một thì mới về nhà thắp hương cho Ngọc thôi. Bà Hương và bà Bích có lẽ cũng đánh hơi được chuyện tôi với Vũ đã kết thúc nên không ai làm đả động gì đến tôi nữa.
Cứ như vậy cho đến một ngày, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một số mà tôi nghĩ rằng sẽ không bao giờ gọi đến cho tôi.
Tôi khó tin nhìn đi nhìn lại mấy giây, sau khi xác định đúng thật là thằng Thắng rồi mới vội vã ấn nút nghe máy:
– Alo. Thắng à?
– Hôm trước bà nhắc đến chuyện ghép tủy cho con bé đúng không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!