Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 45: Tiến đến trận chung kết!
Trung tâm võ đài, Diệp Hải và Diệp Huyên nỗ lực bình phục cảm giác chấn động trong lòng, một lúc sau, hai bên cùng ngước mắt, chăm chú nhìn đối phương.
– Trong vòng trăm chiêu, ngươi tất bại.
Bàn tay đặt lên chuôi kiếm, Diệp Huyên thản nhiên nói.
Diệp Hải ha ha cười.
– Không ngờ ta có thể cầm cự được những một trăm chiêu dưới tay muội, không tệ, nhưng ta muốn cầm cự được trên ba trăm chiêu cơ, muội thấy thế nào?
– Vậy ngươi cứ thử xem!
Boang…!
Kiếm rút vỏ, Diệp Huyên chân chấm đất, trong quá trình lướt ngang, trường kiếm trong tay phóng ra những điểm tinh mang, chụp lấy đại huyệt quanh người Diệp Hải.
– Hảo kiếm pháp, nhưng chưa đủ xem.
Diệp Hải hào khí ngàn vạn, thanh đao sau lưng tự động rời vỏ, rơi vào trong tay, nhìn kĩ, bề mặt thanh đao có những tia máu chằng chịt, giống như lúc chế tạo được thấm máu người, chỉ liếc qua đã khiến người ta sởn da gà. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
– Huyết Đao Bát Pháp!
Huyết hồng đao múa thành một khối, bao kín Diệp Hải vào trong, thỉnh thoảng lại có một hai đường đao quang thoát lý phi trảm, tấn công Diệp Huyên.
Đinh đinh đinh đinh đinh…
Diệp Huyên không phải Diệp Đường, nàng sớm đã củng cố chân khí, hơn nữa còn tiến một bước lớn, đạt tới Ngưng Chân Cảnh sơ kì đỉnh phong, chân khí hùng hậu kéo dài, liên miên bất tuyệt, dù Diệp Hải phòng ngự cẩn mật thế nào, công kích mãnh liệt thế nào, đều không thể ngăn được nàng tiến lên.
Kiếm quang thẩm thấu tiến nhập vào trong đao quang, vai áo Diệp Hải đột nhiên rách toạc.
– Khá lắm!
Diệp Hải nhíu mày, nhảy ngược ra sau, một đao bổ nghiêng.
Vụt!
Đao quang rời thể mở toang không khí, bay vụt sang phía Diệp Huyên.
Diệp Huyên cười lạnh, tay trái bị một tầng màu lưu ly che phủ, một chưởng chém nát đao quang, gần như đồng thời, tay phải vung trường kiếm, tinh quang sáng chói đầy trời, khiến Diệp Hải hoa mắt chóng mặt.
Một bước, hai bước, ba bước,…, mười bước.
Diệp Hải lùi liền mười bước mới làm tan được lực đạo, nhất thời có chút hoảng sợ, đối phương thực lực quá cao, cao hơn cả hắn dự đoán, nếu không phải sư phụ truyền thụ cho hắn một hai chiêu đòn sát thủ, thì hắn không phải đối thủ của nàng, cho dù như thế, cơ hội chiến thắng của hắn cũng không quá sáu phần.
Không ngờ, Diệp Hải hít một hơi thật sâu, y bào quanh người phồng lên.
– Đoạn sơn hà!
Một đao chém ra, không khí như sóng nước khuếch tán, khí tức nặng nề như núi cao, đè xuống chặn đứng đường tiến của Diệp Huyên.
Ghế khách quý đã được đổi, ngồi bên trên Diệp Thiên Hào hai mắt sáng rực,
– Là tuyệt chiêu Đoạn Nhạc đao pháp nổi danh của Đoạn Nhạc Khách, không đúng, có lẽ là bản giản lược của Đoạn Nhạc đao pháp, không biết Diệp Huyên định ứng phó bằng cách nào.
Lâm thành chủ gật gật đầu,
– Đao pháp Đoạn Nhạc Khách không thấy nhiều trong các tông môn, một đao chém xuống, đến núi còn vỡ, có thể nói uy mãnh vô song.
Đối diện với đòn bộc phát của Diệp Hải, Diệp Huyên thần tình bất biến, trường kiếm đổi sang tay trái, ngón trở tay phải giơ lên, vuốt dọc thân kiếm.
– Có thể ép ta xuất chiêu này, ngươi đã lợi hại lắm rồi.
Xiu!
Theo ngón tay trượt trên thân kiếm, một đường tinh quang sắc bén bắn ra, đập lên đao quang của Diệp Hải, đường thứ hai, đường thứ ba…
Bành bành bành bành bành bành!
Giống như pháo hoa, thân hình Diệp Hải triệt để biến mất, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Một giây sau, pháo hoa nổ tung, Diệp Hải từ trong nhảy ra, ha ha cười nói:
– Đã là chiêu thứ một trăm lẻ tám rồi.
Diệp Huyên lạnh giọng:
– Bất luận Đoạn Nhạc Khách truyền cho ngươi cái gì, đều không phải đối thủ của ta.
Lúc nãy nàng thi triển là kiếm pháp địa cấp sơ giai Điểm Tinh kiếm pháp, đương nhiên, đó chỉ là nửa đầu, nửa sau chỉ có đệ tử hạch tâm được trọng thị mới có thể tu luyện, nàng được quan tâm, hoàn toàn là vì thiên phú đủ cao, ở Phỉ Thúy Cốc cũng thuộc thiên tài thượng đẳng, nếu không cho dù đệ tử nội môn cũng đừng mơ luyện được.
– Nói miệng thì làm gì có bằng chứng, tiếp một chiêu Đoạn Nhật Nguyệt của ta!
Diệp Hải rống lớn, trường đao huyết sắc mang theo khí thế ngợp trời điên cuồng đánh ra.
Diệp Huyền hơi nhíu mày, tốc độ chỉ tay tăng lên một lần, vô số tinh quang hóa thành lưỡi dao sắc bén bắn ra, nhanh như chớp giật.
Diệp Hải tu vi kém hơn Diệp Huyên một bậc, tu luyện đao pháp cũng không bằng Diệp Huyên, sau một hồi chống đỡ, đao thế dừng lại, chân khí có chút hỗn loạn, bị một đường tinh quang đánh trúng ngực, thổ ra mộ ngụm máu tươi bay ngược ra ngoài, ngã lăn xuống đất.
Bên ngoài, Diệp Trần cũng có chút kinh ngạc, Diệp Huyên thực lực sâu khó đoán, hơn nữa vẫn còn dư lực, nghĩa là còn con át chủ bài trong tay.
– Diệp Hải bại, xem ra trong đám tiểu bối Diệp gia, chỉ còn Diệp Trần có thể đánh lại Diệp Huyên.
– Nói thật, ta không đánh giá cao Diệp Trần, không phải vì thực lực của hắn không bằng Diệp Huyên, mà là không thể cách không công kích, lúc nãy ngươi cũng nhìn thấy kiếm pháp của Diệp Huyên, liên miên bất tuyệt, căn bản không tiếp cận.
– Nói cũng có lý, nhưng Diệp Trần nói không chừng vẫn còn con át chủ bài, chúng ta cứ chờ xem sao.
– Ừm, bây giờ kết luận có vẻ hơi vội.
Những nhân vật lớn đến xem thi đấu rì rầm nghị luận, ai cũng có lý lẽ của mình.
Trên ghế trọng tài, Tam trưởng lão hài lòng gật gật đầu, Diệp gia có được một đệ tử như vậy, tương lai cho dù không leo lên một tầng cao mới thì cũng không đến nước suy bại.
– Diệp Huyên thắng, trận cuối cùng là trận chung kết, người chiến thắng sẽ được thưởng một chiếc Linh Giới Trữ Vật hạ phẩm, một trăm hạ phẩm linh thạch, và một vạn lạng vàng, Diệp Huyên, Diệp Trần, hi vọng hai ngươi sẽ dốc toàn lực cho trận đấu tiếp theo, cạnh tranh không oán không hận, đương nhiên, vị trí thứ hai và thứ ba ngoài Linh Giới Trữ Vật hạ phẩm, linh thạch và vàng đều như nhau.
– Bây giờ nghỉ ngơi một khắc.
Một trăm hạ phẩm linh thạch, sao lại ít như vậy? Diệp Trần có chút không hiểu.
Kì thực là Diệp Trần có chút hiểu lầm, hắn cho rằng, vị tiền bối đã chết để lại hơn vạn hạ phẩm linh thạch, Diệp gia với tư cách một trong bát đại gia tộc chắc chắn phải có nhiều hơn. Sự thật đúng là như vậy, hạ phẩm linh thạch của Diệp gia đều dùng đơn vị vạn để tính toán. Nhưng Diệp gia tổng cộng có hơn sáu trăm võ giả, Ngưng Chân Cảnh trở lên hơn ba trăm, cho dù mỗi người mỗi năm chỉ dùng một trăm hạ phẩm linh thạch thì cũng tiêu hao ba vạn miếng, đây là một con số khổng lồ, có thể khiến một gia tộc bình thường phá sản trong mấy năm.
Hơn nữa, Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì tiêu hao linh thạch tốc độ là năm ngày một miếng, một năm chỉ cần hơn bảy mươi miếng, nhiều hơn cũng thừa, đối với tự thân tu luyện không còn ý nghĩa, cho nên phần thưởng một trăm miếng hạ phẩm linh thạch là trải qua tính toán kĩ lưỡng, chứ không phải đơn giản nói ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!