Con Rể - Chương 5: Suối nước nóng Ly Sơn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Con Rể


Chương 5: Suối nước nóng Ly Sơn


Edit: Hikari2088

Beta: MinnieKemi

Từ Trường An đi về phía đông thì phải đi qua sông Bá.

Có câu “Bá liễu phong tuyết” chính là để chỉ tháng ba, gió thổi bông liễu bay đầy trên cầu Bá. Chẳng biết cây liễu đó đã ở đây bao nhiêu năm, thân cây vững chãi mạnh mẽ sống qua năm tháng dài lâu. Mùa đông từng nhành liễu phất phơ lay động trong ánh tà dương, người qua lại trên đường dần dần ít đi.

Hứa Tắc cưỡi lừa đi qua cầu Bá vừa lúc hoàng hôn đẹp nhất.

Cư dân sống lâu gần vùng này đều biết chỉ có ở chỗ này mới ngắm được cảnh đêm đẹp nhất ở Ly Sơn. Hứa Tắc bất giác đi chậm lại, nàng nheo mắt nhìn một đứa bé đang ôm cành liễu trong ngực cách đó không xa.

Đứa bé nọ hình như còn chưa biết đi biết nói, người mẹ cùng nó bẻ một cành liễu rồi ngây ngô đưa cành liễu người đàn ông đối diện đang dắt theo một con lừa. Người đàn ông đó nhận cành liễu xúc động xoa đầu đứa bé, nói lời từ biệt với người phụ nữ rồi xoay người cưỡi lừa lên đường.

Muốn đến quan ải phải qua cầu Bá nên đi qua nơi này ngày nào đều nhìn thấy những cảnh sum họp hay biệt ly như thế này. “Bẻ cành liễu tiễn đưa trên cầu Bá” ① là tiết mục phải có. Tiễn người thân bạn bè ai cũng mong có ngày trở về. Nhưng ở đời lại thường thấy cảnh một đi không trở lại.

①Nguyên văn là “Bá kiều chiết liễu tiễn đưa”

Chúng ta chỉ biết được mặt đất dưới chân mình còn nơi phương xa nơi người thân mình chiến đấu thì lại mênh mông mù mịt, giống như tiễn một con thuyền cô độc ra biển lớn, biết bao giờ mới nhận được tin tức người thân.

Cho nên biệt ly mới trở nên trịnh trọng, đoàn tụ mới càng đáng vui mừng.

Nhưng nếu là đi không trở lại thì sao?

Một đi không trở lại.

Hứa Tắc nhìn về cảnh đêm tráng lệ nơi Ly Sơn xa xôi, thở dài một hơi.

Vương Phu Nam chậm rãi đi cạnh bên, thấy chàng có vẻ tức cảnh sinh tình, liền nói: “Muội phu cảm thán điều gì thế?”

Hứa Tắc cười trừ, nhìn về phía Vương Phu Nam: “Chuyện chia ly sum họp có thể không làm cho người ta xúc động hay sao.” Nàng hơi ngừng lại, vội chuyển đề tài sang Vương Phu Nam: “Thập thất lang thường phải rời kinh, chắc hẳn cũng trải qua cảnh đoàn tụ ly biệt nhiều rồi nhỉ?”

Vương Phu Nam nghe nàng hỏi như vậy, bỗng nhớ tới rất nhiều chuyện xưa. Lần đầu tiên rời khỏi Trường An hắn mới hơn mười tuổi, lúc ấy trong lòng ngập tràn vui sướng, nhìn thấy người thân bạn bè ở lại bịn rịn lo lắng khiến cảm thấy buồn cười. Khi đó hắn không muốn nhận cành liễu, nhưng vẫn bị mẫu thân khóc sướt mướt kiên quyết nhét vào lòng.

Lần đầu tiên ra trận là năm hắn mười tám tuổi, sư phụ hắn còn nói: “Xuất chinh là phải biết có thể không còn đường quay về, người đừng có sợ sệt rồi bỏ trốn đấy, đi đi.”, lúc đó hắn chỉ cười khì khì.

Sau đó chứng kiến cảnh chém giết, đao tiễn vô tình trên chiến trường, hắn mới nghĩ rằng: “Ôi, lỡ như mình không trở về được thì sao nhỉ, biết vậy lúc đó nhận cành liễu cho rồi”.

Nhưng lúc này hắn lại trả lời Hứa Tắc: “Nhiều quá chẳng còn cảm giác gì nữa.”

Thờ ơ, vô tình.

Hứa Tắc cười cười, nàng vung roi thúc lừa đi nhanh hơn.

Hai người đến Chiêu Ứng thì đã khuya, giờ này những gia đình bình thường đều đã ăn xong cơm tối, còn họ thì để bụng trống lên đường, lúc này đang đến chùa Thạch Ung phía đông Ly Sơn.

Trăm năm trước, ở Ly Sơn có vị quân vương nọ cho xây dựng hành cung và vườn thượng uyển rất đồ sộ, nghe nói tháng mười hằng năm đều vi hành đến đây nghỉ dưỡng, đến sang năm mới quay về Trường An. Khi ấy đi cùng vị quân vương đó gồm đủ các quan lại, mọi sinh hoạt và công việc đều diễn ra trong thành Chiêu Ứng. Thời điểm đó nơi đây đã từng phồn vinh như Trường An.

Nhưng điều này cuối cùng cũng thành mây khói, nay Chiêu Ứng dần dần trở nên hiu quạnh, Ly Sơn cũng thành cung điện vắng lặng nhất chốn hoang vu này. Chỉ có cây cổ thụ tùng bách vẫn ngạo nghễ sừng sững đón chào lữ khách.

Nếu là một trăm năm trước vào mùa thu đông hàng năm, khắp nơi ở Ly Sơn chắc chắn đều được giới nghiêm cẩn mật, làm sao đến lượt đám người Hứa Tắc đến đây tắm suối nước nóng ban đêm chứ.

Có lẽ Hứa Tắc không chỉ từng đến đây tắm suối nước nóng mà nàng còn từng sinh sống ở đây một thời gian dài.

Lúc hai người đến chùa Thạch Ung, Vương Phu Nam vốn tưởng đã đến nơi nhưng Hứa Tắc lại đi tiếp mà không bước qua cửa chùa. Cuối cùng nàng mới dừng lại trước một nhà dân ở gần chùa Thạch Ung. Đây là một gian nhà đơn sơ, cổng phên thấp, hàng rào xanh ngắt bao quanh khoảnh sân nhỏ, một con chó săn nhỏm dậy mừng rỡ kêu “ăng ẳng”.

Hứa Tắc đẩy cổng bước vào trong, bên trong có người bước ra. Người nọ thấy Hứa Tắc thì bất ngờ: “Tam lang! Tam lang sao lại về đây?”

“Ngày mai là ngày nghỉ nên đệ về thăm nhà.” Nàng nói xong nghiêng người nhìn Vương Phu Nam: “Vị này là Vương đô úy.” Rồi giới thiệu với Vương Phu Nam: “Đây là gia huynh Hứa Sơn.”

Sau màn chào hỏi, mỗi người tự đi buộc lừa và ngựa của mình lại. Hứa Sơn chào đón hai người bọn họ vào nhà, rồi nói thê tử đi làm chút cơm canh.

Trong núi dĩ nhiên chỉ có cơm rau dưa, bởi vì có khách đến nên thêm chút món ăn thôn quê. Do đang cực kỳ đói nên lại cảm thấy hết sức mỹ vị.

Hiểu biết của Vương Phu Nam đối với Hứa Tắc chỉ là “không phải nhân sĩ Trường An, xuất thân hàn môn, là đệ tử cuối cùng của Lang trung Bỉ bộ, sau vào Bỉ bộ rồi cưới Thiên Anh”, những thứ khác thì hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Giống như trước khi đến đây, hắn không biết Hứa Tắc còn có huynh trưởng, lại càng không biết nhà Hứa Tắc ở phía đông ngọn núi này.

Nhưng vẫn còn rất nhiều điểm khả nghi, thí dụ như vị huynh trưởng này diện mạo vô cùng thô kệch, không hề có chút nào tương tự với Hứa Tắc, không giống người một nhà.

Hứa Tắc cũng không nói về việc riêng trên bàn cơm nhiều, nàng ăn xong thì đứng lên, nói rằng vì lâu lắm chưa tắm rửa nên trên người thật sự khó chịu, sau đó chuồn đi ngâm suối nước nóng.

Gần chùa Thạch Ung có một suối nước nóng, lại ở chỗ kín nên rất ít người biết. Nước suối còn rất sạch sẽ. Hứa Tắc mang theo quần áo sạch đến suối, chỉ để lại một chiếc đèn mờ dưới đất.

Nàng bước xuống hồ rồi ngồi dựa vào vách đá sau lưng, thân thể đều chìm vào dòng nước nóng ấm áp. Hơi nước dày đặc bốc lên, Hứa Tắc ngửa đầu hít thở thật sâu. Trên bầu trời đêm không ánh trăng, chỉ có gốc cổ thụ mọc cạnh bên che khuất tầm mắt.

Nàng bắt đầu cảm thấy được thư giãn sau bao ngày mệt mỏi căng thẳng. Hứa Tắc xoa nhẹ các đốt ngón tay cứng ngắc trong nước, bỗng nghe thấy tiếng chó sủa “Gâu gâu gâu” vang lên.

Nàng thụp người xuống nước, chỉ để lộ đầu phía trên.

Tiếng bước chân nhanh chóng đến gần, thì ra là Vương Phu Nam. Đi cùng Vương Phu Nam là con chó săn nuôi trong nhà Hứa Tắc. Con chó săn này coi như lớn lên cùng với nàng, nên chủ tớ rất ăn ý. Hứa Tắc để nó canh bên ngoài, đề phòng có người đến.

Con chó rõ ràng thông minh gấp trăm lần so với con lừa kia của Hứa Tắc, dường như nó có thể hiểu thấu tâm tư chủ nhân, đợi Vương Phu Nam tới liền ngồi canh giữ trên tảng đá bên cạnh Hứa Tắc.

Mặc dù trời lạnh nhưng Vương Phu Nam chỉ mặc áo lót trong. Một tay xách đèn lồng một tay cầm hộp gỗ, dáng vẻ ung dung thậm chí có vài phần phiêu dật. Hứa Tắc đứng chỗ cách hắn xa nhất, chỉ để lộ mỗi cái đầu, nếu không nhìn kỹ sẽ không tìm được nàng trong màn hơi nước dày đặc như thế này.

Vương Phu Nam cũng biết điều, chỉ đặt đèn lồng và cái hộp xuống, không đi về phía Hứa Tắc. Hứa Tắc di chuyển thân mình một chút, trong đêm tối ngẩng đầu chào hắn.

“Muội phu có cần phải tránh vào góc không, huynh trưởng của đệ đưa rượu cho ta mang đến đây, vốn là muốn uống cùng muội phu đó.”

“Thập thất lang uống trước đi, ta ngâm nước một lát.”

Trong màn đêm chỉ nghe thấy tiếng nói rầu rĩ của nàng nhưng hết sức thẳng thắng tự nhiên, không có điểm nào đáng nghi cả.

Vương Phu Nam không cởi trung y mà trực tiếp bước vào trong hồ. Hứa Tắc lờ mờ nhìn thấy trung y màu trắng trên người hắn thì khóe môi nhếch lên, nhịn không được cười lạnh.

Nàng không tin Vương Phu Nam đến đây không phải để thăm dò mình.

Mặc cả quần áo xuống nước, chẳng lẽ hắn sợ bị nàng lợi dụng à?

“Ta cho rằng người trong quân phóng khoáng hơn bọn ta nhiều lắm, thì ra Thập thất lang thích mặc quần áo ngâm nước nóng?” Nàng chế giễu xong lại giúp hắn tìm lối thoát: “Người theo nghiệp binh giavóc dáng đều cao lớn, còn cơ thể ta ốm yếu, không lẽ Thập thất lang sợ Hứa mỗ mặc cảm khi nhìn huynh à?”

Vương Phu Nam nghe vậy thì giật mình, hắn hoàn toàn không ngờ Hứa Tắc sẽ khiêu khích như thế. Hắn luôn cảm thấy có chõ nào đó không được đúng lắm nếu nói Hứa Tắc là đàn ông; Nhưng nếu nói Hứa Tắc nữ cải nam trang, thì thái độ thản nhiên đến mức này đúng là khiến người ta không thể không phục.

“Không phải.” Vương Phu Nam đáp: “Trời rất lạnh, xuống nước mới cởi đồ sẽ bớt lạnh hơn trên bờ.” Hắn vừa nói vừa cởi trung y, rồi đặt quần áo trên bờ.

Sau khi thích ứng với làn nước nóng, Vương Phu Nam đưa tay vào trong hộp gỗ trên bờ, lấy ra một cái khay và một bầu rượu đặt trên mặt nước.

Hai người đều tự ngâm mình trong một lúc, Hứa Tắc im lặng hưởng thụ cảm giác thoải mái dưới suối. Vương Phu Nam không quấy rầy nàng, bởi vì cách đó không xa còn có một con chó đặc biệt hung hãn đang nhìn hắn chằm chằm.

Dường như nếu hắn có bất kỳ động tác hay lời nói gì thì nó cũng sẽ lao tới bất cứ lúc nào.

Qua một hồi lâu, Vương Phu Nam bất chấp sẽ bị chó cắn mà mở miệng nói: “Rượu đã nóng rồi, ta đưa cho muội phu nhé?”

Hứa Tắc mở mắt ra, đang muốn cự tuyệt, thì Vương Phu Nam đã đẩy khay rượu về phía nàng. Đuôi lông mày khóe mắt của nàng đều bắt đầu căng thẳng, còn con chó ngồi một bên cũng rục rịch.

Hứa Tắc nhẹ gõ lên bờ đá ra hiệu bảo con chó đừng nhúc nhích, điềm tĩnh nhìn Vương Phu Nam đang từ chỗ khác đi đến bên cạnh mình.

Cảm giác áp bức từ đối diện lan đến, ào ạt chuyển động như dòng nước ấm nhuần.

Vương Phu Nam bỗng nhiên dừng lại trước mặt nàng, thái dương Hứa Tắc khẽ giật.

Trong ánh sáng lờ mờ, hơi nóng dày đặc vẫn đang không ngừng bốc lên giữa hai người, Vương Phu Nam kéo khay gỗ nổi trên mặt nước chắn giữa hai người, dùng một tay rót rượu rồi đưa một ly cho Hứa Tắc.

Hứa Tắc đưa tay nhận lấy, cánh tay mảnh khảnh so với cánh tay cường tráng của Vương Phu Nam đúng là có thể làm cho người ta mặc cảm tự ti.

Nàng hơi ngửa đầu uống cạn rượu, sau đó đặt ly rượu lại trên khay, thậm chí còn lên tiếng cảm ơn.

Nhờ có ly rượu này, bầu không khí giữa hai người dường như tức thời dịu lại. Do đang ở gần, mặc dù ánh đèn lờ mờ nhưng cũng có thể nhận rõ được vẻ mặt của đối phương. Vương Phu Nam mang vẻ ngay thẳng hình như đúng thật chỉ muốn cùng muội phu uống rượu, còn Hứa Tắc trước sau vẫn là khuôn mặt nhạt nhẽo như vậy, có vẻ như cũng không thích thú gì chuyện đối ẩm này.

Người này một ly người kia một ly, vừa uống vừa nói về mấy chuyện như “con suối này làm sao được phát hiện” đến chuyện “tửu lượng của Hứa Tắc ra làm sao”, từ “nhà họ Hứa đã ở đây bao lâu” đến “con chó săn ngồi trông chừng bên cạnh Hứa Tắc tên gì”, hoàn toàn không có mục tiêu nào hết.

“Thế, con chó săn rốt cuộc tên là gì?”

“Hứa Tùng.”

“Có họ nữa à?”

“Hứa gia không có con gái, cha đệ nuôi nó như muội muội của đệ.”

“Chó cái à?” Vương Phu Nam tuyệt đối không ngờ tới.

“Đúng vậy.” Thật lâu sau Hứa Tắc mới hoàn toàn bình tĩnh lại, nàng mỉm cười: “Sao Thập thất lang ngạc nhiên thế, bị nó nhìn đến nỗi xấu hổ rồi à?”

“Cũng không phải vậy.” Vương Phu Nam vội vã phủ nhận, hắn không động đậy trong nước nãy giờ, vô thức xê dịch một chút, ánh mắt bất giác nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước chết của Hứa Tắc.

Lúc di chuyển, bàn chân dưới làn nước của hai người không tránh khỏi chạm vào nhau, chân của Vương Phu Nam vô ý đụng vào bàn chân nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt xưa nay trầm tĩnh của Hứa Tắc thoáng chốc hơi lóe lên tia sáng.

Nhưng rõ ràng, Vương Phu Nam cũng không biết được giây phút thất thần ngắn ngủi ấy. Tầm mắt của hắn di chuyển tới cái trán của Hứa Tắc, vết thương trên trán đã gần khỏi, chỗ đóng vảy tróc ra thoạt nhìn cũng không còn rõ ràng nữa, một lớp mồ hôi mỏng phủ trên gương mặt, không biết là do nước trong hồ xông nóng hay là do quá căng thẳng.

Hưa Tắc nhạy cảm nắm bắt được vẻ kì lạ của Vương Phu Nam, khí thế dần dần xẹp xuống.

Hắn đã đánh mất quyền chủ động của mình rồi.

“Thập thất lang.”

Vương Phu Nam hoàn hồn, rõ ràng là không biết vì sao Hứa Tắc lại đột nhiên gọi mình.

“Huynh đạp lên chân của Hứa mỗ rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN