Con Rể - Chương 23: Cơn mưa tầm tã
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
202


Con Rể


Chương 23: Cơn mưa tầm tã


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hikari2088

Hứa Tắc nhận chung rượu từ tay Vương Phu Nam, uống một hơi cạn sạch, lúm đồng tiền trên má càng sâu hơn. Lúc này trời đã xâm xẩm tối, nàng bất ngờ nhấc tay lên, lòng bàn tay để ngửa, ngón tay cong lại, ngoắc ngoắc gọi Vương Phu Nam đến gần.

Vương Phu Nam quả nhiên bị mắc mưu, hắn cúi đầu chờ nàng trả lời, không ngờ Hứa Tắc lại đặt chung rượu lên đầu hắn rồi đe dọa: “Không được nhúc nhích, nếu không Hứa mỗ sẽ không bao giờ tha thứ cho sự mạo phạm lần trước của huynh”.

Nghe được lời này, Vương Phu Nam đành phải cúi người giữ nguyên tư thế xấu hổ ấy, đúng lúc tiếng trống trên Thừa Thiên môn vang lên “Thùng, thùng, thùng”.

“Cổng phường đóng rồi, nếu đệ không có chỗ nào để đi, chi bằng ở lại bổ túc bài học buổi sáng vậy.” Hắn ngước lên quan sát thần sắc trên mặt nàng: “Lẽ nào không được à?”

“Đa tạ ý tốt của Thập thất lang, nhưng mỗ còn có công phòng ở Bỉ bộ dùng để nghỉ ngơi cũng được. Còn ở đây..” Hứa Tắc nhìn xung quanh, “Để lại cho Thập thất lang từ từ nghỉ ngơi.”

Nàng quay lại nhìn Vương Phu Nam lần nữa rồi bước lùi một bước, cúi người cung tay chào hắn, sau đó mới xoay người bước khỏi hành lang.

Một hỏa trưởng đứng từ xa nhìn thấy cảnh này không khỏi trợn mắt, hắn nghĩ thầm không biết dạo gần đây Đô Úy làm gì, sao lại đặt chung rượu lên đầu, định diễn xiếc à?

Đợi Hứa Tắc đi xa, Vương Phu Nam mới lấy chung rượu xuống, hắn cầm chung rượu quan sát dưới ánh đèn trong hành lang.

Miệng chung không dính mỡ, chỉ còn hương rượu phảng phất trên đầu mũi.

–*–*–*–*–

Trời vừa sáng, Hứa Tắc đã rửa mặt xong xuôi, nàng bước ra khỏi công phòng, dừng lại phủi phủi vạt áo, sau đó mới đi thẳng tới Lại bộ.

Lý Lệnh sử đang đứng trong sân chỉ huy nô bộc quét dọn hành lang: “Lau tới cả góc đằng kia nữa! Sơ sẩy lại bị mắng bây giờ. Ôi, sao Ngự Sử đài lại lắm chuyện thế này.. dạo này trời mưa nhiều sàn nhà làm sao mà sạch nổi!”

Nhác thấy bóng Hứa Tắc đến, Lý Lệnh sử lập tức im bặt. Mọi chuyện dường như đều xảy ra đúng như ông ta đoán, ông ta điềm nhiên mỉm cươi, chắp tay khách khí chào Hứa Tắc: “Xin chào Hứa quân.”

“Chào Lệnh sử.” Hứa Tắc cũng chắp tay đáp lại, “Xin hỏi Bùi Thượng thư có ở đây không?”

Dạo gần đây hoàng thượng ốm bệnh phải tạm ngưng thượng triều nên nàng nghĩ giờ này hẳn Bùi Thượng thư đã tới công giải, không ngờ Lý lệnh sử lại nói: “Sáng sớm Thượng Thư đã đến Chính Sự đường, ta e ông ấy sẽ đến đây muộn.”

“Vậy lát nữa ta lại đến, đã làm phiền rồi.”

“Khoan khoan..” Lý Lệnh sử vội nói, “Thượng Thư có dặn nếu Hứa quân đến thì mời vào trong ngồi chờ.” Vừa nói vừa sai nô bộc chuẩn bị trà nóng và than hồng, rồi tự mình đưa Hứa Tắc vào công phòng.

Hôm nay Lại bộ tỏ ra đon đả khiến Hứa Tắc có phần bất ngờ, họ đoán được nàng sẽ tới đây ư.

Chậu than kêu “lách tách”, chén trà bốc khói nghi ngút, công phòng bên cạnh liên tục có thư lại chạy ra chạy vào, có vẻ rất bận bịu.

Hứa Tắc nhẩm tính thời gian, sau đó vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng trông thấy Lý Lệnh sử dẫn đám người hôm trước đến thao trường luyện tập. Chân trước Lý Lệnh sử vừa đi, chân sau Bùi Thượng thư đã nê thân thể ụt ịt về tới công giải Lại bộ.

Lính lại báo với ông ta Hứa Tắc đã đến, Bùi Thượng thư nghĩ thầm đúng là tới nhanh thật. Ông ta nhận lấy chén trà nô bộc mang lên, nhấp một hớp sau đó mới đi thẳng vào công phòng.

Hứa Tắc đã ngồi một lúc lâu, bấy giờ nghe tiếng bước chân bên ngoài mới đứng dậy, trông thấy người mặc quan bào tím vào phòng, nàng lập tức cúi người vái chào. Bùi Thượng thư khoát tay, ý bảo nàng không cần đa lễ: “Ngồi đi.”

Bùi Thượng thư đi thẳng vào vấn đề: “Hứa quân có ý kiến với sắp xếp ngày hôm qua nên mới tới đây đúng không?”

Hứa Tắc lên tiếng đáp lại.

“Ngươi có ý kiến gì?”

“Hạ quan muốn được đến ba châu Tri Thanh, không biết có thể bàn bạc được không.”

Tâm tư được buông lỏng, rốt cuộc Bùi Thượng thư cũng hỏi nàng: “Ba châu Mật – Hải – Nghi hiện có tám huyện vẫn còn để trống, ngươi đã chọn được nơi nào chưa?”

“Huyện Cao Mật ở Mật Châu.”

Bùi Thượng thư chớp mắt, gò má béo xệ co rúm lại một chút.

Ngay trước khi ông ta về Lại bộ, Triệu Tướng công đã nói: “Nhị thập tứ lang, chúng ta bảo Hứa Tắc tới Hà châu thì hắn chắc chắn sẽ đi à? Bây giờ Hà châu là nơi như thế nào, ngươi không rõ sao, nơi nguy hiểm chết lúc nào không hay như thế, người thông minh sẽ không đi đâu. Nếu đã không muốn đi, vậy hắn phải làm sao? Nếu hắn đủ thông minh sẽ biết ngoài tự xin đến ba châu Tri Thanh hắn không còn lựa chọn nào tốt hơn. Mặc dù Tri Thanh không phải là vùng đất thái bình, nhưng giữa hai điều hại nên chọn điều nào, hắn nên hiểu rõ.”

Bùi Thượng thư lại hỏi: “Nếu đã thế, tại sao Tướng công không điều hắn đến ba châu Tri Thanh ngay từ đầu? Tránh phải đổi đi đổi lại như bây giờ.”

Triệu Tướng công đáp: “Nhị thập tứ lang, ngươi đã khoác tử phục sao lại không chịu hiểu cái thú vị của đạo làm quan. Thứ nhất, chúng ta phải biết hắn có đủ thông minh hay không, nếu hắn ngu ngốc không suy nghĩ cứ thế chạy đến Hà Châu nhậm chức, vậy đấy là loại người cứng nhắc, không biết linh động, cứ để hắn tự sinh tự diệt; Thứ hai là xem có ai nghĩ kế giúp hắn trong chuyện này không, người khuyên hắn đi Tri Thanh, e rằng cũng có ý đến đó; Thứ ba cũng là lạc thú.”

“Vậy theo Tướng công, hắn sẽ tự xin đến huyện nào?”

“Cao Mật.”

“Tại sao?”

“Cao Mật Lâm Hải và vùng đất trù phú, dễ thi triển tài năng, là một nơi tốt để trở mình.”

Bùi Thượng thư nhớ lại mấy lời của Triệu Tướng công mới hoàn hồn, liếc nhìn người trẻ tuổi trước mặt, không khỏi ngẫm nghĩ, đám hậu bối tự cho bản thân là cá chép đã nhảy khỏi ao nhưng thật ra vẫn rơi ngược xuống nước, muốn vượt vũ môn thì còn sớm lắm, sớm lắm.

Hắn tỏ ý với Hứa Tắc sẽ cân nhắc vấn đề này, sau đó sai người tiễn nàng ra về.

Hứa Tắc rời khỏi Lại bộ, nàng thở dài men dọc theo hành lang của Thượng Thư tỉnh, ngược với hướng gió rét đang thổi tới. Nàng cho rằng mình sẽ không bị chi phối, không trở thành Luyện Hội thứ hai nhưng rốt cuộc vẫn nằm trong ván cờ của họ.

Nàng có lật ngược được ván cờ này không?

Cuối cùng, mọi người cũng được đến thao trường thực hành, không còn phải ở trong công phòng nghe giảng nữa. Người nào người nấy nhao nhao cầm kiếm nóng lòng muốn thử, tư thế như kiểu “ngươi có gan thì tới đây, ta chém chết ngươi”, cũng có người tính tình điềm đạm, phong thái cao quý, cầm đại đao đứng một bên lạnh lùng quan sát, trên mặt viết mấy chữ “các người đúng là ngớ ngẩn.”

Mặc dù Vương Phu Nam biết rõ ý thức kỷ luật của đám người này chẳng ra đâu vào đâu, hắn đã chuẩn bị tư tưởng kỹ càng rồi, nhưng quản lý họ thực sự mệt mỏi. Họ có quá nhiều ý kiến, ý kiến càng nhiều thì sựu kết nối càng lỏng lẻo, vì ai cũng thích chỉ bảo người khác, người nào người nấy đều đều rất có phong cách lãnh đạo.

Quả Nghị, phụ tá của Vương Phu Nam đứng cạnh thở dài: “Thư sinh hại nước, đúng là thư sinh hại nước”.

Dứt lời, lập tức có một cây thương bay về phía hắn, may mà tránh kịp nếu không hắn đã chầu trời rồi.

“Những kẻ múa may, phóng đao, phóng thương, nói chuyện ta sẽ đánh trượt hết!” Quả Nghị Đô úy nổi giận, tóm lấy kẻ vừa ném cây thương mắng không thương tiếc, đám người còn lại rốt cuộc cũng chịu an phận.

Hứa Tắc định đi tới thì bị một Phòng hợp cản lại, hắn nói: “Đô úy nói với thân thủ của Hứa quân đã không cần phải tập cùng với họ nữa, mời ngài sang bên kia nghỉ ngơi.”

Hứa Tắc nhìn Vương Phu Nam đang đứng xa xa, hắn đang hướng dẫn cách công kích vào chỗ hiểm của đối thủ cho mọi người, hình như vẫn chưa thấy mình, cho nên nàng bèn đến nhĩ phòng nghỉ ngơi.

Trong phòng ngoại trừ một cuốn tĩnh công binh pháp chéo tay thì không còn gì khác để giết thời gian. Hứa Tắc lật ra xem một lúc thì nô bộc bên cạnh nói: “Sách này là do Đô úy chép lại!”

“Vậy sao?” Hứa Tắc chưa từng nhìn thấy chữ viết của Vương Phu Nam, nói đoạn nàng bắt đầu nhìn kỹ hơn, không ngờ chữ của rất đẹp, lại viết rất cẩn thận.

Hức Tắc đọc sách hết cả buổi sáng, chờ đến chiều khi mọi người đều giải tán, lúc này Vương Phu Nam mới lộ diện: “Ta từng nói sẽ dạy đệ dùng máy bắn nỏ lúc ở Thạch Ung cốc nhớ không, đi thôi.”

IMG

Máy bắn nỏ​

Hứa Tắc cất cuốn binh thư, im lặng cùng hắn ra ngoài tập vũ khí mới. Nỏ không phổ biến như cung tên, nó bị cấm dùng trong dân gian, còn cung tên thì nhà nào cũng có. Máy bắn nỏ không thể so với cung tiễn vì nhà nào cũng có thể dùng cung tiễn nhưng riêng máy bắn nỏ thì bị cấm sử dụng trong dân gian. Trước đây Hứa Tắc cũng chưa từng được xem qua.

Vương Phu Nam cầm một chiếc nỏ nhỏ dùng cho binh sĩ luyện tập, các bộ phận như ống ngắm, cò súng đều được chế tạo rất tinh vi. Hắn đứng bên cạnh hướng dẫn nàng cách căng dây lắp tên, đặt tên vào rãnh, nhắm bắn, bóp cò như thế nào cho chuẩn.. Tư thế rất nghiêm trang, Hứa Tắc cũng tập trung quan sát.

Khi mũi tên bắn ra, Vương Phu Nam chợt nghiêng đầu ngắm Hứa Tắc còn đang chăm chú nhìn theo.

Dáng vẻ tập trung của nàng rất xinh đẹp.

Hắn nhìn một chiếc nỏ khác trên mặt đất, nói với Hứa Tắc: “Ngớ ra đó làm gì, nhặt cái này lên thử đi.”

Hứa Tắc hoàn hồn, cúi người cầm cái nỏ còn lại lên. Đừng thấy cái nỏ này nhỏ mà nghĩ nó nhẹ, lúc đặt lên cánh tay rồi mới cảm nhận được trọng lượng của nó. Hứa Tắc đặt mũi tên vào rãnh nằm trên thân nỏ, nghiêng đầu nhìn ống ngắm, bởi vì nặng mà cánh tay hơi run run.

Một bàn tay từ phía sau đưa tới, nâng cổ tay nàng: “Đừng cuống, ngắm chính xác rồi bóp cò.”

Làn hơi ấm áp phả trên đỉnh đầu, Hứa Tắc vô thức mím môi nhíu mày, nín thở nhắm chuẩn hồng tâm, ngón tay bóp cò một cách dứt khoát. Gần như trong chớp mắt, mũi tên bắn ra trúng ngay chính giữa hồng tâm.

Vương Phu Nam nhận ra một thoáng vui vẻ hiện trên mặt nàng.

Vì buổi tập rất suôn sẻ nên qua một canh giờ là họ nghỉ.

Trong khi hai người đang thảo luận về cách đánh cận chiến thì sắc trời bắt đầu âm u, quạ kêu inh ỏi, thao trường vắng vẻ tiêu điều. Hứa Tắc ngẩng đầu nhìn mây đen kéo tới, gió càng lúc càng lớn.

Hai người chưa kịp nói gì thì hạt mưa to như hạt đậu ào ào trút xuống đất. Vương Phu Nam và Hứa Tắc đều giật mình, Vương Phu Nạm định kéo nàng chạy về công phòng, nhưng Hứa Tắc lại lập tức cúi người thu dọn binh khí nằm rải rác trên mặt đất, trong tình huống này nàng lại có vẻ rất ung dung.

Nàng giống hệt Vệ Chinh, làm chuyện gì cũng phải đến nơi đến chốn, tuyệt đối không phải người bỏ trước quên sau.

Đến khi nàng thu dọn xong mang nỏ chạy về công phòng thì toàn thân đã ướt đẫm, nên nàng chỉ đứng ngoài hành lang mà không dám đi vào trong. Nước mưa chảy dọc theo áo bào rỏ xuống, ống quần và giày ủng đều dính bùn đất, trông rất nhếch nhác.

Vương Phu Nam nhìn nàng, hắn khom người cởi giày ném trên hành lang rồi bước vào phòng. Hứa Tắc thấy thế cũng cởi giày, sau đó nàng xắn ống quần theo chân hắn vào phòng.

Bên ngoài mây đen bao phủ, trong phòng rất tối.

Vương Phu Nam vào phòng nghỉ lấy y phục khăn mặt ném cho nàng, chỉ gian phòng bên cạnh công phòng nói: “Bên kia không có người, nàng qua đó thay đồ đi.”

Hứa Tắc lạnh run cầm cập, nàng lập tức cầm y phục Vương Phu Nam đua đi thay bất kể trước đây họ có hiềm khích gì. Vương Phu Nam nghe cửa đóng một tiếng “Rầm –”, thì bỗng sững sốt, sau đó mới định thần lại đi thêm than, đóng cửa và cửa sổ rồi thay xiêm y ngay bên ngoài.

Y phục ẩm ướt vừa mới được cởi ra, áo lót chưa kịp mặc thì Hứa Tắc trong phòng nghỉ bỗng nhiên mở cửa.

Vương Phu Nam không ngờ nàng thay quần áo nhanh như vậy, hắn vô thức “a” một tiếng!

IMG

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN