Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang
Chương 5-2: Mau lớn lên nào (2)
Thu qua đông đến, cuối xuân đầu hạ.
Khi hoa đào và hoa hải đường khắp thành phố sắp tàn, kỳ thi tuyển sinh lớp Nghệ thuật và Thể thao đầu tiên của trường Trung học Thực nghiệm bắt đầu.
Bởi vì ngày thi trùng với ngày đi làm của bố mẹ (chủ yếu là do yên tâm), nên bọn trẻ tự mình đi đến trường Trung học Thực nghiệm. Trường trung học nằm trên một ngọn đồi ở trung tâm thành phố Vân Tây, không có tuyến xe buýt đi từ trường Tiểu học, chỉ có thể đi bộ đến đó.
Còn có mấy bạn cùng lớp cũng đi thi, số lượng không nhiều lắm. Một số được phụ huynh đưa đi.
Năm người vừa đi vừa chơi, đi ngang qua một tiệm bán kẹo mạch nha cuộn que, còn dừng lại mỗi người mua một cây, ăn trên đường đi.
Đi qua ngã tư, leo lên sườn đồi, rồi lại qua một đoạn đường nhấp nhô, Lộ Tử Hạo là người đầu tiên phát hiện ra kế bên chính là tường của trường Trung học.
Bởi vì địa thế không bằng phẳng, nền trường học cao hơn so với mặt đường. Năm đứa trẻ chạy dọc theo sườn đồi, chẳng mấy chốc đã thấy lan can. Cả bọn nhìn thấy sân thể dục rất to, sân bóng rổ, và một dãy nhà dạy học màu xanh.
“To đùng luôn!”.
Tô Khởi ngửa mặt nhìn lên, nói: “Lớn bằng ba cái trường tiểu học của bọn mình luôn.”
“Bên kia còn nữa.” Lương Thuỷ nói.
Bước vào trường học, bên hông con đường chính còn có một sân bóng rất to. Đường chính là một con đường dốc dẫn thẳng đến tòa nhà chính ở cuối, phía sau là núi Yên xanh um tươi tốt. Mà phía sau những toà nhà dạy học lúc nãy vẫn còn một dãy nhà dạy học màu xanh rất lớn khác nữa, từng lầu của mỗi dãy đều được nối với nhau bằng một cây cầu vượt.
Mấy bạn học sinh tiểu học há to miệng.
“Tớ muốn đến trường này học thật sớm.” Tô Khởi nói.
“Vậy hôm nay cậu phải thi cho tốt.” Lộ Tử Hạo nói.
Lâm Thanh: “Tụi mình đều phải cố lên. Cùng nhau đến đây học.” Cô bé sợ nhất là có người bị bỏ lại.
Theo cô bé thấy thì thực lực của Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên hoàn toàn không thành vấn đề. Cô lại không chắc chắn về chính mình lắm, lòng bàn tay lúc này toàn là mồ hôi.
Về Lộ Tử Hạo và Tô Khởi, cô bé rất không chắc về hai cậu ấy. Điều này càng khiến Lâm Thanh lo lắng hơn nữa.
Nhưng hai phần tử nghịch ngợm này lại là những người vô lo nhất trong nhóm, lúc này lại đang rất vui ghé vào lan can của đường chính, nhìn học sinh trung học đang học thể dục trên sân, cứ như là đến đây chơi một ngày vậy.
Lương Thuỷ khoanh tay, nói: “Nhiều lúc tớ rất bội phục sự lạc quan của hai cậu ấy.”.
Lý Phong Nhiên gật đầu.
Họ đi lên dốc và vào toà nhà chính. Những học sinh tiểu học đến đây thi đều đã xếp thành từng nhóm đứng ở sảnh. Những giáo viên trẻ cầm bảng để các học sinh tập hợp theo môn thi.
Tô Khởi gọi nhóm bạn. Cô bé vươn bàn tay, nói trước khi tách nhau ra thì hô một tiếng “cố lên”.
Lương Thuỷ cảm thấy cô bé chỉ là muốn chơi vui thôi, nhưng vẫn đặt tay lên mu bàn tay cô bé. Lý Phong Nhiên, Lâm Thanh và Lộ Tử Hạo cũng đặt tay lên, cùng nhau hô “cố lên”. Lúc này Tô Khởi mới vui vẻ đi đến hàng của mình.
Lớp Nghệ thuật và Thể thao chia thành bốn nhóm lớn: Thể dục, Mỹ thuật, Nhạc cụ, Âm nhạc và Vũ đạo.
Nhóm của Tô Khởi toàn là những bạn nữ xinh xắn cao ráo. Nhóm của Lộ Tử Hạo và Lâm Thanh, một nửa là nam sinh nữ sinh nho nhã thanh tú. Nhóm của Lương Thuỷ lại toàn là những bạn nam vóc dáng cao gầy nhưng rắn chắc, mấy bạn nữ cũng cao ráo. Lương Thuỷ đứng bên trong, lại là người cao nhất trong nhóm.
Bên nhóm của Lý Phong Nhiên không có bao nhiêu học sinh. Ở thành phố Vân Tây, không nhiều người học nhạc cụ lắm. Thổi harmonica hay sáo còn ít hơn nữa.
Giáo viên chính của Tô Khởi là một cô giáo trẻ tuổi, rất có khí chất của giáo viên dạy múa, họ Phạm.
Cô Phạm đưa mắt nhìn những nữ sinh trước mặt, thấy Lâm Thanh đứng ở đội bên cạnh, nói: “Bên đây là nhóm múa.”
Lâm Thanh giật mình, nhỏ giọng nói: “Em vẽ tranh ạ.”.
Cô Phạm giật mình, cười: “Ngại quá, cô nói sai rồi. Cô tưởng em bên nhóm múa.”.
Mấy nữ sinh trong đội vũ đạo nhìn Lâm Thanh, đôi mắt để lộ những cảm xúc khác nhau. Họ đã xinh lắm rồi, nhưng Lâm Thanh còn đẹp hơn họ nữa. Tô Khởi rất tự hào, nói với bạn nữ đứng cạnh mình: “Bạn thân của tớ đó.”.
Bạn nữ đó “ồ” một tiếng, nói: “Bạn ấy xinh quá.”.
Tô Khởi nói: “Cậu cũng xinh lắm á.”.
Bạn nữ đó bất ngờ trước phản ứng của Tô Khởi, cười vui vẻ: “Tớ là Phó Thiến, còn cậu?”.
“Tô Khởi.”.
“Tô Khởi? Nghe giống tên con trai.”.
“Hehe. Đặc biệt ha?”.
Đang nói, Tô Khởi phát hiện mấy nữ sinh đều đồng loạt nhìn về hướng nào đó, ánh mắt có chút kỳ lạ, là bộ dạng vừa tò mò vừa rụt rè.
Tô Khởi dõi theo mắt họ thì nhìn thấy Lương Thuỷ đang đứng bên cửa kính nói chuyện với một bạn nam. Cậu dựa vào cửa, đứng cũng không đứng thẳng. Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính rọi lên chiếc áo thun của cậu. Vai cậu trông hơi gầy, tóc cũng dài hơn một chút, đứng trong ánh nắng. Một nửa mặt cậu bị che đi, sống mũi cao cao cũng hoà tan trong ánh mặt trời.
Tô Khởi không hiểu vì sao họ lại nhìn Lương Thuỷ, chẳng lẽ cậu ấy dựa vào cửa là sai quy định?
Thế nhưng cũng có người đang nhìn Lý Phong Nhiên. Cậu đứng một mình, bỏ tay vào túi dựa vào cột đá cẩm thạch, ngửa đầu nhắm mắt, đường cong bên sườn mặt như Lâm Thanh lâm mô [1] tượng thạch cao.
[1] lâm mô: Lâm mô 临摹 là một phương pháp học tập thư họa truyền thống của Trung quốc và những quốc gia chịu ảnh hưởng của nền hội họa này như Nhật bản và Hàn quốc. Lâm – Mô thực chất là tên gọi của hai phương pháp sao chép. Lâm 临 nghĩa là đặt nguyên tác ở bên cạnh để chép theo, Mô 摹 nghĩa là đặt một tờ giấy mỏng không thấm nước lên nguyên tác để tô theo.
Giờ đây, khái niệm lâm mô được hiểu là việc sao chép các danh tác của tiền nhân phục vụ cho việc học tập thư họa. Hiện nay, ở tất cả các học viện mỹ thuật của Trung quốc, lâm mô vẫn là giáo trình bắt buộc cho hai ngành thư pháp và Quốc họa.
(Nguồn: Facebook “Chuyện THƯ chuyện HOẠ”) (mình không chèn được link)
Tô Khởi càng khó hiểu hơn, không lẽ cột đá cẩm thạch cũng không được dựa?
Vài giáo viên vỗ vỗ tay ý bảo mọi người yên tĩnh, phải đến nơi thi rồi.
Nhóm của Lương Thuỷ rời khỏi toà nhà chính, đi đến sân thể dục. Lâm Thanh và Lộ Tử Hạo đến phòng vẽ tranh, Lý Phong Nhiên đến phòng nhạc cụ, còn Tô Khởi đến một lớp học.
Cô bé rút thăm được số ở phía đầu, là thứ 7. Cô đứng đợi ở hành lang trong chốc lát thì giáo viên đã kêu tên mình.
Trong phòng có bốn giáo viên, đều là nữ. Cô Phạm khá trẻ, hai cô giáo khác hơi lớn tuổi, còn một cô lớn tuổi hơn chút nữa.
“Trước tiên em giới thiệu về mình đi.”.
“Em tên Tô Khởi, là học sinh lớp Sáu của trường tiểu học Hoa Miêu. Em thích ca hát và nhảy múa, rất mong được đến đây học a.”.
“Tô Khởi? Sao một cô bé lại có tên của con trai thế?” Cô giáo lớn tuổi hỏi.
Cô giáo chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng Tô Khởi rất nghiêm túc giới thiệu về nhóm “Phong Sinh Thuỷ Khởi”, còn giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ nhóm bạn của mình.
Nói xong là đã năm phút.
Giám khảo im lặng vài giây, cô giáo lớn tuổi kia nói: “Ừm, cô bé rất hoạt bạt đó. Có nhiều điều để nói.”
Tô Khởi cười tủm tỉm như được khen.
“Em biết đọc khuông nhạc không?”
“Biết ạ.”
“Đây là gì?”.
“Mi, nhịp 2/4”
“Cái này?”
“Fa, nhịp 3/4”
“Ừm, em hát một bài đi.”
“Em muốn hát bài “Tiếng hát và nụ cười”. Tô Khởi bắt đầu hát: “Hãy mang tiếng hát của tôi về nhà bạn, hãy để nụ cười của bạn lại nơi này….”
Giọng ca của cô bé vô cùng sáng sủa. Hát xong, những giáo viên gật gật đầu.
“Múa một đoạn nhé?”
Tô Khởi nộp đoạn băng đã chuẩn bị, bỏ vào máy cát-sét phát lên, là bài “Cô gái nhỏ ở nông trại”.
“Rào giậu tre a hoa bìm bìm biếc, những chú vịt hoang bơi trong ao cạn, dòng sông uốn khúc quanh co dưới chân núi, trên sườn núi là một nông trại nhỏ. Đầu đội nón lá chân để trần…..”
Tô Khởi thể hiện điệu múa dân tộc được biên theo bài hát. Cô bé múa rất vui vẻ, nụ cười lại đáng yêu, các giáo viên đều nở nụ cười.
Sau khi mùa xong, cô Phạm hỏi: “Em biết xoạc chân không?”.
Tô Khởi lắc đầu, lại bày ra chiêu bài nở nụ cười đáng yêu của mình.
Một người khác hỏi: “Em biết đàn piano không?”
Tô Khởi lập tức gật đầu: “Biết ạ!”.
“Vậy đàn một đoạn đi.”.
Tô Khởi ngồi xuống ghế đàn, đàn bài “Ngôi sao nhỏ”. Mấy cô giáo lại cười, nhỏ giọng nói gì đó. Tô Khởi sợ như thế đơn giản quá, nhanh chóng nói: “Em còn biết đàn “Jingle Bells” nữa.”
Cô giáo cười nói: “Không cần đâu.”.
Sau khi ra ngoài, Tô Khởi cũng không biết biểu hiện của mình rốt cuộc là tốt hay không tốt.
Thí sinh tiếp theo hát bài “Trái chín mùa hạ”, nhảy thì là vũ đạo Hàn Quốc. Tô Khởi hơi lo lắng bài hát và vũ đạo mình đã chọn không đủ trưởng thành.
Nhưng cô bé cũng không nghĩ nhiều nữa, đi ra ngoài, từ xa đã nghe thấy tiếng piano nhanh và dồn dập. Học sinh cấp 2 tan học liền kéo bè kéo lũ chạy đến phòng piano.
Tô Khởi vừa nghe thấy tiếng đàn này thì liền cảm giác là của Lý Phong Nhiên. Cô bé chạy theo đám đông. Một nhóm đàn anh đàn chị cấp 2 vây quanh cửa sổ đứng xem. Tô Khởi nhảy lên vài cái, nhìn thoáng qua, chỉ thấy một bên mặt của Lý Phong Nhiên đang lướt ngón tay trên phím đàn piano ba chân – cô bé đứng ngược sáng, chỉ thấy cái bóng màu đen.
Quả nhiên là Lý Phong Nhiên. Tô Khởi rất hài lòng vì mình đoán đúng rồi.
Mấy học sinh tiểu học bên cạnh nói: “Bạn đó đàn giỏi quá ha? Mình nghĩ mình không đậu quá.”.
“Không phải bạn kéo đàn violon à?”
“Ủa, ờ ha. Làm mình sợ muốn chết. Còn bạn?”.
“Mình đàn piano, mình mới muốn khóc đây nè.”.
Tô Khởi nhìn bạn đó với ánh mắt đồng cảm, vô cùng thoả mãn đi khảo sát mấy bạn khác. So với sự náo nhiệt bên này thì bên phòng vẽ tranh hết sức yên tĩnh, trên hàng lang không có một bóng người.
Mấy chục đứa trẻ ngồi trong phòng vẽ tranh, vẽ tranh tĩnh vật quả táo và lọ.
Lâm Thanh ngồi cạnh cửa sổ bên này. Tô Khởi đưa mắt nhìn chăm chú, Lâm Thanh vẽ giống y như thật, cứ như có thể lấy quả táo ra từ bức tranh sơn dầu. Lộ Tử Hạo ngồi bên trong, không thấy được tranh của cậu.
Tô Khởi đợi một lát, thấy hơi chán, bèn xuống sân thể dục xem Lương Thuỷ.
Cô bé đi xuống dốc, lúc đi qua vàng đai xanh thì thấy Lương Thuỷ đang lên dốc.
Cậu ấy thi xong rồi.
Tô Khởi đảo mắt, khom người đi từ vành đai xanh đến sau lưng cậu, chuẩn bị doạ cậu nhảy dựng lên. Nhưng không ngờ cậu băng qua vành đai xanh rồi đi đến lan can, đứng trên dốc nhìn ra sân thể dục.
Một nhóm học sinh cấp 2 đang chơi bóng rổ trên sân.
Tô Khởi đứng sau lưng cậu, chợt phát hiện cậu ấy lại cao hơn so với năm trước lúc xem cậu ấy trượt băng rồi, cao hơn mình một cái đầu luôn.
Cô bé chạy vọt đến sau lưng cậu, hai tay để trên vai cậu nhảy bật lên, căng người ra.
Lương Thuỷ không kịp đề phòng, thân người đột ngột nhào về phía trước. Cậu không cần nghĩ cũng biết là Tô Khởi, sợ cô bạn ngã về phía trước nên lập tức với hai tay ra sau lưng ôm lấy đầu gối cô, hét lên: “Cậu leo xuống cho tớ!”
Tô Khởi nhẹ buông tay, trượt từ lưng cậu xuống. Lương Thuỷ cũng không khách khí đá vào đầu gối cô bé. Tô Khởi khuỵ xuống một chút, hai tay vịn lan can, cười he he.
Lương Thuỷ hung dữ liếc cô bé, nói: “Lần sau ném cậu từ đây xuống dưới luôn.”
“Cậu ném tớ mới lạ.” Cô bé nganh ngạnh nói, gục đầu vào lan can nhìn cậu, thấy trán cậu ướt đẫm, hỏi: “Cậu thi xong rồi hả?”
“Ừm. Họ đâu rồi?”
“Phong Phong sắp xong rồi. Thanh Thanh với Lộ Tạo thì phải chút nữa. Cậu khát nước không? Tớ mời cậu uống nước.”
“Hào phóng vậy?”
“Đổi lại cậu mời tớ ăn kem.”
“…….”
Góc sân thể dục có chỗ quầy quà vặt. Nói là quầy quà vặt, thực ra là cánh cửa của một tiệm hướng ra mặt tiền ngoài trường do trường mở.
Lương Thuỷ và Tô Khởi đến trước cửa sổ, cũng không thấy rõ bên trong có gì để ăn, lấy ba chai nước và năm cây kem.
Hai người mút kem xoài Ice Factory, cầm bao nilon chầm chậm đi đến toà tổng hợp. Lúc đi ngang qua lùm cây, cả hai nghe tiếng lá xào xạc.
Cả hai tò mò nhìn vào trong, thế mà lại nhìn thấy một đôi học sinh cấp 2 đang hôn môi.
Hai người đó đang ôm nhau, mắt nhắm lại.
Tô Khởi: “…….”
Lương Thuỷ: “…….”
Họ tránh ra ngay lập tức, chạy đi thật nhanh.
Chạy đến đường chính, Tô Khởi nói: “Sợ chết đi được, suýt nữa là bị phát hiện.” Nói xong thì đánh “bốp” lên lưng Lương Thuỷ.
Lương Thuỷ ngớ người, hỏi: “Cậu thiếu đòn hả?”
Vẻ mặt Tô Khởi nghiêm túc, dặn dò: “Thuỷ tạp, sau này dù thế nào đi nữa cậu cũng nhất định không được tuỳ tiện hôn người khác, biết chưa? Người ta mà có bầu thì cậu phải chịu trách nhiệm đó.”.
“…….” Lương Thuỷ nói, “Cậu là đồ ngốc hả, hôn một chút sẽ không có bầu.”
“Phải không? Vậy phải thế nào thì mới có bầu?”
“……..” Lương Thuỷ cạn lời, gãi gãi tóc nói: “Không biết.”
Tô Khởi cũng không biết.
Đang nghĩ ngợi thì Lý Phong Nhiên đi xuống dốc. Cậu cũng thi xong rồi.
Lương Thuỷ đưa cho cậu một cây kem.
Lý Phong Nhiên cắn một cái, hỏi: “Thất Thất, cậu thi thế nào?”.
Tô Khởi nói: “Tớ cảm thấy cô giáo thích tớ lắm, hehe.”
“Vậy được rồi.”
Cô bé ăn kem xong, bỗng nhiên chui vào giữa Lý Phong Nhiên và Lương Thuỷ, nắm lấy cánh tay họ, một chân giơ cao lên trời, nói to: “Chúc mừng kỳ thi kết thúc! Tớ muốn bay!”
Lý Phong Nhiên nghiêng người xuống, bình tĩnh ăn kem.
Lương Thuỷ chắc là vừa thi xong nên tâm tình không tệ, cũng không đẩy cô bé ra. Cậu liếc nhìn Lý Phong Nhiên, hai người trao đổi ánh mắt, bỗng nhiên mỉm cười, xách hai chân Tô Khởi treo lơ lửng, chạy vọt xuống dốc.
Cô bé thực sự bay lên trước gió.
Tác giả có lời muốn nói:
Có em gái kia gọi Tô Khởi Lương Thuỷ là “cp nước có gas”, haha, nước có gas với mùa hè hợp lắm nha.
[2] cp nước có gas: 汽水 cp
起 (Khởi) và汽(có gas) cùng đọc là /qi/, 水 là Thuỷ, nước.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!