Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang - Chương 14-2: Hai lời tỏ tình (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang


Chương 14-2: Hai lời tỏ tình (2)


Hôm sau là Tết Trung thu, trường học cho nghỉ. Lương Thuỷ đến trường huấn luyện. Tô Khởi trải qua ngày hôm nay như “một ngày dài bằng một năm”.

Đến chạng vạng, đầu hẻm rốt cuộc cũng truyền đến tiếng chuông xe đạp của Lương Thuỷ. Cô lập tức chạy ra, thấy Lương Thuỷ đạp xe vòng vào hẻm, phía sau có thêm tiếng kèn xe ô tô.

Cậu dừng lại, một chân chống xe, nói với người phía sau: “Đừng thử, không vào được đâu!”

Tô Khởi tò mò chạy đến. Một chiếc xe BMW màu trắng đậu ở đầu hẻm, từ từ cẩn thận thử. Khang Đề ngồi trên ghế thử vài lần, rốt cuộc từ bỏ —— hẻm có mấy con đường nhỏ quanh co, xe căn bản không thể chạy vào.

Tô Khởi la to về phía hẻm: “Dì Đề Đề mua xe rồi! Mua xe á! BMW!”

Lương Thuỷ nhìn cô: “Chậc chậc chậc, loa lớn hiệu Nam Giang.”

Tô Khởi mặc kệ cậu, mở cửa xe, vui vẻ ngồi lên xe.

Trong hẻm xôn xao, hàng xóm chạy lại vây quanh xem. Đây là lần đầu họ nhìn thấy chiếc BMW đẹp đẽ gần như thế.

Lâm Gia Dân hào hứng như bản thân mua: “Chao ôi, bởi mới nói anh thích BMW nhất. Em nhìn dáng xe đi, đơn giản gần gũi lại “tốt gỗ”, rất thích hợp cho phụ nữ chạy. Bà chủ Khang, có gu lắm nha!” Anh giơ ngón tay cái lên.

Thẩm Huỷ Lan nói: “Nói một tràng em còn tưởng anh đi tiếp thị. Thích BMW như thế, cũng có thấy anh kiếm tiền mua đâu.”

Lâm Gia Dân nói: “Anh còn thích xe tăng nữa, không lẽ cũng mua một chiếc?”

Thẩm Huỷ Lan không để ý đến chồng.

Lộ Diệu Quốc quan tâm giá cả hơn: “Xe này hết bao nhiêu ấy?”

Khang Đề nói: “Trả thuế rồi giấy tờ các kiểu, 40 vạn.”

Mọi người đều chậc lưỡi, nhưng cũng không thấy kỳ lạ, dù sao cô cũng có tiền.

Tô Khởi “wow” một tiếng. Cô không hề có khái niệm 40 vạn, chỉ cảm thấy rất nhiều rất nhiều tiền. Một số tiền khổng lồ.

Tô Miễn Cần vuốt xe, có chút hâm mộ, bàn với Trình Anh Anh: “Nếu không nhà mình cũng vay tiền mua một chiếc.”

Trình Anh Anh nói: “Anh điên à. Mới tích cóp được bao nhiêu tiền đâu mà đuôi đã vểnh lên trời.”

Phùng Tú Anh cười nói: “Ông chủ Tô vẫn mua nổi xe mà.”

Trình Anh Anh nói: “Làm gì có, ảnh làm thì làm giỏi lắm nhưng vào túi thì ít.”

Lộ Diệu Quốc cũng hâm mộ, nhìn Trần Yến.

Trần Yến nói: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, tiền để đó mua nhà cho con trai. Anh có hai đứa lận, đừng có chỉ lo bản thân hưởng thụ.”

Lộ Diệu Quốc cũng cảm thấy mất lòng, không nhắc nữa.

Tô Khởi mất kiên nhẫn, nói lớn: “Dì Đề Đề, chở tụi cháu đi hóng gió! Hóng gió!”

Lộ Tử Hạo, Lý Phong Nhiên và Lâm Thanh đã ngồi trên xe, bốn người chen chúc ở ghế sau: “Hóng gió thôi!”

“Được.” Khang Đề chờ Lương Thuỷ lên ghế phụ, chở bọn nhỏ ra đê hóng gió.

Cả nhóm chơi hơn một tiếng mới về nhà. Khang Đề nói hôm nay Trung thu, buổi tối cùng nhau ăn tết. Mấy gia đình khác đều đồng ý.

Đến chiều tối, mỗi nhà mua nguyên liệu các món sở trường của mình, xách theo nguyên liệu, nước uống, trái cây sang nhà Khang Đề.

“Nhóm đầu bếp” tập trung trong phòng bếp để biểu diễn. Nhà họ Lâm trước giờ đều là Lâm Gia Dân nấu cơm, tay nghề cực cao. Trình Anh Anh nấu không ngon, Phùng Tú Anh càng kém hơn, chỉ có Trần Yến nấu cũng được. Vậy nên mấy người phụ nữ làm trợ thủ cho Lâm Gia Dân.

Phùng Tú Anh hâm mộ nói: “Như vậy mà Thẩm Huỷ Lan còn than cả ngày. Tôi mà có chồng như Lâm Gia Dân thì nằm mơ cười đến tỉnh luôn.”

Thẩm Huỷ Lan nói: “Tôi hâm mộ cô thì có.”

Trần Yến thì bảo: “Bây giờ tôi chả hâm mộ chồng ai, chỉ bội phục Khang Đề kiếm ra tiền.”

Khang Đề lấy một miếng dưa leo cho vào miệng: “Chị chỉ thấy bọn cướp ăn thịt, chứ không thấy cướp bị đánh. Ngày nào em cũng mệt chết đi được. Quản lý người quản lý chỗ thì không nói, bây giờ làm ăn buôn bán, cả ngày phải đối phó với quan chức, nịnh bợ cái này, hối lộ cái kia, không chiếu cố thì rắc rối ngay, hôm nay kiểm tra ngày mai chỉnh đốn.”

Trình Anh Anh biết kinh doanh không dễ, nói: “Tô Miễn Cần không phải cũng vậy sao? Tiền kiếm được thì hết một nửa đi tạo quan hệ. Haiz, đàn ông làm ăn cũng khổ, đâu chỉ có phụ nữ.”

Mấy người tán dóc, nói cái mệt của mình, rồi lại nghe người khác kể khổ, xem như tìm chút an ủi.

Cuộc sống không phải như thế sao. Được cái này thì buộc phải mất cái kia, muốn cái gì thì phải lấy cái khác để đổi, làm gì có chuyện vừa lòng đẹp ý? Chỉ có là cân nhắc kỹ, bản thân muốn cái gì rồi lựa chọn vứt bỏ cái gì thôi.

Làm xong cơm, mỗi món tủ của mỗi nhà đặt trên bàn ăn lớn nhà Khang Đề. Người lớn ngồi vây quanh bàn, bọn trẻ không có chỗ ngồi, bưng một tô cơm đầy ngồi ở sofa xem “Tiên kiếm kỳ hiệp”.

“Lý Tiêu Dao đẹp trai quá.” Tô Khởi gặm đùi gà nói, “Phong Phong, cậu họ Lý, cậu có thể đổi thành Lý Tiêu Dao.”

“……” Lý Phong Nhiên đã quen với việc cô nói từ chuyện này sang chuyện khác, không phát biểu ý kiến.

Ăn cơm xong, đàn ông đi rửa chén, phụ nữ tụ tập ở sofa nói chuyện phiếm, xem tiệc Trung thu. Xem được một nửa thì Thẩm Huỷ Lan bảo tiệc không hay, không bằng nghe nhạc.

Khang Đề mở VCD, bỏ đĩa nhạc vào.

Lại là những bài hát cũ đó, bọn Tô Khởi không có hứng thú, lên gác mái chơi như bình thường.

Lộ Tử Hạo vào cửa thì thấy rèm cửa hạc giấy, gào lên: “Trời ơi Tô Thất Thất, cậu làm chứ gì.”

Tô Khởi chột dạ, không cãi lại cậu.

Lý Phong Nhiên thoáng nhìn, nhàn nhạt nói: “Cũng đẹp mà.”

Tô Khởi nói với Lương Thuỷ: “Cậu nghe chưa!”

Lương Thuỷ nói với Lý Phong Nhiên: “Đẹp thì tặng cho cậu. Ngày mai tới lấy liền đi.”

Tô Khởi hung dữ liếc cậu một cái, Lương Thuỷ cười lớn.

Cả nhóm ngồi xếp bằng dưới đất. Bây giờ họ không chơi cờ máy bay, cờ tỷ phú nữa mà chơi cờ đam.

Chơi được một lúc, Lương Thuỷ đá chân Tô Khởi: “Xuống lấy quýt lên ăn.”

Nếu là bình thường thì Tô Khởi sẽ đấu võ mồm với cậu, nhưng hôm nay cô có việc quan trọng, vậy nên ngoan ngoãn chạy xuống lầu.

Cô về nhà, lấy ra một tờ giấy viết thư mới trong cặp, từng nét từng nét viết năm chữ: “Thuỷ Tạp, tớ thích cậu.”

Tim cô đập thình thịch, gấp giấy viết thư thành trái tim, mỗi nếp gấp đều rất kỹ càng, tựa như muốn trút hết tình cảm của mình vào những nếp gấp.

Cô bỏ trái tim đó vào túi rồi về lại nhà Lương Thuỷ trong trời tối.

Trong phòng khách, tivi đang phát《Tình khúc 1990》.

Hình như tâm trạng Trình Anh Anh đang tốt, đong đưa theo khúc nhạc dạo, nhẹ nhàng hát: “Đôi mắt đen long lanh và nụ cười trên mặt người.”

Khang Đề vô thức hát theo: “Làm sao cũng chẳng thể quên được từng biểu cảm trên gương mặt ấy.”

Tiếng trò chuyện trong nhà dần lắng lại.

Lâm Gia Dân hát theo dòng cảm xúc.

“Những ngày xưa cũ cứ dần trôi đi. Khi ngoảnh đầu nhìn lại, đã là ngần ấy năm….”

Tô Khởi đang lấy quýt và đồ ăn vặt, nghe ca từ như thế, bỗng ngẩng đầu, trong lòng có chút xúc động không giải thích được. Cô như trở lại mấy năm trước, khi vẫn còn là trẻ con, cũng lấy quýt và đồ ăn vặt trong phòng khách này.

Người lớn mỗi người một câu, hát cùng nhau.

“Có lẽ ngày mai khi hoàng hôn buông xuống, cánh chim cũng đã mỏi.

Cũng là lúc người bước về trên lối cũ.

Chẳng dễ tìm thấy bạn tâm giao trong đời

Như trời xanh mây trắng, cuối cùng rồi sẽ trở về bên nhau.”

Họ hát vô cùng thâm tình, khuôn mặt toả sáng rạng rỡ, trong mắt ánh lên những ký ức trong quá khứ. Tô Khởi không hiểu được ánh mắt của họ, nhưng trái tim nhỏ bé của cô thấy cảm động không giải thích được.

Tiếng hát quẩn quanh trong ngôi nhà không rộng lắm.

Ngoài cửa sổ, trời đã tối, những vì sao toả sáng.

Hát xong, mọi người nhìn nhau, cùng vỗ tay cười to.

Tô Khởi ôm đồ ăn vặt bước nhanh lên gác mác. Bọn Lý Phong Nhiên ném cờ đam rồi, lại bắt đầu chơi cờ tỷ phú.

Lương Thuỷ và Tô Lạc chơi điều khiển xe ô tô từ xa. Mấy chiếc xe nhỏ chạy lung tung, đâm vào bàn cờ tỷ phú, vào xúc xắc, quân cờ, thẻ, tiền giấy bay đầy trời,

Mọi người quát lớn: “Lương Thuỷ!”

Tô Khởi chia trái cây, lòng có tâm sự, nói: “Mấy cậu có cảm thấy không, mỗi lần bố mẹ tụ lại một chỗ là kỳ kỳ.”

Lộ Tử Hạo cắn táo: “Kỳ gì?”

Tô Khởi không thể nghĩ ra lý do nào: “Họ toàn hát thôi ấy.”

Lâm Thanh nói: “Nhưng mẹ cậu lúc nào cũng hát mà. Lúc nấu cơm, giặt đồ cũng hát.” Nói đến đây, cô nghĩ ngợi, “Mẹ tớ cũng bắt đầu hát rồi.”

Lương Thuỷ nói: “Vì họ vui chứ sao.”

Lý Phong Nhiên yên lặng sửa lại bàn cờ, nói: “Vì trái tim họ còn trẻ.”

Cả đám quay đầu nhìn cậu, không hiểu ý cậu.

Lý Phong Nhiên không giải thích, nhìn đồng hồ: “Thêm mười phút nữa là tớ phải đi ngủ.”

Tối nào cậu cũng ngủ lúc 11 giờ, trời có sập cũng không dậy.

Trình Anh Anh lên trải thảm dưới đất cho bọn trẻ ngủ, hỏi: “Mấy đứa ai ngủ trên giường, ai ngủ dưới đất?”

Tô Khởi lập tức giơ tay: “Con muốn ngủ dưới đất!”

Lúc nhỏ họ thường chen chúc ngủ dưới đất với nhau. Năm đứa trẻ tranh nhau vào chăn, đá chân đùa giỡn trong chăn. Thường thì Tô Khởi, Lương Thuỷ và Lộ Tử Hạo chơi hăng nhất, Lâm Thanh và Lý Phong Nhiên thì vô tội bị liên luỵ.

Người lớn không quản được, Lộ Tử Thâm liền nói: “Lộ Tử Hạo, em ồn nữa đi?”

Lộ Tử Hạo sợ nhất là anh hai, sẽ im lặng ngay lập tức.

Lúc này, Tô Khởi sẽ ở trong chăn lén nói xấu Lộ Tử Thâm, thì thầm thì thầm, năm đứa trẻ nằm trong chăn cười cả bọn, nhưng chẳng được bao lâu thì lăn ra ngủ, ngáy khò khò.

Chỉ là bây giờ thì Lộ Tử Thâm ở Thượng Hải, mà mấy thiếu niên thiếu nữ bọn họ không còn giống hồi bé chen chúc ngủ với nhau nữa.

Lương Thuỷ nói: “Cậu ngủ trên giường đi Tô Thất Thất, tớ ngủ dưới đất.”

Trình Anh Anh nói: “Thất Thất với Thanh Thanh ngủ trên giường, mấy đứa con trai ngủ dưới đất.”

Vậy là quyết định như thế.

Trình Anh Anh trải chăn xong, bốn cậu con trai chui vào chăn nằm, không có phần tử Tô Khởi quấy rối nên không đến mức đánh nhau trong chăn.

Tô Khởi và Lâm Thanh ngủ trên giường, chờ đến khi Trình Anh Anh tắt đèn, Tô Khởi lén sờ soạng chiếc áo trên ghế, lấy trái tim trong túi áo ra, nắm trong tay.

Cô cẩn thận đặt trái tim bên dưới gối nằm, nghĩ thầm, ngày mai cậu ấy sẽ phát hiện ra.

Nhưng giây tiếp theo, cô lập tức lấy ra lại. Lỡ dì Khang Đề đến lấy ra giường đi giặt rồi phát hiện thì xong đời mất.

Tim cô đập thình thịch, nằm trong bóng tối bất an không chịu nổi.

Nương theo ánh sáng bên ngoài cửa sổ, cô đảo mắt, nhìn khắp phòng. Bỗng nhiên, cô nhìn thấy tủ đầu giường, nhớ rõ Lương Thuỷ để vớ trong tủ, sáng mai cậu mang vớ sẽ nhìn thấy được.

Ngay lúc này, Tô Khởi lại thấy sợ sệt, trái tim đập dữ dội giữa việc nên để hay không để. Cô như đang là một chuyện cực kỳ xấu xa, đầu óc ngập tràn sự hoảng sự, máu cả người sôi trào, thần kinh đang rách toạt ra.

Rốt cuộc, cô hơi nâng người lên, duỗi tay nắm ngăn kéo, lại thấy có một viên giấy nhỏ trong ngăn kéo đầu tiên của tủ đang mở ra.

Để chung kẹo cao su, thẻ bài hình gấu mèo, đồ chuốt bút chì và mấy đồ cũ linh tinh.

Miếng giấy kia được vo lại, là rác sao?

Nhưng… đủ màu, nhìn giống…. giấy xếp sao của con gái?

Tô Khởi cầm lên, cố gắng mở viên giấy ra, trong đêm tối mờ mờ, bên trên ghi:

“Tớ thích cậu. LS”

Tớ thích cậu. Lương Thuỷ.

Là chữ của Lâm Thanh.

Trong đầu Tô Khởi vang lên tiếng “ầm”, máu sôi trào ban nãy bỗng lạnh thấu trong nháy mắt.

Người cô cứng đờ tại chỗ.

Dưới lầu lại vang lên tiếng hát: “Ngọn gió xuân không hiểu phong tình, làm lay lộng trái tim người trẻ tuổi…”

Lương Thuỷ nằm trên đất trở mình, phát cáu: “Vãi, họ định hát bao lâu đây!”

Tô Khởi giật mình, hốt hoảng vo tờ giấy lại, để lại về chỗ cũ, chui vào trong chăn nằm.

Lộ Tử Hạo nói: “Mấy cậu thấy người lớn cũng nhàm chán quá hay không, không có chuyện gì làm, ngày nào cũng hát.”

Lâm Thanh không đồng ý: “Họ có nhiều chuyện để làm lắm đó.”

Lộ Tử Hạo: “Ý tớ là, mấy chuyện vui ấy.”

Cả bọn bàn luận sôi nổi, nhưng một câu Tô Khởi cũng không nghe thấy. Cô nằm nghiêng đưa lưng về phía mọi người, mở to hai mắt nhìn cửa sổ. Trước mắt bỗng hiện ra một bức tranh, Lương Thuỷ trên xe buýt, dáng vẻ cậu bảo vệ Lâm Thanh, dáng vẻ Lâm Thanh cúi đầu; Lương Thuỷ xuất hiện ở hành lang lớp Lâm Thanh vào tiết tự học buổi tối, cậu ngừng nói chuyện khi nhìn thấy mình.

Thì ra….. từ lâu đã….

Một hàng nước mắt chảy qua mũi, chảy vào con mắt khác, cùng một hàng nước mắt chảy vào gối nằm.

Cô ngơ ngác trợn tròn mắt, nước mắt từng giọt từ giọt rơi xuống.

Nhưng cô không dám cử động, không dám phát ra tiếng, thậm chí không dám lau nước mắt. Cô vô cùng sợ hãi, sợ bị họ phát hiện. Cô vừa hoảng vừa giận, giận mình đang khóc. Cô không muốn khóc, nhưng căn bản không khống chế được nước mắt, trái tim quá đau, đau đến muốn chết lặng, đau đến nỗi cổ họng cô thấy khó thở.

Trong đêm đen, Lương Thuỷ bất thình lình lên tiếng: “Tô Thất Thất?”

Cả nhóm bỗng ngừng nói chuyện.

Dưới lầu vẫn còn tiếng hát: “Để nụ cười của chúng ta tràn ngập niềm kiêu hãnh của tuổi trẻ, cùng nhau hy vọng ngày mai tốt đẹp hơn.”

Lương Thuỷ khó hiểu, hỏi: “Tô Thất Thất, sao không nói gì thế?”

Tô Khởi sợ đến mức hồn bay phách lạc, cắn chặt hàm răng không nói lời nào, nước mắt chảy ngày càng nhiều.

Trái tim trong tay cô đã bị vo tròn.

Lộ Tử Hạo nói: “Chắc là ngủ rồi.”

“Mới mấy giây thôi mà? Cậu ấy là heo thật à?” Lương Thuỷ không tin, ngồi dậy, “Tớ xem thử.” Cậu nói giỡn, “Hình như ngủ thật rồi, tớ vẽ mặt heo lên mặt cậu ấy vậy.”

Tô Khởi hoảng sợ không thôi, cố gắng hết sức tỏ ra bình thường, đang khóc vậy mà lại cười lên: “Ha ha, bị lừa rồi! Tớ đang giả bộ ngủ!”

Lương Thuỷ đang vòng sang giường bên này, Tô Khởi cuống quýt vùi đầu vào chăn.

Tô Khởi cào cào vào ót cô một chút, rồi lại trở về chỗ nằm xuống, nói: “Mấy cậu có phát hiện Tô Thất Thất càng ngày càng giống đồ ngốc không?”

Tô Khởi vốn định cãi lại cậu, nhưng miệng cô cứng ngắt, không phát ra được âm thanh nào, hai hàng nước mắt lại chảy xuống.

May là, may là trời tối rồi, may là tắt đèn rồi.

Ngủ thôi, ngày mai sẽ tốt thôi.

Thật đó. Ngày mai là ổn rồi.

____________________

Editor: Lương Thuỷ trong tiếng Trung đọc là Liang Shui, Lâm Thanh trong tiếng Trung đọc là Lin Sheng, nên cả hai tên viết tắt đều là LS.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN