Bá Đạo Tổng Giám Đốc Sủng Vợ
Chương 7: Lâm Tuấn Mất Tích
Quang Vinh tắt điện thoại, đập mạnh điện thoại vào thảm, tờ giấy và tấm chi phiếu cầm trong tay lập tức biến thành mảnh vụn.
Tiêu Cẩm đang ăn sáng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy giọng nói âm u trong điện thoại.
May mắn hắn đã ở cùng Vinh Đằng rất nhiều năm, đã trải qua rất nhiều trận chiến, trí nhớ của của hắn tốt hơn người thường, cho nên không nóng, vội đem giấy bút đến, viết lại nội dung vừa mới nghe trong điện thoại.
Sau khi nhớ lại, mắt hắn choáng váng, lần này lão đại muốn tra một nữ nhân, lại còn mới sáng sớm kêu hắn đi tra, chẳng lẽ..
Chắc là không phải, bên người lão đại mỹ nữ như mây, sao có thể lại bị một nữ nhân làm cho..
Aizz.. Quên đi, thế giới của lão đại, hắn chỉ là một nhân viên nhỏ, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu, cứ dựa theo lời lão đại phân phó mà làm thôi.
Chẳng qua là đáng thương, nữ nhân này sắp gặp xui xẻo. Về phần Lý Tịch, chỉ là một nhân vật nhỏ, Tiêu Cẩm cũng không để hắn vào mắt.
Tiêu Cẩm thở dài, nhanh chóng ăn xong bữa sáng, bắt đầu đi làm việc.
Mai Lăng ra sức chống đỡ cơ thể chậm rãi đi ra cửa khách sạn, bắt một chiếc taxi ngồi vào.
Nhưng cô lại không biết, trên tầng cao của khách sạn có một đôi mắt nhìn chằm chằm cô, cho đến khi cô ngồi vào taxi rời khỏi tầm mắt hắn.
Khu nhà giàu, ở nội thành.
Khách sạn Mai Lăng ở hôm qua là một trong số những khách sạn nổi danh ở nội thành, cho nên nói, cô vừa mới ngồi vào taxi không lâu, liền vào trong khu nhà giàu.
“Đi vào”
Người tài xế dừng ở cửa ra vào, trong khu cao cấp này, những người lái taxi không được phép vào nếu không có sự cho phép của khách, trong này có quá nhiều người giàu, cũng có nghĩa có rất nhiều bí mật.
“Vâng”
Dựa theo chỉ dẫn của Mai Lăng, xe taxi dừng lại trước mặt một ngôi biệt thự phong cách Âu.
“Cảm ơn”
Mai Lăng trả tiền, trực tiếp xuống xe, con ngươi thấy được xa xa trong nhà là người thợ cắt cỏ.
“Mai tiểu thư, đã trở về”
Quản gia Dương là quản gia trong căn biệt thự này, khi Mai Lăng chỉ là một đứa bé, quản gia Dương đã làm việc ở đây hơn năm năm.
Mai Lăng mỉm cười yếu ớt, nhìn thấy sau lưng quản gia Dương là nữ chủ nhân của căn biệt thự này, Đổng Khiết.
“Dì, đã có tung tích của Lâm Tuấn chưa?”
Vừa nhắc tới Lâm Tuấn, trên mặt còn mới mang vẻ tươi cười thoáng cái lạnh xuống.
Nhờ quản gia Dương nâng đỡ, ngồi xuống sô pha.
“Aizz, vẫn chưa có tung tích gì cả, cũng không biết đứa bé này chạy đi đâu, để cho chúng ta phải lo lắng” Đổng Khiết thở dài một hơi “Lăng nhi đừng đứng đó nữa, mau tới đây, đúng rồi, tối hôm qua ngươi đã đi đâu, như thế nào cả đêm cũng không về, điện thoại cũng không mang theo”
Mai Lăng nghĩ tới tối hôm qua ở dưới thân người khác hầu hạ, mặt tái nhợt đi từ từ liền đỏ lên, trong đầu chỉ còn lại một chút ít đoạn ngắn mà đã làm mặt cô hồng đến như vậy, nếu thật sự nhớ rõ ràng, vậy còn mặt mũi nào đi gặp người khác chứ.
“Haizz, ngày hôm qua con đã đến một ít nơi con cùng Lâm Tuấn thường tới, vội vàng đi nên quên mang theo điện thoại, buổi tối bụng quá đói nên ghé một khách sạn gần đó ăn tối, vì đã muộn, sợ làm phiền dì nên không về nhà”
Mai Lăng giải thích trái lương tâm, thật ra những lời cô nói đều thật, thế nhưng nghĩ tới tối hôm qua cùng nam nhân yêu nghiệt kia chiến đấu, vẫn cảm thấy chính mình không đủ thành thật.
“Đúng rồi, dì, chú Lâm đã trở về chưa”
“Vẫn chưa, tốt nhất cả đời này hắn cũng đừng trở về”
Mai Lăng cười cười, chỉ cho là Đổng Khiết nhất thời tức giận, nhưng không biết lời này nói là thật tình.
“Dì, thật xin lỗi, nếu không phải ta đưa ra yêu cầu muốn gả cho hắn, hắn cũng sẽ không rời nhà trốn đi, đều do ta không tốt, dì, ngài muốn trách thì trách ta đi, ngàn vạn không nên trách chú Lâm, cũng không nên trách Lâm Tuấn. Nếu Lâm Tuấn trở về, ta sẽ không bao giờ nói về việc muốn gả cho hắn nữa”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!