( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 12: Tết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
329


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 12: Tết


Chương 12: Tết

Biệt thự

——–

Ha…

Ha…

Từng tiếng thở dốc vang lên, thứ côn thịt sưng trướng dưới thân như nổ tung, khó chịu đến đỉnh điểm, mồ hôi trên ngực thấm đẫm qua vạt áo sơ mi màu xanh lục, vẽ lên từng mảng ướt át,

Dav thúc hông từng cú nặng nề, đập sâu vào thứ sextoy đắt đỏ kia,

Bờ mông giả cong vểnh, bên trong hút chặt như được vách tràng bao bọc, thậm chí còn có những tiếng thở dốc rên rỉ vang lên như thật.

Như thật, nhưng không phải là thật,

Dù cho thứ đồ giả làm tốt đến thế nào, cũng không thể đem lại được cảm nhận của da thịt tiếp xúc.

Dav chau mày chặt chẽ, càng dồn sức, chiếc bàn nơi đặt bờ mông giả kia nảy lên từng cú.

Không ra được,

Đầu khấc đã sưng tím, vậy nhưng vẫn không thể nào ra được…

Trong đầu như thế nào lại xẹt qua hình ảnh của cái đêm đầu thu hiu gió ấy,

Chiếc quần lót màu xám tầm thường, ngón tay khẽ ve ve rất nhỏ, rất nhỏ,

Là tiếng rên trộn lẫn giữa mùi hoan ái và đau đớn, là đôi mắt đỏ hoe vành muốn khóc lại cật lực nhịn lại,

Sự xấu hổ ngập tràn trải rộng ửng lên từ đôi má, bờ môi,

Là cặp đùi non mìn mịn một lớp lông nhỏ mướt tay gọi mời,

Phụt một tiếng, tinh dịch nơi đầu khấc, bắn tràn…

Ha…Ưm…

Đôi mày nhau chặt của Dav giãn ra dần, cơ thể sảng khoái như có một luồng điện nhẹ kích từ dưới thân, đem toàn bộ từng tế bào mệt mỏi trong cơ thể đều cứ thế trút ra hết một lần,

Dav rút côn thịt ra khỏi thứ đồ vật vô tri, đáy mắt động.

Biết rõ chính mình không phải xuất ra vì độ hút của mấy thứ đồ chơi này, là ra, bởi vì biểu hiện vô cùng khó quên của tên nhóc hôm đó.

Anh một giây này đã thực có phần tự giễu cái tính nghi kị của chính mình.

——–

Đã biết rõ bản thân anh không tiện xuất đầu lộ diện vì những việc tế nhị như thế, mới đánh tiếng với Triều Vĩ một câu ” đưa tên nhóc đó đến”

Vậy mà Triều Vĩ nhất định muốn chơi anh, miệng không hé nửa câu, người cũng không thèm dẫn tới lại.

Cạch một tiếng,

Dav hất tay, mấy chiếc mông giả đủ tư thế lập tức rơi xuống,

Hừm,

Cũng chỉ là một tên nhãi ranh. Dav Trần anh làm sao có thể vì một kẻ như thế mà nhiễu động?

Ngoài Jun, kẻ có thể ảnh hưởng tới tâm trạng của anh, e rằng còn chưa ra đời đâu!

——–

Nơi này,

Triều Vĩ hắt xì một tiếng,

Kẻ đeo kính đứng bên cạnh lập tức rút ra một cái khăn tay đưa đến, khẽ nói:

– Thật sự không cần tóm tên nhóc đó đến sao?

Triều Vĩ cười gian trá:

– Thứ có được dễ dàng ắt sẽ nhanh chán, mỡ treo miệng mèo nhưng lại cứ không cho ăn, mới là thèm chết hắn ta rồi.

Nói xong, lại dặn dò thêm một câu:

– Theo dõi tên nhóc đó, sẽ có ngày cần đến.

Kẻ bên cạnh gật đầu:

– Đại ca cứ yên tâm, từ sau khi rời khỏi khu J vẫn luôn cho người theo dõi sát sao, đảm bảo giữ sạch sẽ.

Triều Vĩ không trả lời.

Dav, con người không thể không có điểm yếu, đúng không?

Điểm yếu của cậu nằm ở đâu? Hửm?

Triều Vĩ thở dài, trên mặt lại vương chút phấn khích.

Haiz, cuối cùng cũng phải để cho Triều Vĩ tôi bận tâm một phen vì tình bạn quá con mẹ nó tri kỷ này đi.

Trong đầu, vài nước đi được tính toán kỹ càng.

——–

Tết đến gần.

Hai mươi bảy tháng chạp, quán xá bắt đầu vắng vẻ hơn ngày thường,

Tán lá rụng xuống thềm, ít bước chân người dẫm, cả nơi quán café này cũng thế, ít khách, ít cả nhân viên.

Văn Cốc tranh thủ mãi mới có ít thời gian tự mình đi chọn một cây đào to cùng hai chậu cúc nhuộm đầy sắc nụ, chiếc xe kéo vừa đỗ trước cửa quán liền nói lớn:

– Đăng! Lại bê giúp anh!

Trí Đăng đặt lại chiếc khay đang lau dở trên bàn, chạy lại đỡ.

Cùng với người lái xe, cả ba gồng sức mới bê được cây đào, đặt gọn vào góc quán, Trí Đăng chẳng cần Văn Cốc phải cầm tay chỉ việc, liền xoay người bê hai chậu cúc phía ngoài theo vào, rồi lại nhanh nhẹn cầm chổi quét sạch lối đi vừa bị rơi đất xuống,

Văn Cốc muốn gật đầu hài lòng, rồi lại lắc đầu.

Cái thằng này!

Quả thật không thương không được.

Nếu là đứa khác , nhờ chúng nó còn khó nữa kìa, mười đứa thì hết chín vênh mặt lên giời nói rằng không phải việc của tôi! Việc của ông ông đi mà làm!

Vậy mà xem xem,

Hai mươi tết đám sinh viên đã một loạt về quê, Đức Thiện cố lắm thì sáng hai mươi ba cũng về ăn ông công ông táo cho kịp, rụng dần đến giờ là hai bảy tết, chỉ còn lại có đúng hai kẻ bắt tay nhau mở quán : Lê Ngọc và Văn Cốc, thêm một Trí Đăng này nữa là ba.

Khách vắng hơn, nhưng mà nhân viên chẳng có, thành ra ba kẻ cũng gọi là bận tối mắt tối mũi, vậy mà Trí Đăng vẫn y như cũ, chẳng một lời than vãn càm ràm.

Thậm chí bữa tối gần chín giờ mới được ăn, vậy mà còn đầy chờ mong hỏi:

– Anh Cốc, hôm bữa anh nói quán làm hết ba mươi là nói thật hay đùa vậy ạ?

Văn Cốc dừng đũa:

– Thật chứ đùa cái gì? Cậu biết tiền thuê chỗ này bao nhiêu một tháng không? Sáu mươi triệu! Tức là mở mắt ra một cái phải có hai triệu đập vào đấy, mấy ngày tết nom thế chứ kiếm được lắm, nhất là ngày hai chín ba mươi, anh còn đang lo không có ai làm đây.

Trí Đăng lập tức xin công:

– Anh, vậy cho em làm hết ba mươi nhé? Tối ba mươi thì em đón xe về quê?

Văn Cốc ừ một tiếng.

Trong lòng không khỏi thắc mắc, gia cảnh nó tệ đến cỡ nào mà phải vì mấy đồng lương mà thậm chí không về sắm tết kia chứ?

———

Tệ đến thế nào à?

Trí Đăng cũng không nghĩ rằng tệ đến thế nào nữa, bởi vì mấy ngày tết đó lương sẽ được tính theo ngày cao chót vót, làm dăm ngày đẫy đà, lương cầm trong tay gần ba triệu,

Ba triệu cơ đấy!

Đối với một cái tết quê nghèo, số tiền ấy đủ để mẹ cậu tha hồ sắm sửa, cành đào, cân thịt, đĩa giò, bánh trái.

Bốn tháng vừa rồi tiền gửi về đều gom góp trả nợ cả, cậu rất rất muốn mẹ cậu có thêm ít tiền trong tay, dấm dúi mua cái quần cái áo, đốt thêm cho bố cậu thật nhiều vàng mã nữa.

Nói to thì to, nói nhỏ thì nhỏ, dù chỉ là cái chuồng lợn bỏ hoang nhưng chí ít hiện tại cũng là nơi che mưa che nắng, cậu còn muốn sang sửa thêm một tý,

Tuệ Tâm hai tám tết về rồi, mẹ cậu cũng sẽ không quá buồn.

Trí Đăng vừa quét dọn quán, mông lung tự trấn an mình vài lần như thế, cũng an tâm mà dẹp hết tất cả những tâm tư dìm lại.

Nào là ánh mắt buồn buồn khi nhìn người ta sum họp, nào là sự sốt sắng khi chứng kiến dòng người ba lô to nhỏ lắc lư trở về quê, thậm chí là khoảnh khắc tủi hờn khi chợt nhận ra một sinh viên kia đã từng là bạn cùng lớp.

Trách nhiệm trên vai cậu nhiều hơn thế nhiều lắm.

Một cái nhoẻn miệng cười, một đôi tay lễ phép đưa đến menu cho khách hàng, gật đầu mời chọn món.

——–

Năm giờ chiều, ba mươi tết.

Hà Nội lạnh trong làn sương chiều bắt đầu rơi tỏa, người đi vội vã, quán xá im lìm,

Lê Ngọc đã sớm trở về nhà,

Ngoài cửa quán, một tấm bảng tạm nghỉ đến hết mùng bốn vừa treo lên, Văn Cốc đã cất tiếng gọi Trí Đăng trở vào, đếm đủ mười tờ năm trăm ngàn mới cứng, đẩy về phía cậu.

Năm triệu đồng chẵn.

Trí Đăng mở tròn mắt:

– Anh đưa nhầm rồi?!

Văn Cốc chậc lưỡi:

– Thưởng thêm,

– Nhưng…

– Cầm lấy!

Giọng nói rất khủng bố, chằng hề có chút tình cảm nào.

Vậy nhưng Trí Đăng biết, Văn Cốc thực ra tính tình rất tốt, chỉ là cái miệng cứng quá. Liền ngượng ngùng cầm lấy xấp tiền, chêm vào một câu :

– Khi nào lên em mang quà quê cho anh.

Văn Cốc hiếm khi cười lại mắng:

– Cút cút cút, mau không lại lỡ xe.

=======

Thân ảnh dời khỏi cửa.

Còn lại một mình Văn Cốc,

Đặt hết nụ cười cùng sự gượng gạo trên gương mặt ba mươi mấy tuổi ấy xuống.

Là nỗi buồn sâu thẳm.

Hít vào một hơi lạnh, thật lạnh, nhìn xung quanh quán đã vắng hoe, im lìm đến mức một bản nhạc xuân rộn rã ở tận đâu vang lại cũng đều nghe rõ từng tiếng đập.

Con người ta khi đã lỡ sinh ra thuộc cái giới tính này rồi, biết làm sao được?

Đứng giữa ranh giới của sự lựa chọn, công khai sống thật với giới tính của mình, thì mất đi gia đình, và ngược lại.

Năm ấy hai lăm,

Năm ấy yêu một người tha thiết, bất chấp gia đình từ mặt mà cùng nhau bỏ đi, để rồi vài năm sau được kẻ đó tặng cho một đống sừng trên đầu.

Vùng vẫy trong đau đớn, cuối cùng cũng phải chấp nhận một sự thật rằng, chẳng có thứ tình yêu nào bền mãi, người ta có khi sống chết vì nhau thật đấy, nhưng khi đã cạn tình, thậm chí những thứ khốn nạn nhất cũng có thể làm ra cho được.

Văn Cốc đưa từng ngón tay, vuốt sâu vào lọn tóc, nơi ấy, có một vết sẹo.

——–

Thật đáng đời mà,

Ôm chút vốn liếng còn sót lại, trở về Việt Nam này sau ngần ấy năm bôn ba theo đuổi thứ ảo tưởng mịt mờ,

Lại phát hiện ra rằng,

Từ khi nào mà bản thân đã trở thành một kẻ không nhà, không gia đình, thậm chí là không một nơi để đi về.

Ở đâu, hạnh phúc nào cho một thằng Gay đang trở về già?

Tết, đối với nhiều kẻ thật vui,

Tết, đối với nhiều kẻ, thật buồn.

=========//==========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN