Cây Kim Sợi Chỉ
Chương 123
Phúc nhấp ngụm trà rồi kể cho Lập nghe mọi chuyện xảy ra vào ngày Nghé chào đời. Hôm đó, Lập và Tiên chí choé khiến Phúc rất nhức đầu, nó ôm Nghé đi qua phòng khác cho bé ngủ. Khi bé con thức giấc, bé nhăn mặt khó chịu, Phúc ôm bé quay trở lại bếp thì phát hiện ra Lập và Tiên đã lịm đi rồi. Phúc hốt hoảng đi qua phòng cậu mợ, bắt gặp kẻ xấu đang ngồi ở gần cửa phòng, lúi húi làm việc mờ ám. Đang ôm Nghé nên Phúc chỉ có thể đạp cho nó một phát rồi gọi cậu Hoan. Cậu ngay lập tức đi ra tóm sống nó. Sau khi bị cậu dần cho một trận nhừ tử, nó khai sạch. Nó tên Sang, được bà Liên thuê nên nó mò lên đây, lợi dụng lúc mợ Hân đang vật vã sinh em bé, mọi người rối rắm không để ý nó liền lẻn vào nhà, trốn trong phòng kho chứa củi ở ngay cạnh bếp, kiên nhẫn chờ đợi. Tới lúc Lập và Tiên cãi nhau, nó đeo khẩu trang, tranh thủ mở chiếc hộp lấy ra ba que hương gây mê cỡ lớn. Có một sự cố nho nhỏ là bữa đó trời mưa lớn, mặc dù nó có đậy nắp hộp rồi nhưng cả ba que hương đều bị ngấm nước mưa. Một que hương chỉ bị ướt ở phần đuôi nên đốt phần đầu vẫn cháy. Chỉ một đoạn hương ngắn đó cũng đủ hại Tiên và Lập mê muội. Châm xong cây hương đầu tiên, nó liền vội vã đi ra khỏi bếp. Nó muốn làm cậu Hoan mê muội để ôm mợ Hân đi, ném mợ xuống vực sâu, nhưng hai que hương còn lại đều bị ướt từ đầu đến đuôi, nó cố gắng châm lửa mãi mà hương không cháy, sốt ruột quá nên nó không để ý xung quanh, thành ra bị Phúc bắt quả tang.
Cậu Hoan nghe chuyện cay rực cả người, cậu muốn tìm bà Liên trả thù ngay lập tức. Nhưng Phúc đã ngăn cản cậu, nó nói như vậy không ăn thua, vì chỉ cần bà Liên mặt dày chối không quen biết Sang thì cậu sẽ bị mang tiếng hành hung người vô tội. Cần phải có bằng chứng nên Phúc đã ép Sang gọi điện cho bà Liên, bắt nó phải nói dối bà là kế hoạch đã thành công rồi. Nghe tin, bà vui đáo để. Cậu Hoan sau khi ghi âm lại đoạn hội thoại giữa bà và Sang mới thả thằng Sang đi. Cậu cho nó khá nhiều tiền, đồng thời yêu cầu nó phải làm việc cho cậu, bất cứ khi nào bà Liên sai nó làm việc xấu, nó lưu lại được lời bà sai khiến nó thì cậu sẽ thưởng lớn. Nhờ Phúc, vợ cậu tránh được kiếp nạn lớn nên cậu xoá bỏ sự nghi ngờ dành cho nó và chuyển sang nghi con Tiên. Đó là lý do vì sao cậu ôm mợ Hân giấu vào căn phòng bí mật đằng sau tủ quần áo. Sau đó cậu kê tủ lại như bình thường rồi đi pha sữa cho Nghé. Đợi Nghé ăn no, ngủ ngoan, cậu kêu Phúc đặt bé nằm lên giường. Cậu và Phúc nằm ngoài phòng khách chơi, đợi trong bếp có tiếng động thì nhắm nghiền mắt. Con Tiên tỉnh trước thằng Lập. Thấy nó cứ sốt sắng gọi mợ Hân hoài, cậu và Phúc mới hết nghi ngờ nó, nhưng bọn họ vẫn cố ý nằm bất động, đợi hai đứa kia lay mãi mới chịu mở mắt. Lập và Tiên cuống quá nên tụi nó không để ý chi tiết sau khi tỉnh, cậu chạy xuống dưới đồi quan sát đường xá luôn và không hề nghe bọn nó mồm năm miệng mười báo cáo những chuyện kỳ quái đã xảy ra. Khi trở lại căn nhà, cậu cũng không hoảng loạn lắm. Nói chung, trình diễn xuất của cậu hơi bị còi, nhưng hai đứa kia không đủ tinh ý để phát hiện ra cậu biết thừa mợ đang ở đâu. Tụi nó ngoan ngoãn nghe lời cậu đưa Nghé về biệt phủ. Hai đứa đi rồi, cậu và Phúc mới đưa mợ Hân tới bệnh viện tư cách đó hai chục cây số. Đây là một trong năm bệnh viện có trang thiết bị hiện đại do bác Đăng và bác Vân bỏ vốn đầu tư và trực tiếp quản lý nên gia đình mợ rất nhanh đã nắm được thông tin. Phúc giúp cậu thông báo tình hình cho ông Tài và thầy Thanh.
Sau khi tới thăm và khám bệnh cho mợ Hân, thầy Thanh bảo mợ bị trúng độc tam hoa. Nghe cậu Hoan kể lại tình hình, thầy đoán có thể do mợ đã bị trúng độc một lần, hoặc có thể lượng độc ít nên mợ không bị ảo giác làm cho mê man như lần trước, bằng chứng là mợ vẫn đủ tỉnh táo để sinh con. Tuy nhiên, sự đau đớn do độc gây ra vẫn là quá sức đối với một bà bầu. Có lẽ vì thế nên mợ bị sinh non, quá trình sinh con quá vất vả nên sau đó bị kiệt sức. Hiện tại, thầy và các bác sĩ đang rất nỗ lực để điều trị cho mợ. Bà Hà và ông Hậu ngày nào cũng tới thăm con, ở với con tới tận khuya mới về khách sạn gần đó. Bà Tuyết không được biết chuyện vì tính bà không giữ được bí mật. Bà Vân và ông Tài cùng nhau làm công tác bảo mật thông tin nên rất ít người biết mợ Hân đang ở đâu. Ông Tài hỏi giúp việc cách thông báo cho nhà thông gia chuyện mợ Hân bị mất tích là vì muốn tìm ra kẻ tiếp tay cho bà Liên. Cao kiến của con Lài khiến mọi người đổ dồn vào nghi ngờ nó. Nhưng theo dõi thêm một thời gian thì ông Tài nhận định nó không phải loại người nham hiểm. Ngược lại, chứng kiến con Diễm càng ngày càng giống mợ Hân, ông Tài bắt đầu nghi nó. Ông cho nó cái danh mợ lớn là để nó có cơ hội thể hiện bản chất thật của mình. Cơ mà con này khôn khéo thực sự, tụi giúp việc bị nó trị cho sợ xanh mặt nên chẳng ai dám tố cáo nó. Mấy lần thấy nó lẻn ra khỏi biệt phủ để đi đâu đó, Phúc đã lén bám theo nó, nhưng đi được một đoạn thì toàn mất dấu mới tức chứ. Kể tới đây, Phúc thở dài hỏi Lập:
– Liệu Diễm có phải người giúp bà Liên hại mợ Hân không? Hay nó chỉ đơn giản là tham vọng, tranh thủ lúc mợ gặp nạn để trèo cao thôi?
Tuy mừng vì mợ Hân không bị mất tích, nhưng Lập vẫn bực vì Phúc dám lừa nó một thời gian quá lâu, hại nó ngày đêm thương nhớ mợ. Nó cáu gắt phân tích:
– Giờ chưa có chứng cứ thì chưa nói được gì. Nhưng con Diễm ngứa thực sự. Kiểu nó cố tình bắt chước mợ Hân, nhưng chỉ bắt chước được vẻ bề ngoài, điệu bộ, chứ còn tâm địa vẫn thối nát lắm, trèo cao được một cái liền lật mặt nhanh như lật bánh tráng, con khốn! Anh đã lén vào phòng nó kiếm thông tin chưa?
– Anh từng vào phòng nó rồi nhưng chẳng phát hiện ra điều gì cả. Nó kín kẽ lắm!
– Đã đến nước này thì phải dùng mỹ nam kế thôi!
Lập hiến kế. Phúc giãy nảy ôm ngực như kiểu có người sắp tà lưa nó tới nơi rồi, nó ngúng nguẩy nói:
– “Hoi” đi!!! Hem thích đâu!!! Mất giá chớt!!!
Lập phì cười bảo:
– Gớm! Anh có thích thì cũng chẳng đủ trình cưa con Diễm đâu. Ý em bảo là cậu nhà mình ý, có lẽ sắp tới cậu phải hi sinh đời trai rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!