Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài
Chương 27: Trao đổi
Thông báo a!
Bắt đầu tử ngày mai, truyện ta sẽ chuyển qua chế độ truyện dịch để các đh có thể đề cử truyện một cách dễ dàng hơn và ta cũng rất mong qua bên đó sẽ có nhiều người đọc và bl nhiều hơn.
Đa tạ!
Hai ngày sau!
“Thật đúng là hao tổn quá nhiều mà”.
Ngay sau khi sử dụng một kiếm kia, Hỗn Độn Thức Hải đã bị vắt kiệt khô hết toàn bộ. Vì thế lúc đó hắn trông không khác gì một người bình thường, nhưng đối với hắn lại không có quá nhiều khó khăn.
Phải biết, Hỗn Độn Thức Hải muốn ngưng tụ về trạng thái đỉnh phong phải tốn biết bao nhiêu là thời gian, nếu só sanh với thức hải bình thường thì hắn chỉ cần đến không quá ba canh giờ là có thể khôi phục. May mắn thay, công pháp hắn tu luyện lại chính là “Thập Nhị Thiên Công Đồ” với bức tranh thứ nhất chính là lần thú Côn Bằng.
Nếu so sánh về thôn phệ thì chỉ có thể chắc chắn, Côn Bằng vì thứ hai thì chắc chắn không ai có thể điểm thứ nhất. Kể cả Thao Thiết cũng không thể so sánh lại.
Thời gian này, toàn thân Đế Nguyên Quân giống như một cái lổ đen thu nhỏ đang liên tục thu hút hết toàn bộ linh khí trong bán kính năm dặm về làm của chính mình và nơi này lại có mật độ linh khí cực kỳ nồng đậm, nó cao hơn nhiều so với khu vực bình thường của Tinh Kiếm Tông ngoài kia.
Và cũng trong lần khôi phục này, cảnh giới lúc này củng đã ẩn ẩn có một chút tăng lên, khả năng cao sẽ không đến một tháng nữa là có thể đột phá nhưng nếu có linh dược hay đan dược phối hợp thì tốc độ sẽ còn tăng lên nhiều hơn nữa.
Và bức tàng đồ đầu tiên này cũng chưa thể mở ra hết toàn bộ được, nếu nói về vận dụng nó để tu luyện thì chỉ mới là vẻ bề ngoài mà thôi, để thức tỉnh được nó thì phải cần thời gian cùng thiên địa bảo vật phụ trợ mới có thể mở ra được chân chính thực lực phía sau.
Với mười hai bức như vậy lại tương ứng với một loại năng lực cực kỳ khác biệt, và nếu có thể nắm giữ được chân chính thực lực của cả mười hai bức thì thực lực của hắn chắc chắn sẽ tăng vọt lên một cách đáng kinh ngạc, nói không ngoa nhưng đạt đến đỉnh tiêm thực lực giống như trước sẽ thua kém không quá nhiều. Dù sao thần cấp công pháp này cũng không phải là thứ bình thường có thể so sánh.
Nhưng để nói ngang bằng với thực lực lúc trước của hắn thì chắc chắn là không thể nào, bởi vì thiên phú bản nguyên chỉ cần thức tỉnh thì đừng nói đến mười hai bức công đồ cộng lại cũng chỉ mới miển cưởng cho là đủ mà thôi.
Chưa kể đến hỗn độn đạo tắc bị hắn phong bế lại nữa, chỉ cần đưa ra một tia là có thể so sánh với một bức công đồ hoàn chỉnh rồi.
Thế gian đại đạo chí ít có hơn ba ngàn, mỗi một loại chi lực như vậy là của trời đất, mà thiên đạo cũng chỉ là một trong ba ngàn loại kia mà thôi.
Thiên đạo có thể chấp chưởng thế gian vạn pháp, quản lý thế gian hung hiểm, uy năng bá đạo. Nhưng nếu để xếp vàng hàng đỉnh tiêm nhất của đại đạo thì chắc chắn không thể nào.
Phía bên trên còn có cả chí cao đại đạo như: Không gian đại đạo cùng với thời gian đại đạo,…
(Tới khúc này chắc các đh sẽ bảo là thiên đạo sẽ mạnh hơn. Nếu so sánh cùng với Không gian pháp tắc, thời gian pháp tắc thì chắc chắn sẽ bá đạo hơn nhiều. Nhưng với đại đạo lại khác, thế giới được hình thành chính là nhờ vào sự kết hợp của Thời – Không đại đạo, nếu như không có thế giới thì làm sao có thiên đạo).
(Và trong truyện ta có sắc xếp cấp bậc đạo tắc từ cao xuống thấp là: Đại đạo, Chi Đạo, Pháp Tắc, Chi Lực. Và thiên đạo lại được xếp vào cấp bậc chi đạo mà thôi).
Với thân thể bị đạo tắc xen lẩn thì khả năng để hắn cảm ngộ đại đạo chi lực sẽ không gặp quá nhiều khó khăn như những người bình thường giống như hắn lúc này.
Và mỗi một loại thần thú trong đó cũng chỉ sở hửu ít nhất một loại pháp tắc. Để so sánh với thế gian vạn đạo thì chẳng khác nào là hạt cát mà đi so với vô tận tinh khung.
Đối với hắn tốn hai ngày để khôi phục lại đỉnh phong thực lực cũng đủ để khiến người ta kinh hãi rồi bởi vì hắn là người không có thiên phú.
Giống như cái khảo hạch thứ hai ở Tinh Kiếm Tông, mặc dù kiểm trác thạch không tìm được năng lực thiên phú mà không bị loại bỏ cũng chính là có một cái nguyên nhân.
Tại vòng khảo hạch thứ nhất mà đối với người không có thiên phú thì chắc chắn không thể nào ngộ ra được dù chỉ là một phần cực kỳ nhỏ của kiếm pháp kia, nhưng hắn lại có thể trong thời gian ngắn như vậy ngộ ra được, đủ để chứng minh hắn vì một lý do nào đó mà thiên phú bị ẩn đi mất và cũng chính là do vị ngoại môn trưởng lão kia nữa.
“Cũng nên tiến vào khu vực trung tâm”.
Đế Nguyên Quân hai mắt thình lình mở ra, hắn kết thúc thười gian hồi phục này lại. Toàn thân đứng thẳng dậy với xung quanh là những màng sương linh khí bao trùm mà chưa hề tán đi.
Sau đó, Đế Nguyên Quân từ trên cành cây cao nhảy xuống đất rồi hướng về phía xa đi đến. Phương hướng lúc này của hắn chính là tiến về phía trung tâm, nơi mà lúc trước hắn cùng Hàn Ngữ Băng tìm đến một cái đầm có Kim Sắc Huyền Liên, nơi có một đầu Ngũ cấp hung thú trấn giữ.
Mục tiêu của hắn cũng chính là vì đóa huyền liên kia mà đến, nhưng thực lực của hắn bây giờ làm sao có thể so sánh cùng với ngũ cấp hung thú, cho dù tốc độ có nhanh đến đâu đi chăng nữa cũng không thể so sánh cùng với nó.
Chưa hết, hung thú tu luyện tới ngũ cấp hung thú đã tương đương với Hóa Cảnh tu luyện giả. Có thể ngự không phi hành, có thể điều khiển thần thức xa hơn một dặm, chỉ cần dính phải thần thức của nó thôi là đã nằm trong phạm vi truy lùng của nó rồi.
Nhưng với chừng đó nguy hiểm thì làm sao có thể ngăn chặn được bước chân của hắn được!
Nếu như không thể nào ngạch kháng được thì chỉ còn một cách khác đó chính là dùng trí và quan trọng hơn đó chính là hắn cần phải tìm kiếm được thứ gì đó giúp ngăn cản được thần thức trói buộc cũng như gián đoạn nó một thời gian mới có thể an toàn trở ra.
Mục tiêu đó đối với hiện tại sẽ có chút khó khăn bởi vì nơi này hắn không có thông thuộc địa hình cũng như muốn tìm đến những loại vật liệu cần thiết rất khó để có thể bắt gặp được. Và cũng có khả năng rất lớn là nơi này không hề có những thứ kia.
Điều này cũng không khiến cho Đế Nguyên Quân cảm thấy quá mức quan ngại. Đợi thời gian qua một tháng nữa, sau khi lấy được Mộc Đăng Quả, hắn ngay lập tức sẽ hướng về phía đầm linh thủy, mượn nhờ nó để tu luyện một thời gian, rất có thể sẽ khiến cho cảnh giới tăng lên một cách đáng kinh ngạc.
Và cũng quan trọng hơn, thời hạn của nhiệm vụ còn lại mười một tháng, trong thời gian này đủ để hắn có thể đột phá đến cảnh giới Ngưng Hải cảnh, thậm chí có thể cao hơn. Để đạt tới Thiên Địa cảnh thì với chừng này thời gian chắc chắn sẽ không thẻ nào chạm tới được. Cho dù có thiên tài địa bảo đi chăng nữa, bởi vì hắn không có thiên phú phụ trợ nên cảnh giới muốn tiến cấp sẽ gặp khó khăn hơn thế nhiều.
Sau khi đạt Ngưng Hải cảnh trở lên, Đế Nguyên Quân sẽ có khả năng cao có thẻ từ trong tay ngũ cấp hung thú chạy ra mà không phải chịu quá nhiều thương thế. Mặc dù hơi nguy hiểm một chút nhưng Kim Sắc Huyền Liên đáng để hắn liều mạng.
Nhưng….
Với suy đoán của hắn hiện giờ thì Kim Sắc Huyền Liên sẽ đạt tới thời kỳ thành thục hay gọi là chín tới cũng không có quá dài như vậy, nếu như đoán không nhầm thì thời gian rất có thể sẽ không đến hai tháng.
Đợi đến thời gian đó thì chắc chắn sẽ xảy ra một trận chiến có quy mô cực kỳ lớn, thân làm địa cấp linh dược chắc chắn sẽ tỏa ra một loại mùi hương cực kỳ đặc biệt nào đó hấp dẫn rất nhiều hung thú cũng như nhiều cường giả để tâm đến. Và rất có khả năng sẽ có Hóa cảnh cường giả thậm chí cao hơn cảnh giới.
Lúc đó khả năng hắn tranh cướp được sẽ không cao cùng với việc đi đến đầm linh dịch kia cũng không biết tiêu tốn bao nhiêu thời gian.
Và đặc biệt hơn chính là loại công đồ mà hắn tu luyện này lại không phải giống với bất kỳ công pháp nào đó yêu cầu.
Với khả năng cảm ngộ bá đạo thì chắc chắn một điều, những cái công đồ này không hề phân biệt linh dược đã thành thục hay chưa. Đơn giản, đối với nó thì các loại linh dược bán thành thục này cũng đủ để cung cấp cho nó một lượng rất lớn lợi ích rồi.
Kết hợp cùng với Hỗn Độn Thức Hải tạo thành linh dịch sau khi luyện hóa có phẩm chất chắc chắn không hề thấp hơn lúc nó đạt đến trình độ thành thục cũng nên.
Nên mục tiêu này đối với hắn lại không thể kéo dài, nếu như gặp may mắn thì trong chuyến đi này sẽ có được ai đó trợ giúp cũng nên. Và gần như hắn cũng không quan tâm đến bởi vì lúc này trong tay hắn có một thứ mà đầu hung thú kia cần đến.
Nắm trong tay địa cấp linh dược, đầm linh thủy cùng với một đầu địa mạch và Nguyên Diệp Bách Quả thì chắc chắn không đến ba năm hắn có thể đạt đến Thiên Địa cảnh vách ngăn thậm chí đột phá cũng có cơ hội.
Một nén hương sau!
Đế Nguyên Quân hướng về phía Kim Sắc Huyền Liên mà đi, khoảng cách từ đây cho đến đích đến cũng phải hơn năm mươi dặm nên hắn cũng không cần phải khẩn trương quá mức.
Một nén hương đối với người tu luyện cùng cảnh giới với hắn vượt qua chừng đó khoảng cách cũng không được tính là khó khăn nhưng lại hao tổn một lượng chân nguyên không hề nhỏ. Trái lại, Đế Nguyên Quân lúc đi đến thì trên mặt không hề có biểu hiện một chút nào gọi là mệt mỏi mà hắn lại chưa có tung ra chân chính tốc độ của bản thân.
Sau khi đến nơi, Đế Nguyên Quân đứng một bên bờ hồ rồi liếc ánh mắt xuống phía bên dưới đáy hồ rồi lên tiếng.
“Ngũ cấp Hung Thú, Hải Tâm Ngư Xà, tiểu gia ta đến đây rồi làm sao còn chưa ra”.
Thanh âm của hắn nói ra dường như cực kỳ lớn nhưng có một điều kỳ lại chính là ngữ âm lại không hề vang vọng ra ngoài mà chỉ có truyền âm cho đầu hung thú kia mà thôi. Và thoại ngữ như vậy lại ẩn chưa một loại cao ngạo lãnh khí ở trong đó.
Rống!
Lời nói vừa dứt thì phía bên dưới lòng hồ bắt đầu có một chút chuyển động mạnh, bền mặt nước trong xanh yên tỉnh bắt đầu xuất hiện gơn sóng.
Từ phía đáy hồ có một thứ gì đó to lớn ngoi lên khỏi mặt nước.
Hải Tâm Ngư Xà toàn thân có một bộ bạch sắc lân phiến che phủ hết toàn thân trông cực kỳ hút mắt cùng với một cái đầu to lớn có những cái sừng nhọn rất nhỏ mọc ngay trên đỉnh mí mắt. Hai con ngươi màu đỏ tươi nhìn chằm chằm về phía Đế Nguyên Quân.
Nếu để so sánh cùng với Tịch Lam Độc Xà thì đầu hung thú này có thân thể to lớn đâu chỉ gấp hai lần thôi đâu.
Mặc dù phần lớn chiều dài cơ thể đang chìm sâu dưới nước nhưng vẫn có thể suy đoán được chiều dài của nó chí ít cũng phải dài hơn ba mươi trượng.
Ngay khi nó ngẩng đầu lên cao nhìn về phía hắn rồi rống lên một tiếng giống như đang tức giận.
“Ngươi ồn ào làm gì?”.
Ánh mắt Đế Nguyên Quân lúc này dần dần chuyển qua màu đỏ sẫm với lãnh ý cũng không hề giấu diếm mà tuôn ra bên ngoài.
Hải Tâm Ngư Xà vì cái cánh mắt biến màu này của hắn làm cho thân thể nó có một chút giật mình.
Mặc dù có thực lực sánh ngang với Hóa cảnh cường giả nhưng vẫn chưa thể sinh ra nguyên thần và nếu như nguyên thần chưa sinh ra thì không thể nào hóa hình cũng như nói tiếng giống như con người được.
Nhưng với thực lực của nó hiện giờ chắc chắn đã sản sinh ra được linh trí rồi nên những gì hắn nói nó có thể nghe và hiểu được một vài phần.
“Tiểu gia ta đến đây với một mục tiêu chính là Kim Sắc Huyền Liên”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn chằm chằm nó rồi tiếp tục lên tiếng.
Rống!
Hải Tâm Ngư Xà nghe thấy vậy nên rống lên một tiếng đe dọa, ánh mắt nó nhìn hắn có một chút khinh bỉ giống như đang nhìn sâu kiến. Thân làm ngũ cấp hung thú lại bị một tên nhân loại Thức Nhân cảnh tứ tầng đưa ra điều kiện.
“Ồn ào”.
Vù vù!
Đế Nguyên Quân thanh giọng hơi trầm xuống, sau đó không giấu diếm mà đẩy ra một chút sát khí. Nhưng với chừng này sát khí thôi cũng đủ để đã động đến ý định của nó rồi.
“Ta đến đây là muốn trao đổi, nếu ngươi có bất cứ hành động nào cũng có thể thử, ta cũng không ngại đồ sát ngươi đâu”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!