Đặc Công Hoàng Phi - Chương 77: Huyết Tẩy Lập Uy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Đặc Công Hoàng Phi


Chương 77: Huyết Tẩy Lập Uy


Gió thu thổi trên đồng cỏ, âm thanh túc sát.

“Tuyệt đối không thể để cho bọn họ đạt được ý đồ.” Quân Phi quát lạnh vang vọng trên bầu trời.

Bản thân hắn bị dính Độc Long độc, sắc mặt đã đen thui, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ, giữ vững cửa động.

Mà bên cạnh hắn, tình huống của Vương Hầu và nhóm người Trung Võ Môn cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu.

Vẻ mặt tất cả mọi người đều dính độc khí.

Song, không một ai lùi bước, thề quyết giữ vững cửa động.

“Khặc khặc, dám chống lại Thiên Khôi
Tông chúng ta, hừ, một đám không biết trời cao đất dày là gì.” Thiên
Khôi Tông chủ ôm ngực đứng trên núi đá, lạnh lùng nhìn một đám kịch
chiến phía dưới, trên mặt lộ vẻ dữ tợn.

“Chờ đem chỗ này thu dọn sạch sẽ, ta
sẽ tự mình dẫn người đi đến Trung Võ Môn, một người cũng không để lại,
một cây anh đào cũng phải nhổ tận gốc.”

Gã nam nhân mặt trắng bệch bên người
Thiên Khôi Tông chủ cười lạnh nói: “Cho bọn hắn biết rốt cuộc nơi này ai mới là lão đại, một Trung Võ Môn nho nhỏ…”

“Ngươi muốn diệt người nào?” Lời nói
ác độc của tên mặt trắng còn chưa nói hết, bốn phía đột nhiên vang lên
âm thanh gầm rú, trong nháy mắt bao phủ cả một phương thiên không.

Cùng khắc, cái động mà nhóm người Trung Võ Môn thề chết bảo vệ, đột nhiên lóe lên ánh sáng màu lam rực rỡ.

Ngay sau đó một quang cầu màu lam bay vọt ra.

Khí tức cường đại trong nháy mắt bao phủ cả một phương này.

“Lạc Vũ.”

“Hoàng Vũ.”

Sau khi Quân Phi và Vương Hầu liếc mắt một cái thấy rõ người bay ra là ai, không khỏi mừng như điên kêu to lên tiếng.

Đi ra rồi, rốt cục bọn họ đã đi ra rồi.

Lạc Vũ cúi đầu, nhìn nhóm bằng hữu trước mắt mình, Quân Phi và Vương Hầu đều mang vết thương luy luy trong người.

Trên mặt bị độc khí bao trùm, một thân vết thương, vết máu loang lỗ, cơ hồ không thể chống đỡ nổi nữa rồi.

Nhưng vẫn gắt gao che chắn cửa động như trước, bàn tay Lạc Vũ siết chặt lại.

Bên cạnh, Hoàng Vũ thấy vậy cũng biến sắc, thân hình chợt phóng về phía mọi người.

Độc tố lan tràn khắp cả người, nếu không giải độc, sẽ…

Giữa không trung, đôi mắt Lạc Vũ lãnh khốc đảo qua đám người Thiên Khôi Tông đang vây quanh tiêu diệt nhóm Quân Phi.

Nhìn tình hình này, không cần phải
nói nàng cũng có thể biết rõ ràng có chuyện gì đang xảy ra ở đây, Lạc Vũ nàng bất kể nguyên nhân gì, nàng chỉ biết là bằng hữu của nàng bị đám
người này giết hại là đủ rồi.

Lạc Vũ mị hí mắt, thét to một tiếng, thanh âm cuồng nộ điên cuồng vang lên: “Giết.”

Giết, thanh âm không lớn, nhưng lại
như một tiếng sấm nổ giữa trời quang, làm rung động đám người Thiên Khôi Tông phía dưới, bọn họ nhất tề lảo đảo đứng không vững.

“Ngao ô…”

“Rống…”

Mang một thân bản lĩnh, nhưng lại
không thể nào phát huy, đánh với Tiểu Hồng, Tiểu Ngân đánh mạnh cũng
không được mà đánh nhẹ cũng không xong, còn Thôn Vân Tỳ Hưu lại không
đánh bại nổi Tiểu Hồng, cả hai bọn nó đều nghẹn một bụng hỏa từ nãy tới
giờ.

Lúc này Lạc Vũ vừa ra lệnh một tiếng, hai con ma thú liền thét lên vui mừng, rốt cục cũng có cơ hội giãn gân giãn cốt rồi.

Ngay lập tức, ngân quang và lam quang trên người Tiểu Ngân, Thôn Vân Tỳ Hưu đại thịnh, trong mắt hiện lên nồng nặc sát khí.

Móng vuốt màu bạc mở ra, trong mắt
Tiểu Ngân hiện lên một tia khát máu, một móng vuốt vẽ một cái trong
không trung, đánh về phía đám người Thiên Khôi Tông.

Trong nháy mắt, chỉ thấy ba đường ngân quang bay thoát ra nhanh như tia chớp.

Xé rách không khí, phát ra thanh âm nhè nhẹ, bay về hướng đông, nam, tây, bắc vây đầy một đám người Thiên Khôi Tông mà tấn công.

“Ầm.”

“Hả…”

Lực phá hoại thật lớn bay vọt lên, ở
hai phương đám người Thiên Khôi Tông chưa kịp có phản ứng gì, đã bị lực
lượng cường hãn của Tiểu Ngân xé rách ra, thân thể đánh mạnh lên núi đá
phía sau.

Trong khoảnh khắc, chỉ nghe thấy một mảnh tiếng kêu thét thảm thiết.

Núi đá văng tung tóe, đổ sụp xuống.

Bị dính một trảo của Tiểu Ngân, núi đá màu đỏ hoàn hoàn chỉnh chỉnh bị nứt ra, chia làm hai khối.

Mà bên này, Thôn Vân Tỳ Hưu giẫm chân xuống đất một cái, lập tức hai phương tây và nam, trên mặt đất nổi nên
vô số đá nhọn, từ dưới đất đâm hướng lên trời, tấn công đám người Thiên
Khôi Tông.

“Hả, chạy mau…”

“Đây là chuyện gì xảy ra vậy a?”

“Con ma thú này có thể thao túng mặt
đất? Ông trời của ta ơi, nó là mười bốn cấp Thôn Vân Tỳ Hưu…” Thiên Khôi Tông chủ vẫn hai tay ôm ngực, cuồng vọng không thôi, lúc này đột nhiên
bị chấn động, suy nghĩ cẩn thận không khỏi kinh hãi hô lên, xoay người
bỏ chạy.

Mười bốn cấp Thôn Vân Tỳ Hưu, ông trời của ta ơi, con này trên cơ bản là siêu cấp tồn tại rồi.

Cho Thiên Khôi Tông của hắn có mạnh
đến đâu, cũng không phải là đối thủ của nó, hôm nay gặp phải “cứt chó
vận” để cho hắn đụng phải.

Đám người Thiên Khôi Tông hỗn loạn,
nghe tông chủ của bọn họ thét lên như vậy, lại càng thêm chạy loạn xạ,
đâu còn tập trung đối kháng đám người Quân Phi nữa, nhất tề quay đầu
chạy như điên.

Mười bốn cấp Thôn Vân Tỳ Hưu, sao bọn họ lại gặp phải cơ chứ.

Song, bọn họ có chạy nhanh cũng không nhanh hơn tốc độ thao túng đất đai của Thôn Vân Tỳ Hưu.

Từng cột đá nhọn đâm thủng mặt đất, từ dưới chân bọn họ hướng lên trời.

Cả một đám Thiên Khôi Tông mới vừa
rồi còn uy phong lẫm lẫm, chắc chắn đánh bầm dập huynh đệ Trung Võ Môn,
chỉ trong nháy mắt đã trở nên hoảng sợ, chạy nhanh như chó nhà có tang.

Nhưng bọn họ làm sao có thể tránh
thoát Thôn Vân Tỳ Hưu điều khiển đất đai, bọn họ là đang chạy trên đất
a, bị từng cột đá nhọn đâm thủng.

Lập tức, máu tươi văng khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Giữa không trung, Lạc Vũ không nhìn Tiểu Ngân và Thôn Vân Tỳ Hưu phát uy, một mình bay vọt về phía nhóm Quân Phi.

Rất nhanh vươn tay ra đỡ Quân Phi: “Thấy thế nào?” Đặt tay lên xem mạch Quân Phi.

Lúc này sắc mặt Quân Phi là một mảnh đen nhánh, cơ hồ vốn là hít vào rất nhiều chất độc.

Độc Long độc dính vào trên người hắn, mặc dù hắn là lam tôn, nhưng làm sao có thể địch lại Độc Long, thân thể bị ăn mòn là lẽ tất nhiên…

“Không… Có chuyện gì…” Nhưng Quân Phi lại cường ép khóe miệng giơ lên tươi cười với Lạc Vũ.

Lạc Vũ xem ở trong mắt, trong lòng lại đau xót không thôi.

Độc này đã chạy vào tới tâm mạch, nếu nàng tới chậm chút nữa…

Lại nhìn bên cạnh, Hoàng Vũ đang dìu đám người Vương Hầu, bệnh trạng cơ hồ đều giống nhau, bọn họ…

Không nói nhiều lời, Lạc Vũ xoay người hướng về phía sau lưng Tiểu Ngân, lấy ra một nắm lá.

Vài cây dược thảo trên lưng Tiểu Ngân lập tức rơi vào tay Lạc Vũ.

Không nói hai lời, rất nhanh Lạc Vũ liền vò nát chúng, vắt ra nước, nhỏ vào trong miệng đám người Quân Phi.

“Nuốt xuống đi, mau.”

Về phương diện này, Quân Phi và Vương Hầu hoàn toàn tin tưởng Lạc Vũ, bọn họ không nói tiếng nào nuốt xuống.

Mà bên cạnh, người của Trung Võ Môn
chưa từng gặp qua môn chủ là Lạc Vũ đây, thấy Vương Hầu không chút do dự nuốt xuống, bọn họ cũng không hề do dự, trực tiếp nuốt xuống.

“Hãy nghỉ ngơi cho tốt, không sao rồi.” Lạc Vũ thở nhẹ ra một hơi, vỗ vỗ bả vai Quân Phi.

Tiểu Ngân và Thôn Vân Tỳ Hưu mang linh thảo ra rất nhiều, vừa hay có loại giải độc được nên dùng ngay.

“Một chút xíu thương thế mà thôi, không sao cả.” Quân Phi và Vương Hầu nghe vậy nhất tề lên tiếng.

Lời nói vừa hạ xuống, hai người liếc
nhau, nhất tề cười, trong mắt đều buông lỏng như trút được gánh nặng,
chỉ cần Lạc Vũ bọn họ đi ra là tốt rồi, chút xíu thương tổn này là
chuyện nhỏ.

Lạc Vũ nhìn đã hiểu ý nghĩ trong mắt hai người, cắn răng thật sâu.

Vì nàng, lại là vì nàng.

Bọn họ cho dù chết cũng không lùi bước là vì canh giữ đường ra cho nàng.

“Tha mạng, tha mạng hả…”

“Ta đầu hàng, ta đầu hàng…”

Bên tai liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết, trong mắt Lạc Vũ sát khí dần dần dày đặc lên.

“Một người không chừa.” Bốn chữ lãnh khốc cực kỳ từ trên môi ném ra, bây giờ mới cầu xin tha thứ, đã chậm rồi.

Gió bất chợt nổi lên, một mảnh máu tanh.

Tiểu Ngân cùng Thôn Vân Tỳ Hưu thấy
được Lạc Vũ chưa từng mệnh lệnh nghiêm trọng như vậy, một tiếng rống
giận tận trời, sát chiêu đều xuất hiện.

Ngân quang và lam quang hiện lên.

Đám người Thiên Khôi Tông giống như
mớ đồ a9n bị cắt thành chín khúc, một mảnh rậm rạp ngã xuống, máu đỏ
tươi thấm đẫm cây cỏ héo rũ.

Ngươi ngang ngược, luôn có người so với ngươi ngang ngược hơn.

Tiểu Hồng vẫn oa ở trong lòng Lạc Vũ
vù vù ngủ, đối với Lạc Vũ thu phục ma thú, nàng chỉ ấn theo nhan sắc của chúng mà đặt tên, lúc này mở to đôi mắt tròn trịa, hứng thú nhìn một
màn chém giết trước mắt.

Nguyên lai trên mặt đất là tình huống như thế này a, thoạt nhìn đùa rất là vui vẻ nha, rất được.

Lập tức, tiểu lông mi đột nhiên tà tà khẽ nhíu, tiểu móng vuốt nhẹ nhàng chỉ xuống mặt đất một cái.

Ngay lập tức, một tiếng nổ vang trên mặt đất, hồng quang bay lên.

“Nhảy lên.” Lạc Vũ vừa thấy lập tức quát nhẹ một tiếng, tay áo bào vung lên.

Trong nháy mắt, Quân Phi, Vương Hầu, và người của Trung Võ Môn bị mang theo nhảy lên, vọt vào giữa không trung.

“Đây là?” Sau khi ăn cực phẩm linh thảo, khí huyết Quân Phi khôi phục nhanh chóng, thấy một màn này kinh ngạc hỏi.

Song, hắn vừa nói xong còn đang lơ
lửng giữa không trung, ở chỗ bọn họ vừa đứng dưới mặt đất, vang lên một
tiếng nặng nề, trong nháy mắt đã lún xuống.

Lập tức, núi đá bị hủy hoại, mặt đất lõm thành một cái hố to.

Hòn đá bay tán loạn, đất đai rung
chuyển, gió thổi cuồng loạn, tất cả đều hỗn tạp vào cùng nhau, trong
nháy mắt phía dưới đã trở thành đất rung núi chuyển.

“Này…” Vương Hầu và những người khác trong Trung Võ Môn thấy vậy hoảng sợ trừng to con mắt, tình huống này…

Mặt đất chắc chắn này, sao đột nhiên lại như một ngọn tháp đổ sụp xuống rồi?

“Nơi này sớm muộn gì cũng sụp đổ.”
Trên người Hoàng Vũ chợt lóe tử quang, đầy mặt âm tàn nhìn đám người
Thiên Khôi Tông hỗn loạn phía dưới, trầm giọng nói.

Bất quá lần này Tiểu Hồng chỉ đẩy nhanh tốc độ sụp xuống mà thôi.

Dù sao, đám núi đá này đều là của nó mà.

“Tím tôn, ngươi…”

Vương Hầu quay đầu kinh ngạc nhìn Hoàng Vũ, chỉ mới không gặp nhau một tháng, đã tiến giai lên tím tôn vương giả rồi?

“Trở về nói với các ngươi sau.” Hoàng Vũ ôm lấy bả vai Vương Hầu nói.

“Ầm.” Lời còn chưa dứt, bụi đất phía dưới bay lên, đất rung núi chuyển.

Lạc Vũ nhảy lên giữa không trung nhìn xem tình hình bên dưới, đám người Thiên Khôi Tông mỏi mệt chạy lang
thang, bị lạc vào loạn thạch chôn vùi trong đó.

“Vù vù.” Tiểu Ngân và Thôn Vân Tỳ Hưu nhảy lên giữa không trung, mỗi con đều trấn thủ một phương.

Trên mặt đất, các cao thủ Thiên Khôi Tông bối rối nhảy dựng lên không trung chạy trốn.

Lại bị Tiểu Ngân và Thôn Vân Tỳ Hưu vừa thấy một người nhảy lên là đánh cho người đó rớt xuống.

Ngay lập tức bụi đất bay mị mù.

“Đó là Thiên Khôi Tông chủ.” Trong
một màn bụi đất bay bay, Vương Hầu đột chỉ một ngón tay về phía dưới, tử quang yếu ớt bao phủ Thiên Khôi Tông chủ đang cố gắng chạy trốn trong
im lặng.

“Thiên Khôi Tông chủ, Trung Võ Môn ta đến đây bái phỏng.” Mạnh mẽ lấy hơi, Vương Hầu hướng về phía Thiên Khôi Tông chủ đang bối rối chạy trối chết, rống to lên một tiếng.

Phía dưới, toàn thân Thiên Khôi Tông
chủ bao quanh một tầng đấu khí màu tím nhạt, đang cố gắng lẫn trong bụi
đất mịt mù mà chạy trốn thoát.

Vừa nghe một tiếng rống to của Vương Hầu truyền đến từ phía trên, theo tiềm thức ngửa đầu lên nhìn lại.

Chỉ thấy giữa không trung, Lạc Vũ mặc một thân nam trang phiêu dật, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, lúc này bạch
quang bao bọc quanh thân, khí tức cực kỳ âm trầm, mà phía sau nàng đứng
sừng sững hai con ma thú cường đại vô cùng.

Một thân sát khí lạnh như băng, làm cho người ta trong lòng run sợ.

Thiên Khôi Tông chủ hốt hoảng trong lòng.

Đáng chết, sớm biết rằng Trung Võ Môn có chỗ dựa, lại không ngờ thực lực lại sâu không lường được như thế
này, ngay cả mười bốn cấp ma thú củng trở thành sủng vật của “y”, bên cạnh lại còn một con sủng vật nguy hiểm nữa chứ. (*Lạc Vũ)

Mụ nội nó, nếu biết sớm một chút, hắn sẽ không dại gì mà tấn công đám người này, bây giờ lỡ rồi phải làm sao bây giờ?

Trong lòng cấp tốc suy tính, gương mặt hắn vốn dữ tợn, nay lại càng thêm khó coi.

Cơ hồ ngay cả một chút thể diện cũng
không thèm giữ lại, chỉ biết hoảng loạn chạy trối chết, nào có một chút
khí thế hung hãn như ban nãy.

Đứng ở giữa không trung, Lạc Vũ thấy vậy trong mắt chợt lóe ra một tia giết chóc: “Thiên Khôi Tông, ngươi được lắm.”

Tiểu Hồng vẫn oa tại trong lòng Lạc
Vũ xem kịch vui, nghe vậy chớp chớp mắt, tiểu móng vuốt đột nhiên chỉ về phía Thiên Khôi Tông chủ.

Trong khoảnh khắc, Thiên Khôi Tông chủ đang chạy trối chết, thân hình đột nhiên lảo đảo.

Hai chân đang chạy vội bị hồng quang bắn lên, trong nháy mắt ngưng kết thành hòn đá.

“Hả… Hả…” Thiên Khôi Tông chủ thấy vậy hoảng hốt kêu lên.

Hòn đá, chân hắn thành đá mất rồi.

Cư nhiên trực tiếp xuyên qua đấu khí màu tím của hắn, đọng lại thành đá, lực lượng này…

Hòn đá từ dưới hai bắt đầu lan tràn dần lên trên thân mình.

Từ bắp chân, đến đầu gối, hông…Dần dần toàn bộ thân thể đều hóa thành hòn đá, cùng những hòn đá trên mặt đất sáp vào nhau.

“Không… Không… Buông ta ra, ngươi dám giết ta, người của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi…”

Đã đến nước này rồi mà vẫn còn càn rỡ, theo quán tính buột miệng thốt lên những lời dữ tợn uy hiếp.

“Không buông tha cho ta?” Hai mắt Lạc Vũ nheo lại, cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi hẳn nên hỏi ta là sẽ bỏ
qua cho bọn họ hay không mới đúng.”

Thanh âm băng lãnh, so với gió thu còn lạnh hơn.

“Hả…” Nương theo một tiếng này của Lạc Vũ vừa hạ xuống, mặt đất đột nhiên càng lún xuống.

Thiên Khôi Tông chủ bị đọng lại thành đá kêu thảm thiết rơi xuống.

Bụi đất bay lên, hòn đá vỡ nát.

Những khối đá dần dần chìm xuống nửa phần.

Bụi đất bắn tung tóe che kín khắp nơi.

Một lúc lâu sau, gió mới thổi qua ngọn cây, tro bụi mới chầm chậm lắng xuống.

Được Lạc Vũ mang theo bay lên không trung, Quân Phi cúi đầu nhìn xuống, cho dù hắn lãnh khốc cũng phải nhíu lại mi.

Chỉ thấy, phía dưới vẫn là những hòn đá màu đỏ như trước.

Bất quá lại bị lún xuống hơn một
trượng, mà vị trí của núi đá hoàn toàn nghiêng lệch đi, hình dáng thay
đổi, vóc dáng hoàn toàn khác so với trước.

Hòn đá bể nát rơi đầy trên đất, giống như hạt cát tràn đầy trên sa mạc.

Không có một cây cối nào tồn tại.

Cả một phương này đều thay đổi, hết thảy lại bắt đầu một lần nữa.

Mà nguyên bản trên mặt đất đáng lẽ
phải có vết máu loang lỗ của đám người Thiên Khôi Tông, lại không thấy
bóng dáng của một thi thể nào.

Giống như bọn họ chưa bao giờ tồn tại, toàn bộ đã biến mất sạch sẽ, một tia dấu vết cũng không lưu lại.

“Ngao ô.” Giữa không trung, Tiểu Ngân và Thôn Vân Tỳ Hưu hét lớn một tiếng, rất là hài lòng.

Mà Tiểu Hồng đang nằm trong lòng Lạc Vũ thấy vậy cũng thật là khoái trá.

Thu lại tiểu móng vuốt, đồng thời khinh
bỉ nhìn Tiểu Ngân và Thôn Vân Tỳ Hưu liếc mắt một cái, kiêu ngạo cái gì
hả, nó chỉ dùng một ngón tay đã giải quyết xong rồi, hừ.

Đôi mắt nhỏ của Tiểu Ngân nhướng lên, thật sự là không cho nó biết lợi hại, nó lại chảnh chọe lên rồi.

Nhất thời móng vuốt duỗi ra, đánh về phía Tiểu Hồng.

“Hoàng Vũ, ngươi dẫn Quân Phi và những
người khác trở về tĩnh dưỡng, Tiểu Ngân, Tỳ Hưu, đi theo ta.” Bụi đất
lắng đọng xuống, Lạc Vũ nhìn quét tình cảnh biến hóa trước mắt, quay đầu trầm giọng nói với Hoàng Vũ.

Hoàng Vũ giương mắt nhìn thoáng qua đôi mắt lãnh sát của Lạc Vũ, trong nháy mắt lĩnh ngộ ra ý tứ của Lạc Vũ: “Được.”

Dám đuổi tận giết tuyệt Trung Võ Môn
bọn họ, hừ, nghĩ rằng bọn họ không có cao thủ, bọn họ là nhu nhược dễ
bắt nạt có phải hay không?

Thiên Khôi Tông các ngươi cứ chờ mà xem.

Phong vân rung động, Lạc Vũ vung tay áo, xoay người đạp khoảng không, phi thân về hướng trấn nhỏ Ngân Hồng.

Gió thu hiu quạnh, hàn khí rét lạnh.

Trấn nhỏ Ngân Hồng, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Lớn hơn so với trấn nhỏ Đồng Lợi, nơi mà năm đó cả nhà Lạc Vũ từng ở.

Lúc này đã xế chiều, trên bầu trời ánh nắng vàng chiếu xuống không mang độ nóng.

Đầu đường, người qua đường thông thả đi qua, điệu bộ hùng hùng hổ hổ khác nhau.

“Bịch.” Trong tửu lâu, một người bị ném ra đường.

“Ngươi con bà nó, dám đến quán của ta ăn quỵt, con mẹ nó, ngươi chán sống rồi chắc, lão tử hôm nay sẽ đưa
ngươi đi gặp diêm vương…”

Không ai khuyên can, không ai can thiệp, thậm chí cũng không có nhiều người liếc mắt xem một cái.

Rất bình thường, chuyện thường ngày xảy ra ở huyện.

“Này, có nghe nói gì không, Thiên Khôi Tông chủ dẫn theo người gây phiền toái cho Trung Võ Môn rồi.”

“Trung Võ Môn, chính là cái môn phái nhỏ bé đến đáng thương đó hả…”

“Không có gì hay đâu mà xem, đi, đi Lục Lâm uống một chung, cô nương ở đó rất được.”

“Ha ha, đúng vậy, Trung Võ Môn, nó là cái gì vậy…”

Hihi haha náo nhiệt bàng quan tán gẫu, là chuyện thường xảy ra ở trấn nhỏ Ngân Hồng, cuộc sống thối nát mà tàn nhẫn như vậy đấy.

Thiên Khôi Tông, tọa lạc ở phía đông
Ngân Hồng trấn, tấm biển cao vút đứng sừng sững, dùng vàng nguyên chất
tạo thành, nhìn qua hết sức tục tằn, nhưng lại giương nanh múa vuốt đầy
càn rỡ.

Trên người cái, người đến người đi, đều có ý tứ né tránh ba phần.

Trước đại môn bằng mộc đỏ thắm, người đi đường chạy nhanh như gió tránh đi, như con gà chạy loạn.

Lúc này, những người còn lại trong Thiên Khôi Tông đang nhón chân trông mong Tông chủ của bọn họ trở về.

Nghe nói phát hiện có chuyện tốt nên đi ra ngoài, hôm nay trở về nhất định sẽ…

“Lão tam, ngươi nói xem Tông chủ trở về sẽ mang về thứ tốt gì?”

“Cũng không rõ nữa, bất quá tệ nhất
cũng là vô số đan dược, Trung Võ Môn không phải chỉ biết bán đan dược
thôi sao, sao lại không có đan dược cho được.”

“Ha ha, nói cũng đúng, có đan dược nhiều như vậy, đấu khí của chúng ta không muốn thăng cấp cũng không được à nha.”

“Đúng vậy, thật sự làm cho người ta hưng phấn mà.”

Hi hi ha ha tán gẫu với nhau.

Tất cả người của Thiên Khôi Tông,
không có ai nghĩ rằng chuyến đi tiêu diệt người khác của bọn họ sẽ có
bất kỳ trạng huống khác thường gì xảy ra, đều nhón chân mong đợi.

Gió bất chợt nổi lên, lạnh lẽo mùa thu.

“Ầm.” Ngay lúc này, một tiếng vang
lớn đột ngột nổi lên, đại môn cuồng vọng ngạo nghễ của Thiên Khôi Tông
ầm ầm bị nghiền nát, xé thành bốn mảnh.

Một người chậm rãi đại môn rách nát đi vào.

Tóc đen bay trong gió, băng lãnh vô song.

Dung nhan thản nhiên không có chút
sát khí nào, nhưng một thân trong trẻo lạnh lùng, so với kỳ sát khí gì
cũng làm cho người ta cảm thấy rung động cùng túc sát.

Không phải Lạc Vũ còn có thể là ai.s

“Người nào? Thật to gan, dám đến đây khiêu khích Thiên Khôi Tông chúng ta.”

Các môn đồ Thiên Khôi Tông đều đang
làm việc của chính mình, sau một lát giật mình đột nhiên lấy lại tinh
thần, thái độ ngang ngược trở lại, từ bốn phương tám hướng tập trung lại đây.

Thật to gan, dám ở trấn Ngân Hồng sinh sự với bọn họ, muốn chống đối ông trời sao.

Đôi mắt lạnh lùng của Lạc Vũ đảo qua
các môn đồ Thiên Khôi Tông đang tập trung lại từ bốn phương tám hướng,
băng lãnh thốt lên: “Trung Võ Môn, bái hội Thiên Khôi Tông.” (*đến gặp mặt)

Thanh âm lãnh liệt, không vang dội nhưng lại sắc bén uy chấn bát phương.

Lời này vừa nói ra, không chỉ toàn bộ người Thiên Khôi Tông nghe thấy, ngay cả người đi đường bên ngoài cũng nghe được rõ ràng.

Trong nháy mắt, người bên ngoài liền
nhiều lên, vô số người từ đầu đường cúi hẻm đều chạy lại đây, một bộ
dạng muốn xem kịch vui sắp trình diễn.

Cư nhiên có người dám đến khiêu khích Thiên Khôi Tông, đến xem náo nhiệt, xem náo nhiệt thôi.

“Ha ha, chỉ bằng ngươi, Trung Võ
Môn.” Tam tông chủ Thiên Khôi Tông lưu lại trấn giữ tông bộ, cười lạnh
một tiếng từ phía sau bước lên.

Người nọ vẻ mặt lực lưỡng, người còn chưa đến, khí tức đã đến trước.

“Chỉ bằng Trung Võ Môn ta.” Mi mắt
Lạc Vũ lãnh lệ, mà Tiểu Ngân đi theo Lạc Vũ tiến đến, vươn tiểu móng
vuốt đánh về hướng Tam tông chủ.

Ngân quang lập tức phá không mà đi, tiếng gió vù vù sắc bén vang lên.

Tam tông chủ cũng có chút kiến thức, vừa thấy Tiểu Ngân ra tay, sắc mặt biến đổi.

Cũng không ra tay tiếp chiêu, chỉ nhảy ra phía sau tránh đi.

“Ầm.” Lực lượng đánh tới của Tiểu Ngân rơi trên mặt đất.

Trong nháy mắt, chỉ thấy khối đá điêu khắc đặt trên mặt đất, “ầm” một tiếng bị nứt ra một cái khe hở bằng bàn tay, cả luyện võ trường của Thiên Khôi Tông, bị đánh ra một lằn rãnh
dài đến hơn hai mươi thước trên mặt đất.

Đám người Thiên Khôi Tông đang la hét đột nhiên sắc mặt biến đổi trong nháy mắt.

Đấu trường luyện võ của bọn họ, là dùng loại đá cứng rắn chuyên dụng luyện chế mà thành.

Bình thường, có lực lượng đánh lên nó cũng không có chút sức mẻ, bây giờ lại…

Một con ma thú nho nhỏ không biết cấp bậc, cư nhiên chỉ dùng một móng vuốt…

Tiểu Ngân thấy vậy lại vung lên tiểu móng vuốt, chiêu vừa rồi chỉ là màn mở đầu mà thôi, kế tiếp…

“Ngươi… Ngươi không phải người của
Trung Võ Môn.” Tam tông chủ Thiên Khôi Tông cảm giác được khí tức của
Tiểu Ngân đột nhiên tăng lên, sắc mặt đại biến, cấp bách rống lên.

“Môn chủ, môn chủ, Hoàng phó môn chủ cùng Vương phó môn chủ sợ người đi nhầm đường, bảo ta chạy vội tới dẫn đường cho người.”

Tiếng thét của Tam tông chủ vừa ra,
ngoài cửa Tiểu Tam Tử của Trung Võ Môn chạy vội đến, hai má đỏ bừng hừng phấn điên cuồng mà đến.

Tiểu Tam Tử này là người ra mặt bán đan dược ở Trung Võ Môn, người biết hắn cũng không ít.

Nghe vậy, sắc mặt mấy người xem náo nhiệt bên ngoài đều thay đổi.

Ai cha, đây là Môn chủ Trung Võ Môn, người chưa từng lộ mặt ra ngoài.

Trò hay, hôm nay có trò hay xem rồi.

Mà Tam tông chủ Thiên Khôi Tông vừa nghe nhắc đến Hoàng phó môn chủ và Vương phó môn chủ, sắc mặt liền trở nên rất khó xem.

Hoàng Vũ, hắn ta không phải đã mất tích một tháng nay sao.

Mà Vương Hầu, là người mà hôm nay
Tông chủ của bọn họ dẫn nhân mã đi tiêu diệt, Vương Hầu không phải đang
đánh nhau ở loạn thạch hay sao.

Bây giờ, bọn họ lại sợ môn chủ của bọn họ đi nhầm chỗ?

Bây giờ, bọn họ lại hoàn hảo không bị gì cả còn sống? Lại còn đang phát ra mệnh lệnh?

Như vậy… Như vậy… Tông chủ của bọn họ đâu?

“Ta tìm đến không nhầm địa chỉ đi?” Lạc Vũ nhìn gương mặt biến sắc của Tam tông chủ, trong mắt hiện lên một tia lãnh liệt.

“Không có, chính là bọn hắn đánh lén
Trung Võ Môn chúng ta, muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta.” Tiểu Tam Tử
vốn là một tên quỷ cơ trí, lập tức rống to lên tiếng.

Lạc Vũ gật đầu, lạnh lùng nhìn người
của Thiên Khôi Tông: “Trung Võ Môn ta không phải dễ ức hiếp như vậy, hôm nay Thiên Khôi Tông các ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta, tốt
lắm, như vậy cũng đừng trách Trung Võ Môn chúng ta ăn miếng trả miếng.”

Sát khí băng lãnh quanh quẩn trên bầu trời, so với gió thu lãnh liệt hơn dị thường.

Tam tông chủ Thiên Khôi Tông nghe vậy rùng mình một cái.

Rùng mình là do nghe thấy những lời này của Lạc Vũ, càng nhiều là do Tông chủ và các tinh anh của bọn họ vẫn không có trở về.

“Tiểu Ngân, Tỳ Hưu, ta không muốn lại nhìn thấy bất cứ người nào của Thiên Khôi Tông.”

Thanh âm băng lãnh quanh quẩn trên bầu trời mùa thu, hoàn toàn là thanh âm giết chóc, lãnh khốc vô tình.

“Ngao ô…” Tiểu Ngân cùng “hình dạng
con chó nhỏ” Thôn Vân Tỳ Hưu, nhất tề ngửa đầu hí rống lên một tiếng,
khí thế hung hung đạp bước mà vào.

Không có tốc độ nhảy lên không nhanh như tia chớp, không có thi triển công pháp hoa lệ.

Nhưng chỉ với từng bước tiến vào, ngược lại càng phát ra khí thế làm cho người ta phải phát lạnh trong lòng.

Tiểu Ngân cùng Tỳ Hưu sóng vai hướng phía trước long hành hổ bộ mà đi. (*tướng đi uy mãnh: long và hổ đi đường mà)

Những nơi đi qua, tiểu móng vuốt vung lên chém khoảng không.

Lực lượng cường hãn nhanh như tia
chớp, từ trên khoảng không bay ra, tùy ý đánh về bất kỳ phương hướng,
tùy ý đánh vào bất kỳ người của Thiên Khôi Tông.

Trốn không được, muốn tránh lại tránh không khỏi.

Trong nháy mắt, người của Thiên Khôi
Tông giống như bị Tiểu Ngân và Tỳ Hưu gom lại thành một chỗ, không thể
ẩn nấp ở bất kỳ chỗ nào, không có năng lực kháng cự, không chỗ có thể
trốn.

Chỉ có thể đợi bị chúng nó xé rách.

Một Thiên Khôi Tông nho nhỏ, lúc này trong mắt Tiểu Ngân và Thôn Vân Tỳ Hưu, giống như một con kiến hôi.

Gió thu nổi lên, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, Thiên Khôi Tông đại loạn.

“Nhanh, chạy mau…”

“Hả, ra không được, chạy trốn không thoát, chúng ta bị vây quanh rồi, bị vây quanh rồi…”

Thanh âm hoảng sợ liên tiếp kêu to,
cả đám người Thiên Khôi Tông mới vừa rồi còn diễu võ giương oai, ngay
lập tức đã như chó nhà có tang, kinh hoảng chạy tán loạn.

Ở trước mặt Tiểu Ngân và mười bốn cấp Thôn Vân Tỳ Hưu, còn có thể có lực lượng gì đột phá được chúng nó liên thủ khống chế.

Ngày hôm nay, Thiên Khôi Tông không một người chạy thoát ra ngoài.

Trong cơn hoảng sợ, Tam tông chủ Thiên Khôi Tông giơ tay bắn ra tín hiệu bay lên giữa không trung.

Đó là tín hiệu khẩn cấp của Thiên Khôi Tông.

“Vô ích thôi, Thiên Khôi Tông chủ của các ngươi đã bị môn chủ của chúng ta nghiền nát tại loạn thạch, muốn
bọn họ trở về cứu các ngươi, quả thật là si tâm vọng tưởng.”

Tiểu Tam Tử thấy vậy cười lạnh một tiếng, thanh âm lớn đến nỗi ai ai cũng có thể nghe thấy.

Lời vừa nói ra, lập tức, đám người tụ tập ngoài cửa Thiên Khôi Tông xem náo nhiệt, đã nhìn Lạc Vũ với cặp mắt khác xưa.

Giết chết Thiên Khôi Tông chủ rồi?

Một người mạnh mẽ như vậy bị giết chết rồi?

Xem ra, hôm nay thế lực ở trấn Ngân Hồng này muốn thay đổi một lần nữa rồi.

Sắc mặt mọi người khẽ biến nhìn về phía Lạc Vũ.

Chỉ thấy trong Thiên Khôi Tông, Lạc
Vũ đi theo phía sau Tiểu Ngân và Tỳ Hưu, chậm rãi vuốt ve Tiểu Hồng
trong lòng, đạp lên máu người đỏ tươi, một thân lạnh băng đi về hướng
đại điện Thiên Khôi Tông.

Một thân túc sát lạnh lùng.

Một thân làm cho người không nhìn ra được bất cứ gì thực lực, rất thần bí…

Dung nhan thiết huyết lạnh như băng,
đạp máu tươi mà đi, tiếng kêu thảm thiết kêu vang bên người nàng, tóc
đen bay lên, lạnh như băng mà vô tình.

Đại khai sát giới, nơi mà Tiểu Ngân và Thôn Vân Tỳ Hưu đi qua, không một ai sống sót.

Giống như lưỡi hái tử thần từng bước từng bước hái đi tánh mạng mọi người, một tia hy vọng cũng không chừa.

“Cái gì, ngươi… Ngươi… Tông chủ của
chúng ta…” Tam tông chủ Thiên Khôi Tông kinh hoảng lên tiếng, Tông chủ
của bọn họ đã chết, bị Trung Võ Môn chủ giết chết, này…

Thanh âm kinh hoảng quanh quẩn giữa không trung, Tam tông chủ phun ra máu tươi.

Cúi đầu nhìn, trước ngực, móng vuốt của Tiểu Ngân xỏ qua người, máu tươi vẫy ra.

“Tam tông chủ, Tam tông chủ…” Vốn
đang hoảng sợ chạy tán loạn tìm chỗ trốn, đám người Thiên Khôi Tông thấy vậy kinh hãi lên tiếng.

Tam tông chủ của bọn họ chỉ mới một chiêu đã bị…đã bị…

Ông trời ạ, Trung Võ Môn này đã lợi hại đến mức nào rồi? Ma thú này lại mạnh đến đâu rồi?

Lạnh lùng bước lên đỉnh chính điện Thiên Khôi Tông, Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn tấm biển bằng vàng, mắt nhướng lên, phất tay áo.

“Bịch.” Tấm biển bằng vàng của Thiên Khôi Tông bị nát bấy.

Trong mắt chợt lóe lãnh quang, Lạc Vũ xoay người, đứng trên cao, đôi mắt băng lãnh đảo qua nhìn sát tràng phía dưới.

Đôi mắt lãnh khốc vô tình nói: “Dám có dũng khí khi nhục Trung Võ Môn ta, đây là đại giới phải trả, đến hôm nay Thiên Khôi Tông vĩnh viễn trừ kỳ danh.” (*biến mất vĩnh viễn)

Gió thu nổi lên, cuốn lên cao cao bay xa ngàn dặm trời cao.

Lời nói nổ vang tại trấn Ngân Hồng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN