Xuyên Vào Đấu Phá Thương Khung - Chương 7: Luyện dược sư?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
189


Xuyên Vào Đấu Phá Thương Khung


Chương 7: Luyện dược sư?


Ba ngày sau, Tiêu Viêm đứng trước cửa phòng Huân Nhi, trên tay hắn có cầm theo một chậu hoa, đóa hoa trong chậu đã nở toàn bộ, sáu cái cánh hoa tạo thành hình dạng bông tuyết cực kì đẹp mắt, kết hợp thêm một chút màu đỏ xen kẽ khiến nó càng lộng lẫy hơn.

Mà điểm đặc biệt nhất là trong phạm vi nhỏ xung quanh sáu cánh hoa không ngừng có hai loại khí tức mát lạnh lẫn nóng bỏng vờn quanh lẫn nhau, chứng tỏ đây không phải là phàm hoa nữa rồi.

Đóa hoa này, từ phàm hoa đã trở thành một gốc linh dược độc nhất vô nhị tại Đấu Khí Đại Lục được Tiêu Viêm đặt cho cái tên Hỏa Tuyết Hoa, cũng là đóa Tuyết Hoa biến dị do Tiêu Viêm phối hợp với Nguyên Tiểu Bảo tốn công bồi dưỡng.

Hôm nay, Tiêu Viêm rất tự tin tới gặp Huân Nhi, hắn gõ cửa phòng ho nhẹ:

-Huân Nhi, là ta.

Rất nhanh, Huân Nhi đã bước ra với một bộ y phục màu xanh dương tươi mát, nàng giả vờ không thấy chậu hoa chớp chớp đôi mắt đẹp nói:

-Tiêu Viêm ca ca, buổi sáng tốt lành.

Tiêu Viêm đáp lại, đồng thời không quên đưa cho Huân Nhi chậu hoa nhỏ:

-Buổi sáng tốt lành. Đây là bất ngờ ta dành cho Huân Nhi, ta gọi nó là Hỏa Tuyết Hoa, nó rất thích hợp với muội đấy. Cụ thể phần tuyết đại biểu cho tính cách lãnh đạm của muội với người ngoài, còn phần hỏa là do muội luôn nhiệt tình với ta. Ngoài ra phần hỏa còn một ý nghĩa nữa, đó là… ta.

Trên thực tế, cái ý nghĩa cuối cùng mới là chính xác, chẳng qua Tiêu Viêm rất ngại ngùng mới thêm vào cái ý thứ hai.

Ý tứ, nàng là tuyết, còn hắn là hỏa, tuy trái ngược nhau nhưng khi ở cùng nhau lại trở nên rất tuyệt vời giống như Hỏa Tuyết Hoa vậy.

Tiếp nhận chậu hoa, Huân Nhi nở nụ cười rực rỡ nhất từ trước đến giờ nói:

-Đẹp quá, đây là lần đầu tiên Huân Nhi thấy một đóa hoa đẹp thế này đó. Nhưng hình như nguồn gốc của nó là Tuyết Hoa, mà Tuyết Hoa cực kì sợ hỏa khí, Tiêu Viêm ca ca làm sao trồng được nó thành hình dạng này vậy.

Tiêu Viêm cười cười thần bí:

-Dạo gần đây ta mới phát hiện ra biệt tài trồng hoa, muội là người nhận được thành quả đầu tiên của ta đó.

Nghe vậy Huân Nhi lộ ra ánh mắt đầy hy vọng nói:

-Huân Nhi… muốn là người duy nhất, có được không?

Tiêu Viêm không do dự đáp ứng:

-Ừ, Huân Nhi sẽ là người duy nhất ta tặng hoa. Thôi, thời gian cấp bách, ta phải tranh thủ tu luyện rồi, Huân Nhi cũng cố gắng lên, nếu không Tiêu Viêm ca ca sẽ bỏ Huân Nhi rất xa nha.

Nói xong Tiêu Viêm trong lòng đang rất ngại ngùng không đợi Huân Nhi đáp trả đã quay lưng bỏ chạy.

Lúc này Huân Nhi vô cùng hạnh phúc, nàng ôm chậu hoa vào lòng như món bảo vật quý giá nhất của mình, cảm nhận được khí tức của Tiêu Viêm trên cánh hoa Huân Nhi mỉm cười khẽ nói:

-Tiêu Viêm ca ca…. thật sự rất đáng yêu.

Trở về bên phía Tiêu Viêm, Dược lão ngao ngán nói:

-Tiểu tử thối, có biết cái đáp ứng của ngươi làm tốn mất bao nhiêu tiền không hả?

Tiêu Viêm gãi gãi đầu biện hộ yếu ớt:

-Lão sư a, không có cách này thì tìm cách khác, đâu nhất thiết phải đi bán hoa đâu, mặc dù… lợi nhuận của nó đúng là cao thật.

Đúng vậy, sau khi phát hiện ra Hỏa Tuyết Hoa đặc thù Dược lão đã đề nghị Tiêu Viêm nên có một nghề tay trái khác là trồng dược vật đem bán, vốn không bao nhiêu mà lợi nhuận lại rất nhiều, tính ra chỉ thua bán đan dược một chút mà thôi.

Thậm chí nếu xét thêm tỉ lệ thành công giữa trồng hoa với luyện đan thì cái trước còn đem lại lợi nhuận cao hơn.

Ai biết Tiêu Viêm vì nữ nhân liền bỏ qua ý định này, nhưng thôi kệ, Dược lão đã lập kế hoạch sau này Tiêu Viêm trồng ra được thứ gì sẽ để dành cho việc học luyện dược, vừa đỡ tốn tiền mua tài liệu vừa có một số trò hay để chơi, ít nhất Dược lão chưa từng thấy qua loại dược vật nào giống Hỏa Tuyết Hoa.

Không đem bán, thì sẽ không vi phạm lời đáp ứng a.

……………………..

Nửa tháng sau, tại một bờ sông khá khuất trong rừng núi, Tiêu Viêm chỉ với một cái quần cộc đứng giữa lòng sông, còn Dược lão thì ngồi nhàn hạ trên một tảng đá phía sau lưng Tiêu Viêm, thỉnh thoảng Dược lão lại phất tay áp súc không khí bắn lên lưng Tiêu Viêm.

Đây, chính là quá trình rèn luyện thể chất Dược lão đề cập đến, mỗi ngày Tiêu Viêm đều bị Dược lão “đánh” đến thừa sống thiếu chết.

-Bang.

-Bang.

-Bang.

Thời gian trôi qua, từng âm thanh da thịt bị đánh trúng vang lên thanh thúy, theo đó hai chân Tiêu Viêm càng ngày càng run rẩy, tấm lưng thì càng ngày càng có nhiều vệt đỏ, nếu có người không hiểu chuyện chứng kiến cảnh này sẽ nói Tiêu Viêm đang bị người hành hạ.

Bất quá, đó chỉ là mặt ngoài thôi, còn thực chất đấu khí trong cơ thể Tiêu Viêm đang được đau đớn kích thích chuyển động rất nhanh chóng, mỗi khi đấu khí đi qua vết thương cơn đau sẽ giảm xuống không ít, đồng thời thể chất của Tiêu Viêm cũng dần được cải thiện.

-Ầm, bõm….

Đến đạo không khí áp súc thứ một trăm, Tiêu Viêm rốt cuộc không còn chút sức lực nào nữa ngã xuống.

Không, trên thực tế ở đạo thứ tám mươi tư Tiêu Viêm đã không chịu nổi, quá trình sau đó là do Nguyên Tiểu Bảo nài nỉ muốn thế chỗ Tiêu Viêm trải nghiệm, lại gắng thêm được mười sáu phát nữa Nguyên Tiểu Bảo bị linh hồn chấn động đánh trở về.

Dược lão cũng phát hiện giữa trước và sau có chút khác lạ, nhưng không hỏi, Dược lão phất tay kéo Tiêu Viêm lên bờ gật gù hài lòng nói:

-Tiểu tử ngươi làm tốt lắm, rốt cuộc cũng chịu được một trăm đạo không khí áp súc, miễn cưỡng đủ sức học được Bát Cực Băng, nhưng để chắc ăn đợi ngươi đột phá lên tới lục đoạn đấu khí lại tính, còn bây giờ mau trở về ngâm thuốc đi.

Tiêu Viêm gật đầu vâng dạ, sau đó chấn chỉnh lại y phục ráng nhịn đau trở về phòng ngâm thuốc, bất quá hôm nay nhờ Nguyên Tiểu Bảo mà Tiêu Viêm mệt mỏi hơn ngày thường rất nhiều, bất tri bất giác hắn chìm luôn vào giấc ngủ trong bồn ngâm.

Nhưng mà, Tiêu Viêm không hề biết do trong người hắn có linh hồn Nguyên Tiểu Bảo tá túc nên tốc độ hấp thu dược hiệu từ nước thuốc trong lúc ngủ vẫn rất nhanh chóng để giúp linh hồn Nguyên Tiểu Bảo khỏe mạnh hơn, so với lúc Tiêu Viêm thức tu luyện trong bồn nước đã xấp xỉ năm thành.

Về chuyện này kể cả Nguyên Tiểu Bảo cũng không hề biết, hắn đã hứa với Tiêu Viêm không táy máy lung tung, chỉ có Dược lão chưa đi vào nhẫn chứng kiến hết thảy, Dược lão vuốt vuốt bộ râu thầm nghĩ:

-Tiểu tử này, có bí mật rất lớn a, chưa thấy ai ngủ vẫn có thể tu luyện nhanh thế này.

Sáng hôm sau, Tiêu Viêm mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt hắn là một bồn nước tắm đã hoàn toàn trong suốt, Tiêu Viêm không khỏi bất ngờ, nhưng sau đó hắn liền than thở:

-Aizzz, lại tốn tiền rồi.

Lại thêm một cái sau đó, Tiêu Viêm không thể tin nổi thốt lên:

-Nga, ta đột phá lên ngũ đoạn đấu khí rồi, tốc độ này, quá khủng khiếp, trừ đi mấy ngày chăm sóc Hỏa Tuyết Hoa thì ta mới tu luyện được hai mươi sáu ngày thôi a. Cứ thế này ba năm siêu việt Nạp Lan Yên Nhiên là chuyện trong tầm tay.

Nghe Tiêu Viêm tự khen, Dược lão vọng ra nói:

-Tiểu tử thối, bớt tự luyến đi, ngươi tiến bộ chẳng lẽ người ta không tiến bộ? Nên nhớ người ta có cả một cái tông môn lớn phía sau đấy. Hiện tại mau kiếm thêm tài liệu về luyện chế thêm nước thuốc đi, nếu không sau này đừng đổ lỗi lão sư không giúp ngươi.

Hết lần này tới lần khác bị Dược lão làm cho cụt hứng, Tiêu Viêm đành phải kiềm chế lại hoan hỉ hướng Dược lão hỏi ý kiến:

-Lão sư, ta đã là ngũ đoạn đấu khí, không biết có đủ tư cách nhập môn làm Luyện Dược Sư chưa?

Dược lão nghĩ nghĩ một chút nói:

-Xét về các mặt khác thì được rồi, nhưng ngươi chưa có mồi lửa, chẳng lẽ ngươi muốn luyện dược đem bán sao?

Tiêu Viêm thành thật gật đầu:

-Chỉ có cách này a. Còn vấn đề mồi lửa đệ tử tự có cách.

Dược lão phản bác ngay:

-Không, tất cả là do ngươi tự tuyệt đường sống của mình thôi.

Đối với Dược lão nói “sự thật” Tiêu Viêm chỉ cười cười cho qua chuyện rồi thay quần áo đi gặp Huân Nhi, lại phải mặt dày mượn tiền nàng nữa rồi, một nghìn kim tệ trước đây còn chưa trả nổi a.

…………………..

Tối hôm đó, Tiêu Viêm mua được một mớ dược vật cấp siêu thấp để chân chính học luyện dược, có điều để che giấu nên Tiêu Viêm không có lò luyện chỉ có thể dùng một cái chậu sắt, lại kiếm thêm một cái nắp đậy đã đục sẵn mấy cái lỗ thoát khí phối hợp với nhau thay cho lò luyện.

Cuối cùng là “mồi lửa”, Tiêu Viêm vẫn chưa làm được đấu khí ngưng hỏa đành dùng lửa nhà bếp, cũng may trong nhà bếp có dụng cụ khống chế độ lớn nhỏ của lửa.

Nhìn đám dụng cụ ngổn ngang, Dược lão hai mắt giật giật nói:

-Đây là cách ngươi nói? Ta chưa từng thấy ai lấy lửa nhà bếp đi luyện dược, càng chưa từng thấy qua lấy chậu rửa chân thay cho lò luyện đan….

Tiêu Viêm nhún vai:

-Đệ tử cũng là bất đắc dĩ a.

Dược lão xoa xoa cái trán bất đắc dĩ nói:

-Mà thôi, dù sao cũng chỉ luyện mấy thứ căn bản. Bắt đầu với Hóa Khí Hoa trước đi.

Nhận được chỉ dẫn, Tiêu Viêm bỏ một gốc Hóa Khí Hoa vào ‘‘lò’’, cho thêm chút nước, lại lấy củi đốt dưới đáy lò rồi thông qua linh hồn cảm giác lực cảm nhận biến hóa trong lò, hai tay không ngừng điều chỉnh dụng cụ khống hỏa cho phù hợp.

-Tạch….

Lần đầu tiên luyện hóa, không ngoài dự đoán Tiêu Viêm đã thất bại.

Dược lão mặt không đổi sắc nói:

-Thử lại đi.

Tiêu Viêm gật đầu, lại thử, bất quá chưa kịp ra tay Nguyên Tiểu Bảo đã nói:

-Khoan đã, ngươi chèn thêm một miếng sắt có đục vài lỗ nhỏ chia ‘‘lò luyện’’ thành hai phần, phần dưới đựng nước, sau đó bỏ vào nước ba gốc Hóa Khí Hoa, còn phần trên thì đặt các loại dược vật muốn luyện hóa thử xem.

Nghe vậy Tiêu Viêm nói lại những lời của Nguyên Tiểu Bảo cho Dược lão, gì chứ bàn về thực vật Tiêu Viêm rất tin Nguyên Tiểu Bảo.

Bỗng nhiên, Dược lão vỗ cái trán một cái nói:

-Hay, Hóa Khí Hoa vốn là dược vật dễ luyện hóa nhất, nhưng đẳng cấp quá thấp chỉ hơi vướng phải hỏa khí mạnh mẽ một chút liền biến thành dạng khí chứ không thể thành tinh hoa được, từ đó Luyện Dược Sư tập sự mới phải dựa vào nước để ngăn cản quá trình bốc hơi.

-Vậy mà ta lại không nghĩ tới sau khi Hóa Khí Hoa bốc hơi nó vẫn là Hóa Khí Hoa, trong khi tác dụng của nó lại là kích thích và cân bằng đấu khí, nếu dùng dạng hơi của Hóa Khí Hoa đi luyện hóa các dược vật khác có lẽ sẽ đem tới hiệu quả bất ngờ. Mau, mau làm thử xem.

Lần đầu tiên thấy Dược lão kích động, Tiêu Viêm thoáng cảm thấy bất ngờ, Dược lão quả nhiên là một kẻ dược si a.

Bên cạnh đó, Tiêu Viêm không khỏi bội phục Nguyên Tiểu Bảo, có điều Nguyên Tiểu Bảo rất thành thực nói rằng đó chỉ là trực giác chứ chả biết gì về Hóa Khí Hoa cả khiến Tiêu Viêm tiếp tục cảm thấy Nguyên Tiểu Bảo không đáng tin.

Nhưng mà, kết quả cuối cùng đúng như Dược lão dự liệu, mặc kệ hoàn cảnh thiếu thốn chỉ dùng lửa nhà bếp cùng với lò luyện đan tự chế thì Tiêu Viêm vẫn chế ra được một lọ dược dịch Tôi Thể Dịch, đợi bán đi sẽ kiếm đủ tiền mua tài liệu về luyện Trúc Cơ Linh Dịch.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN