Đặc Công Hoàng Phi - Chương 133: Tranh giành thiên hạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Đặc Công Hoàng Phi


Chương 133: Tranh giành thiên hạ


Edit: Giọt sương đêm
Beta: Sakura
Bảo tàng sâu không thấy đáy , Vân Thí Thiên đứng ở bên phải bên cạnh cái giá đặt đồ.

Chiếc giá đặt đồ rất bình thường, không có bảo thạch, châu báu, tinh thạch, khoáng thạch chói mắt.

Chỉ có một chồng sách rất mỏng.

Mà ở phía trên những quyển sách kia , có rất nhiều con dấu khắc thay tên .

Thiên Ma Quyết, Già Diệp Mê Tung, Thiên Thần Công. . . . . .

Từng dãy tên uốn lượn , kèm theo là vô số kinh, sử, tử, tập.(Kinh điển, Lịch sử ,Văn sử ,Tử tập)

Lạc Vũ nhìn những thứ đồ như thế mắt sáng lên.

Tự động bước nhanh tới, tiện tay lật ra một cuốn.

Tốt quá, đây đều là công pháp bí tịch hơn ngàn năm qua của Già Diệp tháp .

Đây đúng là hàng lớn a.

Nắm bí tịch trong tay, Lạc Vũ ngẩng đầu cùng Vân Thí Thiên liếc mắt
nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy hưng phấn trong mắt đối phương.

Đây là tích lũy ngàn năm của một trong lục đại tông môn lánh đời ,
là thứ quan trọng nhất để Gìa Diệp tháp có thể xưng vương xưng bá .

Tài bảo, tinh thạch, Vọng Thiên Nhai và Địa Ma Hỏa của bọn họ không thiếu, bất quá họ sẽ không để ya nếu nhiều hơn một chút.

Nhưng mà những bí tịch đấu khí này . . . .

Hì hì, bọn họ thiếu vô cùng.

Kho báu của Phiêu Miểu nhất tộc cái gì cũng có, chỉ không có bí tịch đấu khí.

Nếu muốn công tượng , nhất định phải công cụ sắc bén.*(ý là muốn làm tốt công việc thì công tác chuẩn bị là rất trọng yếu)

Nếu muốn chiếm đoạt địa bàn Thượng hạ tam tông,mà không bị lục đại
tông môn phát hiện rồi giết sạch,vậy thì việc cấp bách nhất là phải làm
cho mình mạnh hơn .

Mà bây giờ, có đống bí tịch đấu khí này,những thủ hạ không có đấu khí kia của bọn họ muốn tăng lên mấy cấp nữa cũng không thành vấn đề .

Nếu muốn địa vị ngang nhau, vậy thì căn bản phải chắc.

“Qủa nhiên là phát tài.” Khóe miệng chậm rãi tách ra nụ cười rực rỡ , Lạc Vũ xoay người trực tiếp nhào tới trước mặt Minh Trần Dạ.

Đưa tay ra ôm cổ Minh Trần Dạ cười to: ” Huynh đệ, phúc tinh, phúc tinh.”

Minh Trần Dạ cũng nhìn thấy Lạc Vũ phát hiện ra vật gì .

Lập tức khóe miệng nhếch cao lên, cực ky bình tĩnh tự nhiên tựa vào
người Lạc Vũ : “Đương nhiên rồi, ta nói rồi ta rất vượng ngươi, ngươi
cũng rất vượng ta*(ý là cả hai đều là cho thịnh vượng lẫn nhau).”

Khóe mắt mang tia cười, ý tứ lại mang đao thương hướng về phía Vân Thí Thiên.

Vân Thí Thiên nghe xong cũng không giận, chỉ chậm chạp tiêu sái tiến lên.

Nhìn Lạc Vũ thản nhiên nói: “Quá vượng sẽ bốc cháy, coi chừng hài cốt không còn.”

Dứt lời, tự nhiên đi khảo sát kho báu Già Diệp tháp .

Bên cạnh Vô Hoa nghe thấy, không nhịn được nghẹn cười, lắc đầu ngồi xuống ra hiệu cho Quân Phi ở trước mặt.

Quân phi thấy vậy bắt đầu tập trung tinh thần, vì trên người Vô Hoa còn chưa bỏ đi gai xương .

Coi như ba người bên cạnh hoàn toàn không tồn tại.

Lạc Vũ đỡ lấy Minh Trần Dạ dở khóc dở cười, bất quá thấy Vân Thí
Thiên không so đo với Minh Trần Dạ, cũng biết Vân Thí Thiên biết nặng
nhẹ.

Lập tức, đỡ Minh Trần Dạ ngồi xuống, kéo áo khoác ngoài ở trên đùi Minh Trần Dạ, lộ ra đôi chân bị xích lại.

Giống như cổ tay, vết máu loang lổ.

Lạc Vũ nhìn ở trong mắt, trong lòng rất đau.

Lập tức vừa đưa tay phá vỡ cấm chế trên gai xương, nói: “Việc gì phải thế, nếu chúng ta dám trêu chọc bọn họ, đương nhiên là có biện pháp
giải quyết .”

Minh Trần Dạ tựa vào tường đá, nghe xong cười tà nói: “Trách ta xen vào việc của người khác hử?”

“Không phải, ngươi là bạn tốt của ta, ta không nỡ.”Lạc Vũ nắm hai
chân Minh Trần Dạ vết máu loang lổ , ngẩng đầu vô cùng thận trọng nói.

Ta không nỡ.

Chỉ có bốn chữ nhưng có thể ấm áp toàn bộ thế giới.

Minh Trần Dạ thu liễm vẻ thờ ơ trên mặt cười tà, cúi đầu nhìn Lạc Vũ, trên khuôn mặt yêu mỵ lộ ra vẻ mặt từ trước đến giờ chưa từng có.

Giống như vui, giống như buồn.

Bởi vì ngươi là bằng hữu của ta, cho nên ta không nỡ thấy ngươi bị thương nặng như thế.

Đơn giản là. . . . . . Hắn là bằng hữu của nàng . . . . . .

Trong kho báu nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Phía xa Vân Thí Thiên giống như không nghe thấy, vẫn điềm nhiên xem xét như cũ.

Lạc Vũ cũng không nói nhiều với Minh Trần Dạ ,có mấy lời phải nói vì không chịu nổi ân trọng.

Nhưng mà, có mấy lời tốt nhất không nên nói trước mặt Vân Thí Thiên .

Bởi vì, nếu bị cự tuyệt tình ý trước mặt đối thủ thì sẽ là một loại vũ nhục.

Vì vậy, Lạc Vũ không nói, mà Minh Trần Dạ, cũng không hỏi.

Gai xương bị lực lượng sắc bén bóp nát, rơi xuống tro bụi.

“Từ giờ trở đi, ngươi không thể động đấu khí, chờ điều dưỡng tốt mới
được động võ, nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay.” Băng bó kỹ miệng vết
thương cho Minh Trần Dạ, Lạc Vũ hung ác nói.

Minh Trần Dạ nghe xong nghẹn miệng, nhưng cười híp mắt nói: “Muốn ta biết tay như thế nào?”

“Quân Phi, Tỳ Hưu ở chỗ nào?”

“Ở bên ngoài Già Diệp tháp tông môn.” Quân Phi ngẩng đầu, không biết Lạc Vũ có ý gì.

“Lúc ra ngoài bảo nó gọi một nhóm tiểu đệ tới hầu hạ Đông Thiên Vương của chúng ta.” Câu nói lạnh lùng của Lạc Vũ vừa dứt, quay đầu nhìn
Minh Trần Dạ.

“Không phải ngươi thích nam sao, Tỳ Hưu cũng là công , ta để cho bọn họ hầu hạ ngươi thật tốt.”

“Ha ha ha ha.” Lời này vừa nói ra, Vô Hoa ở bên cạnh không nhịn được cười ra tiếng.

Phía xa Vân Thí Thiên không biến sắc, bất quá cũng có thể nhìn thấy khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Được” Quân Phi vẫn bảo trì bình thản.

Minh Trần Dạ thấy vậy không nói gì liếc mắt: “Đây chính là thái độ ngươi đối đãi với ân nhân lớn như ta.”

Lạc Vũ nghe xong mỉm cười: “Đúng rồi, ngươi còn thích nữ, đi ra
ngoài tìm Tiểu Hồng, bảo nó cho chuẩn bị một nhóm cho Đông Thiên Vương
của chúng ta. . . . . .”

“Được rồi , được rồi , ta không động tay là được chứ gì.”

Một nhóm công, lại thêm một nhóm mẫu , hắn còn không bác ái đến nỗi ma thú cũng thích, Minh Trần Dạ giơ cờ đầu hàng.

Lạc Vũ thấy Minh Trần Dạ an phận, cũng hài lòng.

“Thật đáng tiếc, không thể mang đi hết.” Minh Trần Dạ thấy Lạc Vũ cười thỏa mãn, lập tức cũng cười theo, vòng vo đề tài.

“Ai nói .” Lạc Vũ ngẩng đầu lên.

“Hử?” Minh Trần Dạ và Vô Hoa kinh ngạc nhìn về phía Lạc Vũ, vậy là có ý gì?

“Thí Thiên, chàng thu bên kia, ta thu bên này, cái nồi cho hắn bưng.” Lạc Vũ sắn tay áo, từ trong ngực lấy ra Phiêu Miểu quyền trượng.

“Được.” Vân Thí Thiên ở phía xa đáp ứng , đi vào chỗ sâu của bảo tàng.

Phiêu Miểu quyền trượng, cả kho báu của Phiêu Miểu nhất tộc đều có
thể chứa ở bên trong, chỉ là kho báu của Già Diệp tháp mà thôi,sao lại
chứa không nổi chứ.

Lập tức, Minh Trần Dạ, Vô Hoa, trợn mắt há mồm nhìn Lạc Vũ cầm lấy
Phiêu Miểu quyền trượng, những nơi đi qua kho báu của Già Diệp tháp đều biến mất sạch sẽ.

Giống như cầm chổi dọn vệ sinh vậy, sạch sẽ không còn dư cái gì.

“Xem ra chúng ta bị vây ở chỗ này, có rất nhiều chuyện phát sinh.” Minh Trần Dạ dựa vào tường đá, nhướng cao chân mày.

Bên cạnh Vô Hoa cũng gật đầu, hẳn là bỏ lỡ rất nhiều.

“Trở về sẽ biết.” Quân Phi thấy vậy , chen vào một câu.

Vân Thí Thiên có nhẫn trữ vật, Lạc Vũ có quyền trượng Phiêu Miểu tộc có thể trữ vật, cũng cũng là tuyệt thế bảo bối, Đông Thiên Vương vẫn
chưa từng thấy .

Trống trải, sạch sẽ mà nhẹ nhàng khoan khoái.

Qua một lúc lâu, bảo khố của Già Diệp tháp sạch sẽ chỉ còn lại những tảng đá lồi lõm , ngay cả cái tơ vàng cũng không dư lại.

Phía trên Thượng tam tông đang giết chóc kịch liệt.

Mà dưới nền đất, Lạc Vũ và Vân Thí Thiên mượn gió bẻ măng hết sức hưng phấn.

Đến sớm không bằng đến đúng lúc.

“Đi.” Vung tay lên thu xong bảo tàng, Lạc Vũ cao giọng hô với Minh Trần Dạ và Quân Phi ,Vô Hoa ở phía xa.

Minh Trần Dạ và Vô Hoa cần điều dưỡng thân thể , mà ở trong này thật sự không có điều kiện.

Vừa hô xong, Lạc Vũ đột nhiên cảm thấy thân thể mềm nhũn, vô lực ngã sang một bên.

“Sao vậy?” Vân Thí Thiên thấy vậy duỗi tay ra ôm Lạc Vũ, sắc mặt trầm xuống.

Lắc đầu, Lạc Vũ hít sâu một hơi, một lần nữa đứng vững lại, vỗ vỗ mặt nói: “Đoán chừng cao hứng quá ….”

Thân thể không có chỗ nào không thoải mái.

Vừa rồi tự dưng cảm thấy vô lực, không hiểu sao nữa.

Vân Thí Thiên thấy vậy nắm tay Lạc Vũ, nhanh chóng dùng đấu khí dò xét xuống.

Không có gì trở ngại, cũng không bị thương, thoạt nhìn quả thật là không có vấn đề.

Nhưng mà, Lạc Vũ sao lại cao hứng quá mà thân thể lại không ổn ?

Vân Thí Thiên khẽ nhíu mày.

Mà ở nơi Lạc Vũ và Vân Thí Thiên đều không có thấy được, lực lượng
bị Phiêu Miểu tổ sư bày lực lượng trên cổ tay Lạc Vũ càng đậm hơn.

Mà dấu vết trên cổ tay Vân Thí Thiên lại không phát sinh biến động gì

Chẳng qua là quang ảnh phập phồng lưu động, giống như đang sống.Đáp lại lực lượng trên tay của Lạc Vũ.

Phía sau bảo khố của Già Diệp tháp có một cái mật đạo nối thẳng ra sau núi của Già Diệp tháp.

Đây là con đường năm đó đào ra để dễ dàng vận chuyển bảo vật tiến
vào,không nghĩ tới lại để cho đám người Lạc Vũ dùng để chạy trối chết .

Khói lửa cuồn cuộn, sát khí ngập trời.

Mặt đất huyết sắc cực nóng, làm nổi bật mảnh lửa đỏ này giữa bầu trời .

Già Diệp tháp một tông, ngăn cản thượng tam tông toàn lực công phạt, kết quả. . . . . . Không nói cũng được.

Mật đạo có chín ngõ và mười tám ngã rẽ, mặc dù Lạc Vũ đuổi gấp thời
gian vì Minh Trần Dạ và Vô Hoa điều dưỡng, nhưng lại không thể quá gấp,
đi ra ngoài gặp Thượng tam tông vây quét, còn không bằng thả chậm tốc
độ.

Vì vậy sau đoạn đường vừa đi vừa nghỉ này , ra khỏi mật đạo đã là ngày thứ ba.

Cuối mật đạo là núi rừng xanh biếc , dòng suối nho nhỏ dưới thác nước, Lạc Vũ chờ một nhóm năm người từ thác nước chui ra.

Vốn là dòng suối mát mẻ nước trong xanh, giờ đã biến thành màu đỏ .

Màu đỏ đẹp đẽ, kèm theo mùi máu tươi nồng đậm, làm cho người ta ngửi thấy chỉ muốn nôn.

Mà núi rừng vốn xanh biếc , lúc này đều là một đống hỗn độn, khắp nơi đều là dấu vết tàn sát bừa bãi, nhìn thấy mà giật mình.

Lạc Vũ dìu Vô Hoa, Vân Thí Thiên dẫn Minh Trần Dạ, Quân Phi hộ vệ ở bên.

Năm người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt , đều không phát ra tiếng động.

Một tông môn muốn quật khởi, cần thời gian ngàn năm .

Mà muốn hủy diệt, chỉ có mấy ngày cũng đủ.

Không nói nhiều , năm người nhắm đúng phương vị, nhanh chóng đi ra ngoài phạm vi thế lực của Già Diệp tháp.

“Di, nơi này vẫn còn có người?” Đang đi lại , người tuần ta của Thượng tam tông từ trên bầu trời nhìn thấy họ.

Vân Thí Thiên thấy vậy không nói hai lời, năm ngón tay giương lên,
màu đen vô hình Hải Thần Liên, hướng về phía người kia cuốn tới.

Nhìn thấy liền giết, tránh cho gọi ra càng nhiều người.

Mà tên kia đang xông lại, vừa thấy Vân Thí Thiên xuất thủ, sợ hãi kêu: “Hải Thần Tông huynh đệ, chúng ta là bằng hữu.”

Vừa ngửa đầu nhìn về phía xa hô: “Hải Thần Thiếu chủ, nơi này còn người của tông môn ngài.”

Hải Mặc Phong?

Cổ tay Vân Thí Thiên khẽ nhúc nhích, thu lực lượng, nhíu nhíu mày.

Mà bị hắn đỡ trên tay, vẫn không quá cao hứng Minh Trần Dạ, thì từ
nhìn Vân Thí Thiên từ trên xuống dưới, tự nhủ: “Có lầm hay không. . . . . .”

Ban đầu còn không chú ý tới, sao vừa rồi hắn chỉ giơ tay mà lực lượng lại mạnh như vậy.

Vốn không bằng cấp bậc của hắn,sao giờ lại. . .

“Vân Thí Thiên, Quân Lạc Vũ, sao các ngươi lại ở chỗ này?” Hải Mặc
Phong chắc là cách đây không xa, đảo mắt đã mang theo một nhóm người đia qua .

Lạc Vũ nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hải Mặc Phong.

Tâm niệm thay đổi thật nhanh, nhướng mày nói: “Chúng ta đi cứu bằng hữu của ta .”

Vừa nói xong, Lạc Vũ móp méo miệng: “Ta nói Hải Thần Thiếu chủ, ngươi muốn đánh nơi này thì nói trước một tiếng được không,chúng ta rất vất
vả mới cứu được bằng hữu ra đó.Nếu không gặp ngươi ,thiếu chút nữa thì
chết không rõ ràng.”

Dứt lời, bất mãn trợn mắt nhìn Hải Mặc Phong một cái.

Hải Mặc Phong nghe xong khẽ nhíu mày: “Các ngươi không nghe mệnh lệnh của ta?”

“Mệnh lệnh gì?” Lạc Vũ sửng sốt, Hải Mặc Phong ra lệnh gì cho bọn họ.

Một bên Vân Thí Thiên cũng biết Hải Mặc Phong nói lời này là y gì, bất quá vẫn nên ngậm miệng ,không nói tốt hơn .

Hải Mặc Phong thấy Lạc Vũ sửng sốt, vẻ mặt không giống như là giả vờ.

Lập tức quay đầu liếc nhìn Minh Trần Dạ và Vô Hoa đang được đỡ dậy.

Thị lực của Hải Mặc Phong ở mức nào cơ chứ, đương nhiên cũng nhìn ra hai người này bị trọng thương, lời của Lạc Vũ không giả.

Người đi theo Hải Mặc Phong, nhìn thoáng qua Minh Trần Dạ sau, trực tiếp tiến đến bên tai Hải Mặc Phong nói mấy câu.

“Địa Ma Hỏa Đông Thiên Vương?” Hải Mặc Phong im lặng một lúc lâu mới chậm rãi nói ra một câu.

Đông Thiên Vương , Lạc Vũ và Vân Thí Thiên có giao tình thế nào, hắn cũng rõ ràng .

Dám mạo hiểm tới cứu Minh Trần Dạ, giờ lại rơi vào trên người Lạc Vũ, nói xong đi qua.

Xem ra, đoạn thời gian này Lạc Vũ và Vân Thí Thiên mất tích, là lén lút tới Già Diệp tháp cứu người.

Như vậy, có thể loại bỏ hai người bọn họ là người làm lục tông quyết đấu.

Vì ý niệm này mà sắc mặt Hải Mặc Phong vẫn không buông lỏng, giờ thì tốt rồi, lập tức nhìn Lạc Vũ và Vân Thí Thiên nói: “Đã như vậy, các
ngươi trở về Vọng Thiên Nhai đi, không cần tới nữa.”

Lạc Vũ nhìn Hải Mặc Phong, khó hiểu.

Vân Thí Thiên cũng hiểu giả bộ hồ đồ.

Bất quá trong lòng hai người đều rõ ràng, lần này đánh bậy đánh bạ,
Hải Mặc Phong không hề nghi ngờ bọn họ, như vậy là chuyện tốt.

Mà Minh Trần Dạ tinh quái , thấy vậy trong lòng biết khác thường, nhưng cũng thản nhiên, trở về từ từ hỏi.

“Hải Thần Thiếu chủ, trong bảo tàng của Già Diệp tháp không có gì,
không thấy gì cả.” Đang nói chuyện, nơi xa có người qua lại nói.

“Không có gì cả?” Hải Mặc Phong nhíu nhíu mày, Già Diệp tháp sẽ không nghèo đến mức không có gì chứ.

“Tiếp tục lục soát, đào ba thước đất cũng phải tìm ra cho ta.”

Già Diệp tháp có vài bảo bối là thứ tốt.

“Vâng.”

Nhìn Hải Mặc Phong trầm mặt phân phó người Thượng tam tông , năm người Lạc Vũ đều im lặng , vạn phần biết điều đứng ở một bên.

Bảo khố mà người của Thượng tam tông muốn đào ba thước đất để tìm hiện đang ở trong tay bọn họ.

Bọn họ cần khiêm nhường chút.

“Hải Thần Thiếu chủ, còn chưa tìm được tung tích Tông chủ của Già Diệp tháp .”

Người bẩm báo còn chưa nói hết, Hải Mặc Phong vung tay lên ngăn hắn bẩm báo , quay đầu nhìn đám người Lạc Vũ.

“Người cứu mang về đi, không có chuyện gì cũng đừng đi ra ngoài lộn
xộn, sống tốt ở Vọng Thiên Nhai đi.” Hải Mặc Phong nhìn Lạc Vũ và Vân
Thí Thiên trầm giọng nói.

Sau đó vung tay lên: “Cho bọn họ đi.”

“Vâng.”

Lập tức có người đáp ứng, Hải Mặc Phong gật đầu, xoay người bận rộn làm việc khác.

Lạc Vũ thấy vậy nở nụ cười rực rỡ cao giọng nói: “Đa tạ Hải Thần
Thiếu chủ.” Giọng nói kia muốn bao nhiêu khoái trá thì có bấy nhiêu
khoái trá.

Cho dù hiện tại khắp núi đồi đều nhuộm máu đỏ, trong mắt Lạc Vũ đều trở thành màu hồng xinh đẹp.

Đục nước béo cò, cứu người không nói, còn dưới mí mắt người Thượng
tam tông cuỗm đi bảo tàng của Già Diệp tháp, năm người lần này mạo hiểm đúng là không phí công .

Cuối hè đầu thu, tin tức hợp lực của Thượng tam tông diệt một trong
Hạ tam tông Già Diệp tháp, kèm theo trận gió cực nóng, nhanh chóng
truyền bá trên toàn bộ đại lục.

Động thủ, thật sự động thủ.

Không phải là thử phong tỏa kinh tế, mà là trực tiếp đổ máu.

Lập tức, đại lục Vong Xuyên vốn có lục tông, giờ chỉ còn lại ngũ tông ,dân chúng trên đại lục bắt đầu bất an.

Hôm nay Già Diệp tháp bị diệt.

Ngày mai có thể là bất kì một tông môn nào đó bị diệt.

Mà hậu quả tông môn bị diệt . . . . . Không có ai có thể tưởng tượng được.

Tất cả mọi người khúm núm bất an.

Mà những thế lực không có Gìa Diệp tháp tông môn dựa vào lập tức trở thành dê đợi làm thịt.

Đó chính là một khối thịt béo, có thể bị bất kỳ thế lực nào xâu xé.

Song, vào ngày thứ ba tin tức Thượng tam tông liên thủ đập phá một trong hạ tam tông Gìa Diệp tháp lan truyền .

Một đạo tin tức nhanh chóng nổi lên, tựu như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt .

Như tăng thêm một thùng dầu, trong nháy mắt lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Hạ tam tông, tập hợp toàn bộ lực lượng chống lại Thượng tam tông Lăng Nam gia tộc.

Thượng tam tông, Hạ tam tông, ai cũng không phải là đứa ngốc.

Ai cũng biết lúc trước tập hợp toàn lực diệt một tông của đối phương, như vậy khoảng cách giữa hai tông và ba tông là một khoảng cách khổng
lồ.

Vì vậy, trong lúc Thượng tam tông diệt Già Diệp tháp.

Hạ tam tông cũng sớm tập hợp binh lực, đi về phía Lăng Nam gia tộc.

Này, thật sự là một tin tức cực nóng không thể nóng hơn nữa dưới cái nóng mùa hè.

Gió nổi mây phun, thiên hạ rung chuyển.

Phật Tiên Nhất Thủy, Vọng Thiên Nhai.

“Hạ tam tông phá hủy Lăng Nam gia tộc ư?” Trong cung điện thảo luận
chính sự, Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, Minh Trần Dạ và quần thần Vọng Thiên
Nhai đang tập trung thảo luận chính sự.

“Dạ, trước mắt,các quốc gia trong phạm vi Lăng Nam gia tộc hoàn toàn rối loạn.” Phong Vô Tâm trầm giọng.

Lục đại tông môn thật sự động thủ.

Hiện tại hai tông bị hủy, Tứ Tông đối nghịch, thiên hạ này cách hoàn toàn hỗn loạn không xa.

“Thật đúng là náo nhiệt.” Lạc Vũ tựa vào ghế dựa lớn, đưa tay vuốt đầu lông mày.

Bọn họ trở lại chậm, chỉ nghe thấy tin tức như thế, lục tông chính là lục tông, động cũng là số lượng lớn.

“Già Diệp tháp không chết hết ư?” Vân Thí Thiên trầm giọng nói.

“Không, lúc trận đấu mở ra, Thượng tam tông tấn công Già Diệp tháp,
Tông chủ Già Diệp tháp mang theo cao thủ đang đi Lăng Nam gia tộc.”

Vì vậy, thần xui quỷ khiến nhặt được một mạng, bất quá tông môn cũng không còn.

Mà Lăng Nam gia tộc cũng bởi vì đi tấn công Già Diệp tháp, tông môn bị hủy, tinh anh chỉ còn lại hai ba người.

“Hiện tại quốc thổ hai khối thế lực Già Diệp tháp và Lăng Nam hoàn
toàn hỗn loạn, có thể sẽ lan đến gần phương hướng này của chúng ta,
chúng ta là không phải nên. . . . .” Vân Khung cau mày.

“Lui không phải là biện pháp.” Vân Thí Thiên lắc đầu.

“Không thể lui, chỉ có thể tấn công.” Lạc Vũ cùng lúc mở miệng nói.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy nhiệt huyết và hưng phấn tìm đường sống trong cõi chết .

“Bo bo giữ mình không thích hợp loạn thế, nếu như đã ra tay, sẽ không có đạo lý bỏ dở giữa chừng , hai tông thế lực Già Diệp tháp và Lăng
Nam đều xuống dốc. Vậy sao không thừa thời cơ hội này tranh giành thiên
hạ.”

Minh Trần Dạ ngồi không ngay ngắn ở một bên chậm rãi mở miệng.

Trên đường về Vọng Thiên Nhai, hắn đã nghe Lạc Vũ nói khái quát tình hình biến hóa của đại lục, ngay cả bọn họ động thủ đập phá Hạ tam
tông, dẫn tới lục tông quyết chiến cũng không giấu diếm hắn.

Minh Trần Dạ sợ hãi than,trong khoảng thời gian ngắn vậy mà thiên hạ lại biến hóa cực nhanh, cũng nên nhanh chóng điều chỉnh thế lực của
mình .

Lúc này nghe thiên hạ lại là loạn thế, nhất thời sáng mắt.

Vừa nói như vậy xong, đám người đang thảo luận chính sự trong cung đều nhìn về phía hắn

Địa Ma Hỏa Đông Thiên Vương đã từng cứu Vọng Thiên Nhai, hiện tại
lại là quan hệ hợp tác, vì vậy trong cung này không ai coi hắn là người ngoài .

“Nơi vô chủ, cơ hội tốt như vậy không nuốt không chiếm lấy, đan dược, thương nghiệp chỉ là con đường nhỏ, thiên hạ có thể đứng vững thực
sựchính là quốc thổ.

Trước mắt Tứ Tông kia không có năng lực bận tâm đến bên này, chờ
chúng ta thâu tóm phạm vi thế lực của Già Diệp tháp và Lăng Nam .Đến
lúc đó, Tứ Tông bọn họ muốn làm khó, chỉ sợ cũng xưa đâu bằng nay, sao
có thể gây khó khăn cho người cầm giữ hai tông thế lực như chúng ta,
thế nào.”

Minh Trần Dạ khiêu mi nhìn nhìn Vân Thí Thiên và Lạc Vũ, trong mắt tất cả đều là hưng phấn.

Giống như trước, hắn cũng nhìn thấy sự nhất trí và hưng phấn từ trong mắt hai người kia.

Nơi vô chủ, thay vì để cho bọn họ tự loạn, không bằng giờ xuất thủ thu bọn họ, thành lập đế quốc lớn.

Tiếng nói sắc bén tràn ngập hào hùng, khiến cho đám người đang thảo luận nháy mắt trầm mặc.

Ngay sau đó, quyền thần Vọng Thiên Nhai cũng bắt đầu hưng phấn.

“Còn ai có y kiến khác?” Vân Thí Thiên nở nụ cười thiết huyết , ánh mắt lãnh khốc quét qua đám quyền thần.

Hắn và Lạc Vũ cũng có ý này.

Thừa dịp ngươi bệnh, muốn mạng ngươi.

Loạn thế tranh giành, xây dựng thiên hạ.

“Không có.” Trăm miệng một lời, trên đại điện mọi người rống to lên.

“Đông Thiên Vương?” Vân Thí Thiên quay đầu nhìn Minh Trần Dạ.

Minh Trần Dạ nhướn mày, nhìn Vân Thí Thiên: “Địa Ma Hỏa toàn lực phối hợp, trước tấn công thiên hạ, sau phân thiên hạ.”

“Được.” Giọng nói lạnh như băng của Vân Thí Thiên vang dội trong cung thảo luận chính sự, theo làn gió thu, bay vút lên cao.

Phong lóe sáng, gió thu sắc bén mang theo sức nóng mùa hạ tung hoành thiên địa.

Hai đại tông môn xuống dốc.

Nhưng mà, bọn họ sẽ đem sự xuống dốc này trọng sinh.

Vọng Thiên Nhai, Địa Ma Hỏa, dốc toàn lực.

Trên phạm vi thế lực Già Diệp tháp tông môn, mười mấy quốc gia đang
lộn xộn, thương khách ngày xưa, giúp bọn họ giải quyết vấn đề .

Phía sau đám vật liệu dày cộm, là binh lính đang ẩn núp.

Trong phạm vi thế lực Lăng Nam tông môn , hiệp hội đan dược sư cung
cấp dược liệu.Đó không phải chỉ là mua bán đan dược. Đám ma thú và cao
thủ xuất hiện phía sau họ bắt đầu tiến vào vương cung của các quốc gia.

Hợp tác? Không, không phải hợp tác.

Thần phục, thần phục với ta, ta sẽ cung cấp đan dược khoáng thạch,
tinh thạch và những thứ cần thiết,che chở an toàn cho vương quốc của
ngươi,tất cả sẽ trở về như cũ .

Không hợp tác với ta, vậy rất tốt, cắt đứt cung ứng dược, xúi giục Quốc Tông bạo loạn.

Lật đổ dòng họ quốc quân bây giờ của ngươi, chiếm lấy vùng đất của ngươi.

Thiên hạ hỗn loạn, đây là bàn cờ của các cao thủ đánh cờ.

Không tiến thì lùi, có chết không có sống

Ở nơi này hoạt động tới tấp, Vọng Thiên Nhai, Địa Ma Hỏa hoàn toàn động, Vọng Thiên Nhai không có người nhàn rỗi.

Mọi người bận rộn cơ hồ chân không chạm đất.

Còn đối với bên ngoài lại làm bộ như không có gì cả, tất cả vẫn như trước.

Vô số tin tức từ bốn phương tám hướng bay tới.

Vô số lệnh bay đi bốn phương tám hướng.

Thượng tam tông còn dư lại Lâu Tinh gia tộc, Hải Thần Tông, và những người còn sót lại của Lăng Nam gia tộc, Hạ tam tông còn Song Diệp
thành , Băng Thánh cung và những người còn lại của Già Diệp tháp.

Hai bên đối nghịch, chiến tranh của thần tiên.*(ai đọc thần thoại Hi Lap thì sẽ hiểu câu này nói về cái gì)

Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Minh Trần Dạ, điên cuồng cắn nuốt hết thảy, ngồi ngư ông đắc lợi.

Gió thổi khắp thiên hạ, quần hùng cũng nổi lên.

“Được, chuyện này cứ xử lý như vậy đi.” Ở Vọng Thiên Nhai, Lạc Vũ
bước nhanh đi tới Nghị Chính Cung, môt bên nhanh chóng ra lệnh cho người bên cạnh .

“Vâng.” Cứ đi như vậy, không ai có thời gian dừng lại.

“Chỗ này ta xem trước. . . . . .” Cúi đầu đi nhanh, còn chưa nói hết lời phân phó, Lạc Vũ đột nhiên vô lực, ngã về phía sau.

“Vương Phi. . . . . .” Người đi theo Lạc Vũ sợ hết hồn, còn chưa kịp đưa tay, một người đã bước lên trước đỡ lấy Lạc Vũ.

“Vũ muội muội thân thể khó chịu?” Giọng nói đầy phong tình vạn chủng vang lên bên tai.

Lạc Vũ vỗ đầu, thân thể này sao vậy, sao tự dưng lại vô lực?

Quay đầu lại nói: “Không có chuyện gì, ngươi. . . . . .”

Phía sau, một nữ nhân mặc quần đỏ xinh đẹp thấy Lạc Vũ nhìn sang cười một tiếng: “Liễu Bích Dao.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN