Xuyên Vào Đấu Phá Thương Khung - Chương 26: Hoa thượng nhi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Xuyên Vào Đấu Phá Thương Khung


Chương 26: Hoa thượng nhi


Buổi trưa ngày hôm sau, Hoa Nguyệt giữ đúng hẹn đi ra chỗ cũ tìm Nguyên Tiểu Bảo, nhưng qua một hồi tìm kiếm hết các ngóc ngách có thể ở lại gần đó Hoa Nguyệt vẫn không thấy Nguyên Tiểu Bảo trốn ở đâu, trong lòng không khỏi hoang mang lo lắng.

Hoa Nguyệt rất sợ Nguyên Tiểu Bảo bị chủ mẫu bắt gặp, đến lúc đó không chỉ Nguyên Tiểu Bảo gặp nạn mà nàng cũng bị vạ lây, nghĩ đến cảnh chủ mẫu tức giận Hoa Nguyệt không tự chủ được khẽ rùng mình một cái, đó là một cảnh tượng rất đáng sợ.

Đang lúc nhìn qua ngó lại, bỗng nhiên một âm thanh khá quen thuộc vang lên trong đầu Hoa Nguyệt:

-Ngươi quay người sang bên trái rồi đi thẳng sẽ thấy một cái hang động ẩn dưới vách đá Thiên Hoa Đảo, ta đang trốn trong đó.

Đột ngột bị người “truyền âm” thẳng vào đầu, Hoa Nguyệt giật bắn người, nhưng từ những gì truyền đạt Hoa Nguyệt biết đó là “thiếu niên ngây ngô” được nàng cứu hôm qua cũng dằn lại sợ hãi cùng hiếu kì di chuyển theo Nguyên Tiểu Bảo chỉ dẫn.

Bất quá đường xuống hang động rất nguy hiểm trong khi Hoa Nguyệt không phải người tu luyện, nàng chỉ dám đi tới trước vách đá chứ không dám trèo xuống.

Nguyên Tiểu Bảo cũng biết điều này đương nhiên không để Hoa Nguyệt tự mình trèo xuống, hắn đợi Hoa Nguyệt đến gần liền phi thân lên trên gãi gãi sống mũi ra vẻ “không có ý tứ” nói:

-Bám chặt, ta mang ngươi xuống.

Hoa Nguyệt không để ý cái ‘‘không có ý tứ’’ của Nguyên Tiểu Bảo lập tức gật đầu, hai tay nhanh nhảu vòng ra sau ôm chặt Nguyên Tiểu Bảo nói:

-Nhanh một chút, ta không muốn bị chủ mẫu phát hiện.

Phát giác Hoa Nguyệt không đề phòng mình, Nguyên Tiểu Bảo ho khan một cái điều chỉnh tâm tình bình tĩnh ôm eo Hoa Nguyệt nhảy xuống hang động, mặc dù lúc xuống có ôm thêm một người nhưng với tu vi nhất tinh đấu giả không phải việc gì quá khó khăn.

Còn đối với Hoa Nguyệt đây lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác “bay”, tuy chỉ ‘‘bay’’ được một khoảng rất ngắn nhưng nàng cảm thấy cực kì thích thú, vừa được Nguyên Tiểu Bảo thả ra nàng đã lộ vẻ sùng bái nhìn Nguyên Tiểu Bảo nói:

-Ngươi thật lợi hại, lần sau đem ta bay nữa nhé.

Bị nữ nhân nhìn chằm chằm sùng bái, Nguyên Tiểu Bảo có chút hư vinh cười cười:

-Cũng thường thôi.

Hoa Nguyệt vẫn giữ vẻ sùng bái nói tiếp:

-Không phải, trên đảo không có ai làm được như ngươi đâu.

Nguyên Tiểu Bảo khó hiểu hỏi ngay:

-Chẳng lẽ Thiên Hoa Đảo không có người tu luyện? Vậy Thiên Hoa Đảo làm cách nào để chống lại được thời tiết thất thường của Ngẫu Hồ?

Hoa Nguyệt cái hiểu cái không trả lời:

-Ta không biết tu luyện trong lời ngươi nói là cái gì, ta chỉ nhớ trong sách có ghi rằng Thiên Hoa Đảo có một lớp phòng ngự tự nhiên gì gì đó mới không bị ảnh hưởng bởi Ngẫu Hồ, bất quá lớp phòng ngự đó cũng khiến người trên Thiên Hoa Đảo không biết bên ngoài Ngẫu Hồ phát sinh chuyện gì.

Nghe vậy Nguyên Tiểu Bảo rơi vào trầm tư, một nơi đấu khí sung túc như Thiên Hoa Đảo lại không có người tu luyện là chuyện rất khó tin, nói thật điều kiện ở đây so với Ma Thú Sơn Mạch còn dễ tu luyện hơn nhiều, trong đây chắc chắn có vấn đề.

Nhất là cái lớp phòng ngự kia nghe qua đúng là có tác dụng phòng ngự, nhưng đồng thời nó cũng khá giống một cái l-ng khổng lồ nhốt người bên trong.

Nguyên Tiểu Bảo tiếp tục hỏi dò:

-Theo như ngươi nói thì hình như…. Thiên Hoa Đảo không có nam nhân?

Lần này Hoa Nguyệt trả lời rất chắc chắn:

-Ừ.

Mặc dù đã đoán trước được câu trả lời nhưng Nguyên Tiểu Bảo vẫn không nhịn được cổ quái nói:

-Không có nam nhân làm sao ngươi sinh ra được?

Ở đối diện, Hoa Nguyệt càng cổ quái hơn hỏi ngược lại:

-Ta đương nhiên là do mẹ ta sinh ra rồi, nam nhân thì liên quan gì ở đây?

Nguyên Tiểu Bảo bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, từ khi nào nữ nhân có thể sinh con mà không cần nam nhân rồi? Thảo nào Hoa Nguyệt lại không đề phòng chút nào cùng một nam nhân không quen không biết đi vào hang động tối tăm.

Cũng may hắn không có nổi lên thú tính chứ đổi lại một người khác có lẽ Hoa Nguyệt đã bị lừa bán lúc nào không hay.

Bỏ qua chuyện đó, Nguyên Tiểu Bảo vào thẳng vấn đề chính hỏi:

-Ngươi có biết cách nào vượt qua Ngẫu Hồ không?

Hoa Nguyệt lắc đầu:

-Chuyện này ta cũng không rõ, có lẽ chỉ có chủ mẫu biết thôi.

Mấy lần nghe Hoa Nguyệt nói về chủ mẫu với chất giọng hơi run rẩy, Nguyên Tiểu Bảo hơi hiếu kì hỏi:

-Chủ mẫu rất đáng sợ sao?

Hoa Nguyệt lại lắc đầu:

-Kì thực chủ mẫu rất tốt, nhờ có chủ mẫu mà cuộc sống trên Thiên Hoa Đảo vô cùng bình yên không có tranh đấu. Nhưng chủ mẫu cực kì ghét nam nhân, từ xưa đến giờ Thiên Hoa Đảo đã có luật lệ nếu phát hiện nam nhân xuất hiện phải diệt trừ ngay lập tức, kẻ nào che giấu nam nhân coi như phạm phải trọng tội.

Nói đến câu cuối cùng rõ ràng Hoa Nguyệt có hơi run rẩy sợ hãi, bởi vì nàng đã phạm phải trọng tội.

Điều đó khiến Nguyên Tiểu Bảo hơi nhíu mày, nếu Thiên Hoa Đảo không có người tu luyện thì hắn không sao nhưng Hoa Nguyệt không giống, một khi chuyện này lộ ra Hoa Nguyệt sẽ vướng phải rắc rối cực kì lớn, có khi còn bị giết chết nữa.

Suy nghĩ một hồi, Nguyên Tiểu Bảo hỏi câu cuối cùng:

-Bình thường ngươi có thấy chủ mẫu già đi hay không?

Hoa Nguyệt gật đầu:

-Có, cứ mỗi khi chủ mẫu vượt qua bốn mươi tuổi sẽ chọn ra một người khác lên làm chủ mẫu đời tiếp theo.

Nghe vậy Nguyên Tiểu Bảo hơi yên tâm đưa ra một kế hoạch tương đối mạo hiểm:

-Hay là… ngươi giao nộp ta cho chủ mẫu đi, vừa hay ngươi tránh được phiền phức còn ta có cơ hội gặp mặt chủ mẫu hỏi cách băng qua Ngẫu Hồ, một công đôi việc a.

Hoa Nguyệt bị kế hoạch của Nguyên Tiểu Bảo dọa cho giật mình từ chối ngay:

-Không được đâu, ta biết ngươi lợi hại nhưng thủ đoạn của chủ mẫu rất khó đoán, rơi vào tay chủ mẫu ngươi chỉ có con đường chết.

Cảm nhận được Hoa Nguyệt thật lòng lo lắng cho mình, Nguyên Tiểu Bảo cười cười trêu chọc:

-Theo lí mà nói ngươi phải theo phe chủ mẫu mới đúng, tại sao lúc đầu lại cứu ta thoát chết, sau đó càng trả lời hết những câu hỏi của ta, ngươi có ý đồ gì với ta đúng không?

Hoa Nguyệt chưa bao giờ tiếp xúc với nam nhân, nàng không hiểu ý tứ trêu chọc của Nguyên Tiểu Bảo, thậm chí trước đó ôm chặt Nguyên Tiểu Bảo cũng không có cảm giác gì, nhưng không hiểu sao lúc này nàng lại không dám nhìn thẳng mặt Nguyên Tiểu Bảo, nàng cúi đầu hạ thấp giọng nói:

-Ta… ta không biết nữa, chỉ là ta không muốn thấy ngươi gặp chuyện.

Trông thấy vẻ mặt đáng yêu của Hoa Nguyệt, Nguyên Tiểu Bảo không nhịn được vươn tay ra xoa xoa đầu nàng trấn an:

-Ta cũng không muốn ngươi vì ta mà gặp chuyện. Yên tâm đi, ta tự có nắm chắc, ngươi cứ trói ta đem tới cho chủ mẫu là được, biết đâu ta lại trở thành nam nhân đầu tiên được chào đón tại Thiên Hoa Đảo, đến lúc đó ngươi sẽ được thơm lây a.

Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Nguyên Tiểu Bảo truyền tới, nghe Nguyên Tiểu Bảo trấn an, Hoa Nguyệt hơi ngẩng đầu lên do dự nói:

-Nhưng mà….

Nguyên Tiểu Bảo lấy ngón tay trỏ ngăn lại đôi môi nhỏ nhắn nói:

-Không nhưng nhị gì cả, tin tưởng ta.

Một lúc nhận được tới hai hành động “thân mật”, Hoa Nguyệt bất tri bất giác khẽ gật đầu.

……………….

Tối hôm đó, Hoa Nguyệt lựa chọn thời điểm ít người nhất kéo Nguyên Tiểu Bảo trong tình trạng bị trói chặt, khuôn mặt thì bị một tấm vải màu đen che khuất tránh cho người khác biết Nguyên Tiểu Bảo là nam nhân tới trước một tòa cung điện xa hoa tráng lệ.

Vừa tới nơi, Hoa Nguyệt đã bị một trong hai nữ nhân hộ vệ hỏi thăm:

-Tiểu Nguyệt, trời khuya lắm rồi, muội tới đây có chuyện gì không? Còn người phía sau là ai, tại sao muội lại áp giải người ta như tội phạm vậy???

Hoa Nguyệt lộ vẻ âm trầm sợ hãi trả lời:

-Linh tỷ, người này là một… một nam nhân, lúc chiều muội thấy hắn ngất xỉu trôi dạt vào Thiên Hoa Đảo nên trói hắn lại rồi canh chừng đợi hắn tỉnh dậy muội mới có sức áp giải hắn tới đây, Linh tỷ giúp muội báo cho chủ mẫu một tiếng với.

Giống như vừa nghe được chuyện vô cùng khủng khiếp, Hoa Linh giật mình thốt lên:

-Cái gì, nam… nam nhân? Muội không nói đùa chứ?

Hoa Nguyệt hơi run vươn tay tháo tấm vải đen che mặt Nguyên Tiểu Bảo ra nói:

-Tỷ xem.

Xác nhận Nguyên Tiểu Bảo thật là nam nhân, Hoa Linh vội vàng nói:

-Chuyện này vô cùng cấp bách, muội cùng với Ngưng tỷ ở lại đây canh chừng hắn, ta sẽ bẩm báo cho chủ mẫu ngay.

Nói xong Hoa Linh không dám chậm trễ quay người chạy vào cung điện thông báo.

Rất nhanh, Hoa Linh đã quay trở lại phân phó:

-Tiểu Nguyệt, muội đem theo hắn vào gặp chủ mẫu đi.

Hoa Nguyệt cúi đầu vâng dạ:

-Dạ.

Sau đó Nguyên Tiểu Bảo “được” Hoa Nguyệt áp giải đi vào cung điện, lại đi qua mấy gian phòng nữa hai người đã đứng trong một gian phòng khá rộng lớn, bốn phía dát đầy hoàng kim, khảm đầy đá quý lộ rõ tầm quan trọng của gian phòng này.

Có điều… thứ cho người khác cảm giác là thứ quý giá nhất trong phòng không phải hoàng kim hay đá quý mà là một nữ tử thoạt nhìn hai mươi hai tuổi thân mặc phượng bào, đầu đội nguyệt quan, lưng tựa long ỷ ngồi ở trên cao, từ khí chất đến dung mạo đều vô cùng tuyệt mỹ.

Nếu đem nàng so sánh với Vân Chi chỉ có thể nói rằng người tám lạng kẻ nửa cân.

Người này, không phải ai khác ngoài chủ mẫu của Thiên Hoa Đảo, Hoa Thượng Nhi.

Đứng bên dưới, Hoa Nguyệt quỳ xuống:

-Hoa Nguyệt bái kiến chủ mẫu, thứ xin chủ mẫu đừng trách Hoa Nguyệt làm phiền giữa đêm khuya.

Hoa Thượng Nhi phất tay nhu hòa nói:

-Tiểu Nguyệt không cần đa lễ, lần này tiểu Nguyệt đã lập được công lớn, ta làm sao trách mắng tiểu Nguyệt được. Tuy nhiên ta cần tiểu Nguyệt kể rõ đầu đuôi sự việc thế nào.

Nghe vậy Hoa Nguyệt vẫn chưa đứng dậy ngay nói tiếp:

-Dạ. Trưa hôm nay, Hoa Nguyệt theo thói quen đi ra khu vực vách đá tận cùng Thiên Hoa Đảo ngắm cảnh thì phát hiện người này trôi dạt vào, có lẽ hắn gặp phải thiên tai trên Ngẫu Hồ bị đánh vào Thiên Hoa Đảo. Cũng may lúc đó hắn ngất xỉu Hoa Nguyệt mới đủ sức khống chế trói hắn lại.

-Nhưng Hoa Nguyệt bất tài không dám ra tay sát hại hắn mới dẫn hắn tới đây nhờ chủ mẫu phân giải.

Hoa Thượng Nhi gật gù:

-Thì ra là vậy, tiểu Nguyệt lui đi, để ta xử lí hắn.

Nhận được phân phó, Hoa Nguyệt chậm rãi đứng dậy rời khỏi gian phòng.

Đợi Hoa Nguyệt đi rồi, Hoa Thượng Nhi mới hờ hững hỏi chuyện Nguyên Tiểu Bảo:

-Ngươi đã ăn Tiêu Hồn Quả chưa?

Nguyên Tiểu Bảo thầm nghĩ có lẽ Hoa Thượng Nhi đang thăm dò xem Hoa Nguyệt có tâm làm phản hay không nên trả lời giống hệt lần trước:

-Nếu ngươi hỏi loại trái cây hoàng kim có phù văn thì câu trả lời của ta là chưa.

Hơi bất ngờ với câu trả lời trên, Hoa Thượng Nhi khẽ nở nụ cười nói:

-Có ý tứ.

-Chắc hẳn ngươi rất tự tin cho rằng ta là người chưa từng tu luyện qua mới chủ động chịu trói đến gặp ta hỏi cách băng qua Ngẫu Hồ phải không? Chúc mừng ngươi, ta đúng thật không phải người tu luyện, nhưng ở trong cung điện này… đấu khí của ngươi không sài được.

Nghe vậy ánh mắt Nguyên Tiểu Bảo co rụt thử vận chuyển đấu khí, quả nhiên Hoa Thượng Nhi nói không sai, đấu khí trong người giống như bị một loại lực lượng kì dị nào đó phong bế hoàn toàn không cách nào sử dụng dù chỉ một chút, nói cách khác lúc này Nguyên Tiểu Bảo không khác gì một người bình thường.

Thậm chí cả linh hồn lực cũng bị ảnh hưởng, nhưng không biết có phải linh hồn của Nguyên Tiểu Bảo không thuộc thế giới này hay không mà vẫn có thể sử dụng một hai, có điều Nguyên Tiểu Bảo rất khôn khéo giả vờ suy yếu không thi triển được bất kì lực lượng tu luyện nào.

Đột nhiên, Hoa Thượng Nhi nhún chân một cái nhảy thẳng từ trên cao xuống bên cạnh Nguyên Tiểu Bảo, bất quá đây không phải nàng sử dụng được đấu khí mà là nàng đang vận dụng kĩ thuật khinh công trong luyện võ công tiếp cận Nguyên Tiểu Bảo.

Thông thường người tu đấu khí sẽ rất ít chú tâm tới luyện võ công phàm nhân, dù sao tu đấu khí mạnh hơn luyện võ công vô số lần, nhưng ở trong tòa cung điện này lại hoàn toàn trái ngược, Hoa Thượng Nhi với một thân võ công cao cường căn bản không có đối thủ, dù người có bị trói là một Đấu Hoàng đi nữa vẫn là như vậy.

Đây, chính là chỗ dựa của chủ mẫu.

Hoa Thượng Nhi giơ ra mấy ngón tay thon dài khẽ vuốt lên mặt Nguyên Tiểu Bảo cười khanh khách:

-Nam nhân a, mùi vị này…. thật kích thích.

Được giọng nói ngọt ngào pha với nụ cười đầy kích thích từ mỹ nhân rót vào tai, nhưng Nguyên Tiểu Bảo lại tỏ ra cực kì sợ hãi nói:

-Ngươi… ngươi muốn làm gì ta?

Chứng kiến hết thảy, Hoa Thượng Nhi tiếp tục cười khanh khách:

-Nga, yên tâm đi, nhân gia không ăn thịt ngươi, chỉ là… muốn ngươi cung cấp chút dương khí mà thôi.

Nói xong Hoa Thượng Nhi mặc kệ Nguyên Tiểu Bảo giãy dụa một tay nắm lấy sợi dây kéo Nguyên Tiểu Bảo ra khỏi gian phòng tiến tới một gian phòng khác….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN