Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân - Chương 121: Phản ứng của kiều linh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân


Chương 121: Phản ứng của kiều linh


“Hiểu My, cậu làm gì mà nhanh thế?” Một bạn học hiếu kỳ hỏi.

“À, mình giải đề!” Hiểu My từ tốn nói.

“Trời, có ai mà giải đề kiểu như cậu đâu chứ? Đây là đang đánh lụi!” Đứa bạn không cho là đúng nói.

Hiểu My lập tức chỉ chỉ vào đầu mình, nói: “Trong đây đã tính hết rồi!” Sau đó cô tự tin hoàn thành tờ đề cương.

“Em xong rồi thưa cô!” Hiểu My đưa bài của mình lên cho cô giáo.

“Ừ, để cô xem!” Cô giáo bắt đầu nhìn sơ qua bài của Hiểu My, ban đầu còn có chút ngạc nhiên, như về sau thì miệng đã ngoác to đến có thể nhét vào đó một quả trứng gà.

Kiều Linh cũng đang rất nghi hoặc nhìn về cô giáo, không biết tại sao cô giáo lại có biểu hiện kỳ quái đến vậy, cô lập tức liền nghĩ tới tình huống xấu nhất, đó là thật sự Hiểu My làm được tất cả đề bài.

“Không…” Kiều Linh gào thét trong lòng, về phương diện học tập cô chưa từng thua kém ai, chỉ có một mình Hoàng Việt là nhỉnh hơn cô đôi chút, nhưng cậu ta là con trai, có sức học tốt hơn cũng không có gì lạ, nhưng đây là một người con gái a, lại là đối thủ cạnh tranh bạn trai với mình.

Kiều Linh cố gắng quay mặt đi, dúi mắt vào tờ bài tập, cô muốn che giấu giọt nước mắt ươn ướt trên hốc mắt của mình.

“Hiểu My… Em làm đúng hết rồi… Em thật là khiến cô bất ngờ đó nha!” Cô giáo lúc này không giấu nổi vẻ vui mừng nhìn về Hiểu My, xem ra em ấy đúng là có thực lực, nhưng tại sao cách đây vài tuần, điểm thi học kì 1 lại thấp đến thế?

“Dạ vâng thưa cô… hihi!” Hiểu My vui cười nói.

Cô giáo lúc này quay sang Kiều Linh, nói: “Kiều Linh à, em phải học tập bạn… Kiều Linh… Kiều Linh… Em nghe cô nói không?”

Kiều Linh lúc này rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nhưng không dám làm lơ cô giáo, liền khẽ nói: “Vâ…ng!”

“Kiều Linh… Giọng em sao thế… Sao em lại khóc?” Cô giáo thấy giọng Kiều Linh có vẻ nức nở thì hết hồn, chẳng lẽ Kiều Linh khóc vì có người học giỏi hơn mình sao.

“Thưa cô, em xin phép về trước!” Kiều Linh lập tức chạy ra khỏi thư viện, bỏ lại đám bạn mặt mũi ngơ ngác không biết làm sao, Hiểu My cũng có chút khó xử, không ngờ cô ta lại nhạy cảm như thế a!

Kiều Linh lúc này sau khi chạy ra khỏi phòng thư viện thì càng khóc to hơn, Hoàng Việt ở xa khi nghe thấy tiếng hỏi của cô giáo dạy Hóa thì cũng hoảng hồn, vừa thấy Kiều Linh chạy khỏi phòng thì hắn cũng chạy ra theo ngay, làm thầy Nhật cũng không biết là xảy ra chuyện gì.

Hoàng Việt chạy rất nhanh, thoáng cái hắn đã đuổi kịp Kiều Linh, níu tay cô lại, hỏi: “Em, có chuyện gì vậy?”

“Em… em không sao… em về trước, ngày mai gặp!” Kiều Linh không quay lại, nức nở nói.

Hoàng Việt cũng biết lúc này không phải là lúc phản đối đề nghị của cô, hắn chỉ nói nhẹ: “Ừm, có gì thì gọi anh!” Sau đó liền quay lại phòng học, hỏi cô giáo:

“Cô ơi, tại sao Kiều Linh lại khóc thế ạ!”

“Cô cũng không biết, sau khi cô duyệt bài của Hiểu My đúng hết hoàn toàn thì em ấy lại khóc như thế đấy!”

Lúc này Hoàng Việt cũng đã nhận ra vấn đề, haiz, hắn cảm thấy thật là khó xử a, hẳn là lòng kiêu hãnh của Kiều Linh không cho phép cô chấp nhận việc có một người con gái khác giỏi hơn mình, nhất là người con gái này còn đang để ý tới mình nữa, làm hắn thầm nhủ nhất định phải sớm cho cô uống thuốc tăng trí lực, thậm chí là thuốc tăng trí lực Siêu Cấp nữa kìa!

Hoàng Việt cũng không còn tâm trạng học tập, hắn liền xin phép thầy Nhật cho mình về, Hiểu My cũng xin phép cô giáo cho cô về, trên sân trường, hai người nói chuyện cùng nhau:

“Em xin lỗi, em không nghĩ tới cậu ta lại nhạy cảm đến vậy!”

“Không phải lỗi của em, em về đi, anh muốn yên tĩnh một lát!” Giọng Hoàng Việt có vẻ không vui, lúc này hắn đang nghĩ chắc chắn Kiều Linh tổn thương dữ lắm, sau này khi đi học hẳn là cô ấy sẽ không thể vui vẻ như ngày xưa được, mình phải làm gì bây giờ, nếu mình cho cô ấy uống thuốc tăng trí lực, cô ấy chắc chắn sẽ biết mình đã đưa nó trước cho Hiểu My, haiz, phải làm sao đây???

“Vâng!” Hiểu My cũng không nói thêm gì.

Một ngày thoáng chốc trôi qua, đêm vừa rồi, Hoàng Việt cảm thấy mình đã dần chạm đến bình cảnh của Minh Kính trung kỳ sơ giai, nói cách khác, trong một vài ngày tới, rất có thể hắn sẽ đột phá tới Minh Kính trung kỳ trung giai, Hoàng Việt cũng không nghĩ tới con đường tu luyện của mình lại thuận lợi đến vậy, đúng là dùng Minh Ngọc Sâm có khác a!

Hắn cũng đã hối đoái thêm từ hệ thống hạt giống Minh Ngọc Sâm với giá 10 ngàn tích phân một hạt, Hoàng Việt hối đoái liền 100 hạt để nuôi trồng, thời gian nuôi trồng càng cao, hẳn là dược lực cũng sẽ càng mạnh, giúp ích cho việc hắn tu luyện lại càng nhiều.

Sáng chủ nhật, lớp Hoàng Việt có hai tiết học phụ đạo, nhưng việc làm Hoàng Việt rất lo là sáng nay khi đến rước Kiều Linh, hắn thấy mắt cô có quầng thâm, hẳn là cô ấy đã thức đêm, chắc chắn không phải làm gì khác ngoài học tập, cô nàng này cũng kiên cường lắm a, không phải thuộc dạng dễ dàng chịu thua đâu, chắc hẳn cô ấy muốn lấy cần cù bù thông minh, mặc dù cô ta cũng đã thông minh lắm rồi.

Không nói gì thêm, Hoàng Việt quyết định chút nữa mình phải hối đoái 1 lọ thuốc ngủ cho cô ấy, chắc chắn khi có nó, tinh thần của Kiều Linh cũng sẽ tốt hơn, học tập mới đạt kết quả cao được.

Đúng như dự đoán, ngày hôm nay Kiều Linh đến trường không còn vui vẻ như thường ngày, cô ấy trở nên trầm tính, ngược lại, Hiểu My thì tung tăng tíu tít như gì ấy, nhưng Hoàng Việt cũng không có tâm trạng đâu mà phối hợp với cô làm cô cũng không mấy cao hứng, cho rằng Hoàng Việt thiên vị Kiều Linh, chỉ cần Kiều Linh có một chút vấn đề nhỏ cũng khiến cho anh ta âu sầu rồi, phải biết chính mình mới là người lấy đi nụ hôn đầu của cậu ta a!

Thật ra Hoàng Việt cũng rất thích Hiểu My, nhưng hắn thích Kiều Linh hơn, cô ta ngây thơ, hồn nhiên, hay cười, còn là mối tình đầu tiên của hắn, hắn còn nhớ lần đầu tiên khi hắn gặp được cô ta khi xuyên việt, hắn liền bị vẻ tinh khôi của cô ấy hớp hồn, khuôn mặt ấy, vóc người lồi lõm ấy, người con gái nổi danh học giỏi nhất trướng ấy, ba thứ cộng lại càng làm cho cô ta càng thêm xa vời đối với hắn, việc hắn được một người con gái như cô ấy xem như bạn trai là điều Hoàng Việt trước đây nằm mơ cũng không nghĩ tới được.

“Ai… Kiều Linh ơi Kiều Linh… Em thật làm anh lo lắng a!” Hoàng Việt thở dài.

Lại một ngày nữa trôi qua, buổi chiều Hoàng Việt cũng có cùng Kiều Linh chat chít qua facebook, xem ra tâm trạng cô ta cũng đã tốt hơn nhiều rồi làm Hoàng Việt khá an tâm, bình cảnh của hắn hôm nay cũng đã có dấu hiệu buông lỏng, nếu không ngoài dự đoán của Hoàng Việt, hẳn là tối mai chính hắn sẽ đạt được đột phá.

Sáng thứ hai, cả trường bắt đầu lễ chào cờ, sau đó thầy Hiệu Trưởng tuyên bố một số học sinh sẽ vào học lớp 12A1, tất nhiên là trong đó có Hoàng Tuấn, Hoàng Việt nghe mà không ngừng vỗ tay, đầy tự hào nhìn về thằng bạn trên bục cao, tuy nói hắn thành công như vậy là nhờ có thuốc tăng trí lực nhưng cũng không thê đạt được điều đó mà không trải qua phấn đầu, tên Hoàng Tuấn này coi ngu ngơ vậy thôi chứ ý chí của hắn cao hơn Hoàng Việt trước đây rất nhiều.

Vào cuối tuần này, cụ thế là thứ 6, trường học sẽ tổ chức cho các học sinh khối 12 đi chơi ngoại khóa ở Nha Trang, cụ thể là tham quan Viện Hải Dương học cùng tắm biển nghỉ dưỡng ở Vinpearl Land Nha Trang, mỗi học sinh phải đóng 3 triệu tiền phí, tất nhiên cũng có thể lựa chọn không đi, sáng thứ 6 đi và tối chủ nhật về, Hoàng Việt dĩ nhiên sẽ không bỏ qua dịp tham quan thư giãn cùng cả lớp này, đây là một dịp để hắn gắn kết tình bạn bè với các bạn trong lớp 12A1.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN