Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành
Chương 129: Tiêu Vĩnh Hãn đau
Editor: Tường An
“Ngươi làm thế nào vào đây được?” A La ý thức được điều gì, “Người bên ngoài, ngươi đã mua chuộc người nào?”
Nếu không, Tiêu Vĩnh Hãn sao có thể xuất quỷ nhập thần vào được tận đây.
Tiêu Vĩnh Hãn rũ mắt, nhàn nhạt nói: “A La, nàng đã quên, đời trước, ngày chúng ta thành thân, Tiêu Nguyệt uống say.”
A La nghe lời này, nhất thời hiểu ra.
Đời trước, ngày Tiêu Vĩnh Hãn thành thân đã đoán được Tiêu Nguyệt có tình cảm với hắn, chẳng qua vẫn luôn che giấu mà thôi, đời này, hắn không khách khí lợi dụng Tiêu Nguyệt.
“Ngươi… rốt cuộc muốn thế nào?”
Nếu như Tiêu Nguyệt đã bị Tiêu Vĩnh Hãn lợi dụng, vậy người của mình bảo hộ nơi này như tường đồng vách sắt cũng sẽ tan rã, cho nên nàng cũng không kêu người, chỉ cảnh giác nhìn Tiêu Vĩnh Hãn, bảo vệ bụng mình.
Tiêu Vĩnh Hãn hiển nhiên nhìn thấy động tác của A La, ánh mắt có chút thê lương, giễu cợt.
“Ta rốt cuộc muốn thế nào? Nàng nói ta có thể thế nào? Ta trơ mắt nhìn thê tử của mình trở thành thẩm thẩm, ta còn có thể thế nào?”
A La nghe vậy, không tức giận mà cười nói: “Bây giờ ngươi nói những lời này làm gì? Ngươi rõ ràng biết đó đều là chuyện đời trước! Huống chi… huống chi ngươi…”
Nàng hít thở sâu, biết mình hiện đang mang thai, tuyệt đối không thể có sơ xuất gì, còn Tiêu Vĩnh Hãn hiện tại điên điên khùng khùng, nàng cần phải khơi dậy lòng áy náy của hắn chứ không thể tranh cãi với hắn.
Bằng không, lỡ hắn phát tác, nổi điên lên thì hậu quả sẽ không lường được.
“Chẳng lẽ ngươi không biết đời trước ta phải chịu khổ thế nào?”
Nàng vừa nói lời này, Tiêu Vĩnh Hãn lập tức biến sắc, thân thể run rẩy kịch liệt, cơ hồ không ôm chặt cây đàn cầm trong tay.
A La nhìn liền biết kế này có thể thành, vội vàng nói tiếp: “Ngươi muốn nói chuyện với ta, nhưng giữa ta và ngươi còn có gì để nói? Vĩnh Hãn, ngươi muốn nghe ta nói đã chịu đựng đau khổ mười bảy năm dưới thủy lao như thế nào sao? Lúc ấy ngươi ở đâu, là cùng tiện nhân kia âu yếm quấn quýt hay đang đàn khúc Hầu La Hương cho người khác?”
“A La, A La…” ánh mắt Tiêu Vĩnh Hãn đau thương, thống khổ, hắn run rẩy cơ hồ đứng không vững.
A La cắn răng, tiếp tục hỏi: “Nếu ngươi còn có chút lương tâm thì nói cho ta biết, người hại ta rốt cuộc là ai, nếu ngươi không nói, vậy ta liền biết, thì ra ngươi luyến tiếc người nọ cho nên mới che chở nàng ta? Hoặc là, việc này căn bản có liên quan đến ngươi, người ngươi yêu vốn là nàng ta, nàng ta làm tất cả đều là chủ ý của ngươi!”
Tiêu Vĩnh Hãn nghe vậy, đánh rơi đàn cầm xuống đất, che mặt khóc rống.
“A La, ta không có, không có phụ nàng, từ đầu đến cuối đều không có, ta bị người nọ lừa, lừa ta thật khổ… Những năm đó, ta vẫn luôn mơ thấy nàng, vẫn luôn mơ thấy nàng…”
“Điều ta muốn nghe không phải là ngươi áy náy thế nào mà là chân tướng, ngươi nói cho ta biết chân tướng.”
Xuyên qua khe hở ngón tay gầy đến trơ xương, Tiêu Vĩnh Hãn nhìn về phía A La, run giọng nói: “A La, ta sống đến bây giờ chỉ vì có thể nói chuyện với nàng… nàng muốn biêt cái gì, ta đều nói cho nàng biết…”
Thì ra đời trước, người phát hiện ra manh mối trước tiên chính là thúc thúc của Tiêu Vĩnh Hãn, Tiêu Kính Viễn.
Lần đó hắn chinh chiến Nam Cương, sau đó ở lại Nam Cương phòng thủ mười bảy năm.
Mười bảy năm sau, hắn trở lại Yến Kinh, trong một lần đến thỉnh an Tiêu lão thái thái vô tình gặp cháu dâu của mình, hắn liền ngẩn người, nhìn chằm chằm cháu dâu mình, nửa ngày không nói chuyện.
Về sau, không biết hắn cẩn thận điều tra thế nào, dần dần phát hiện ra sơ hở của vị cháu dâu giả này.
Khi bọn họ vất vả tìm được thủy lao, người đầu tiên xông vào cũng là Tiêu Kính Viễn.
Tiêu Kính Viễn ôm A La đi ra.
Khi đó A La vừa trút hơi thở cuối cùng, thân thể còn độ ấm, chỉ tiếc chung quy không thể cứu sống.
“Kỳ thật lần đó từ Nam La trở về, ta cũng phát hiện không thích hợp, nhưng ta nghe người ta nói nữ nhân sau khi sinh nếu không chú ý tĩnh dưỡng, tính tình sẽ thay đổi, thân hình cũng sẽ biến dạng. Ta cho rằng vì mình viễn chinh Nam Cương, không ở bên cạnh nàng khi nàng sinh, khiến trong lòng nàng tích tụ nên tính tình mới thay đổi, từ đó về sau, ta ở trước mặt tiện nhân kia càng cẩn thận nhường nhịn, thậm chí mọi cách lấy lòng.”
“Trong lòng ta rất khổ sở, cảm thấy tình yêu ngày xưa đã sớm hao hết, chỉ còn lại khắc khẩu và bất đắc dĩ, nhưng mỗi lần nhớ tới tình cảm trước kia, rốt cuộc vẫn kiềm chế được.”
“Ta cũng thường xuyên nằm mơ, mơ thấy nàng bị người ta giam trong nhà lao, thống khổ không chịu nổi. Nhưng sau khi tỉnh lại ta luôn cho rằng mộng là giả, là trái ngược với hiện thực… ta vẫn cho đó là giả…”
Tiêu Vĩnh Hãn lẩm bẩm: “Từ trước đến nay ta không hề biết, thì ra mình có mắt không tròng, hại A La của ta chịu khổ dưới thủy lao mười bảy năm, mà ta lại cùng tiện nhân kia làm phu thê mười bảy năm!”
Cho nên thời điểm biết chân tướng, khi nhìn thúc thúc ôm A La hấp hối từ trong thủy lao ra, hắn căn bản không thể chấp nhận sự thật này.
Hắn bị một A La giả lừa gạt mười bảy năm.
Hắn hận mình có mắt không tròng, trong lúc tuyệt vọng, hắn rút dao tự sát.
Trước khi chết, hắn nắm chặt bức họa A La.
Hắn tự nhủ với bản thân, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền*, hắn nhất định phải tìm được A La, nhất định sẽ nhận ra A La, sẽ không bị A La giả kia che mắt.
*Bích lạc (碧落): trời xanh, hoàng tuyền (黃泉): suối vàng.
Trích từ bài thơ Trường Hận Ca (長恨歌) của Bạch Cư Dị (白居易): Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền / Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến.
上窮碧落下黃泉 / 兩處茫茫皆不見.
Lên tận trời xanh, xuống dưới suối vàng / Hai xứ mênh mông đều không thấy hình bóng nàng.
Không ngờ hắn phát hiện thời gian đảo ngược 27 năm, hắn chết đi lại trở về khi còn nhỏ.
Chỉ tiếc, ký ức về kiếp trước của hắn không trọn vẹn, hắn chỉ nhớ mình muốn tìm kiếm một người, chỉ nhớ rõ người này có thể là thật, có thể là giả, hắn nhất định phải cảnh giác không thể bị lừa.
Quanh co lòng vòng, cuối cùng hắn vẫn tìm nhầm người!
Đến khi chợt tỉnh lại, biết rõ tất cả thì đã quá muộn.
Thất thúc của hắn đã cưới người hắn yêu!
“A La, ta không có gì cả, nếu không phải là A Nguyệt giúp ta thì ngay cả gặp nàng một lần ta cũng không có cơ hội, hắn sợ ta đoạt nàng đi, đề phòng ta, hắn có khả năng còn muốn lấy mạng ta.”
A La nghe xong, nói không động dung là giả.
Nàng chưa từng nghĩ đến, ngay tại thời điểm nàng vừa chết đi, Tiêu Kính Viễn tìm được nàng, mang nàng ra khỏi cái thủy lao tối tăm khiến thống khổ kia.
Lại càng không ngờ sau khi biết chân tướng, Tiêu Vĩnh Hãn sẽ hối hận mà tự sát.
Cúi đầu im lặng một lát, nàng chợt nhớ đến một chuyện, đôi mắt ửng đỏ nhìn Tiêu Vĩnh Hãn: “Hài tử ta sinh ra, sau này, sau này… thế nào?”
Tiêu Vĩnh Hãn cười khổ, ánh mắt đảo qua bụng A La
“Hắn rất tốt, lớn lên rất hiểu chuyện, có tiền đồ.”
A La cắn môi, cố gắng đè nén xúc động nghẹn ngào: “Cảm ơn ngươi, Vĩnh Hãn.”
Sau khi nàng sinh hài tử liền gặp vận rủi, tình mẫu tử từ ái đối với hài tử kia thật ra đã sớm hao hết. Chẳng qua, bây giờ một lần nữa mang thai, khó tránh khỏi nhớ tới.
Lúc này nghe hắn nói, nàng xem như triệt để buông bỏ kiếp trước.
“Chẳng lẽ nàng không có chuyện gì khác muốn hỏi sao?”
“Ngươi cảm thấy ta nên hỏi cái gì?” nàng dừng một chút, nhướng mày nói: “Ta muốn hỏi, nữ nhân kia là ai, ngươi sẽ nói cho ta biết sao?”
Tiêu Vĩnh Hãn ngẩn ngơ nhìn nàng, một lúc sau bỗng nhiên cười to.
“Nàng quả nhiên không biết, nàng thế nhưng vẫn luôn không biết?”
Trong lòng A La nóng nảy, vội hỏi: “Ta nên biết cái gì?”
“Chẳng lẽ nàng không biết, hài tử kia rốt cuộc là của ai?”
“Ngươi… có ý gì?”
A La nghe hắn nói, bỗng dưng ý thức được cái gì, toàn thân phát lạnh.
Nhưng ngay khi nàng vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến thanh âm kêu đánh kêu giết, ngoài cửa sổ ánh lửa tận trời.
Tiếp đó, Lỗ ma ma vội vã chạy vào phòng, lo lắng nói: “Phu nhân, không xong rồi, bên ngoài có một nhóm sơn tặc tập kích biệt viện, bọn chúng còn phóng hỏa, chúng ta phải nhanh lên…”
Lời còn chưa dứt, bà liền phát hiện bên cạnh trong phòng còn có Tiêu Vĩnh Hãn một thân bạch y.
– ——–
Kế hoạch của Tiêu Kính Viễn và Diệp Thanh Xuyên có thể nói là hoàn mỹ.
Kha Dung quả nhiên trúng kế.
Có lẽ trong lòng nàng ta có quá nhiều thứ không cam tâm, cho nên đích thân tìm đến mưu hại “A La”.
Tiêu Kính Viễn và Diệp Thanh Xuyên tất nhiên bắt quả tang Kha Dung ngay tại trận.
Lúc đó có mặt Kha thần y, Tiêu Kính Viễn cũng ở đó, Diệp Thanh Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm Kha Dung đang quỳ dưới đất.
Kha Dung quỳ khóc lóc, van xin muốn gặp Tiêu Vĩnh Hãn lần cuối: “Nếu không thể gặp hắn, ta chết không nhắm mắt!”
Nhưng không ngờ, Diệp Thanh Xuyên vẻ mặt lãnh đạm đột nhiên tiến lên đá một cước vào mặt Kha Dung, mặt nàng ta máu me be bét.
Diệp Thanh Xuyên vẻ mặt không đổi, lạnh lùng nhìn Kha Dung quỳ dưới đất, lại đá một cước.
Kha Dung mặt mũi máu me nằm trên mặt đất, vô cùng thê thảm.
Diệp Thanh Xuyên quay đầu hỏi Kha thần y: “Kha thần y cảm thấy, phụ nhân này có ác độc không?”
Kha thần y mấy năm qua vẫn luôn làm việc cho Diệp Thanh Xuyên, chứng kiến tình cảnh này, chỉ cảm thấy Diệp Thanh Xuyên phảng phất như thay đổi thành con người khác, hắn khó mà nói cái gì, chỉ trầm ngâm đáp: “Dù sao cũng chỉ là một phụ nhân, có ác độc đi nữa thì lấy mạng nàng là được, thiếu gia cần gì làm như thế?”
Nhưng Diệp Thanh Xuyên chợt vỗ tay, cười lạnh nói với Kha thần y: “Thế nào, Kha thần y cuối cùng vẫn niệm cốt nhục tình thân, không nỡ?”
Lời này vừa nói ra khiến mọi người kinh hãi, Kha thần y nhíu mày: “Thiếu gia nói gì vậy?”
Tiêu Kính Viễn cũng cảm thấy quỷ dị, nhíu mày đứng một bên không lên tiếng.
Diệp Thanh Xuyên nói: “Cha con các ngươi vốn dĩ nên sớm nhận nhau, chỉ tiếc, ta có khả năng biết trước tương lai, đặc biệt dẫn ngươi rời khỏi Kha gia, làm cho ngươi và vị nữ nhi tư sinh này không nhận thức nhau, lần này may nhờ có người cha là ngươi thủ pháp dịch dung cao minh mà nên ta mới lừa được nữ nhi ngươi, Diệp Thanh Xuyên ta mới có thể đá nữ nhi ngươi hai cước.”
Hắn vừa dứt lời, Kha thần y toàn thân run rẩy, không thể tin nhìn phụ nhân nằm trên mặt đất.
“Ngươi hẳn là nghĩ tới, năm đó ngươi trở lại Kha gia, bị người Kha gia lạnh nhạt, nhưng có một vị phụ nhân thương tiếc ngươi, lúc ấy các ngươi lén lút làm chuyện cẩu thả, có nghiệt chủng này.”
Kha thần y nhớ lại chuyện năm đó, có chút không thể tin nổi, nhìn Kha Dung: “Nàng, cho dù nàng là nữ nhi ruột của ta thì thế nào?”
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hắn không dám tin nhìn chằm chằm Diệp Thanh Xuyên: “Ngươi đã sớm biết, vì sao lại gạt ta? Vì sao bố trí cái bẫy này, hại cha con chúng ta tương tàn?”
Diệp Thanh Xuyên phất tay liền có người bắt Kha thần y lại, đè xuống đất, quỳ song song với Kha Dung.
Hắn lạnh lùng liếc nhìn hai cha con trước mặt, túm chặt tóc Kha thần y, thanh âm lãnh lệ: “Ngươi hỏi ta vì sao? Các ngươi cũng có tư cách hỏi vì sao ư? Năm đó các ngươi…”
Hắn cắn răng, thanh âm thê lương, từng câu từng chữ nói: “Hại muội muội ta thế nào?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!