Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân - Chương 353: Tung Tích Sơn Rồng Xanh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4


Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân


Chương 353: Tung Tích Sơn Rồng Xanh


Hoàng Việt nghe nhắc tới Vũ Nam, xem ra tên này đã quyết định phản bội nước Việt rồi a, liền hỏi:

“Bộ không ai xử lý tên Vũ Nam kia sao?”

“Cũng không phải, mà là tên đó đã trốn nhanh vào vòng trong rồi, chúng ta cũng chỉ mới biết tin hắn gia nhập môn phái nhỏ của Trung Quốc mấy ngày gần đây thôi!”

Minh Vĩ đại nhân nghe vậy, có vẻ không hài lòng, quát: “Nhất định ta sẽ thanh lý môn hộ!”

Quả thật, Hoàng Việt cho rằng hẳn là tên Vũ Nam đó tưởng rằng hắn đầu quân sang nước bạn, thì ngài Minh Vĩ cho dù lên tiếng cũng không làm gì hắn được, dù gì việc một thiên tài đã từng là hạt giống quán quân trong các đệ tử vòng ngoài của Việt Nam đầu quân cho các môn phái Trung Quốc hẳn là sẽ chọc giận người Việt, người Trung Quốc ở Thiên Đảo vốn không có mấy thiện cảm với người Việt hẳn là không bỏ qua cơ hội chọc giận này, nhưng tên Vũ Nam cũng không thể ngờ tới việc Hoàng Việt hiện nay đã đột phá đến Hậu Thiên đi, chỉ cần Hoàng Việt lên tiếng, sợ là cho dù Vũ Nam gia nhập Minh Giáo đi nữa thì Dương Siêu Quần cũng không dám không kiêng kỵ chớ nói chi là một môn phái nhỏ.

Dù sao thì tên Vũ Nam này cũng chỉ là nhãi nhép, việc hắn gia nhập môn phái của nước bạn cũng chỉ khiến cho mấy người Hoàng Việt phật lòng xíu thôi, chứ cũng không đáng để bọn họ nhắc tới nhiều, rất nhanh thì chủ đề được chuyển sang Huỳnh Liên, được biết hiện nay Huỳnh Liên đã lên chức đại sư tỷ của phái Phượng Việt, ngoài đại sư huynh ra thì hầu như không ai có thể giao phong với cô được, dù gì đại sư huynh của phái Phượng Việt cũng chỉ có cảnh giới ngang bằng cô, tức nấc thang sơ giai của cảnh giới Hóa Kính trung kỳ.

“Tiểu Việt, ta có điều này không biết nên nói với con không!” Lúc này, Vân Du chưởng môn khẽ nói nhỏ, dường như có gì đó khiến ông xoắn xuýt.

“Sư phụ, ngài cứ nói!” Hoàng Việt không biết Vân Du chưởng môn là muốn nói gì.

“Sư phụ, để con nói cho!” Lúc này, Hải Đường công tử liền chen lời, Vân Du chưởng môn cũng gật đầu một cái, ra hiệu người trước cứ việc nói ra.

“Việt à, về tên Sơn Rồng Xanh, sau khi biết hắn không còn ở đất liền, anh có nhờ sư phụ giúp nghe ngóng tin tức về hắn, nhờ người điều tra thì biết được hắn đang lẩn trốn ở phía Đông Đại Việt Thành, tại một trấn nhỏ, có điều bây giờ hắn muốn về đất liền cũng không được, do ngài Minh Vĩ kiểm soát Việt Nam rất gắt, nên anh cũng chưa vội hành động, bây giờ em về rồi, hay là chúng ta đi xử lý hắn đi!”

Hoàng Việt vừa nghe vậy, có chút trầm ngâm, tên Sơn Rồng Xanh này, hắn và đối phương có chút khúc mắc a, nhưng cũng chỉ là hiểu lầm, Hoàng Việt còn có chút thiện cảm với đối phương đây, bây giờ có lẽ là lúc để giải quyết hiểu lầm này rồi.

“Được, sáng mai em và anh cùng đi tìm hắn!”

Hải Đường công tử nghe vậy thì rất vui: “Tốt lắm, coi như chúng ta xử lý gần xong giang hồ Sài Gòn rồi!”

Mọi người cùng trò chuyện hàn huyên với nhau đến khuya mới ngừng, nghe lão Vĩ lải nhải chuyện hắn hành tẩu giang hồ cũng có chút thú vị, Hải Đường công tử vừa nghe mà được mở rộng tầm mắt, tuy nhiên đôi lúc hắn cũng phải bó tay vì độ quái dị của vị đại nhân này đi, lão già này có rất nhiều sở thích quái đản đó à…

Sáng hôm sau, Hoàng Việt cùng Hải Đường công tử rời đi, hướng tới phía Đông Đại Việt thành, mọi người đã thỏa thuận xong, chờ Hoàng Việt và Hải Đường công tử giải quyết xong Sơn Rồng Xanh, Hải Đường công tử sẽ cùng Minh Vĩ đại nhân quay lại đất liền, vốn dĩ Minh Vĩ đại nhân muốn giúp Hải Đường công tử giải quyết luôn Dũng đại bàng, nhưng Hoàng Việt cũng yêu cầu ngài Minh Vĩ chớ vội hành động, bởi vì đơn giản tên Dũng đại bàng này Hoàng Việt vẫn còn có chỗ dùng à, không phải tên Dũng đại bàng cùng Sơn Rồng Xanh còn có chút khúc mắc sao, nếu để Sơn Rồng Xanh tự mình giải quyết Dũng đại bàng thì còn gì tốt hơn chứ?

Hoàng Việt cũng không tính lần này đi tìm Sơn Rồng Xanh sẽ xử lý hắn, hắn và Sơn Rồng Xanh cũng không có thù oán gì quá sâu, chỉ là đứa con mà Sơn Rồng Xanh tưởng là con của mình chọc đến hắn mà thôi, nếu không có Tiểu Năm Cam, giữa Hoàng Việt và Sơn Rồng Xanh vẫn là nước sông không phạm nước giếng, hắn cũng chưa muốn vội nói cho Hải Đường công tử, chờ đến khi gặp Sơn Rồng Xanh rồi, Hải Đường công tử hẳn sẽ hiểu những điều này, khi mà nghe hai người nói chuyện.

“Tiểu Việt, anh cũng không ngờ được Sơn Rồng Xanh lại trốn lên Thiên Đảo, tên này đúng là không phải giang hồ bình thường!” Hải Đường công tử cảm khái nói, quả thật, nếu không nhờ hệ thống, Hoàng Việt cũng không biết được Sơn Rồng Xanh có nhiều bí mật đến vậy, nhưng tên Sơn Rồng Xanh này cũng thật đáng thương a, vốn tưởng là đứa con mình sinh ra thành tài, ai ngờ lại bị cắm sừng, Tiểu Năm Cam lại là con của tên Dũng đại bàng chứ?

“Ân, thật ra tên Sơn Rồng Xanh này cũng không quá đáng ghét!” Hoàng Việt cười hì hì, không biết lúc biết sự thật Sơn Rồng Xanh không phải cha Tiểu Năm Cam rồi, Hải Đường công tử sẽ có thái độ gì đây?

“Đúng, nếu hắn thật sự là kẻ ác đồ, sợ rằng cha con anh cũng không bình yên ở Sài Gòn như vậy được, kẻ đáng ghét là tên Dũng đại bàng, dám lừa anh vụ con Trang, lại còn định giết ba em và chú, lần này về Việt Nam, anh nhất định tìm thằng đó tính sổ!” Hải Đường công tử nhắc tới Dũng đại bàng là không nhịn được tức giận, quả thật tên Dũng này đã chơi hắn một vố rất đau, vốn tưởng rằng hắn sắp lên chức cha rồi, nào ngờ…

“Anh Đường, cô gái đó không xứng với anh!” Hoàng Việt cười hì hì, anh Đường xứng đáng với những cô gái tốt hơn, haiz, nhớ tới Hải Đường, Hoàng Việt không kìm lòng được nhớ bé Thu, nếu như Hải Đường công tử và bé Thu thành một đôi, như vậy thì tốt biết mấy…

“Còn nhớ lần đầu anh với chú gặp nhau không? Khi đó chú ăn nói khép nép, còn tặng anh mày một điếu xì gà!” Hải Đường công tử cười ha ha, đấm vào vai Hoàng Việt trêu ghẹo, làm Hoàng Việt cũng phải xấu hổ, nhớ lại ngày đó mình chỉ là một tiểu tử bình thường, lúc đó hệ thống cũng không ra sức như bây giờ, còn phải tu luyện mãi mới qua cảnh giới Minh Kính, quả thật khiến hắn hoài niệm a…

“Anh Đường, ngày đó anh Vinh còn nói với em, chớ có cãi lời anh, vì anh hay ghi thù!” Hoàng Việt cười hắc hắc, đến lúc này rồi thì hắn cũng không phải giấu nội dung hắn và anh Vinh nói chuyện với nhau nữa.

“Đại ca cũng thật là, mà lúc đó anh đúng là quá tệ, nhờ có chú mà anh thay đổi rất nhiều, Việt à, không ngờ được mới chỉ vài tháng, mà chúng ta lại thay đổi nhiều đến vậy, anh không thể tin được có một ngày anh đột phá đến cảnh giới Ám Kình, có được ngày hôm nay, xem ra ông trời không bạc đãi anh a, cho anh may mắn gặp em đây!” Hải Đường công tử có vẻ sướt mướt nói, làm Hoàng Việt cũng khá ngại, nghĩ tới tháng ngày đó, đúng thật là thú vị, còn bây giờ, ở trong thế giới này, người có thể uy hiếp hắn sợ rằng không nhiều nữa rồi, nhưng kèm theo đó là trọng trách đối với đất nước, đối với xã hội, hắn phải làm điều gì đó mới được…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN