Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 366: Hắc Thủ Sau Màn
“Mau tránh ra!” Hoàng Việt nhìn đám đông trên đường, quát lớn, sau đó lập tức liên hệ với hệ thống: “Hệ thống, hướng nào?”
“Bắt đầu truyền tải bản đồ cho kí chủ, ngay tại tửu điếm Đại Hằng!”
“Ân!” Hoàng Việt vừa gật đầu, lập tức, thông tin về tửu điểm Đại Hằng và bản đồ toàn bộ Bắc Kiếm Thành được truyền tải vào trong óc hắn, y như xuất hiện ngay trước mặt.
…
Lúc này, tửu điếm Đại Hằng.
“Dương Siêu Quần, ngươi thật sự muốn giết bọn ta sao?” 5 tên chưởng môn của Ngũ Nhạc Kiếm Phái lúc này vô cùng hoảng sợ, bọn họ giờ đây đều là dầu hết đèn tắt, hấp ha hấp hối, vừa rời được lĩnh giáo một chưởng bằng Tiên Thiên cương khí của Dương Siêu Quần làm ai nấy đều bị công phá sâu vào lục phủ ngũ tạng, phải nói Tiên Thiên cương khí có sức phá hoại quá mạnh đi, bọn họ chưa từng gặp qua loại lực lượng nào đáng sợ đến vậy!
“Dương thí chủ, xin hạ thủ lưu tình!” Lúc này, chưởng môn Thiếu Lâm, cũng đã ngã nhoài xuống đất, dưới chân còn có một búng máu, ngửa mặt nhìn lên cầu khẩn Dương Siêu Quần, vừa rồi ông ta lĩnh một chưởng của Dương Siêu Quần cũng không dễ chịu, chỉ có chưởng môn Thanh Phong là lúc này còn đứng được, nhưng cũng lảo đảo muốn ngã, nếu không phải tên Dương Siêu Quần còn chưa kiểm soát tốt lực lượng của mình, sợ rằng ông cũng như chưởng môn phái Thiếu Lâm ngã xuống đất rồi.
“Dương Minh Chủ, ba chưởng này của ngươi, lão nạp lĩnh thật là sảng khoái a!” Thanh Phong chưởng môn hổn hển nói, quả thật đối với ông, lĩnh giáo Tiên Thiên cương khí, là tâm nguyện từ rất lâu rồi, tuy rằng không phải chính mình tu luyện đến Bán Bộ Tiên Thiên, nhưng có người tu luyện đến cảnh giới này, để ông gặp được, âu cũng là may mắn, chỉ đáng tiếc, đối phương lại là người cùng hưng cực ác a…
Dương Siêu Quần quét mắt nhìn 7 người, mới vừa rồi, hắn cũng trải qua một phen khó khăn, đúng là 5 tên Ngũ Nhạc Kiếm Phái muốn dùng con trai hắn để uy hiếp hắn, may là con trai hắn có chút bản lĩnh, cộng thêm những cao tầng, hộ pháp cùng trưởng lão công lực hắn cao cường, mới may mắn kìm hãm lại được, Dương Siêu Quần lúc này nhìn về Giác Viễn và Thanh Phong, có chút do dự, nếu vừa rồi hai người bọn họ công kích con trai mình, mình khó mà chống nổi, nhưng hai người này lại chỉ tấn công hắn, làm hắn không biết có nên phế hai người này hay không, đây là chuyện hệ trọng đến tương lai của Võ Lâm sau này a…
Cơ hội này cũng không phải là có nhiều, 5 tên Ngũ Nhạc Kiếm Phái trong mắt Dương Siêu Quần không tính là gì, nhưng Giác Viễn thân là người cầm đầu chính phái, Thanh Phong cũng là người số hai, nếu hai người này bị trọng thương, coi như phái chính đạo đã không có ngọn cờ đi trước.
Nhưng đang muốn xuống tay phế đi Thanh Phong, bỗng nhiên.
“Rẹt… rẹt… rẹt!” Một thanh âm lạ vang lên trong tai Dương Siêu Quần.
“Cái quái gì?” Dương Siêu Quần nhìn về phương hướng thanh âm phát ra, lập tức nhận ra đây là một chiếc mô tô, tức khắc, cả người hắn liền nổi bão, lại có tên dám mang đồ vật này lên Thiên Đảo, dám không để ý tới mệnh lệnh luật pháp mà hắn ban hành sao?
Hơn nữa, không chỉ là luật pháp của hắn ban hành, mà đây cũng chính là thường thức của Thiên Đảo mấy ngàn năm qua, người trên Thiên Đảo, chỉ tu võ học, dựa vào tự thân, không được phép dựa vào ngoại lực như ở đất liền.
Dương Siêu Quần liền bỏ qua Thanh Phong chưởng môn cùng 5 tên Ngũ Nhạc Kiếm Phái, Giác Viễn đại sư, phi thân hướng tới vị trí Hoàng Việt đang chạy xe tới, hai người lúc này gần như đang va vào nhau với tốc độ chớp nhoáng.
“Thiếu niên đó, là ai? Tại sao ta có cảm giác đã gặp qua hắn ở nơi nào rồi?” Thanh Phong chưởng môn cũng nhìn về Hoàng Việt, tuy rằng lúc này ông hoàn toàn có thể chạy trốn nhưng cũng không làm, lại cũng không hướng về mấy tên như Dương Siêu Phong, trưởng lão hộ pháp của Minh Giáo, mà chỉ là đầy quan tâm nhìn về phía Hoàng Việt.
“Thanh Phong huynh, lần sau lại gặp!” Giác Viễn Phương Trượng lúc này đã không chờ nổi, lập tức quay người rời đi, tính mạng của 5 tên Ngũ Nhạc Kiếm Phái, hắn không thể bảo trụ nổi rồi.
“Giác Viễn đại sư, đừng!” 5 tên chưởng môn Ngũ Nhạc Kiếm Phái van nài, lúc này bọn họ đã dầu hết đèn tắt, đối đầu Dương Siêu Phong cũng không nổi, chớ nói chi có thể rời đi, nhưng Giác Viễn đại sư cũng không thèm đoái hoài đến bọn họ, chỉ có điều…
“Giác VIễn đại sư, thỉnh ở lại một lát!” Dương Siêu Phong đứng ra chặn đường Giác VIễn, cùng đứng sau hắn là mấy tên hộ pháp và cao tầng của Minh Giáo, nhưng Giác Viễn chỉ khẽ nó: “Bần tăng tuy trúng một chưởng, nhưng công lực vẫn còn lại 4 thành, các ngươi nghĩ các ngươi ngăn ta được sao?”
Vừa nói xong, Dương Siêu Phong iền giơ tay ra mời Giác Viễn đại sư đi, người ở đây, lúc này cũng chỉ có Thanh Phong chưởng môn là chú ý tới thanh niên trẻ tuổi cưỡi xe mô tô, cũng chính là Hoàng Việt.
“Hừ!” Hoàng Việt nhìn thấy Dương Siêu Quần phi thân lướt về mình, tuy rằng cũng có chút ái ngại nhưng cũng không chần chờ, lập tức phi thân lên, một chưởng đón lấy thủ chưởng đang vỗ tới của đối phương.
“Hỗn trướng!” Dương Siêu Quần thấy đối phương không tránh không né, lại còn dám đỡ đòn của mình, càng thêm bực tức, hả hê mới vừa rồi đạt được biến thành con số không, hắn lập tức vận dụng tất cả công lực, muốn một đòn bóp chết con kiến hôi dám mạo phạm Long uy này.
“Ai…” Thanh Phong chưởng môn thấy vậy, nhắm hai mắt lại, cảnh tượng tiếp theo ông không muốn coi nữa a, thanh niên này đúng thật là, tưởng mình có chút thực lực liền có thể ở giang hồ làm mưa làm gió sao…
Chỉ nghe một tiếng “Bành!!!” vang lên, trái với suy nghĩ của mọi người là Hoàng Việt sẽ biến thành một đoàn thịt nát, ngược lại, hắn chỉ lui về sau mười mấy bước, trong ánh mắt cực kỳ khiếp sợ của Dương Siêu Quần.
“Ngươi, rốt cuộc là ai?” Dương Siêu Quần vô cùng kinh hãi, thiếu niên này là ai, trông tuổi tác còn chưa đầy 20 tuổi, mà đã có thể ngạnh kháng một chưởng tòoàn lực của cao thủ nửa bước Tiên Thiên như hắn, rốt cuộc ai là sư phụ hắn, tại sao hắn lại sở hữu công phu đáng sợ như vậy.
Dĩ nhiên, Dương Siêu Quần cũng cảm giác Hoàng Việt có chút quen thuộc, nhưng hắn cũng không giao thủ qua với Hoàng Việt như Dương Siêu Phong, nên vẫn là không biết Âm Dương Chân Kinh là cái gì, hơn nữa Âm Dương Chân Kinh bây giờ là tầng thứ 3, so với tầng thứ 2 thì biến hóa mạnh hơn quá nhiều, sợ là Dương Siêu Phong đích thân lĩnh một chưởng của Hoàng Việt cũng khó mà nhận ra hắn được.
“Bản nhân, Độc Cô Cầu Bại!” Hoàng Việt cười hắc hắc nói, tuy rằng vừa rồi hắn đã bại trước một chưởng của Dương Siêu Quần, nhưng chọc tức Dương Siêu Quần một ít thì càng được nhiều tích phân hơn chứ sao?
“Đinh! Kí chủ nhận được 500 tỷ tích phân!” Hệ thống lập tức thông báo làm Hoàng Việt cười khà khà, xem ra phản ứng của Dương Siêu Quần cũng rất dữ dội à nha…
“Ngươi hỗn láo!” Dương Siêu Quần tức lắm, lập tức tiến lên, chuẩn bị cho Hoàng Việt ăn thêm một chưởng.
“Hệ thống, dùng 500 tỷ tích phân tăng Càn Khôn Đại Na Di đến cao nhất có thể!”
“Đinh! Kí chủ thăng cấp Càn Khôn Đại Na Di đến tầng 5!” Hệ thống lập tức thông báo.
Hoàng Việt lập tức giơ tay, vận dụng Càn Khôn Đại Na Di đón một chưởng của Dương Siêu Quần.
“Bành!!!!”
“Ngươi… ngươi dùng là Càn Khôn Đại Na Di…” Dương Siêu Quần vô cùng hoảng hốt, sau đó hắn lập tức thốt lên: “Ngươi chính là… hắc thủ sau màn???”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!