Đế Vương Sủng Ái
Chương 619
Thái thượng hoàng nhìn ngắm hai người đang quỳ trước mặt, nước mắt giàn giụa.
Bàn tay của cụ run rẩy, một tay đón lấy một người, nâng đỡ hai người đứng dậy, Lâu Thất thuận thế đặt hai ngón tay lên mạch máu của cụ.
“Tốt! Tốt! Tốt! Trở về thì tốt, trở về thì tốt!” Nước mắt của thái thượng hoàng nhoè nhoẹt, suýt chút nhìn không rõ khuôn mặt của hai người. Nhưng cụ đã cảm nhận rõ rệt khí trường của hai người bọn họ, tuy cả hai còn rất trẻ tuổi, nhưng tuyệt đối khiến người ta không dám xem thường phớt lờ.
“Tổ phụ, viên đan dược này, bây giờ hãy nuốt liền.” Sau khi Lâu Thất bắt mạch xong, từ bên thắt eo mò ra một lọ dược, đổ ra một viên đan màu đỏ tươi, viên dược vừa được đổ ra, có mùi thơm nhẹ nhàng được lan toả xung quanh.
Hiên Viên Trọng Châu nhịn không được nói: “Tiểu Thất, thân thể của ông ngoại đã chịu đựng… ” hết nổi. Nhưng hai chữ hết nổi hắn vẫn không thốt ra.
Lâu Thất cười nhẹ: “Yên tâm, có ta ở đây.”
Nghe câu nói này, trái tim của Hiên Viên Trọng Châu nhẹ nhõm hẳn. Lâu Thất nói có cách, thì chắc chắn sẽ ổn.
“Được, tổ phụ đều nghe lời con.” Thái thượng hoàng không hỏi đó là thuốc gì, đón lấy lập tức đưa vào miệng, nuốt ngay, phó tướng ở bên cạnh ngay tức thì mang nước tới, để cụ uống lấy.
Tay của thái thượng hoàng nắm chặt Trầm Sát, một tay nắm chặt Lâu Thất, đi vào phía bên trong thành lầu, nhìn bá tánh ở dưới thành, to tiếng vững chải nói: “Nhìn, thái tử của Trầm thị ta! Thái tử phi của Trầm thị ta! Hai người đã trở về!”
Bọn họ đã trở về rồi!
Âm thanh vang khắp đất trời.
Đồng thời, cũng lật mở bức màn phản công đại chiến của Trầm thị vương triều và Hiên Viên vương triều.
Một là đấu với Ma Quốc, hai là đấu với Hách Liên vương triều, trấn áp các vương triều khác.
Có mặt của Thần Quỷ Binh và Hiên Viên đại quân, làm chủ cuộc chiến đi đầu, chính giữa kẹp thêm đại quân của tứ phương đại lục, một mặt cho bọn họ cơ hội rèn luyện thực chiến, và đồng thời bổ sung binh lực giảm tải sự mệt mỏi thiếu thốn của hai bên đại quân.
Trầm Sát và Lâu Thất đích thân dẫn binh, Nguyệt, Hoả, Hiên Viên Trọng Châu mấy người cũng đích thân nghênh chiến, bọn người Trần Thập Lâu Tín càng dũng mãnh vô đối.
Cộng với đôi lúc Lâu Thất tung ra kì dược quái trận, và tiểu đội được nàng dạy bảo tận tay đi theo tứ phương đại quân, kì binh dị chiêu, đều có thể đánh kẻ địch tan nát tơi bời, chiến khí giảm sút.
Thần Quỷ Binh do Trầm Sát dẫn đầu thì dùng bạo lực làm chủ đạo, dưới sự chỉ đạo của Trầm đại sát khí, Thẩn Quỷ Binh ai nấy đều như chiến hồn mình đồng da sắt nhập thân, không thể nào cản trở bước tiến.
Cộng thêm Lâu Thất hiểu rõ nhân tâm, thành thạo cổ vũ sĩ khí, đè ép kẻ địch, các nơi mà hai đội đại quân đi qua, “Giết! Giết! Giết!”, “Trầm thị Hiên Viên tất thắng!”, “Dùng xương máu của ta, kiến lập biên giới vương triều thịnh thế cho ta!” Lời hô hào chấn thiên động địa như sóng cuộn, càng lúc càng dâng trào, chỉ đơn thuần về khí thế như vậy đã khiến trái tim của đối thủ sinh ý lạnh lẽo.
Trên chiến trường khoảng mười vạn binh, mọi người đều thấy một tiểu công chúa mặc áo giáp màu bạc nhẹ tênh, phong thái ung dung, thái tử phi Trầm thị, Đế Hậu của Đại Thịnh cưỡi trên tuấn mã, một tay cầm roi dài, nhướng mày cao ngạo và tự kiêu, giọng nói trong trẻo có hồn: “Chẳng phải nói bổn hậu là Phượng Hoàng sao? Chẳng phải nói đoạt được Phượng Hoàng sẽ đoạt được thiên hạ sao? Còn yêu nghiệt nào đang trốn trong bóng tối không dám ra đây diện kiến! Các ngươi có bản lĩnh thì nghênh chiến! Đến chiến!”
Phía sau nàng, ba mươi mấy vạn Hiên Viên quân và tứ phương đại quân kêu gào: “Đến chiến!”
Phong hoả liên miên, dưới ánh đao kiếm sáng, dung mạo của Đế Hậu trẻ tuổi diễm lệ đã khắc sâu vào trái tim của mỗi người.
Sau khi Trầm Sát nhận được tin tức ở một bãi chiến trường khác, đôi mắt đen láy loé lên nỗi cuồng nhiệt thâm tình đối với nữ nhân của mình, sau đó bèn dùng một trận đại chiến thắng lợi để đáp lại nàng.
Trận chiến nổ ra liên tục mười ngày, Trầm thị và Hiên Viên hát vang trên mọi mặt trận, đã chiến tất thắng. Cả đại lục Long Ngâm, uy danh của Trầm Sát và Lâu Thất không ai không biết, không ai không rõ.
Hai người họ dùng tư thế cực kì hung dữ, ghim sâu vào trái tim của từng người Long Ngâm.
Cho đến khi, Lâu Thất đứng trên chiến trường gặp gỡ với Hách Liên Quyết.
Vẻ ngoài thanh phong minh nguyệt kia, trong lòng kiêu ngạo là Ngân Nguyệt vương gia cũng mặc một bộ áo giáp màu bạc, dẫn dắt Hách Liên đại quân nghênh chiến đại quân của nàng.
Hai quân đối đầu, hai tướng ắt sẽ chạm mặt.
Hách Liên Quyết dõi nhìn Lâu Thất không hề thua kém bất kì nam tử hán nào, đáy mắt loé lên tia đau khổ.
Hắn hỏi một câu mà cả đời này hắn nghĩ là câu nói yếu đuối nhất.
“Lâu Thất, nếu khi bắt đầu chúng ta không gặp gỡ như thế, thì hôn ước đó nàng có suy nghĩ lấy?”
Lâu Thất không ngờ hắn mở miệng bèn hỏi một câu như thế, sững sờ một lát.
Nàng đánh giá Hách Liên Quyết, tuy phát hiện hắn ốm gầy hơn một chút, nhưng không thấy thật sự có tâm ma, ngược lại, càng khiến người khác cảm thấy hắn thu liệm nội tâm. Bất chợt phải khen ngợi tâm trí của người này, xem ra Trầm Sát ấu trĩ kia hi vọng chứng kiến hắn trở nên điên cuồng đã thất bại.
“Ta không bao giờ suy nghĩ vấn đề giả thiết.” Nàng đáp.
Hách Liên Quyết hơi cúi mày, “Danh tiếng của Trầm Sát hung bạo, có gì tốt cơ chứ? Nuôi dưỡng ở dân gian, không người dạy dỗ, chỉ có tính hung tàn dữ tợn, ai thuận thì sống, ai nghịch thì chết, hắn có thể đàm thơ phú nguyệt với nàng, du ngâm sơn hà sao? Nữ tử, chẳng phải đều cần được đối xử dịu dàng sao?”
Đối với Hách Liên Quyết mà nói, Trầm Sát là một người thô lỗ, một bạo quân.
Có thể trong mắt nhiều người hắn là như vậy.
Thật sự thì cũng đúng, Lâu Thất và Trầm Sát ở bên nhau chẳng bao giờ có cảnh phong hoa tuyết nguyệt, đàm thơ phú nguyệt, thổ lộ tâm tình dịu dàng dưới ánh trăng, nhiều hơn thế bọn họ cùng trải qua hiểm cảnh, sống chết có nhau.
Nhưng mà, Lâu Thất bật cười, như vầng trăng sáng lộ khỏi làn mây, soi chiếu diễm lệ.
Mọi người xung quanh đều có một cảm giác như vậy, Đế Hậu càng ngày càng xinh đẹp.
“Thật ra, ta cũng không biết ngâm thơ… ” Nàng ngập ngừng, đè thấp giọng, giống như có chút bực bội, như đang thì thầm, “Ôi, nhưng thật ra đối với mấy bài thơ bậy ở các quyển tranh thì có ấn tượng sâu sắc, nhưng cũng đâu tiện ngâm nga…”
Bọn người Trần Thập: “…”
Lâu Thất ngẩng đầu nhìn Hách Liên Quyết, nói tiếp: “Nói nhiều vô ích. Hách Liên Quyết, chiến thôi.”
Chiến thôi.
Nàng nói thong thả đến thế, ung dung đến vậy, Hách Liên Quyết cảm thấy trong lòng cay đắng. Đánh sao? Hách Liên vương triều đã không còn là vương triều Hách Liên trong trái tim của hắn nữa, Hách Liên Minh đã không còn là hoàng huynh trong trí nhớ của hắn nữa.
Tất cả đều vì cái đêm mưa tối u ám vô tận kia, từ khi Hách Liên Minh gặp gỡ người nữ nhân đó. Hắn đã thắng mình, đăng cơ ngôi vị, tiếp đó đoạt đi binh quyền trong tay mình, bài trừ dị kỉ, bất chấp thủ đoạn.
“Công!” Hắn cử cây kiếm trong tay.
Loa thổi lên, hai bên quân cùng xông lên hùng dũng.
Lâu Thất đối đầu với Hách Liên Quyết, cây roi dài của nàng quấn lên cây kiếm của hắn, cổ tay định rung động một phát và rút cây kiếm của hắn sang đây, không ngờ Hách Liên Quyết mượn thế lấy lực, cả con người bay thuận về phía của nàng, rớt trên lưng ngựa của nàng.
“Ngươi muốn chết hay sao?” Lâu Thất ấn ngón tay, cây roi dài biến hình đâm ra phía sau, Hách Liên Quyết tóm lấy cổ tay của nàng, nhẹ giọng nói: “Bổn vương biết Hiên Viên Chiến và Trầm thị đế hậu đang ở đâu.”
Động tác của Lâu Thất sững lại.
Đại Thiên Ảnh khi đó được Hiên Viên Chiến và Trầm vương hai người hợp sức đưa ra, nhưng hắn không biết làm sao trở về lại!
Bây giờ Hách Liên Quyết lại biết rõ chỗ đó là ở đâu?
“Trận chiến này, ngươi thua cho bổn vương, bổn vương mới có thể thoát thân dắt ngươi đi.” Hách Liên Quyết nói tiếp.
“Thua? Trong từ điển của ta chưa bao giờ có từ thua.” Lâu Thất nói xong, Roi Thí Hồn tiếp tục đâm ra phía sau.
Trong lòng Hách Liên Quyết vốn dĩ có chút phẫn nộ, nhưng nhiều hơn là sự bất lực, còn có chút tán thưởng và yêu thích với tính cách kiên cường bất khuất của nàng.
“Sao có thể cứng đầu đến vậy kia chứ? Chẳng lẽ ngươi không muốn cứu phụ vương của ngươi và phụ vương mẫu hậu của Trầm Sát sao?” Hắn than nhẹ.
Động tác tay của Lâu Thất không ngừng, nhảy lên, xoay người, tung cước đá hắn.
“Trải nghiệm hồi đó dạy ta rằng, đừng bao giờ mong có được tin tức quan trọng từ miệng của kẻ địch, cũng đừng lấy người quan trọng nhất làm mối giao dịch với kẻ địch một cách bị động. Bởi vì, tỉ lệ bị gài bẫy rất cao!”
“Bổn vương là kẻ địch?”
“Nếu không, là ai đang thống lĩnh quân lính giao chiến với quân ta?”
Hai người vừa nói vừa đánh, thoáng chốc đã giao đấu vài chục chiêu. Động tác cực kì nhanh, khiến người khác không nhìn rõ được.
Trong lòng Trần Thập Lâu Tín sốt ruột, cũng cố gắng nhìn dõi địch quân ở xung quanh, phòng hờ bọn chúng động thủ âm thầm.
“Lâu Thất, bổn vương cũng bất lực.” Hách Liên Quyết nói.
Lâu Thất mặc kệ, “Ai cũng có quốc gia của riêng mình, ta không nói ngươi sai!”
“Mẫu phi của bổn vương nằm trong tay của Hách Liên Minh, mẫu phi của bổn vương, năm xưa từng giúp đỡ mẫu hậu của ngươi, lúc đó mẫu hậu của ngươi từng trao tín vật, nói sau này dùng đó làm chứng, yêu cầu bà làm gì cũng sẽ đồng ý. Vì thế, từ đó mẫu phi của bổn vương dùng đó làm tín vật, muốn bổn vương định hôn ước với ngươi, bà tưởng mẫu hậu của ngươi chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng không ngờ phụ vương mẫu hậu của ngươi có ý với Trầm Sát.”
Lúc này Hách Liên Quyết cũng nói rõ nguồn gốc của hôn ước.
Người mẹ nào cũng nghĩ đứa con của mình là tốt nhất trên cõi đời, mẫu phi của hắn cũng vậy, kèm theo sự hứa hẹn của Vân U, lại cảm thấy hoàng nhi của mình trên đời không ai sánh bằng, cho nên mẫu phi của hắn tự nhận rằng hôn sự này sẽ thành, đã sớm nói với hắn, khiến hắn tưởng rằng mình đã sớm định được hôn ước khi còn nhỏ, khi đoạt được phi kiếm cũng nghĩ lấy đó làm quà tặng cho tiểu hôn thê chưa gặp mặt kia.
Hắn kể những chuyện này chẳng vì gì cả, chỉ hi vọng Lâu Thất niệm tình nghĩa của hắn, đỡ đần chút ít cho mẫu phi của mình.
Bây giờ hắn không còn gì cả, mẫu phi tuyệt đối không thể mất đi.
Lời vẫn chưa nói xong, hai người xuất chiêu cũng chưa từng dừng lại.
“Mẫu phi của bổn vương nằm trong tay của Hách Liên Minh, hắn muốn bổn vương thắng trận này, nếu không sẽ…”
“Hách Liên Quyết.” Một roi của Lâu Thất đánh trúng bả vai của hắn, đuổi hắn xuống ngựa, “Nếu ta phải gánh đỡ mậu hậu trả cho mẹ ngươi một ân tình, cũng không thể lấy thắng thua của một trận chiến để trả. Ngươi có biết sĩ khí là gì không? Ngươi có biết bá tánh hai nước Trầm thị vương triều và Hiên Viên vương triều đang theo dõi? Thiên hạ cũng đang theo dõi, ngươi bảo ta thua trận sao?”
Nàng vốn dĩ không thể nào thua trận, cũng không nguyện thua trận.
Nhưng mà, nàng cười tà: “Còn có một cách có thể đảm bảo mẫu phi của ngươi tạm thời an toàn, nếu thực sự hiện giờ bà ta đang yên lòng vô sự.”
Hách Liên Quyết bỗng dưng phản ứng lại câu nói của nàng mang ý gì, nhưng không kịp, Lâu Thất đã rải một nắm bột thuốc.
“Ngươi đi theo ta, đợi ta đại bại Hách Liên đại quân, xông thẳng vào cung, tìm mẫu phi cho ngươi!”
Trước khi ngất xỉu, Hách Liên Quyết vẫn gào thét: “Không, ngươi không thể đi vào Hách Liên hoàng cung!”
“Tại sao?”
Lâu Thất nhìn hắn bất lực, lần đầu tiên nàng cảm nhận được sức mạnh của thuốc mình, tác động nhanh quá.
“Ngân Nguyệt vương gia đã bị bắt, các ngươi muốn chiến, hay là đầu hàng?” Nàng lập tức lên ngựa, cao giọng hô hoán.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!