Nhóc À! Anh Chấm Nhóc Òi
Chương 8: Ghen!
Anh lấy áo mặc vào đi ra ngoài mua bánh…. nói mua bánh vậy thôi chứ đi tới căn biệt thự trong hẻm. Anh mệt mỏi đi lên phòng, ngã lưng lên cái giường to “ haizz, tôi yêu em vậy mà…. tôi không tốt chổ nào? ngủ 5’p vậy”
7h Pm
Cảm thấy tay mình bị đè bởi vật nặng nào đó, anh nhăn mặt mở mắt nhìn qua bên phía tay bị đè thì thấy là 1 cô gái…. cô gái này thì cũng công nhận là xênh thì có xênh nhưng có điều mặc đồ…. rất ư là…. thiếu vải… nhưng chẳng xênh bằng tiểu thụ nhà ta đây., anh thẳng tay đẩy cô xuống giường nhưng không may bị cô nắm tay kéo lại leo lên người anh ngồi.
Dưới nhà:
– Cậu là ai?
Cậu ngước nhìn người mặc áo đen run run đáp:
– Tôi tìm…. Dương Hạo…
Bên trong có người chạy ra nói nhỏ vào tai người kia…. người kia nhìn cậu cúi đầu….:
– Tôi…. tôi xin lỗi….. cậu chủ đang ở trên lầu phòng đầu tiên thưa cậu…
Cậu cúi đầu cảm ơn rồi đi từ từ vào. càng đi vào cậu càng sợ vì nhiều người… Càng đi vào cậu càng sợ vì đông người…. Đến căn phòng đấy có 1 người ngăn cậu lại nhưng chưa kịp nói gì đã bị cậu mở cửa bước vào. 1, 2,3.
“ Rầm “
Cánh cửa bị cậu đóng mạnh không thương tiếc, cậu chạy đi xuống nhà khóe mắt có một màn sương đọng lại.. Anh ngạc nhiên đẩy cô gái ra chạy theo cậu. Chạy tới gần anh nắm tay cậu kéo lại ôm chặt:
– em sao vậy?
Cậu nuốt nước mắt ngước mặt nhìn anh:
– Bánh tôi đâu?
Anh gãi gãi đầu:
– Anh xin lỗi… em đói không đi ăn với anh….?
Cậu gượng cười:
– Ừ đói, nhưng nhìn anh với cô ta tôi no rồi…!
Anh nâng khuông mặt cậu lên không biết lúc nào nước mắt cứ vậy mà đua nhau chảy:
– Không như em nghĩ đâu mà đừng hiểu lầm anh.
Cậu hất tay anh ra:
– Ờ, tôi hiểu lầm.
Anh kéo tay cậu lại lần nữa cúi người liếm nước mắt cậu trước cái cảnh bàn dân thiên hạ nài… Lần này, môi anh trượt xuống môi cậu, hôn sâu… lưỡi anh cứ vậy mà liếm mút môi cậu…. nhưng anh muốn vào thêm nữa…. Nhẹ nhàng cắn môi cậu, có sơ hở anh liền luồn lưỡi vào quấn chặt lưỡi cậu…. những người đứng đó chẳng dám lên tiếng vì: SỢ!
Cậu nhẹ dánh lên ngực anh, anh cảm thấy cậu thở không nổi liền buông môi nhìn cậu:
– Xin lỗi em…
Cậu đỏ mặt liếc chỗ khác:
-…
Anh vội nắm tay cậu dắt lên phòng khi nãy, cậu run run vì bị nhiều người dòm ngó, khi vào phòng chỉ có 2 người cậu mới dám thở mạnh… anh xoa đầu cậu hỏi:
– Sao em tới được đây?
Cậu nhìn anh cười cười:
– Uy hiếp qản gia nhà anh!
ANh nhéo má cậu:
– Em lì qá đấy heo ngốc à…
Cậu nhìn ngực anh đưa tay cài lại 2 khuy áo:
– Anh làm rồi sao…?
Mặt anh lúc này…. hớn hở cực độ:
– Không có…. em ghen à?
Cậu đỏ mặt lắc đầu:
– còn lâu…
Anh cười ôm chặt cậu:
– ANh muốn thử lắm đây…!
Cậu ngước nhìn anh:
– với ai?
Anh nắm 2 tay cậu đè xuống giường:
– Còn ai vào đây nữa…
=====================================================================================
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!