Nhóc À! Anh Chấm Nhóc Òi
Chương 11: Làm chồng em đi!
– Hạo Hạo… đừng cởi áo em mà…. xin anh….
Dương Hạo bỏ mặc những lời cậu nói, đôi tay linh hoạt cứ vậy mà cởi áo cậu qăn xuống đất. Cậu đỏ mặt vội đẩy anh ra. Anh cười nham đi lại ẩm cậu đặt lên thành bồn tắm, ngồi xuống đưa tay cởi qần cậu. Mặt cậu lúc này đỏ hơn trái cà chua, anh ghé sát tai cậu nói nhỏ:
– Chỉ là tắm thôi mà.
Cậu khép chặt chân lại 2 tay ôm người:
– Ai biết anh sẽ làm gì em…!
Mặt anh đen lại:
– Anh không xấu xa như em nghĩ, anh sẽ đợi đến bao h em cho phép mờ…
Cậu gật gật đầu ngồi đó để anh tắm cho mình, tay anh nhẹ lướt 2 điểm chấm trên ngực cậu, trượt xuống eo, đùi… mỗi nơi anh lượt cậu đều run lên. Tắm xong anh lấy khăn qấn người cậu lại ẩm ra để nằm xuống giường. Anh lại tủ lấy cái áo sơ mi trắng mặc vào cho cậu…
– Sao… sao… phải là cái áo sơ mi này?
Anh cười nhẹ cúi người hôn nhẹ môi cậu:
– em đẹp lắm. Nằm đó anh đi tắm.
Cậu chu môi gật gật đầu:
– biết rồi.
Anh qay người đi vào phòng tắm, cậu đứng dậy âm thầm đi lại lấy cái lattop của anh mở lên. Mật khẩu là gì đây? Cậu nhăn mặt hét lớn:
– Hạo mật khẩu lattop anh là gì hã..?
Anh nhíu mày:
– Làm gì?
Cậu ở ngoài giở vọng uất ức:
– chán qá… em muốn chơi game tí mà…
Anh thở nhẹ:
– 1810…
Cậu nhập mật khẩu xong cảm thấy có gì đó qen qen:
– Hạo…
Anh trong đó cười cười:
– Nhận ra rồi à?
Cậu úp mặt xuống gối cười mỉm:
– vâng…
Cậu nhìn vào cái lattop nhấp chuột vào ổ đĩa C thì thấy hợp đồng công ti và những công ti đang thiếu nợ công ti anh. Cậu ngạc nhiên khi nhìn thấy công ti qen thuộc “ S “ công ti Papa cậu, cậu tò mò bấm vào.
– Papa thiếu nợ Hạo nhiều đến vậy sao?
Cậu cúi mặt xuống gối rơi nước mắt, Dương Hạo qấn khăn đi ra nhưng cậu không hay không biết. Anh đi lại lấy qần áo mặc vào, lại gần cái lattop thì thấy cậu đã xem rồi. Anh vội ôm chặt cậu:
– Ngoan, em đừng khóc…
Cậu ngước nhìn anh với ánh mắt ngấn nước:
– Nhiều thế sao…? hức… hức….
Anh đưa tay lau nhẹ nước mắt cậ chỉ biết im lặng:
-…
Cậu ôm chặt anh:
– Làm chồng em đi
Anh nhíu mày nhìn cậu:
– Em muốn làm vậy để trả nợ cho ba em à?
Cậu cúi mặt im lặng gật đầu, anh lạnh lùng từ chối:
– Không Được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!