Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế - Chương 48
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế


Chương 48


“Surprise!!!”

Thẩm Ngự Dương & Tô Dung: “……”

Tính cả tổ chương trình và những người liên quan thì giống y như đang tổ chức hôn lễ ấy, mỗi người đều cầm pháo hoa trong tay, mặt đầy nhiệt tình.

Thẩm Ngự Dương bất giác giật giật khóe miệng, gật đầu với người đàn ông đứng ở đằng trước, “Đạo diễn Tiền, chào anh, tôi là Thẩm Ngự Dương, đây là Tô Dung.”

Tiền Cảnh Thần đưa đồ vật trên tay cho người khác, tiến lên bắt tay với Thẩm Ngự Dương, “Thẩm ảnh đế, Tô tiểu thư, hoan nghênh hai người!”

“Chào anh, đạo diễn Tiền.”

Tô Dung nhìn Tiền Cảnh Thần, trong lòng vô cũng ngạc nhiên, không ngờ đạo diễn của chương trình nổi tiếng này lại trẻ đến thế, nghe nói anh không chỉ là đạo diễn mà còn là người lên kế hoạch cho toàn bộ chương trình.

Tô Dung nghĩ, đạo diễn Tiền cũng khoảng 35 tuổi thôi, thực sự rất giỏi đó!

“Thẩm ảnh đế, Tô tiểu thư, mời đi vào trong.” Tiền Cảnh Thần giơ tay, nhân viên công tác phía sau liền tiếp nhận hành lý của hai người đem vào biệt thự trước.

Tiền Cảnh Thần nhìn Chu Kỳ tuyết, “Tiểu Chu à, cô đi nghỉ ngơi trước đi, tôi đưa Thẩm ảnh đế và Tô tiểu thư đến phòng.”

Chu Kỳ Tuyết nghe vậy, biểu tình có chút kỳ diệu, nhưng không nói thêm gì, chỉ là cười đồng ý.

Trước khi đi, Chu Kỳ Tuyết thật sâu nhìn thoáng qua Tô Dung, Tô Dung bừng tỉnh chi gian cảm thấy Chu Kỳ Tuyết ánh mắt, tựa hồ thuyết minh bốn chữ.

【 Tự cầu nhiều phúc 】

Tô Dung nhíu mày, chắc là cô nghĩ nhiều rồi phải không?

Những người đứng ở cửa biệt thự giải tán theo lời của Tiền Cảnh Thần.

Tiền Cảnh Thần cười cười, “Đi thôi.”

“Ừm.” Thẩm Ngự Dương lên tiếng, nghiêng đầu nhìn Tô Dung một cái, hai người trước lần lượt vào.

Vào biệt thự và đi thẳng đến tầng hai.

“Các anh chính là cặp đôi nổi tiếng nhất kể từ khi chương trình của chúng tôi thực hiện, vì vậy cốt truyện được thiết kế cho hai người có một chút khác biệt.” Tiền Cảnh Thần nói đi qua một ngã rẽ, dừng lại ở phòng trong cùng trên tầng hai.

Tiền Cảnh Thầnđặt tay lên tay nắm cửa và vặn xuống, nhưng không có đẩy vào.

“Thẩm ảnh đế.” Tiền Cảnh Thần nói.

Thẩm Ngự Dương “Hửm?” Một tiếng, nhìn về phía anh ta.

Anh ta buông tay ra, đi đến phía sau Thẩm Ngự Dương, nhẹ giọng nói, “Tôi suy nghĩ một chút, cánh cửa này nên để Thẩm ảnh đế mở mới đúng.”

Tô Dung nhón chân để sát vào Thẩm Ngự Dương, “Sao em lại cảm thấy có bẫy?”

“Tô tiểu thư, thật ra cô cũng có thể.” Tiền Cảnh Thần nói thêm một câu, Tô Dung liền lắc đầu.

Cô lui về phía sau một bước, giơ tay chọc chọc phía sau lưng Thẩm Ngự Dương, “Thẩm ảnh đế, anh mở cửa đi.”

Thẩm Ngự Dương cười ra tiếng, xoay người giơ tay chọc chọc trán Tô Dung, “Em đó ~”

Tô Dung thè lưỡi, cười nghịch ngợm.

Thẩm Ngự Dương ghé mắt đối diện Tiền Cảnh Thần, “Đạo diễn Tiền, không có nguy hiểm đến thân thể chứ?”

Tiền Cảnh Thần nghẹn một chút, trừng Thẩm Ngự Dương, “Anh xem tôi là ai chứ!”

Thẩm Ngự Dương câu môi, trầm giọng nói, “Người xấu!”

Tiền Cảnh Thần: “…… Anh mau mở cửa đi.”

Thẩm Ngự Dương quay đầu lại, dùng tay siết chặt tay nắm cửa rồi đẩy vào.

“Oa!” Tô Dung nhô đầu từ phía sau Thẩm Ngự Dương, nhìn vào căn phòng có một cửa kính siêu lớn sát đất, thốt lên, “Đẹp quá!”

“Thế nào? Không tồi đi.” Tiền Cảnh Thần nghiêng đầu, rất là đắc ý nhìn Thẩm Ngự Dương.

Thẩm Ngự Dương cười khẽ, “Là cũng không tệ lắm, cảm ơn đạo diễn Tiền.”

Tiền Cảnh Thần xua tay, “Cảm ơn cái gì, Thẩm ảnh đế cho tôi mặt mũi, chịu tham gia chương trình, tôi tự nhiên phải cho Thẩm ảnh đế phòng tốt nhất.”

Thẩm Ngự Dương nhìn Tô Dung cười.

Tiền Cảnh Thần nói, “Thẩm ảnh đế và Tô tiểu thư cứ nghỉ ngơi trưới, nửa giờ sau xuống dưới ăn cơm là được, chẳng qua nhắc nhở hai vị trước, lát nữa ăn cơm sẽ bắt đầu ghi hình, ha ha ha ha ha.”

Tiền Cảnh Thần nói xong, liền đi ra ngoài, còn rất tri kỷ đóng cửa phòng lại.

Thẩm Ngự Dương đi đến phía sau Tô Dung, nâng lên hai tay ôm cô, “Rất thích sao?”

“Thích.” Tô Dung dùng sức gật đầu, nhẹ giọng nói, “Phòng này, rất giống lúc ở trấn Hoa Thủy, cũng là cửa sổ lớn sát đất, bên ngoài có một vườn hoa.”

Cằm Thẩm Ngự Dương cọ cọ đỉnh đầu Tô Dung, “Thích là được.”

Tô Dung cười cười, xoay người nhón chân hôn một cái trên môi Thẩm Ngự Dương, “Nhưng mà trấn Hoa Thủy ở trong lòng em là duy nhất, cái gì đều không thể thay thế.”

Thẩm Ngự Dương rũ mắt, “Anh có thể hiẻu là anh ở trong lòng em cũng là duy nhất sao?”

Tô Dung nhìn anh, nói từng chữ một nói, “Báu, vật, vô, giá.”

Đôi mắt Thẩm Ngự Dương lay động, tay trái ôm lấy eo Tô Dung, tay phải nâng cằm cô lên, khom lưng hôn xuống.

Hai tay Tô Dung vòng ở sau cổ Thẩm Ngự Dương và đáp lại anh.

Thẩm Ngự Dương nhẹ nhàng hôn môi Tô Dung từng chút từng chút một.

Tô Dung cười trốn về phía sau. Thẩm Ngự Dương giơ tay ấn ở sau cổ cô, cắn nhẹ môi cô một cái.

Thẩm Ngự Dương liếm môi Tô Dung, sau đó từ trái sang phải, tinh tế miêu tả mỗi một tấc.

Anh ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi trực tiếp cạy hàm của cô, sau đó xông vào.

Thẩm Ngự Dương câu lấy đầu lưỡi của Tô Dung, sau đó mút vào, cuốn lấy lưỡi của Tô Dung, lại rồi kéo lưỡi nhỏ của cô ấy vào miệng anh.

Bởi vì lưỡi của Tô Dung trong miệng Thẩm Ngự Dương, một phần của nó bị lộ ra nơi cô và môi anh dán nhau.

Lưỡi tiếp xúc đến không khí, Tô Dung không tự giác rụt lại, muốn rút về trong miệng mình.

Răng Thẩm Ngự Dương hơi dùng lực không chịu buông cô ra.

Tô Dung mở to mắt, hai tròng mắt hàm chứa một tầng sương mù, nhìn đến yết hầu anh khẽ nhúc nhích.

Thẩm Ngự Dương buông môi Tô Dung ra, hôn dọc cằm cô.

Cô ngửa đầu, cái cổ trắng nõn, Thẩm Ngự Dương dùng sức mút vào, gặm, cắn đi xuống, để lại những vết dâu.

Tay Tô Dung đặt ở trên vai Thẩm Ngự Dương, đẩy anh, “Đừng, lát nữa… Lát nữa.. Ưm… Còn phải đi xuống.”

Thẩm Ngự Dương dừng một chút rồi tiếp tục xuống phía dưới, bàn tay anh thăm dò vào áo của cô.

Ngón tay hơi lạnh chạm vào làn da của Tô Dung, làm cho cô rùng mình một cái.

Tô Dung một phen đè lại tay anh, giọng nói mềm mại vang lên, “Chúng ta thay quần áo thu xếp một chút đi, một lát phải đi ăn.”

Thẩm Ngự Dương thu tay lại, đưa môi stá lại lỗ tai cô cắn một cái, giọng nói ách, “Tạm thời tha cho em, tiểu yêu tinh, buổi tối chờ xem.”

Tô Dung thấp thấp “Ừm” một tiếng.

Sau khi sắp xếp hảo hành lý, Tô Dung thay mốt cái áo sơ mi, miễn cưỡng có thể che khuất vết dâu trên cổ.

Tô Dung từ phòng tắm đi ra, ngón tay vuốt ve cổ, “Anh nhìn coi, toàn là vết hồng, bị nhìn thấy làm sao bây giờ,ngại chết đi được.”

Thẩm Ngự Dương cười khẽ, “Cái này chẳng phải nói lên chúng ta có cảm tình tốt hay sao?”

Tô Dung hừ một tiếng, “Nói không lại anh, anh có lý nhất rồi!”

Thẩm Ngự Dương giơ tay nhéo nhẹ mặt Tô Dung, “Anh dù có lý, còn không phải nghe em sao, hửm?”

Âm cuối của Thẩm Ngự Dương ngân ra, làm trong lòng cô một trận tê tê dại dại.

Tô Dung cười một cái, hai người trước sau ra khỏi phòng.

Lúc xuống lầu, Tô Dung hỏi Thẩm Ngự Dương, “Anh nói xem hai chúng ta còn đỡ, nếu mà không phải người quen thuộc, ở chung một phòng rất ngượng đó.”

Thẩm Ngự Dương cười khẽ, “Dung Dung ngốc, em biết vì sao tổ chương trình muốn cho cư dân mạng được chọn khách mời không?”

Tô Dung lắc đầu.

Thẩm Ngự Dương nghiêng đầu, hạ giọng, “Đôi mắt người ngoài cuộc đều là sáng như tuyết, nam nữ nghệ sĩ được chọn, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút gian tình thôi.”

Tô Dung “A” một tiếng, kinh ngạc, “Thì ra là thế! Em thật sự cho rằng…”

“Cô ngốc.” Thẩm Ngự Dương cười, chọc đến Tô Dung liên tục trừng anh.

Tô Dung “Cộc cộc cộc” xuống lầu, nhìn thoáng qua, đi đến nhà ăn.

“Đến rồi.” Tiền Cảnh Thần đang sắp chén đũa, nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn qua.

Tô Dung kinh ngạc, “Việc này đạo diễn Tiền cũng tự mình làm?”

Tiền Cảnh Thần dọn xong một bộ đũa cuối cùng, ngồi xổm xuống nhìn, lúc này mới lên trả lời Tô Dung nói, “Tôi thích tự mình bày biện, như vậy mới có thể phù hợp tiêu chuẩn của tôi.”

Tô Dung cười nhẹ, “Đạo diễn Tiền là cung xử nữ à?”

Tiền Cảnh Thần gật gật đầu, “Đúng vậy.”

Tô Dung “Phụt” cười, sau đó giơ ngón tay cái lên Tiền Cảnh Thần, “Lợi hại đạo diễn Tiền!”

“Nói cái gì đó?” Thẩm Ngự Dương đứng ở bên cạnh Tô Dung, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tiền Cảnh Thần.

Là đạo diễn và người lên kế hoạch cho Tình yêu đến, chỉ cần liếc mắt một cái liền hiểu ánh mắt của Thẩm Ngự Dươn là có ý tứ gì.

“Thẩm ảnh đế đến, mời ngồi.”

Đột nhiên, Tô Dung dường như nghe thấy tiếng hừ rất nhỏ của Thẩm Ngự Dương, nhưng nghiêng đầu nhìn qua, sắc mặt Thẩm Ngự Dương một chút biến hóa đều không có.

Tô Dung khẽ nhíu mày, chắc là nghe lầm đi.

Bàn ăn là hình vuông, tổng cộng bày ba bộ chén đũa.

Thẩm Ngự Dương giúp Tô Dung kéo ghế, “Ngoại trừ chúng ta, còn có người ở sao?”

Tiền Cảnh Thần gật đầu, “Có, là hai cặp khách mời, bọn họ có nhiệm vụ, có lẽ sắp trở lại.”

“Như vậy à.” Tô Dung nhìn bàn ăn, “Đạo diễn Tiền, tôi có thể hỏi một vấn đề sao?”

“Tô tiểu thư mời nói.”

Tô Dung nhìn bàn ăn, “Sáu người ăn cơm, vì sao là ba bộ chén đũa?”

Đạo diễn Tiền cười cười, “Tổ chương trình chúng tôi, chỉ cung cấp một nửa bộ đồ ăn, về việc ba người kia làm thế nào, họ sẽ có cách thôi!”

Tô Dung: (⊙o⊙)… Còn có loại thao tác này?

Thẩm Ngự Dương xoa bóp tay Tô Dung, “Không có việc gì.”

Khi nói chuyện, cửa lớn biệt thự bị đẩy ra, âm thang la hét ầm ĩ truyền vào.

Tiền Cảnh Thần quay đầu lại, “Xem ra là hai cặp kia đã trở lại.”

“Đạo diễn Tiền ấy, không biết trong đầu anh ta có cái gì, sao có thể nghĩ ra mấy nhiệm vụ này được thế?” Người tới không đợi tiến vào, tiếng oán trách đã truyền đến.

Nhưng Tô Dung nghe được ra, anh ta cũng không phải tức giận, chính là đơn thuần oán trách mà thôi.

Tiền Cảnh Thần kêu, “Bốn vị, đến đến đến, khách mời mới của chương trình chúng ta, lại đây làm quen nào.”

“Ai u, Thẩm ảnh đế hai người tới rồi?”

Vừa nói nói, bốn người đã đi đến.

Thẩm Ngự Dương cùng Tô Dung đứng dậy.

Tiền Cảnh Thần giới thiệu, “Thẩm Ngự Dương & Tô Dung, Phương Hiểu Thần & Lý Mặc Viễn, Cố Tình & Lục Xán.”

Mọi người gật đầu, chào hỏi qua, Tiền Cảnh Thần liền khuyên ăn cơm trước.

Hai cặp trước đã sớm hiểu biết kịch bản của Tiền Cảnh Thần, sau khi ngồi xuống, chiếc đũa giao cho Phương Hiểu Thần và Cố Tình, mà Lý Mặc Viễn với Lục Xán, từ bọc nhỏ mang theo, lấy ra bộ đồ dùng.

Tô Dung:……

Thẩm Ngự Dương:……

Nhìn đến cảnh tượng này, Tô Dung cuối cùng cũng hiểu vì sao khi cô ở nhà xem, nam nữ khách mời đều có chiếc đũa không giống nhau, đây đều là có nguyên nhân.

Chỉ là Thẩm Ngự Dương và Tô Dung là lần đầu tiên, khó tránh khỏi trúng chiêu củaTiền Cảnh Thần.

Tô Dung và Thẩm Ngự Dương liếc nhau, camera đã bắt đầu quay, chỉ có thể tạm chấp nhận một chút.

Thẩm Ngự Dương cầm lấy chiếc đũa, sau đó anh nhích ghế dựa tới gần Tô Dung một ít, thấp giọng hỏi cô, “Muốn ăn cái nào, anh đút em.”

Tay Tô Dung ở dưới cái bàn nhéo eo Thẩm Ngự Dương một chút, “Dút cái gì mà đút, em tự ăn.”

Thẩm Ngự Dương cười khẽ, “Mục đích của đạo diễn Tiền chính là cái này, chúng ta không thể làm anh thất vọng, nghẹn chết anh ta.”

Tô Dung bị Thẩm Ngự Dương chọc cười, cũng không muốn che giấu gì, đơn giản liền tùy ý.

Tiền Cảnh Thần ở sau camera nhìn Thẩm Ngự Dương và Tô Dung tương tác, nhìn ánh mắt Thẩm Ngự Dương cố ý vô tình mà nhìn qua đây, đột nhiên có loại cảm giác.

Máy ngày ghi hình Thẩm Ngự Dương và Tô Dung, làm không tốt thật sự phải bị cẩu lương nghẹn chết!

Chầu này cơm, Thẩm Ngự Dương với Tô Dung ăn rất thích ý, chỉ là khổ hai cặp khách mời.

Hai cặp khách mời khác, Cố Tình và Lục Xán là một đôi, Phương Hiểu Thần và Lý Mặc Viễn là bạn thân, bốn người tham gia chương trình cũng đã được vài ngày, nhưng không có giống Thẩm Ngự Dương và Tô Dung như vậy, mỗi cử chỉ hành động đều lộ ra tình yêu nồng nhiệt, làm người ta nổi hết da gà.

Chờ dùng cơm xong thì đã qua một giờ.

Tiền Cảnh Thần làm sáu người quay thêm hai cảnh, tuyên bố kết thúc công việc, khách mời có thể tự do hoạt động.

Ngày mai anh và Tô Dung nghỉ ngơi một ngày, hai cặp khách mời khác tiếp tục ghi hình.

Tô Dung ăn cơm xong liền mệt mỏi, hôm nay vốn là thức dậy sớm, xuống máy bay lại luôn ngồi xe, đến nơi tổ chương trình còn quay thêm, đã sớm mệt rã rời.

Thẩm Ngự Dương cùng Tiền Cảnh Thần nói một tiếng, hai người liền chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi một lát.

Trước khi lên lầu, Tiền Cảnh Thần kéo Thẩm Ngự Dương thần thần bí bí nói vài câu.

Thẩm Ngự Dương đi phía trước rất hài lòng vỗ vỗ bả vai của đạo diễn Tiền, tâm tình vô cùng tốt.

Tô Dung muốn hỏi tới, bị Thẩm Ngự Dương đánh trống lãng trở về phòng.

Sau khi trở về phòng, Tô Dung cầm quần áo muốn đi tắm rửa, Thẩm Ngự Dương không cho, anh nói muốn đưa Tô Dung đến một chỗ tốt.

Mỗi người lấy một bộ quần áo và khăn tắm, ra biệt thự.

Tô Dung mơ hồ đoán được Thẩm Ngự Dương muốn đưa cô đi đâu.

Quả nhiên, bên trái biệt thự không xa, có một hội quán suối nước nóng.

Thẩm Ngự Dương đi vào, nói hai câu với lễ tân sau đó giao cho anh một sâu chìa khóa.

Trên lối nhỏ Thẩm Ngự Dương đưa cô đi, còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng khác truyền đến.

Trái tim Tô Dung bỗng nhiên nhảy nhanh lên.

Mãi cho đến cuối hành lang, căn phòng đếm ngược thứ hai.

Thẩm Ngự Dương mở cửa, một trận hơi nóng đánh vào, Tô Dung kinh ngạc bưng kín môi.

“Thẩm Ngự Dương!”

Giọng nói của Tô Dung vừa mới thốt ra, liền bị Thẩm Ngự Dương kéo vào phòng.

“Phanh” một tiếng, cửa phòng đóng lại.

Thẩm Ngự Dương ấn Tô Dung ở trên tường, không chờ cô lấy lại tinh thần, liền hôn lên.

“Phịch” một tiếng, túi quần áo của hai người được Tô Dung xách theo rơi trên mặt đất.

– ———————–

Bà tác giả chơi kì quá, đang chong xáng tự nhiên quất chương này làm mình edit trong hoang moang cộng thêm dài hơn bình thường nữa:)))))))

Edit thô xin các chị em thứ lỗi, iêm chịu ạ, đuối như con cá chuối:”((((

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN