Wrong Impression
Chương 41: Cậu đứng yên đó, tôi đang tới
Edit: Dờ
Tiến độ công việc nhanh hơn dự đoán rất nhiều, Cố Lễ Châu lại nói tiếp: “Khả năng cao có thể quay về trước tết âm.”
“Thật à?” Giọng nói của Chung Vị Thời không giấu được niềm vui sướng.
“Ừm, tôi còn một cốt truyện cuối cùng cần sửa nữa thôi.” Cố Lễ Châu nói.
Chung Vị Thời vội vàng nói: “Thế anh mau sửa đi! Tôi cúp máy đây!”
“Này, khoan đã.” Cố Lễ Châu hỏi: “Bạn gái lão Tào dọn qua chưa?”
Vừa nhắc tới chuyện này, giọng nói của Chung Vị Thời bỗng trở nên nũng nịu: “Dọn qua rồi, làm sao vậy?”
Giả vờ đi! Cậu tiếp tục giả vờ đi!
Cố Lễ Châu ngửa mặt lên, giọng điệu thản nhiên, “Ồ, thế thì tốt.”
Chung Vị Thời cắn móng tay, do dự nói: “Vậy lúc về anh có định ở chỗ tôi không? Nếu ở chỗ tôi thì phải lót lại giường.”
“Có phiền phức không……..”
“Không phiền! Không phiền phức! Chỉ là một cái vỏ chăn thôi mà!”
Nửa câu “Nếu phiền quá thì hai ta chen chúc với nhau” của Cố Lễ Châu đành nuốt trở về.
Nhưng mà không sao cả, dù gì cũng sắp quay về rồi.
—
Cốt truyện của game đã hoàn thành trước năm mới, Cố Lễ Châu về nhà ăn tết ông công ông táo với bố.
Sau khi ly hôn, Cố Tử Thăng và Lý Ngọc Cần vẫn độc thân, tính cách Cố Lễ Châu giống bố hắn như đúc, thuộc loại nói chuyện bị động, lúc tán gẫu cần người khác khơi gợi đề tài.
Sau khi Cố Lễ Châu viết sách kiếm được tiền thì chuyển ra ngoài, ngày lễ tết mới về nhà.
Hai bố con ngồi cạnh nhau như hai con sư tử đá.
“Bố, năm nay con về Dự Thành ăn tết.” Cố Lễ Châu nói.
Cố Tử Thăng rót cho hắn chén trà, “Ăn tết với mẹ con à?”
“Vâng……” Cố Lễ Châu không muốn nói dối, dừng lại một chút rồi nói: “Với một người bạn.”
“Có người yêu rồi?” Cố Tử Thăng hỏi.
“Không có,” Trong đầu Cố Lễ Châu hiện ra khuôn mặt tươi cười của người nào đó, cúi đầu cười: “Tạm thời chưa phải, nhưng mà sau này cũng không biết nữa.”
Cố Tử Thăng lắc vai hắn, “Được đấy! Khi nào mang về nhà cho bố nhìn mặt?”
“Bố.” Cố Lễ Châu quay qua nhìn ông, “Bố nghĩ điều quan trọng nhất khi chọn bạn đời là gì? Tình yêu hay những yếu tố thực tế khác?”
“Đều phải cân nhắc, trên thế giới này có quá ít những cuộc hôn nhân phù hợp hoàn mỹ, điều quan trọng nhất là con thích người đó, chỉ có tình yêu phát ra từ nội tâm mới có thể chủ động tìm hiểu đối phương, tiếp nhận đối phương, bao dung đối phương. Yếu tố thực tế có thể từ từ giải quyết, nếu con không thương người đó thì không có cách giải quyết nào cả.”
Cố Lễ Châu cười: “Có những lời này của bố là được rồi.”
Trước thềm năm mới, Cố Lễ Châu ở nhà cào phím mấy vạn chữ bản thảo, lên QQ inbox cho biên tập.
Biên tập của hắn tên là “Mèo Vồ Chuông Gió”, hình đại diện là Nyanko-sensei của một bộ anime Nhật Bản thuộc hệ chữa lành, khá là đáng yêu, còn thích dùng sticker và emoji dễ thương, nhưng một khi nói chuyện thì như một gã đàn ông cục tính, mười phút thì anh ta có thể đùa bậy chín phút rưỡi.
Hai người chưa từng gặp mặt trong đời thực, Cố Lễ Châu cũng không chắc đối phương là nam hay nữ, nhưng từ đáy lòng hắn thà rằng đó là nam.
Bấm tay tính toán, hơn mười năm rồi, bây giờ có lẽ đã thành ông chú hói đầu.
Năm đó, sau khi thêm bạn bè với hắn, câu đầu tiên anh ta nói chính là: Cậu trai, nhất định cậu sẽ nổi tiếng! Chỉ cần cậu chịu hợp tác với anh, anh đảm bảo cậu nhất định sẽ nổi tiếng! Nổi như cồn!
Nghe giống như tiếp thị mua thực phẩm chức năng vậy, mà sự thật chứng minh, anh ta đúng là khiến cho….sách của Cố Lễ Châu nổi tiếng hái ra tiền.
Người đàn ông kia dùng tất cả sức lực tinh thần để bồi dưỡng tác giả, lúc suy sụp thì an ủi động viên, khi thành công thì đá đểu chọc ngoáy, câu thường treo trên miệng là: “Tất cả chỉ là nhất thời, cậu phải học cách bình tĩnh, bình tĩnh.” Giọng điệu như lão hòa thượng tụng kinh trong chùa.
Anh ta là người đầu tiên đưa ra nhận xét cho tất cả các tác phẩm của Cố Lễ Châu.
Cố Lễ Châu thích gọi anh ta là Bá Lạc huynh, mà xưng hô của anh biên tập dành cho hắn từ “Vạn Lý Chu” biến thành “Tiểu Chu Chu” rồi sau đó lại thành “tác giả Vạn Lý Chu”.
Sau khi Cố Lễ Châu tuyên bố phong bút, Bá Lạc của hắn cũng rất uất ức, thiếu điều từ chức ở Tinh Hà Thế Kỷ, nhưng Cố Lễ Châu đã cản lại.
[Vạn Lý Chu]: Bá lạc huynh, có ở nhà không, gửi cho anh đồ tốt đây.
Hình đại diện xám xịt của đối phương lập tức sáng lên.
[Mèo Vồ Chuông Gió]:!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một chuỗi dấu chấm than tràn đầy sự vui mừng khi cửu biệt trùng phùng, cảm giác vui sướng như sắp tràn ra khỏi màn hình.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Trời ơi!!!! Tôi còn nghĩ không bao giờ đợi được đến ngày cậu login nữa!
[Vạn Lý Chu]: Tôi đâu có chết.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Ghét hà! Nhịn lâu như vậy không online, nhớ chết tui rồi, những ngày không có cậu, thân thể tôi hông có cứng nổi á.(ノω<。)ノ))☆.
[Vạn Lý Chu]:……….
Đích thị là chính chủ, Cố Lễ Châu gửi đại cương thiết lập nhân vật và bản thảo đọc thử qua, đối phương nhanh chóng đồng ý nhận.
Nửa giờ sau.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Tốt! Tốt lắm! Rất là tốt! Những thiếu một chút hương vị.
Cố Lễ Châu nhíu mày: Thiếu hương vị gì?
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Hương vị tình yêu. Tuy tình tiết của cậu rất hấp dẫn nhưng tuyến tình cảm với nữ chính lại hơi mờ nhạt.
Xứng danh một tên solo từ trong bụng mẹ, tuyến tình cảm luôn là điểm yếu của Cố Lễ Châu, mấy tác phẩm thuộc thể loại giả tưởng huyền bí thì còn có yêu hận tình thù để bù đắp, nếu nói về tuyến tình cảm phát triển sát thực tế thì hắn không hề nắm giữ tốt.
Đối với hắn, đổi đề tài là một thử thách, hắn lựa chọn lắng nghe ý kiến.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Nam với nữ, hoặc là nam với nam, tóm lại là viết một chút gì ngọt ngào kích thích đi, thiết lập nam chính của cậu quá trêu hoa ghẹo nguyệt, bây giờ con gái không thích kiểu này.
[Vạn Lý Chu]: Vậy thích kiểu gì?
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Thích nam chính và nam phụ yêu nhau.
[Vạn Lý Chu]:………….
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Đùa thôi ha ha ha, không bảo cậu viết đam mỹ, cậu có thể làm nổi bật tình huynh ♂ đệ lên một chút, còn tuyến tình cảm với nữ chính thì tùy cậu, hoặc là viết thành tam giác tình yêu cũng được, cậu xem “Kiêu Ưng” chưa?
[Vạn Lý Chu]: Đọc tiểu thuyết rồi.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Cậu xem, tuy người ta không viết về tình yêu nhưng lại có tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa, phần phá án rất chuyên nghiệp, nhưng tuyến tình cảm cũng rất kích thích, bây giờ độc giả thích như vậy. Đương nhiên, mọi ý kiến của tôi chỉ mang giá trị tham khảo thôi, chính cậu muốn viết thế nào mới là quan trọng nhất.
[Vạn Lý Chu]: Được, vậy tôi sẽ sửa lại tuyến tình cảm một chút, sửa xong sẽ gửi anh xem.
Nói xong chuyện công việc, biên tập viên hói đầu bắt đầu quan tâm đời sống tình cảm của hắn, sau khi biết Cố Lễ Châu vẫn còn đang độc thân, biên tập hói đầu không kiềm chế nổi nữa.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Trời má, lúc tôi độc thân cậu cũng độc thân, tôi yêu đương cậu độc thân, con tôi sắp ra ngoài đi mua xì dầu được rồi mà cậu vẫn còn độc thân? Cố Lễ Châu cậu có được không vậy?
Nói đến chuyện đời thực, xưng hô cũng vứt hết ra sau đầu.
[Vạn Lý Chu]: Tôi đang cố gắng.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Ố? Đến giai đoạn nào rồi?
[Vạn Lý Chu]: Mờ ám.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Mờ ám bao nhiêu?
[Vạn Lý Chu]: Vô cùng mờ ám.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Ai vậy? Cũng là tác giả?
[Vạn Lý Chu]: Anh lên mạng search kênh Chim Sẻ, trưa mùng 5 tháng trước người đó có tham gia một gameshow vượt ải tên là “Dũng sĩ xông lên”, người đẹp trai nhất ấy.
[Mèo Vồ Chuông Gió]:………Có cái rắm tôi ấy.
Cố Lễ Châu trực tiếp vứt link video qua: 30 phút 57 giây, người mặc áo hoodie đen.
Lượt xem của chương trình này cao hơn những chương trình cùng thể loại, Cố Lễ Châu đề cử xong thì lại tự nhấn vào xem thêm một lần.
Không biết là vị up chủ nào đã đề cử đoạn video này, lúc trước hắn xem chỉ có khoảng hơn 100 bình luận trôi trên màn hình, bây giờ nhấn vào đã lên hơn 1600.
Vừa mới bắt đầu video đã có bình luận nhắc nhở: Ai ở Weibo qua xem thì có thể nhảy luôn tới 32 phút 57 giây, không cần cảm ơn.
Sau khi nhảy cóc thẳng đến nơi, hắn phát hiện ra Chung Vị Thời trên màn hình đã bị bịt kín bởi bình luận ngập màn hình, hoàn toàn không còn nhìn thấy mặt.
Người dùng 1: Ha ha ha ha ha ha ha ha sao lại ngốc nghếch cute thế này.
Người dùng 2: Vì sao không phát hiện ra sớm hơn, muốn đi xem cậu ấy diễn kịch nói quá!
Người dùng 3: Giá trị nhan sắc này quá mạnh rồi, giây 03 có thể nhìn thấy cơ bụng.
Người dùng 4: Hình như thấy cậu này ở đâu rồi, mặt quen quá.
Cố Lễ Châu thầm nhủ, có lẽ người cô thấy chính là cung nữ đút nho cho Thuận Trị Hoàng Đế.
Khoảng năm phút đồng hồ trôi qua.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Đệt! Con hàng này mở tool hack? Con lai hả? Đẹp trai như kiểu mặt mẫu để phẫu thuật thẩm mỹ ấy! Cậu quen người này?
Cố Lễ Châu gửi qua chiếc video hamster ăn dưa hấu mà hắn quay vào buổi tối trước hôm chia tay.
Ông chú selfie không bao giờ thêm bộ lọc này đã tốn hết tâm tư để tải một app chụp ảnh làm đẹp, đoạn video kia được thêm hiệu ứng tai mèo và đỏ mặt e thẹn, BGM ngọt ngào đến lợm họng.
Bát cơm chó này hơi nghẹn.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Khá được, chúc cậu mã đáo thành công! Nếu yêu đương gặp trục trặc gì cứ nhờ tôi cố vấn, không thu phí thủ tục!
—
Cố Lễ Châu đặt vé máy bay trước đêm giao thừa, ngày đó vừa đúng là lễ tình nhân, lần này tặng quà gì thì còn phải nghĩ thêm đã.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Đậu xanh, lễ tình nhân! Cứ đi thuê phòng là được rồi! Cần gì phải bày vẽ nhiều trò?
[Vạn Lý Chu]: Vậy cũng phải tiến hành theo trình tự chứ! Huống hồ bây giờ tôi không chắc chắn 100% là thằng nhóc cũng chấp nhận tôi.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Vậy hả, cậu có thể thử thế này.
[Vạn Lý Chu]: Thử thế nào?
Biên tập gửi cho hắn một bảng excel, bên trong liệt kê hơn hai mươi hành vi thân mật, ví dụ như “không từ chối tiếp xúc chân tay”, “xoa vành tai không tránh né”, “tình nguyện ăn đồ ăn bạn đã từng ăn” và mấy nội dung linh tinh khác.
Cố Lễ Châu ghi từng cái ra điện thoại.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Nếu trúng hơn 10 cái thì ăn chắc rồi. Về cậu sắp xếp một buổi hẹn lãng mạn, rượu vang champagne rạp phim tại gia, xem một bộ phim kinh dị, ngoắc ngón tay ôm ôm ấp ấp, uống ngà ngà say là được rồi, cách yêu thông thường của người trưởng thành.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Nhớ là hoàn cảnh phải lãng mạn một chút.
“…………..”
[Vạn Lý Chu]: Được rồi để tôi thử xem.
—
Ngày lễ tình nhân.
Chung Vị Thời còn đang ngáy ngủ, di động trên tủ đầu giường vang không ngừng, cậu mắt nhắm mắt mở “a lô” một tiếng.
Mơ màng nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Hôm nay tôi về Dự Thành, cậu có rảnh tới sân bay đón tôi không?”
Bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
Chung Vị Thời đánh một cái cá chép nhảy bật dậy từ trên giường, tế bào toàn thân tỉnh táo trong nháy mắt.
“Có rảnh có rảnh có rảnh! Tôi đi rửa mặt đánh răng ngay đây! Anh chờ tôi nhé!”
“Đừng vội, tôi mới chuẩn bị cất cánh, hơn ba tiếng nữa sẽ về tới đó, tầm 10 giờ cậu đến sân bay là được, chúng ta ăn cơm ở gần đó.”
Chung Vị Thời gật đầu như giã tỏi.
Cố Lễ Châu lo lắng dặn dò: “Đi đường cẩn thận.”
“Ừ! Anh cũng thế!”
Chung Vị Thời vui sướng xong thì đi soi gương, bắt đầu lúng túng với tạo hình.
Khoảng thời gian này cậu bận học tập và diễn xuất, ngủ không đủ ăn không no, vài ngày không cạo râu, tóc ba bốn tháng không cắt, tóc mái đã dài thượt che khuất lông mày, rối tung bồng bềnh như tổ chim, cộng thêm cái quần vải thể thao bị xù vải, trông không khác gì một gã lượm ve chai.
Cậu vội vàng thay quần áo mới, tuy quần áo mới vẫn chỉ là hoodie quần thể thao, nhưng ít nhất không bị xù vải, lúc ra cửa thì khoác thêm một cái áo phao không tay.
Lúc này cửa hiệu cắt tóc chưa mở cửa, chỉ có thể đi cửa sau tìm huynh đệ.
Bữa sáng của Chung Vị Thời là hai suất sủi cảo thịt, chạy như điên đến nhà Đại Phi hối lộ bữa sáng.
“Mới sáng bảnh mắt ra mà anh đi gặp ai vậy?” Đại Phi ngáp ngắn ngáp dài mở cửa.
Chung Vị Thời muốn nói là đi đón Cố Lễ Châu nhưng lại hơi ngại: “Đi casting.”
Đại Phi “ồ” một tiếng, dẫn cậu vào phòng ngủ, “Muốn cắt kiểu gì?”
“Nhẹ nhàng thoải mái, cạo đầu đinh cũng được.” Chung Vị Thời gãi đầu, để đầu đinh có thể giữ mấy tháng không cần cắt.
Đại Phi là một thanh niên rất giàu tế bào nghệ thuật, về cơ bản là rất coi thường kiểu đầu báng bổ trình độ chuyên nghiệp như đầu đinh. Cậu ta tốn hơn một tiếng, làm cho Chung Vị Thời một kiểu tóc rẽ ngôi hot trend chuẩn trai đẹp Tik Tok, phối với một chiếc headband màu đen có mấy ký tự tiếng Anh, đơn giản nhẹ nhàng, tràn ngập hơi thở thiếu niên.
Chung Vị Thời trợn mắt nhìn, suýt nữa không nhận ra người trong gương là ai.
“Anh mày sắp yêu luôn chính mình mất.” Chung Vị Thời ngắm trái ngắm phải, “Đại Phi, trình độ của mày quá đỉnh cao rồi, đây là anh mày sao! Hả? Đây là anh mày sao?”
Đại Phi cười đau bụng: “Khuôn mặt này của anh dù có cạo trọc vẫn không xấu.”
Chung Vị Thời muốn tìm cây chổi quét tóc trên sàn, Đại Phi vội vàng chạy lại đẩy cậu ra: “Anh mau đi casting đi, đừng đến muộn! Để em làm là được rồi.”
“Đại Phi mày đúng là bảo bối lớn nhất của Tây Thành chúng ta!” Chung Vị Thời vừa chạy vừa nói.
Đại Phi vịn cửa hô to: “Này anh đừng chạy nhanh như thế! Tóc rối mất đấy!”
“Ờ ờ ờ!” Chung Vị Thời lập tức phanh lại, quay đầu cười xán lạn, “Về anh mời mày bữa cơm nhé!”
Đại Phi cười phất tay với cậu.
“Tống Văn Phi, mới sáng sớm ngày ra mà hò hét cái gì đấy!” Mẹ của Đại Phi ló đầu ra từ trong phòng, “Đã bảo mày đừng có dây vào đám côn đồ nữa mà, về sau không được dẫn về nhà nữa, ồn ào chết đi được. Tôi hôm qua mẹ mày làm việc tới gần sáng, mày không định cho mẹ ngủ bù à?”
“Nói bao nhiêu lần rồi, đấy là bạn bè của con! Không phải là côn đồ!” Đại Phi nhíu mày.
“Không có công việc tử tế, không phải côn đồ thì là gì?”
“Bây giờ anh ấy có công việc tử tế rồi, diễn kịch ở đoàn kịch nói.”
Mẹ Đại Phi cười nhạo, “Diễn kịch ai mà xem, một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Cả ngày chỉ biết mơ mộng làm ngôi sao, minh tinh trên TV ai muốn làm cũng được chắc? Không có phúc thì phải cam chịu, làm việc cho tử tế. Làm người phải ăn chắc mặc bền biết không?”
Không hợp ý thì nói nửa câu cũng chê nhiều.
Đại Phi “rầm” một phát sập cửa phòng.
Mẹ Đại Phi thở hồng hộc mắng: “Thằng nhãi ranh!”
Chung Vị Thời sợ làm rối tóc, lúc chen chúc trên tàu điện thì cố rướn cổ lên, không cho bất kỳ ai động vào một sợi tóc của cậu.
Đi qua mấy trạm, tàu có trống vài chỗ ngồi, cậu khép hai chân lại ngồi nghiêm chỉnh, hoàn toàn không giống dáng vẻ của những người xung quanh, tựa vào cửa thủy tinh ngủ gà ngủ gật.
Cậu đeo tai nghe, bên trong là giáo trình tiếng Anh online mà Cố Lễ Châu mua cho cậu, cậu tải xuống toàn bộ, rảnh rỗi lôi ra nghe, thỉnh thoảng sẽ dùng khẩu hình đọc mấy từ đơn.
Lúc Cố Lễ Châu báo danh cho cậu còn nói: “Bây giờ có rất nhiều nghệ sĩ đi con đường quốc tế hóa, lỡ mà đi thảm đỏ, có phóng viên nước ngoài phỏng vấn cậu thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ cậu định nói là “love who who” (thích ai với ai), “we two who and who” (hai ta ai với ai), “you me you me” (như nhau như nhau), cậu muốn người ta cười vỡ bụng hả?”
Nghĩ tới đây, cậu cúi đầu cười hì hì.
Ở đối diện cậu, có một cô gái chọc chọc cánh tay của cô gái bên cạnh, hai cô gái nhìn nhau cười, giả vờ selfie rồi chụp lại nụ cười của cậu thanh niên.
Trước khi xuống tàu điện, Chung Vị Thời còn nghiêng đầu soi lên kính.
Tóc không rối, đẹp trai phát điên.
Cố Lễ Châu gửi một tin nhắn Wechat cho cậu.
– Tôi xuống máy bay rồi, cậu tới nơi chưa?
– Tôi ở sảnh T2.
– Vậy cậu đứng yên ở đó khỏi bị lạc đường, tôi đang tới rồi.
– OKK!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!