Wrong Impression
Chương 49: Mặt người dạ thú
Edit: Dờ
Chung Vị Thời ngày nhớ đêm mong, cuối cùng cũng đợi được đến ngày vào đoàn.
Mới sáng sớm, Cố Lễ Châu ở trong phòng ngủ mà vẫn nghe thấy tiếng leng keng loảng xoảng.
Đồng hồ hiển thị 5 giờ, trời bên ngoài còn chưa sáng.
Tối hôm qua bọn họ ngồi trên sofa cùng xem phim đến sáng, tình cảm đắm đuối, không nỡ xa rời, ngủ không đủ giấc khiến hai mí mắt của hắn vẫn díp chặt vào nhau.
Nhưng mà bạn trai nết na hiền thục thì đã phấn chấn tinh thần dậy làm bữa sáng rồi.
Đúng là một tiểu yêu tinh hút nguyên khí của con người mà.
Cố Lễ Châu nằm liệt trên giường thở dài.
“Ấy? Anh dậy rồi à?” Chung Vị Thời quay đầu lại thấy Cố Lễ Châu thì hơi bất ngờ, bởi vì mỗi lần chú già thức khuya, phải đến giữa trưa hôm sau mới rời giường.
Cố Lễ Châu lấy cái túi đồ dưới ngăn kéo bàn trà ra, bên trong đầy ắp các loại kẹo sữa hạt và bánh quy.
Việt quất, dâu tây, mạn việt quất, còn có vị matcha đậu phộng, đóng gói rất đẹp.
“Đậu má, anh mua lúc nào vậy! Lại còn giấu đi không cho em ăn!” Chung Vị Thời lập tức xé mở một viên kẹo cho vào miệng.
“Lúc trước nhờ bạn gái lão Tào đem đi đấy, nếu bị em phát hiện thì còn giữ được tới hôm nay?”
Chung Vị Thời cắn kẹo ngẩn người, “Anh cần dùng à?” Não cậu bỗng nảy ra gì đó, ngượng ngùng cười.
Muốn phát kẹo cho bạn bè anh em để công khai quan hệ của bọn họ sao!?
Nhanh như vậy luôn! Cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý!
Không đúng, hôm qua bọn họ mới xác lập quan hệ mà……..
“Đều là để đưa em, mang đến đoàn phim chia cho mọi người.”
Cố Lễ Châu đã đoán được bạn nhỏ không nghĩ đến chuyện này.
Mấy thứ bánh kẹo thủ công này, tuy không đáng bao nhiêu tiền nhưng quan trọng là tấm lòng, rất ít người từ chối.
Kẹo ngọt nhẹ, độ mềm vừa phải không dính răng, Chung Vị Thời lại bóc một viên cho vào miệng hắn, “Ngon lắm, anh nếm thử đi.”
“Em thì cái gì mà chẳng ngon.” Cố Lễ Châu ngậm kẹo dặn dò: “Đoàn phim không thân quen gì, vui đùa có chừng mực thôi, đặc biệt là trước ống kính đừng chửi bậy, cũng không được đùa giỡn về khuyết điểm hoặc tuổi tác của người khác, không phải ai cũng rộng lượng như bạn trai em, biết không?”
Chung Vị Thời gật gật đầu, cười nói: “Anh lại còn nhân tiện khoe bản thân luôn hả.”
“Tôi không rộng lượng sao.”
“Rộng lượng.”
“Tôi chuẩn bị cho em hai túi, đừng quên đưa cho diễn viên và nhân viên công tác, dù gì cũng không thiếu. Em ở chung với họ mấy tháng liền, nếu gặp mâu thuẫn nhất định phải bình tĩnh, ôn hòa nhã nhặn tìm cách giải quyết, em là người mới, mặc kệ ra sao cũng đừng nóng nảy. Bây giờ mỗi một bước đi của em, mỗi một lời em nói đều hình thành nên hình tượng trong tương lai của em. Em có hiểu ý tôi không?”
Cố Lễ Châu nói những lời này, khác hẳn với dáng vẻ chây lười hằng ngày, Chung Vị Thời bỗng nhiên cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc của bạn trai thực sự rất hấp dẫn.
Vả lại, tên đàn ông này sẽ luôn thầm lặng làm một số chuyện không thể tưởng tượng được ở một nơi cậu không nhìn thấy.
Chênh lệch mười tuổi quả nhiên có sự khác biệt, nhưng điều ấy cũng không giảm bớt sự yêu thích của cậu với Cố Lễ Châu.
Chú già vừa lý trí lại vừa phong độ, cũng làm cậu cảm nhận được mặt trưởng thành chững chạc của đàn ông độ ba mươi.
“Còn gì nữa nhỉ, để tôi nghĩ xem……” Cố Lễ Châu xoa cằm.
Thực ra không phải hắn có thành kiến với đoàn phim, hắn biết trong giới có rất nhiều đoàn phim xuất sắc, nhưng không loại trừ khả năng bên trong vàng thau lẫn lộn.
Nơi nào có con người, nơi đó sẽ có khôn sống mống chết, có ngờ vực, có ganh ghét, có thiện lượng và tộc ác, hơn nữa rất khó để đề phòng tội ác.
“Nếu có người hỏi thăm về riêng tư của em thì phải học cách tự bảo vệ mình, chú ý ngôn từ, học cách vặn ngược lại câu hỏi.”
“Ví dụ?”
Cố Lễ Châu nắm cằm cậu: “Em đã từng yêu đương chưa? Có thích người nào chưa?”
“Oa…..Câu hỏi này khoai thật sự.”
“Nếu chưa từng yêu đương thì em sẽ tự giới thiệu về mình?”
Chung Vị Thời giơ ngón cái.
“Nơi nhiều người sẽ có nhiều lời đồn đại, em nghe thì nghe thôi, đừng tham gia bàn luận.” Cố Lễ Châu xoa đầu cậu.
“Hầy.” Chung Vị Thời dang tay ôm lấy hắn, “Anh cứ che chở em như vậy, em sẽ không rời khỏi anh được mất.”
“Em còn muốn rời khỏi tôi?” Cố Lễ Châu trừng mắt.
Chung Vị Thời bật cười, “Không đâu.”
Bởi vì là phim thanh xuân vườn trường, địa điểm quay phim là đại học ở thanh phố S, thành phố S ngay sát Dự Thành nhưng hai nơi cách nhau quá xa, ngồi tàu cao tốc thêm tàu ngầm, nhanh nhất cũng phải mất bốn tiếng.
Không thể về nhà mỗi ngày, Chung Vị Thời ở khách sạn mà đoàn phim thuê, chia phòng với hai đồng nghiệp khác.
Đoàn phim không cho phép tham ban trong quá trình quay, hai người đành bước vào những ngày tháng yêu xa khổ sở.
Nhưng mà yêu xa cũng tốt, Cố Lễ Châu có thể một lần nữa quay về tập trung sáng tác.
Điều khiến hắn vui nhất là lúc nào cũng nhìn thấy ID “Vị Thời” bình luận dưới chương truyện, thực ra cũng không tính là bình luận, chỉ là một câu thông báo mặc định của hệ thống khi có người đánh thưởng.
Một thằng nhóc ki bo, đến tiền điện thoại cũng không dám nạp, thế mà lại tiêu tiền mua phiếu thưởng cho truyện của hắn.
Bạn trai say mê “người đàn ông khác” sau lưng mình, Cố Lễ Châu không biết nên cười hay nên ghen.
Tốc độ gõ chữ của hắn dần hồi phục, tuy không quay lại được thời kỷ đỉnh cao nhưng một ngày cập nhật sáu nghìn chữ không thành vấn đề.
Hắn cũng biết, mình không thể quay lại được như trước kia, bởi vì tình trạng sức khỏe không cho phép.
Lúc hai mươi tuổi, thức liền mấy đêm chỉ cần ngủ một giấc là lại sức, hiện tại bảo hắn thức một đêm, đừng nói gõ chữ, ngày hôm sau có thể tỉnh lại hay không đã là cả một vấn đề.
Chữ nghĩa rối tung, cũng không muốn cào phím.
Thừa lúc bạn trai không ở nhà, hắn tính viết nhiều bản thảo một chút để chờ quay phim xong, hắn sẽ dẫn Chung Vị Thời đi biển nghỉ ngơi, tuần trăng mật gì gì đó.
Chú già rảnh rỗi không có gì làm, lại lên mạng tìm tips du lịch.
Ngày nào đó của đầu tháng 4, hắn đăng Weibo hỏi có ai có thể đề cử đồ ăn ngon mới nhất hay không, vô tình phát hiện Weibo của Chung Vị Thời đăng hình chụp một hộp chocolate.
Caption: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, ngon quá!
Hộp chocolate kia bằng kim loại, không có nhãn hiệu, vừa nhìn đã biết là làm thủ công, còn có chữ……
Một hình trái tim mập mạp tròn vo tràn đầy tình yêu, bên trên còn có chữ “LOVE” viết bằng font chữ tròn.
………
Có biến.
Bức ảnh này không đăng lên vòng bạn bè mà lại đăng Weibo.
Chú già híp mắt, tự nhủ phải bình tĩnh, chắc chắn có hiểu lầm gì đó.
Hắn bình tĩnh đá cái thùng rác dưới chân, bình tĩnh uống hết một cốc nước, lại vô cùng bình tĩnh nhấn vào danh sách follow của Chung Vị Thời.
Những người gần đây nhất đương nhiên là diễn viên mới hợp tác, có nam có nữ, có đạo diễn cũng có tài khoản official, hắn dựa vào trực giác, nhấn vào một tài khoản có hình đại diện là chân dung một cô gái.
Đó là nữ phụ của “Bí mật thời gian năm xưa”, tên là Lý Hàm Dư, thiết lập nhân vật trong kịch bản không phải người xấu, là một phú nhị đại thầm mến nam chính.
Cố Lễ Châu lướt xuống Weibo của cô gái, thấy ảnh chụp chocolate tự làm, chín bức hình, còn có selfie.
Một cô gái khá xinh đẹp.
Đáng sợ là hắn còn nhìn thấy bình luận của Chung Vị Thời.
[- Vị Thời ws -]: Nhìn có vẻ rất ngon.
Vì thế cô gái kia trả lời lại: Hì hì, mùi vị cũng khá ngon, ngay mai mang đến cho cậu ăn nhé.
Một câu nói dí dỏm khiến người ta giận điên người.
“Ha ha ha ha ha ha ha ăn! Em là lợn à! Chỉ biết ăn thôi!!!” Cố Lễ Châu sắp tức chết rồi.
Làm gì còn tâm trạng cào phím!
Hắn đứng trên ban công hút hai điếu thuốc, gạt tàn vào đúng cái chậu xương rồng mà Chung Vị Thời cấm hắn không được động vào.
Xương rồng hơi tủi thân.
Cũng may buổi tối có cơn mưa to, rửa sạch đống tàn thuốc.
—
Trưa hôm sau, Chung Vị Thời nhận được điện thoại của shipper Thuận Phong.
Mở ra, một thùng lớn toàn chocolate.
Người gửi: Nặc danh.
Trên tờ giấy hàng ship còn có một lời nhắn vô cùng cáu kỉnh: Ha ha ha ha ha ha ha! Béo chết luôn đi!
“Không phải là fan tặng đấy chứ?”
“Fan của tôi?” Chung Vị Thời phá ra cười, Weibo của cậu tổng cộng chỉ có 208 người theo dõi, không ngờ trong đó có fan thật!
Sau đó nghĩ lại, cậu đâu có ghi địa chỉ lên Weibo, người biết địa chỉ của cậu chỉ có tổ đòi nợ và vị trong nhà kia.
Cậu chụp ảnh chocolate gửi cho Cố Lễ Châu.
– Là anh mua à?
Cố Lễ Châu gửi hình cap bài Weibo khen chocolate ngon của cậu.
– Anh bảo anh không chơi Weibo cơ mà? Ha ha ha ha ha ha ha
– Sao anh lại tìm được Weibo của em?
– Đấy là trọng điểm sao? Ai tặng chocolate cho em?
– Anh ghen à?
Cố Lễ Châu hừ lạnh, phủ nhận combo 3 lần.
– Không có, không bao giờ, em nghĩ tôi là trẻ con chắc?
– Tôi thấy em thích đến vậy nên mua nhiều một chút, em có thể chia cho đồng nghiệp cùng ăn. Bạn trai em vốn dĩ hào phóng, em đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Chung Vị Thời hoàn toàn không tin.
– Chắc chắn là anh ghen.
– Thực ra tất cả mọi người ở đoàn phim đều được nhận, em thấy mọi người đăng Weibo nên em cũng học theo thôi, không thì có vẻ không hòa đồng hê hê.
Cố Lễ Châu bỗng nhớ tới năm trước, khi bọn họ bắt Nhị Cẩu bị cảnh sát đuổi, lúc bị bắt lại Chung Vị Thời cũng nói một câu “Tôi thấy họ đều chạy, tôi không chạy thì có vẻ không hòa đồng”.
Tự dưng bật cười.
Ai ngờ được chỉ ngắn ngủi chưa đến một năm, thằng nhóc thần kinh hắn khinh thường giờ lại thành bạn trai hắn.
Duyên phận mà, nói đến là đến, ai đoán trước được?
Thấy Cố Lễ Châu không trả lời lại, Chung Vị Thời gửi giọng nói qua.
“Tài khoản Weibo của anh là gì, em với anh theo dõi lẫn nhau.”
“Không cần, tôi cần phải ngấm ngầm quan sát em cho cẩn thận.”
Chung Vị Thời nghe xong thì cười ngã ngửa, vất vả lắm mới ngừng được, “Dạo này anh ở nhà làm gì vậy?”
“Nhớ em.”
Đáp án full điểm này khiến Chung Vị Thời mỉm cười, “Em cũng nhớ anh.” Cậu hôn gió một cái qua điện thoại, Cố Lễ Châu cũng đáp lại hai cái.
“Em quay phim ra sao rồi, có thuận lợi không? Không có đồng nghiệp nào bắt nạt chứ?”
Chung Vị Thời ra chỗ không có ai, khẽ nói: “Quay rất thuận lợi, đàn anh đàn chị đối xử rất tốt, nhưng mà em cứ cảm giác có một người trong đoàn phim đang nhắm vào em…….”
“Sao vậy?”
“Anh ta nói chuyện với mọi người, nhưng rất lạnh nhạt với em, thái độ cũng không tốt, lúc em chia đồ ăn cho mọi người, anh ta không nhận.”
“Nam hay nữ?”
“Nam.”
“Em có trêu chọc gì đến người ta không?”
“Em đâu có quen.”
“Gã còn làm gì nữa không?”
“Cũng không có, chỉ là em cảm giác là anh ta không thích em, ánh mắt nhìn em kỳ quái lắm.”
“Tên là gì?” Cố Lễ Châu hỏi.
“Tôn Gia Vinh.”
Cố Lễ Châu lên mạng tìm, không thấy tư liệu của người này, trái lại tìm ra một tài khoản Weibo có hơn 20 vạn fan, là một người mẫu nam có dung mạo lai Tây, lúc trước cũng từng đóng vài bộ phim, status mới nhất là liên quan đến đoàn phim “Thời gian năm xưa” hiện tại.
Chỉ vì muốn đăng hình selfie mà nghĩ ra một caption thật dài, chứng tỏ đây là người thích thể hiện.
Cố Lễ Châu tìm hiểu nguồn gốc, rốt cuộc cũng biết lý do gã không ưa Chung Vị Thời.
Bởi vì từ cuối tháng 1, người này đăng Weibo nói đi casting đoàn phim “Thời gian năm xưa”, dưới bình luận toàn là fan vào chờ kết quả.
Nói vậy, Chung Vị Thời chính là Trình Giảo Kim nhảy ra giữa đường cản bước gã.
“Nếu gã không để ý tới em thì em cũng lờ đi.”
“Hả?”
“Lờ đi là tốt nhất, tôi còn sợ gã thân thiết với em ấy chứ.” Người như vậy mới là khó đề phòng nhất.
“Cái gì chứ……” Chung Vị Thời tưởng hắn ghen, “Em đâu phải gay, trước khi gặp anh, em chẳng hứng thú chút nào với đàn ông cả!”
Cố Lễ Châu cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa.
“Dạo này tôi học chiên cơm, em về tôi làm cho em ăn.”
Chung Vị Thời: “Cơm chiên cũng cần học hả?”
Cố Lễ Châu thở dài: “Em không cổ vũ động viên nhà em một chút được à?”
Nhà. Em.
Xưng hô này khiến Chung Vị Thời đỏ bừng cả mặt, cười ngây ngô: “Anh giỏi quá đi.”
Cố Lễ Châu: “Quá qua loa, đừng tưởng cách điện thoại thì tôi không biết vẻ mặt của em, em đang cười đúng không?”
Chung Vị Thời mím môi: “Em cực kỳ muốn ăn cơm chiên anh làm.”
Hai người ngọt ngấy một hồi lâu.
Cúp điện thoại, Cố Lễ Châu lên mạng tìm “Kiêu Ưng”.
Bộ phim truyền hình này chiếu tháng 3 vừa rồi, đã chiếu được một nửa, Chung Vị Thời nói Trình Việt một lúc sắm hai vai, một cảnh sát một sát thủ.
Tình huynh đệ này hơi kích thích.
Chỉ cần ống kính quay tới Trình Việt, vậy thì người anh em sinh đôi quay lưng lại kia chính là Chung Vị Thời.
Đây là gọi là đóng thế lời thoại, có thể giảm bớt lượng công việc cho đội xử lý hậu kỳ.
Trước khi quen Chung Vị Thời, Cố Lễ Châu không hề biết có phương pháp quay phim như vậy, cũng không hề biết có những con người như vậy.
Quảng cáo giữa giờ quá dài, Cố Lễ Châu nạp vip, chỉnh tốc độ lên 1.5x.
Đợi hai nam chính đối thoại xong, hắn lại chỉnh về tốc độ bình thường.
Hắn nghĩ, có lẽ mình là người duy nhất trên thế giới này nhìn chăm chú vào gáy của một nhân vật.
Nhìn lâu sẽ phát hiện ra Chung Vị Thời và Trình Việt có sự khác biệt nhất định, ví dụ như tư thế cầm bút, hình dạng móng tay.
Ngón tay Chung Vị Thời nhỏ hơn một chút, Trình Việt chơi nhạc cụ, đầu ngón tay phải có vết chai.
Sau gáy Chung Vị Thời có một nốt ruồi nhỏ, mà Trình Việt không có.
Sự nhớ nhung dành cho bạn trai khiến Cố Lễ Châu biến thành kính hiển vi.
Cố Lễ Châu nằm trên giường, xem liền một hơi 7 tập, vừa skip qua opening, đập ngay vào mắt là cảnh phòng tắm đầy ướt át.
Cách một lớp kính thủy tinh bán trong suốt, hắn nhìn thấy một bóng dáng cao ráo đang đứng tắm.
!!!
Đột nhiên hắn mở to mắt ra.
Sau khi quay “Kiêu Ưng” phần 1, Trình Việt bị bỏng một mảng lớn trên lưng, chỉ có thể dùng đóng thế, dáng người này không cần nhìn cũng biết là bạn trai nhỏ nhà mình.
Năm trước, khi Chung Vị Thời nói đóng thế khỏa thân cho Trình Việt, hắn không để tâm lắm, cứ tưởng rằng chỉ lộ đến eo là cùng, quay xương bả vai gì đó, không ngờ lại là toàn thân.
Không đếm được có bao nhiêu bình luận bùng nổ trôi trên màn hình.
Liếm màn hình, sợ hãi, đoán mò là đóng thế, xác định chính là đóng thế, không tin là đóng thế.
Cuối cùng đám bình luận bắt đầu cãi cọ.
“……..” Chú già cảm thấy thanh niên bây giờ thật không thể tin nổi.
Cãi nhau quan trọng hơn xem cảnh nhục thể này sao?
Giờ phút này tâm trạng hắn cũng rất phức tạp, vừa bị bạn trai nhỏ dùng thân thể dụ dỗ, đầu óc trống trơn, nhìn không rời mắt, vừa cảm thấy khó chịu vì bạn trai nhỏ bị toàn thế giới chiêm ngưỡng.
Hắn tắt bình luận đi, thưởng thức một mình.
Ống kính dần lại gần phòng tắm, bởi vì kính thủy tinh dính đầy bọt nước nên chỉ có thể nhìn thấy bóng hình lờ mờ bên trong.
Phòng chỉ còn lại tiếng nước.
Ngay sau đó, ống kính chuyển vào trong phòng tắm, đầu tiên là mắt cá chân, sau đó dần chuyển lên trên.
Cho tới giờ, Cố Lễ Châu chưa từng là người chân khống tay khống gì đó, trước khi quen Chung Vị Thời thì chẳng bao giờ chú ý đến dáng người của đàn ông, mà bây giờ tâm trí của hắn như chảy cùng tiếng nước kia.
Hai chân Chung Vị Thời tách ra một cách tùy ý, bọt biển màu trắng uốn lượn chảy dọc xuống da, đường cong cơ thể vừa đúng, chỗ đầu gối có cảm giác xương cốt chắc chắn.
Màn ảnh bỏ qua phần mông, quay đến phần lưng.
Một bàn tay gãi qua sườn lưng, giống như gãi vào tâm khảm Cố Lễ Châu.
Hắn vô thức cắn mạnh lên ngón trỏ một cái.
Cảnh cuối cùng là từ bụng chuyển qua ngực, để làm nổi bật vết thương trên vai mà ống kính còn dừng lại vài giây ở vị trí ngực.
Chung Vị Thời hơi ngửa đầu, nâng tay cầm miếng bọt biển, ống kính dừng ở vị trí xương hàm.
Dòng nước chảy xuống dọc theo yết hầu.
Yết hầu của cả hai người cùng chuyển động.
Ngoài lần tỏ tình trên sofa ngày hôm đó, Cố Lễ Châu chưa bao giờ chân chính thấy dáng vẻ trần trụi của Chung Vị Thời.
Thời tiết mới vào xuân, hắn đã nóng tới mức muốn mở điều hòa.
Đầu hiện ra dáng vẻ Chung Vị Thời trần trụi đứng bên giường hắn, răng nanh để lại trên làn da một vết cắn rõ ràng.
Bởi vì cảnh tượng quá mức quyến rũ, cảm xúc của người nào đó bỗng tăng vọt, không khỏi có phản ứng sinh lý.
Cố Lễ Châu mất sạch lý trí chui vào trong chăn, kéo thanh video về vị trí ban đầu.
Wechat đột nhiên bật ra thông báo khiến hắn giật nảy cả mình, nhắm mắt thở dài.
[Vị Thời]: Em xong việc rồi! Anh đang làm gì vậy?
“……”
Đánh máy bay với video của em, hơn nữa còn bị cắt ngang rất tàn nhẫn.
Hắn không thể nói thế được.
Vì thế mặt người dạ thú trả lời một câu: Nhớ em không ngủ được.
[Vị Thời]: Buồn nôn vãi ha ha ha ha ha ha ha ha, không giống phong cách thường ngày của anh chút nào hết.
Cố Lễ Châu vừa định trả lời vậy em nghĩ bình thường tôi nên trả lời thế nào, bên kia gửi qua một tấm ảnh tự chụp.
Chung Vị Thời mới tắm xong, tóc còn ẩm ướt, hai má nóng đỏ bừng, thân trên trần trụi ghé vào giường, dưới ngực là một chiếc gối, nụ cười tươi sáng, đầu lưỡi ướt át kia vô cùng thu hút tầm mắt.
Giờ phút này, đầu Cố Lễ Châu bỗng nảy ra một câu thơ: Vị Thời xinh đẹp bao nhiêu, khiến cho Sắt Vụn làm nhiều gãy lưng [1]………
[1] Câu gốc là của bài Thấm viên xuân – Tuyết (沁園春-雪, Mao Trạch Đông): Giang sơn như thử đa kiều, dẫn vô số anh hùng cạnh chiết yêu. Tạm dịch: Giang sơn đẹp đẽ biết bao, khiến cho vô số anh hào đấu tranh.
Có còn là người không!
Súc vật!
Bình thường ở nhà cũng đâu thấy thằng nhóc ngủ nude, vừa chạy ra ngoài là bắt đầu cởi loạn.
– Còn ra thể thống gì.
– Xì, không có tình thú.
Cố Lễ Châu quăng di động, nặng nề thở dài.
Đêm dài tĩnh lặng, xuân ý dạt dào.
Nỗi niềm tịch mịch của đàn ông lớn tuổi cô đơn, ai có thể thấu hiểu được?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!