Wrong Impression - Chương 51: Là đàn ông sao có thể tự nhận mình không được
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Wrong Impression


Chương 51: Là đàn ông sao có thể tự nhận mình không được


Edit: Dờ

Đi ra từ sảnh game, hai người đều vã mồ hôi, Cố Lễ Châu mua hai cốc trà chanh dây mật ong.

Chung Vị Thời hút một ngụm lớn: “Đệch, sao nước này lại có hạt?”

Cố Lễ Châu lau trán: “Em cố gắng nuốt cả hạt đi. Có lợi cho thân thể.”

“Có lợi gì?”

“Mọc ra một bông hoa hồng trong bụng em.”

“……”

“Có muốn ăn bắp rang không?”

“Có!” Chung Vị Thời nhìn thoáng qua tủ kính, “Em còn muốn ăn khoai tây chiên vị cà chua!”

“Vậy lấy combo bắp rang với khoai chiên.” Lúc Cố Lễ Châu lấy điện thoại ra, Chung Vị Thời đã cướp thanh toán trước.

Buổi chiều rạp chiếu phim vắng tanh, đi vào chỉ thấy mấy cặp đôi yêu nhau.

Thị lực Cố Lễ Châu không tốt lắm, hắn mua ghế ở gần giữa, đến lúc vào rạp rồi mới phát hiện ra hàng cuối có ghế tình nhân.

“Hay là chúng ta lên hàng cuối đi, hình như không có ai.” Cố Lễ Châu nói.

Chung Vị Thời không có ý kiến.

Cố Lễ Châu đi phía trước, cổ tay phải chắp sau lưng, ngón tay ngoắc ngoắc như đuôi cún.

Chung Vị Thời đưa tay cầm lấy ngón tay không an phận kia.

Trùng hợp lúc này bắt đầu chiếu quảng cáo, đèn trong rạp lập tức tắt hết.

Cố Lễ Châu gãi vào lòng bàn tay cậu, Chung Vị Thời càng nắm ngón tay hắn chặt hơn, bắp rang rất thơm, cậu cúi xuống liếm hai viên cuốn vào miệng.

Có vị chocolate nhẹ, cậu chưa từng ăn vị này.

Lúc Cố Lễ Châu đưa ra đề nghị “ngồi ghế tình nhân”, đầu óc cậu toàn nghĩ tới việc dưới chân là bậc cầu thang, không được đánh rơi bắp rang xuống, biết vậy đã không bảo nhân viên cho đầy thêm. Ai mà ngờ được lão súc vật lại bậy bạ đột phá đường chân trời như thế này chứ.

Lúc phim vừa bắt đầu thì khá bình thường, cầm tay, hôn nhẹ, mười ngón nắm chặt, đút nhau ăn, không khí rất mờ ám.

Chốc lát sau, Cố Lễ Châu nghiêng đầu thổi vào tai cậu: “Tôi với Cổ Tể, em thích ai hơn?”

Nói xong còn hôn mười ngón tay cậu theo thứ tự.

“……….Đương nhiên là anh rồi, Cổ Tể làm bố em còn được.” Chung Vị Thời ngồi thẳng dậy, sau lưng mướt mồ hôi, nhìn màn hình không rời mắt.

“Cổ Tể bảo dưỡng dáng người rất tốt, chờ hai mươi năm sau, chắc tôi cũng giống như vậy.” Cố Lễ Châu ghé vào tai cậu lẩm bẩm.

“Ừm, nhưng anh trắng hơn nhiều.” Chung Vị Thời nói.

Cố Lễ Châu lại hỏi: “Em thích kiểu đấy? Tôi có nên đi phơi nắng cho đen bớt không?”

“Đừng!” Chung Vị Thời căng thẳng, “Cứ thế này là được rồi!”

Cố Lễ Châu cười cười, đầu như dính luôn vào cổ Chung Vị Thời, không buồn nhúc nhích.

Màn hình lúc sáng lúc tối, bao trùm hai bóng người ngồi sát nhau.

Cố Lễ Châu ra ngoài không đeo kính, hắn nhìn màn hình thấy hơi mờ, vì vậy nếu không tranh thủ làm gì đó ở dãy ghế tình nhân này thì quá xin lỗi bản thân, hắn bắt đầu giở trò.

Một bàn tay không an phận luồn vào áo Chung Vị Thời, hai ngón tay như thể đang đánh dương cầm, dịch chuyển từng chút một từ cơ bụng lên ngực.

Chung Vị Thời cứng đờ cả người, giữ lấy tay hắn, khẽ hỏi: “Anh làm gì thế?”

“Người em thơm quá, vừa gội đầu hả?” Cố Lễ Châu ghé vào tai cậu hôn khẽ, tay phải ôm sau lưng cậu, kéo Chung Vị Thời vào trong lòng mình.

“………..Vậy cũng ngửi được? Anh mũi chó à?”

Hơi thở nóng rực phả vào mặt, Chung Vị Thời sợ nhột, rụt cổ lại.

“Đoán thôi, lần nào gặp tôi là em cũng phải tắm rửa sạch sẽ từ đầu xuống chân?” Cái tay mò vào trong áo Chung Vị Thời ôm chặt lấy cậu.

“Cũng, cũng không phải, chỉ đơn giản thay quần áo khác thôi, này anh đừng sờ lung tung….ưm….”

Lời còn chưa dứt, môi đã bị chặn lại.

Tên Cố Lễ Châu này thoạt nhìn rất lười nhác, chuyện gì cũng không thể làm hắn cảm thấy hứng thú, nhưng ở phương diện hôn môi lại khá là chủ động.

Có kinh nghiệm mấy lần trước, kỹ thuật trao đổi hơi thở của hai người thành thạo hơn, Cố Lễ Châu ngậm lấy môi trên của cậu cắn nhẹ một chút, đầu lưỡi tách môi Chung Vị Thời ra luồn vào khe hở.

Chung Vị Thời bị sờ soạng đến nóng cả người, cố gắng rụt người vào trong góc, tay phải chống lên ngực Cố Lễ Châu.

Gần đây thời tiết ấm dần lên, sau khi vào rạp thì Cố Lễ Châu đã cởi áo khoác ngoài, chỉ còn lại áo trong, cách một lớp vải mỏng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang tăng dần.

Bóng tối khiến người ta không ngừng nảy sinh dục vọng, Chung Vị Thời đỏ mặt quát khẽ: “Đừng sờ lung tung nữa!”

Sờ nữa là xảy ra chuyện mất.

Tay phải Cố Lễ Châu nhẹ nhàng nắm cằm cậu, buộc cậu phải nhìn hắn, đôi môi nóng ướt vẫn quấn quýt, ậm ờ nói: “Đến toilet? Tôi giúp em.”

“Em không cần.” Chung Vị Thời bị hôn đến đỏ bừng hai mắt, trông như một con thỏ nhỏ, trong cổ cũng có dấu hôn, cậu kiên quyết lấy áo của Cố Lễ Châu đắp lên đùi, “Mất mặt lắm.”

Cố Lễ Châu nương theo ánh sáng từ màn hình để nhìn cậu, cảm thấy mình đã xem nhẹ độ thẹn thùng của Chung Vị Thời.

Tuy bình thường thoạt nhìn bạn nhỏ không để ý thể diện, còn có thể làm ầm ĩ giữa đường giữa chợ, nhưng dù sao chuyện này cũng là lần đầu tiên.

Lo lắng hơn nhiều.

Phải cố gắng hơn nữa vậy.

Cố Lễ Châu cầm tay Chung Vị Thời, thì thầm vào tai cậu: “Em sẽ mãi ở bên tôi, đúng không?”

Phim đã chiếu được một nửa, Chung Vị Thời hoàn toàn không hiểu nội dung, uống ngụm nước trái cây, “Đương nhiên.”

“Tôi đẹp trai hơn Cổ Tể đúng không?”

“Đương nhiên.”

“Em sẽ mãi mãi thích tôi chứ?”

“Đương nhiên!”

Cố Lễ Châu liên tục hỏi, cuối cùng dụ dỗ: “Tối nay em sẽ ngủ cùng tôi đúng không?”

“Đương nhiên!……………” Chung Vị Thời quay phắt đầu ra nhìn hắn.

Rạp phim tối mờ đã che đậy sắc đỏ trên mặt cậu.

Cố Lễ Châu cúi đầu nhịn cười.

Chung Vị Thời hơi hối hận vì đã đi xem phim, bởi vì đã qua một tiếng đồng hồ, phim xem không hiểu, mà đầu lưỡi còn rất mỏi.

Lúc xuống tầng, cậu soi lên kính của một quầy bán đồ trang sức, phát hiện ra môi dưới bị rách da. Chú già bắt đầu nổi cơn lưu manh thì người thường không chịu nổi.

Tầng hai trung tâm thương mại bày bán quần áo mùa xuân giảm giá, tất cả mọi người đều nhào lên tranh nhau mua, Chung Vị Thời cũng chạy tới góp vui, Cố Lễ Châu không tranh đoạt, cũng giành một chiếc hoodie đen miễn phí.

Hai người mặc hoodie đôi cùng chụp ảnh.

“Hình như đây là lần đầu chúng ta chụp ảnh chung.” Chung Vị Thời lướt ngón tay, cài thành hình nền điện thoại.

Cố Lễ Châu ngẫm nghĩ, “Hình như vậy.” Có điều trong di động của hắn thì lưu đầy ảnh vào video……cùng với đống cap màn hình cảnh khỏa thân của bạn trai nhỏ.

Chung Vị Thời cài hình nền cho mình xong thì giành lấy di động của Cố Lễ Châu, cài tiếp thành hình nền đôi.

Vừa mở khóa, ok! Đây không phải là tấm hình chụp lúc cậu vừa tắm xong mà chú già chê lên bờ xuống ruộng sao!

Thế mà còn dùng!

Khẩu thị tâm phi!

Ra khỏi trung tâm thương mại, Cố Lễ Châu chủ động nắm tay cậu.

Giờ này xe cộ trên đường rất vắng, xung quanh im lìm, có thể nghe được tiếng ve kêu vọng lại từ khu vực xanh hóa phía xa xa.

“Anh không sợ bị người ta đánh giá hả?” Chung Vị Thời lại gần hắn hỏi.

“Bị đánh giá nào có quan trọng bằng nắm tay em,” Cố Lễ Châu nói: “Bây giờ phải tranh thủ nắm tay, sau này em nổi tiếng rồi không còn cơ hội nữa.”

“Vậy cho anh nắm tay kia luôn đó.” Chung Vị Thời đưa tay còn lại hắn.

Cố Lễ Châu nắm lấy cả hai tay cậu, “Bốn tay nắm nhau thì đi kiểu gì?”

Chung Vị Thời toét miệng cười, “Thì đi ngang! Anh thích nắm tay mà, các bé mầm non toàn nắm tay thế này!”

Cố Lễ Châu cười ha ha, “Cứ như thiểu năng.”

Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, một đốm nắng vàng rơi trên khuôn mặt bạn nhỏ, lúc cậu cười lên, ánh mắt dường như cũng bừng sáng.

Cố Lễ Châu bị thu hút bởi nụ cười của cậu, hắn cười suốt dọc đường như bị chập mạch.

Đi ngang qua quán net Khinh Phong, Chung Vị Thời chỉ vào bên trong: “Cường Tử làm ở chỗ này, sau này anh muốn đánh game thì cứ tới đây.”

“Em thấy tôi chơi game lúc nào?”

“Anh làm lập trình mà lại không chơi game?” Chung Vị Thời khiếp sợ.

Cố Lễ Châu bĩu môi, “Chơi chán rồi.”

“Cũng đúng, dù sao anh cũng 32 rồi, á á á――” Mông cậu bị véo mạnh một phát.

“Cho nên, cấm nhắc tới tuổi tác sao?” Chung Vị Thời quay ra nhìn hắn.

“Không phải.” Cố Lễ Châu cười nói, “Tôi chỉ đơn giản muốn nhéo em thôi, cảm giác rất đã tay!”

“Đệt.” Chung Vị Thời đỏ mặt lên.

“Vị Thời?” Giọng nói đầy nghi ngờ vang lên sau lưng họ.

Giọng nói này quá quen tai, hai chân Chung Vị Thời lập tức cứng đờ.

Vốn dĩ Cường Tử định sang siêu thị đối diện mua hộp khăn giấy, thấy bóng dáng hai người rất quen thì muốn đến gần chào hỏi, ai ngờ lại phát hiện ra một cảnh tượng không tin nổi……

Hai tên đàn ông véo mông, nắm tay nhau, lại còn cười đùa rất ân ái.

“Cảm giác rất đã tay”, câu này lọt vào tai Cường Tử khiến cậu chàng run rẩy, da gà da vịt rơi đầy đất.

Dựa vào giọng nói của hai người đó, Cường Tử đã xác định được thân phận.

Cố Lễ Châu quay đầu lại, “Hi, trùng hợp thế.”

Chung Vị Thời sợ sệt quay lại, “…..Cường, Cường Tử.”

“Hai người đang làm gì vậy?” Cường Tử hỏi.

“Bọn anh…….” Chung Vị Thời không muốn tình hữu nghị cách mạng bị hủy hoại, lắp bắp nói: “Đóng vai người yêu đó, anh, anh ấy giúp anh mày tập kịch bản.”

“Đóng vai người yêu?” Cố Lễ Châu nhìn cậu.

“À………” Chung Vị Thời chột dạ nháy mắt với hắn.

Cố Lễ Châu bĩu môi, “Ừ, đóng vai người yêu.”

Chỉ số IQ của Cường Tử chưa từng cao như hôm nay, “Hai người nghĩ em sẽ tin sao?”

Cậu chàng chỉ muốn thăm dò thôi, không dám chắc một trăm phần trăm, nhưng vẻ mặt “mau nghĩ cách lừa gạt nó đi” của Thời ca khiến cậu chàng nhận ra ngay có gì đó rất sai.

Cứ như vậy, mối tình không tưởng tượng nổi này đã được công khai với tổ đòi nợ.

Rất nhanh sau đó, hội anh em cây khế tề tựu đông đủ về một tiệm thịt nướng gần quán net, cả đám vây quanh hai người Chung Vị Thời như chuẩn bị chém đầu thị chúng.

Tay phải Cường Tử kẹp thuốc lá, nhả khói nhả mây, rất có phong thái anh đại: “Bắt đầu từ khi nào? Thẳng thắn được khoan hồng, chống cự sẽ xử nghiêm.”

Chung Vị Thời nhìn Cường Tử, đồng thanh lên tiếng với Cố Lễ Châu: “Đầu tháng 3.”

“Đã hơn ba tháng rồi à!” Vĩ ca cắn chân gà, kinh ngạc nói: “Vậy mà không nói cho anh em biết một tiếng, không coi bọn này là huynh đệ nữa đúng không, phí công anh mày còn kể bí mật bị lòi trĩ cho mày nghe.”

Cố Lễ Châu bật cười.

“Đúng thế.” Đại Phi hừ một tiếng.

Cường Tử lắc đầu, liên tục chắt lưỡi, “Thời ca, bây giờ em rất thất vọng về anh.”

Chung Vị Thời sốt ruột, “Sao lại thất vọng chứ? Anh mày yêu đương đâu ảnh hưởng tới chúng mày, cũng không gây hại cho xã hội……….”

Lời còn chưa dứt, cậu đã bị Cường Tử cắt ngang: “Chỉ vì trốn tránh một bữa tiệc mừng mà dám dối gạt bọn này! Đây là chuyện có thể giải quyết bằng cách trốn tránh sao?”

“Hả?” Chung Vị Thời méo miệng.

“Chúng mày không giận sao?”

“Giận? Giận cái gì?” Cường Tử thừa dịp gọi thêm hai mươi xiên chân gà và một thùng bia, “Đâu phải anh yêu đương với em. Nhưng mà bữa này anh trả tiền đấy nhé.”

“……….Anh mày chỉ đem 300, không có nhiều.”

A Vĩ: “Ki bo thật sự.”

Đại Phi: “Đây chẳng phải tiệc mừng của hai người sao? Mỗi 300, thể diện đâu?”

“Không sao, cứ gọi tùy thích đi, bữa này tôi bao.” Cố Lễ Châu nói.

“Vẫn là đại ca ra tay hào phóng!” Cường Tử mất hết liêm sỉ trước mặt tiền tài, quăng luôn tình nghĩa huynh đệ, nịnh nọt nói: “Không giống anh dâu, keo kiệt muốn chết.”

“Hoàng Phủ Cường!” Chung Vị Thời đạp một cước vào ghế của cậu chàng.

“Đó gọi là tiết kiệm chăm lo gia đình.” Cố Lễ Châu đỡ Cường Tử dậy, quay đầu nhìn Chung Vị Thời, “Nói rồi đó, ra ngoài kiềm chế cảm xúc, đừng sử dụng bạo lực.”

Dường như Cường Tử lĩnh ngộ được điều gì khi nghe câu này, “Đại ca, ở nhà anh dâu hay đánh anh lắm à?”

“Bình thường, thỉnh thoảng.”

“Chậc,” Cường Tử vỗ vai hắn, vẻ mặt vô cùng từng trải: “Địa vị trong nhà của anh không ổn rồi.”

Cố Lễ Châu thản nhiên đáp, “Không sao, tôi thế nào cũng được.”

Đại Phi thầm nhủ, đây có còn là tên trai bao cao quý lạnh lùng không chịu ăn que cay của một năm trước không vậy.

Đã sa đọa thành thế này rồi?

Bị M?

Chung Vị Thời nghiến răng, “Không được gọi là anh dâu.”

Cường Tử làm như không nghe thấy, quay ra tiếp tục nói chuyện với Cố Lễ Châu về các vấn đề triết học: “Đánh là thương mắng là yêu, càng đánh đập càng ân ái, chứng tỏ tình yêu của anh dâu dành cho anh dào dạt như thủy triều.”

Chung Vị Thời bóp cổ Cường Tử, “Vậy để anh thương mày một trận.”

Cường Tử bị bóp cổ la oai oái kêu cứu mạng.

“Cảm nhận được tình yêu chưa?” Chung Vị Thời hỏi.

Cường Tử nổi cả gân xanh, khó nhọc phun bốn chữ: “Sóng cuộn biển gầm.”

Vất vả lắm hội anh em cây khế mới có cơ hội đánh chén miễn phí, ai cũng cố sức nhét cho nhiều, Cường Tử lấy công lực thồn 100 gói mì ra, hại Cố Lễ Châu tổn thất 600 tệ. Chưa hết, ăn xong còn muốn đi KTV gào thét thảm thiết.

Trung thực mà nói, người gào thét thảm thiết chỉ có mình cậu chàng.

Cố Lễ Châu biết rất rõ năng lực ca hát của mình, ngồi trong góc phụ trách chuyển bài cho mọi người, từ đầu tới cuối không cầm vào mic.

Mà giọng hát của Chung Vị Thời và Đại Phi thì trong trẻo thu hút, mỗi người hay một kiểu riêng, tắt giọng gốc đi cũng không bị lạc điệu.

Nghe rất dễ chịu.

Cho đến khi Cường Tử cướp mic chọn bài “Yêu ma quỷ quái”.

Bài hát đó có yêu ma quỷ quái không, Cố Lễ Châu không cảm nhận được, nhưng chỉ nhìn vào bộ dạng gào rống lạc nhịp của Cường Tử là đủ để hắn thấy quỷ.

Một bài còn chưa xong, Cường Tử tiếp tục cướp mũ lưỡi trai trên đầu Đại Phi, “Sao, trông anh mày có giống ca sĩ hát rap không?”

Chỉ một mình Cường Tử mà biểu diễn ra bầu không khi sinh động ở concert, “aite aite aite aite aite, you got me feeling like a feeling like a papillon, aite aite aite aite aite……”

Đoạn rap mạnh mẽ đầy sức mạnh này bật ra từ miệng Cường Tử, chỉ còn lại: ái ái ái ái ái *&%#)#*……ái ái ái ái ái.

“…………..” Chung Vị Thời bịt tai, “Đại Phi đội mũ thì giống hát rap, mày trông giống shipper.”

Đại Phi đang uống nước, suýt nữa cười tắt thở.

Cường Tử: “Vậy cũng là shipper biết rap!”

A Vĩ: “Đính chính! Shipper biết lên đồng!”

Cả đám cùng cười phá ra, ngay cả Cường Tử cũng bị chọc tức phát cười.

Cường Tử: “Hay là đại ca hát một bài cho bọn em nghe thử đi?”

Chung Vị Thời vừa nghe vậy thì hơi mong chờ, quen biết bao lâu, cậu còn chưa từng nghe Cố Lễ Châu hát.

“Tôi không được tôi không được.” Cố Lễ Châu khoát tay.

“Đàn ông sao có thể tự nhận mình không được!” Chung Vị Thời cao giọng: “Nào! Hát một bài! Em chọn cho anh một bài cũ nhé?”

“…….” Cố Lễ Châu tức đến mức trợn mắt, “Tôi cũng nghe những bài hát thịnh hành ok?”

Mọi người rất ăn ý: “Oa, không nhận ra luôn………….”

Lúc Cố Lễ Châu đứng dậy định bỏ chạy, Chung Vị Thời túm hắn lại, “Em sai rồi em sai rồi mà ca, bọn em sai rồi, nào nào nào, anh tự chọn đi, chọn một bài hay hay, em muốn nghe anh hát mà~”

“Thôi được.” Cố Lễ Châu thỏa hiệp, “Tôi nói trước nhé, tôi hát không hay, bình thường chỉ nghe chứ không hát.”

“Không sao, thỉnh thoảng lạc giọng cũng đáng yêu mà.” Chung Vị Thời không trâu bắt chó đi cày.

Cố Lễ Châu chọn bài “Quật cường” của Mayday, đây là bài hát hắn thường nghe vào thời gian chuẩn bị thi đại học, tràn ngập ký ức tuổi trẻ, cũng là bài hát hắn thích nhất.

Mọi người sợ hãi than: “Oa….. thật là thịnh hành quá đi……..”

Cố Lễ Châu quăng mic, lại bị Chung Vị Thời nhét vào tay, “Hát hát hát! Anh hát chắc chắn rất hay!”

Người đẹp trai thì chắc là hát cũng không tồi đâu!

Kết quả, câu đầu tiên vừa cất lên, cả đám cùng nghệt mặt ra.

Khi Cố Lễ Châu mở miệng hát câu thứ hai, Cường Tử thét lên: “Ca! Anh hát như đấm nhau ấy!”

Chung Vị Thời cười văng bia, Cố Lễ Châu cũng cười lây.

Chung Vị Thời vỗ vai hắn, “Hình như anh không được thật.”

Cố Lễ Châu: “…….”

Chung Vị Thời: “Vẫn là để em ra tay đi, em hát cho anh nghe.”

Cậu chọn bài “Yêu anh”.

Lần đầu tiên Chung Vị Thời nghe bài này là từ mấy năm trước, chỉ là tiện tay lưu lại, thậm chí còn chưa từng nhìn ca từ, lúc trước nghe được bài này ở đoàn phim, bỗng nhiên lại thấy bồi hồi.

Mỗi câu mỗi chữ trong bài đều như chạm đến tâm khảm cậu.

Chung Vị Thời tắt tiếng gốc, nhẹ nhàng ngâm nga.

Tầm mắt Cố Lễ Châu cũng như chùm sáng rực rỡ trên đỉnh đầu Chung Vị Thời, đảo qua lướt lại ngắm nhìn khuôn mặt cậu, dịu dàng lưu luyến trên hai má và đôi môi.

Tiếng hát của Chung Vị Thời khe khẽ êm dịu, lại có sự trong trẻo đặc trưng của thanh niên, giống như giọt mưa rơi vào khung cửa sổ, trêu chọc lòng người, ngay cả Cường Tử đang liến thoắng nói chuyện cũng phải yên tĩnh lắng nghe.

Bài hát kết thúc, Cố Lễ Châu nhẹ nhàng lại gần cậu trong bóng tối, cúi xuống hôn khẽ vào vành tai cậu.

“Tôi cũng yêu em.”

Cố Lễ Châu nắm chặt lấy tay Chung Vị Thời, “Tôi sẽ ở bên em, mãi mãi sánh bước cùng em.”

Cố Lễ Châu không phải là người biết cách nói tình thoại, nếu không phải vì nghe được bài hát này trong hoàn cảnh thế này, hắn nhất định sẽ không bao giờ nói ra những lời buồn nôn như “tôi yêu em”.

Có lẽ cả đời cũng không nói.

Hắn chỉ biết biểu đạt tình yêu thật thầm lặng bằng những từ ngữ và hành động tinh tế.

Tình yêu, sự tin tưởng, niềm động viên và lòng chờ mong của hắn đều truyền qua lòng bàn tay ấm áp.

Lần đầu tiên Chung Vị Thời được nếm thử cảm giác được người ta trân trọng, trái tim như tan chảy, lại còn đỏ bừng cả mắt, không hề có tý tiền đồ nào.

――――――

Quật cường – Mayday: (lời hợp với chú Cố quá ;v;)

https://youtu.be/wRPd42ZpDWU

Yêu anh – Kimberly Chen (tưởng tượng Vị Thời hát bài này:ded:)

https://youtu.be/jED1CM7lXgc

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN