Wrong Impression
Chương 53: Cố Lễ Châu tâm thần phân liệt hóa ra lại vì lý do này!
Edit: Dờ
Hậu quả của say rượu là hôm sau ngủ thẳng đến lúc mặt trời chiếu vào mông.
Chung Vị Thời còn chưa thoát ra khỏi trạng thái quay phim, việc đầu tiên làm sau khi tỉnh lại là xem người ngủ giường bên cạnh đã tỉnh chưa.
Có điều hôm nay cậu tỉnh lại, bên cạnh không phải là giường bên mà là chiếc tủ quần áo bằng gỗ đậm màu.
Di động hiển thị 10 giờ rưỡi.
Cố Lễ Châu không ở trong phòng.
Cậu gọi một tiếng, giọng nói mơ hồ không rõ của người đàn ông vọng vào: “Ở đây.”
Một câu “ở đây”, khiến người ta cảm thấy thoải mái và thân thiết an toàn đến lạ kỳ.
“Anh đang làm gì thế? Hút thuốc?”
“Hắp ặt nạ…”
“Hả?” Chung Vị Thời đứng dậy đi ra ngoài, thấy Cố Lễ Châu đang đắp một tấm mặt nạ nửa trong suốt, cậu mỉm cười nói: “Anh đúng là bắt đầu bảo dưỡng rồi ha.”
“Từ lâu rồi, em không phát hiện ra rằng da của baba em láng mịn hơn à?” Mắt Cố Lễ Châu vẫn nhìn thẳng, rút một tấm dưới bàn trà ra, “Em có muốn thử không?”
“Có.” Chung Vị Thời chưa kịp xé túi thì đã bị giữ tay lại.
“Đi đánh răng rửa mặt trước, rửa mặt sạch sẽ bằng sữa rửa mặt.” Cố Lễ Châu nói.
“Phiền phức như vậy?” Chung Vị Thời quả thực không thể tin được chú già sẽ đi nghiên cứu mấy thứ này, “Ai dạy anh vậy?”
“Bạn gái lão Tào.”
Biết ngay.
Chung Vị Thời rửa mặt xong đi ra, lông mày và tóc vẫn còn ướt nước.
Cậu xé mở túi mặt nạ, “Sao lại có hai cái? Sáng tối mỗi buổi dùng một cái?”
“………..” Cố Lễ Châu cười run vai, vất vả lắm mới không cười rách mặt nạ, “Cái màu bạc kia bỏ đi, còn màu trắng là để đắp mặt.”
“Ò.” Chung Vị Thời bóc ra, cầm trong tay ngắm nghía, “Mặt nào là mặt trái mặt phải? Đắp xong lật ngược lại dùng tiếp hả? Hay dùng một lần?”
Cố Lễ Châu cười rớt luôn mặt nạ.
Trời ơi, đây là chủng loại nhóc đáng yêu gì thế này.
Một thời gian nữa mới đến vòng loại, ngoài ở nhà học online thì Chung Vị Thời còn tham gia khóa huấn luyện thanh nhạc chuyên nghiệp.
Cố Lễ Châu thì ở nhà đọc sách luyện chữ, lên ý tưởng cho nội dung bộ truyện tiếp theo.
Chớp mắt đã đến ngày bắt đầu vòng loại.
Đám anh em cây khế của Chung Vị Thời nghe tin có thi đấu thì rất hứng thú, bởi vì điều kiện báo danh có vẻ bình dân hơn các chương trình khác, độ tuổi hạn chế trong khoảng 16-35, chỉ cần chưa ký hợp đồng với công ty nào và có năng lực hát nhảy hoặc diễn xuất nhất định thì đều có thể tham gia.
Hàng chữ bắt mắt nhất trên poster của website tuyên truyền là: “Chỉ cần lòng có giấc mơ chân chính, hơn nữa nỗ lực vươn tới giấc mơ, chúng tôi có thể cho bạn một cơ hội! Xông lên! Hãy chiến đấu vì khát vọng!”
Một dòng chữ khá là ảo tưởng sức mạnh, nhưng lại khiến người xem sôi trào nhiệt huyết.
Bởi vì từng giây từng phút, Chung Vị Thời luôn trải nghiệm cảm giác này, cảm giác cố gắng hết sức để tìm kiếm một cơ hội.
Suốt chặng đường, cậu đã chứng kiến rất nhiều người chấp nhận sự thật và vứt bỏ giấc mơ ban đầu.
Nói bọn họ không cố gắng ư?
Không.
Bọn họ đã rất nỗ lực để sống.
Nhưng dù họ có nỗ lực năm năm, mười năm, vẫn không đợi được một vai diễn tử tế, không đợi được đến ngày lọt vào mắt xanh của vận mệnh.
Có một số người, trời sinh không thể làm diễn viên.
Cậu cũng biết mình từng là một trong số đó, cũng sợ hãi mình sẽ bị đánh bại bởi sự thật tàn nhẫn.
Cậu thử tưởng tượng ra một cuộc sống không có giấc mơ, không có mục tiêu, không có gì để chờ đợi, vậy thì thật đáng sợ.
Cho nên cậu luôn nhắc nhở chính mình: Kiên trì hơn một chút nữa, thử lại xem sao.
Chương trình sẽ cử 10 vị giám khảo chuyên nghiệp đi đánh giá vòng loại, xuất phát từ bắc đến đông, đi qua hơn 10 điểm dừng, cuối cùng tập trung lại ở thành phố B, từ danh sách dự bị chọn ra 150 người đi tiếp vòng trong.
Dự Thành là điểm dừng thứ ba, còn ba ngày nữa là bắt đầu thi đấu chính thức.
Toàn bộ thành viên của tổ đòi nợ đều tham gia, lúc này Cường Tử đang chọn chiến bào trong cửa hàng ― Cậu chàng cũng là người ôm giấc mơ, giấc mơ của Cường Tử là phất lên trong một đêm.
“Ê anh dâu, anh xem cái áo này thế nào?” Tay Cường Tử cầm một chiếc áo phông vàng nhạt rất có tác dụng giảm tuổi.
“Cũng được, nhưng mà không hợp với mày lắm.” Chung Vị Thời ăn ngay nói thật xong thì lườm cậu chàng một phát, “Còn nữa, nói bao lần rồi, không được gọi là anh dâu, kêu đại ca.”
“Vậy ca, anh nói xem em mặc gì mới hợp?”
“Đừng mặc, trần truồng đi, chưa biết chừng giám khảo sẽ cho mày điểm linh động vì thương mày bị khuyết tật não.”
“Cút!” Cường Tử lại đi tìm Cố Lễ Châu làm tham mưu, “Anh thấy màu này tôn da em không?”
Cố Lễ Châu hùa theo bạn trai nhỏ, “Màu da của cậu không gì tôn nổi.”
Cường Tử bị đả kích nặng nề, tức giận đến nỗi xì khói mũi.
Vĩ ca cũng nóng lòng muốn tham gia cuộc thi coi trọng hình thức này, chọn một chiếc áo phông đen, mặt trước in “niềm tự hào của cả thôn”, sau lưng in “niềm hy vọng của cả thôn”.
Trong quê mùa có hoang tưởng, trong hoang tưởng có hề hước.
Hai chữ “hy vọng” còn được cách điệu hình lửa cháy, rất chấn động thị giác, tóm lại là có sáng tạo.
“Khá hợp với cậu đấy.” Cố Lễ Châu vỗ vai Vĩ ca, “Rất phù hợp với hình tượng của cậu, cứ như thiết kế riêng cho cậu vậy.”
Nhận được lời khẳng định của người có chỉ số IQ cao nhất Tây Thành, trong nháy mắt, Vĩ ca tràn ngập niềm tin mù quáng, “Em sẽ mặc cái này tiến vào top 10!”
Cố Lễ Châu thở dài: “Thôi thì chúc cậu may mắn.”
Đại Phi lượn một vòng qua khu quần áo nữ, không thể mặt dày xuống tay, lại vòng về khu quần áo nam, chọn một chiếc áo phông hoạt hình và một cái quần lửng màu xanh lam nhạt, đồ bình thường đơn giản.
Vốn dĩ Chung Vị Thời cũng nhìn trúng chiếc áo “hy vọng của cả thôn” như Vĩ ca, nhưng mà nhân viên cửa hàng nói chỉ còn duy nhất một chiếc, đành phải bỏ cuộc, lề mề đi vào phòng thử đồ.
Cố Lễ Châu giống như sinh vật thẳng nam chờ bạn gái đi mua sắm, ngồi trên ghế chơi điện thoại.
Con game của team Trình Hàng đã tiến vào giai đoạn closed beta, Trình Hàng gửi cho Cố Lễ Châu một acc mới để chơi thử.
Màu sắc giao diện nhẹ nhàng, hình ảnh trôi chảy tinh tế.
Lúc này, nữ chính trên màn hình đang mặc một bộ Hán phục màu xanh lá nhạt đi vào rừng rậm tối tăm.
― Cô lạc đường.
Đúng lúc ấy, một người đàn ông đẹp trai vừa nhìn đã biết là nam chính dắt ngựa đi ngang qua, đuổi theo cô, giọng nói trầm thấp: “Vị cô nương này, xin hỏi cô có biết làm thế nào để ra khỏi khu rừng không?”
Cuộc bắt chuyện bất thình lình, trên màn hình xuất hiện ba đáp án để lựa chọn.
– Không biết, anh cũng lạc đường sao?
– Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai.
– Nghi ngờ đối phương là kẻ xấu, nhanh chóng bỏ đi.
Cố Lễ Châu chọn đáp án bình thường nhất là cái đầu tiên, nam chính nói tiếp: “Vậy chúng ta đi cùng nhau, xem có lối ra ngoài hay không.”
– Tôi không đi nổi nữa rồi.
– Được rồi, đành vậy thôi.
– Nghi ngờ đối phương là kẻ xấu, nhanh chóng bỏ đi.
Lúc Cố Lễ Châu muốn chọn “Được rồi”, một ngón tay giành chọn trước, bấm vào “Tôi không đi nổi nữa rồi”, vừa quay đầu lại thì thấy bạn trai nhà mình.
Nam chính nói: “Vậy cô lên ngựa của tôi, tôi dắt cô đi.”
Không biết từ lúc nào, bên cạnh có nhiều thêm một cái đầu, thét lớn bên tai: “Đậu phộng đại ca, sao anh lại chơi loại game thiếu nữ yêu đương thế này…….Èo~ Anh biến thái thế~”
Lỗ tai Cố Lễ Châu suýt nữa bị điếc.
Một tiếng sư tử hống này của Cường Tử khiến cho rất nhiều khách hàng chú ý, Cố Lễ Châu thực sự muốn bóp chết thằng này.
“Đây là trò chơi mà lúc trước tôi với công ty bạn tôi cùng phát triển, tôi chơi thử trước.”
“Thế vẫn là game yêu đương mà.” Cường Tử nháy mắt với Chung Vị Thời, “Anh xem đại ca làm gì sau lưng anh này, chậc chậc.”
“…………” Cố Lễ Châu bị người xung quanh nhìn ngó, giải thích: “Lúc bắt đầu có thể lựa chọn nhân vật, nhân vật khác nhau thì cốt truyện cũng khác. Nam nữ đều chơi được.”
Vĩ ca cũng góp vui, “Em chơi có tìm được bạn gái không?”
Cố Lễ Châu bình thản đáp: “Không chỉ tìm được bạn gái, còn có thể tìm được bạn trai cho cậu.”
“Phụt.” Chung Vị Thời phun nước khoáng ra.
Cố Lễ Châu lau mặt, “Em chọn xong chưa?”
Chung Vị Thời vừa cười vừa lấy vạt áo lau mặt cho hắn, “Không có gì đẹp, em định mặc cái áo anh tặng năm ngoái.”
“Không giữ lại trấn trạch nữa?”
“Bây giờ có anh rồi còn gì.”
Câu này đúng là…
Trước khi đi, Cố Lễ Châu nhìn trúng một cái áo sọc đen vàng, “Em thử cái này đi.”
Chung Vị Thời từ chối thẳng thừng: “Em không muốn! Em không muốn! Cái này trông cứ như ong mật ấy!”
“Vốn dĩ em đã giống ong mật rồi.”
Cuối cùng vẫn mua, vẫn mặc.
Ong mật nhỏ cũng mua áo mới cho bạn trai.
Thuần màu đen, mặt trước in hình Pikachu đang phóng điện.
Bây giờ Cố Lễ Châu không có chướng ngại tâm lý với mấy món đồ trẻ con này nữa, ngay cả câu “tôi không thích tôi không thích” cũng lược bớt, dứt khoát xách ra ngoài thanh toán.
Mặt trời ngả về tây, tổ đòi nợ tụ tập ăn cơm ở 301, tất cả đều muốn Đại Phi tạo kiểu tóc mới, lại nhờ Cố Lễ Châu nghĩ hộ xem tự giới thiệu thế nào để ban giám khảo thấy ấn tượng.
Chung Vị Thời nấu ăn ở trong bếp, Cố Lễ Châu ra ban công rút quần áo.
Cường Tử giành ngồi ghế trước, “Đại Phi, mày làm cho anh kiểu tóc rẽ ngôi thật đẹp trai đi.”
Đại Phi ăn ngay nói thật: “Em chỉ rẽ ngôi cho anh được thôi, đẹp trai thì sợ là không làm được.”
Cố Lễ Châu cười run rẩy bả vai.
Tay hắn bưng một đống quần áo, lúc xoay người bất cẩn đụng vào chậu cây xương rồng trên ban công.
“Xoảng” một tiếng.
Chậu cây vỡ vụn, bùn đất văng ra, cây xương rồng mà Chung Vị Thời quý nhất tội nghiệp nằm ra đất.
Vui quá hóa buồn.
Cố Lễ Châu ôm quần áo, hít ngược vào một hơi.
“Tiếng gì thế?” Chung Vị Thời đang rửa cà chua, nghe thấy âm thanh thì quay ra hô lớn, “Cố Lễ Châu anh lại làm hỏng cái gì đấy?! Bảo anh làm tý việc nhà thôi mà tay chân lóng nga lóng ngóng, làm gì cũng không xong……”
Bla bla bla………..
Cố Lễ Châu không cần nhìn cũng biết bạn trai nhỏ đang trợn trắng mắt.
Cường Tử và Vĩ ca đang định đổ dầu vào lửa thì thấy Cố đại ca thường ngày thanh liêm chính trực biết kiềm chế giờ phút này lại căng thẳng hô to: “Không! Không có gì cả! Không phải tôi! Là Mimi nhà bên tự dưng nhảy lên đánh đổ mất!”
Combo 3 lần phủ nhận.
Hắn còn giả vờ giả vịt giáo huấn: “Mimi! Mày mà còn nghịch nữa là bị đánh đấy. Mày đừng có lườm, tao mắng mày sai sao?”
“……………….”
Cường Tử, Vĩ ca và Đại Phi, ba con chó độc thân rất ngạc nhiên, đồng thời tỏ ra thông cảm.
Rốt cuộc là địa vị gia đình kiểu gì mà biến một người đàn ông trưởng thành chững chạc thành một tên diễn sâu thế này.
“Vậy anh mau thu dọn đi, anh mắng nó thì nó dọn giúp anh à?” Chung Vị Thời thở dài một tiếng.
Cố Lễ Châu quét sạch bùn đất, gấp gọn quần áo cất đi, chột dạ nói: “Tôi giúp Mimi đi mua chậu hoa mới đền em.”
“Đợi đã.”
Cố Lễ Châu thót tim, thầm nhủ chẳng lẽ bị phát hiện nhanh như vậy sao?
“Cơm nước xong em với anh đi siêu thị.”
Cố Lễ Châu thở phào.
Buổi tối mùa hè có gió rất mát mẻ.
Trước giờ cơm, cả đám chuyển chiếc bàn gấp vuông và ghế ngồi ra ban công, Cường Tử còn xuống siêu thị mua một thùng bia.
“Em thấy ấy mà, tự giới thiệu tốt nhất là cứ kể khổ.” Cường Tử nói: “Em xem trên mạng có một câu chuyện, anh ta là nhà giàu, vốn dĩ có tài sản bạc triệu, vợ đẹp như hoa, con ngoan ngoãn nghe lời, đáng tiếc bị tai nạn xe cộ nên vợ chết, anh ta còn có một cậu em trai, cũng chính là chú của đứa trẻ kia, người chú giành hết tất cả gia sản, còn quẳng đứa trẻ lên núi.”
Mọi người đang tập trung tinh thần lắng nghe, Cường Tử bỗng nhiên chỉ vào mũi mình: “Đứa trẻ đáng yêu ngoan ngoãn đó chính là tại hạ.”
“………..”
Cường Tử tự thấy mình rất giỏi: “Sao, có thu hút người nghe không, em sẽ thêm vào đó một số yêu hận tình thù khúc mắc mâu thuẫn, mục đích em muốn trở nên nổi tiếng là để trả thù người chú kia.”
Vĩ ca cảm thấy câu chuyện này không tồi. “Mày tìm ở đâu đấy, còn cái nào giống thế không?”
“Hay không, em cũng thấy câu chuyện này vừa máu chó lại vừa nhiệt huyết.” Cường Tử mở Weibo ra, “Em giúp anh tìm một bản cải biên.”
Cố Lễ Châu: “Nếu tôi là bố mẹ cậu, thấy cậu nói vậy trên TV chắc chắn sẽ đánh què chân cậu.”
Món ăn dọn ra bàn, mùi hương thu hút Mimi và lão Tào cách vách.
“Yô, hôm nay đông vui thế?”
Cố Lễ Châu chuyển một chiếc ghế nhựa ra cho lão Tào, “Ăn cùng đi.”
Mèo nhỏ cọ cọ ống quần Chung Vị Thời.
“Vừa này mày đánh đổ chậu hoa của tao à?” Chung Vị Thời chỉ vào nó.
Cả đám chứng kiến từ đầu tới cuối quá trình tai nạn, vèo vèo quay đầu nhìn Cố Lễ Châu.
Cố Lễ Châu liều mạng nháy mắt ― Không không không không không được nói!
“Hả? Có phải mày không? Chẳng ngoan gì cả.” Chung Vị Thời bế nó lên lắc lắc trên không trung.
“Chậu hoa gì cơ?” Tào Trí Hằng mút vỏ ốc.
“Nó vừa mới đánh vỡ chậu xương rồng.” Chung Vị Thời bĩu môi nhìn ra cửa sổ, chỗ đó bày mấy chậu xương rồng trụi lủi.
“Không thể nào, tôi vừa mang nó đến tiệm chăm sóc thú cưng để tắm rửa mà.”
Chung Vị Thời nheo mắt, sát khí bừng bừng nhìn về phía người đối diện.
Cố Lễ Châu vừa mới bóc xong tôm, bỏ vào bát cậu, “Nào, ăn nhiều chút, để tôi bóc cho.”
Cơm nước xong, vào chủ đề chính.
Cả đám bắt chước cảnh thi vòng loại trên TV, bắt đầu biểu diễn tài nghệ.
Người lên sân khấu đầu tiên là Đại Phi, cậu ta cầm chai bia rỗng tự giới thiệu: “Xin chào ban giám khảo, tôi tên là Tống Văn Phi, năm nay 20 tuổi, tôi sẽ mang đến cho mọi người bài hát Phong hoa tuyết nguyệt.”
Cậu ta vừa cất tiếng, Cường Tử đã giơ tay phải cho qua luôn.
Bài hát chấm dứt, mọi người đều vỗ tay.
“Đại Phi, trình của mày không thành vấn đề đâu.”
Nhân dân khu Tây Thành có sự tự tin rất thái quá, bình thường Đại Phi có vẻ ngại ngùng nhưng lần này cũng vô cùng khí thế: “Em cũng cảm thấy thế.”
Đến phiên Cường Tử hát, mọi người đều nhăn mặt gõ bát kêu ngừng.
Con hàng này đã bị khuyết tật âm nhạc lại còn cố tình hát nốt cao, khiến cho phòng 401 tầng trên muốn xách lồng bu xuống bắt gà.
Cường Tử: “Vậy hát bài khác nhé, em còn một bài khá sở trường nữa, Ly ca.”
“Đừng đừng đừng―” Vĩ ca bịt mồm Cường Tử tha cậu chàng về.
Cố Lễ Châu vỗ lưng Chung Vị Thời: “Bạn nhỏ, lên!”
Chung Vị Thời cầm chai bia, hắng giọng: “Xin chào các vị giám khảo, tôi tên là Chung Vị Thời, nam……”
Cố Lễ Châu bật cười, “Nhìn ra được.”
“Giời ạ anh đừng cười! Em căng thẳng lắm!” Chung Vị Thời lại hắng giọng cúi người chào, giới thiệu một lần nữa.
“Hôm nay tôi sẽ mang đến cho mọi người bài hát Light Years Away.”
“Xin mời bắt đầu biểu diễn.” Cố Lễ Châu khoanh tay.
Nhạc đệm vang lên, Chung Vị Thời liếm liếm môi, nhướn mày nhìn Cố Lễ Châu.
“Này! Cậu thí sinh kia!” Cường Tử chỉ vào Chung Vị Thời, “Không được quyến rũ giám khảo!”
Cả đám cười ngặt nghẽo.
Giọng hát của Chung Vị Thời mượt mà trong trẻo, rất có đặc điểm riêng, lúc hát nốt trầm thì hai mắt nhắm lại, hoàn toàn dung nhập vào bài hát.
Màn đêm buông xuống, gió nhẹ thoảng qua ban công, hơi cồn và gió lạnh cùng xuyên thấu qua ruột gan, rửa sạch đi những mỏi mệt khô nóng của ban ngày.
Tinh thần luôn căng thẳng của Cố Lễ Châu cũng dần dần thả lỏng theo tiếng nhạc.
Đến đoạn điệp khúc, Chung Vị Thời mở mắt, đôi mắt trong veo hồn nhiên như có ánh sáng, khiến mắt Cố Lễ Châu cũng sáng bừng lên.
“Em không ngờ mình điên cuồng vì anh đến mức núi lở biển gầm.”
“Không có anh, em không muốn trốn chạy.”
“Tâm trí em điên cuồng vì anh đến mức huyết mạch sục sôi.”
“Không có anh, chẳng có chuyện gì quan trọng nữa.”
………
Cậu cất tiếng hát khiến cho mọi người đều nín thở lắng nghe, hát đến mức bụi bay trong không khí đều lắng xuống, hát đến mức cả vầng nhật nguyệt và những vì sao cũng chưa chắc sánh bằng.
Tầm mắt Cố Lễ Châu chăm chú nhìn cậu, giống như đang theo đuổi một vì tinh tú chói sáng nhất trên bầu trời.
―――――
Light Years Away – G.E.M Đặng Tử Kỳ:
https://www.youtube.com/watch?v=MVHUysMe548
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!