Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 71: Khỏa thân trắng trợn, không biết xấu hổ
Sâu trong rừng hoa, có một hồ nước lấp lánh sáng như gương dưới ánh trăng.
Ánh trăng sáng tỏa xuống mặt hồ, mặt hồ phản xạ lại ánh trăng, sóng nước
mênh mông khắp chốn, bọt nước lăn tăn. Trên mặt hồ còn có làn hơi nước
nhàn nhạt bốc lên giống như muốn gột tẩy bụi trần khách qua đường. Ánh
trăng nhu hòa rớt xuống những bông mai rừng đang nở đỏ bừng lên
trong đêm, giống như bóng dáng của một người thiếu nữ, nhu hòa như nước.
Hoa Trứ Vũ bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc, nơi này hoàn toàn có thể so với
tiên cảnh. Nàng đưa mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này chính là
một khe núi che khuất với bên ngoài, rừng hoa tươi tốt, um tùm, rất
khó phát hiện ra hồ nước bên trong. Đúng là một nơi tắm rửa an toàn.
Nhưng Hoa Trứ Vũ vẫn cảm thấy lo lắng nên đứng dậy vác mấy tảng đá ở bên vách núi đặt vào trong rừng cây, lập thành trận Tam Dương đơn giản. Việc bày binh bố trận, nàng cũng coi như người trong nghề, Ngũ Hành âm dương
trận, Thất tinh trận, Bát quái trận, Cửu chuyển tinh tú trận, Thập diện
mai phục trận, Phi hoa trục nguyệt trận, Phong quyển tàn vân trận, Càn
khôn trận…… Nàng đều từng áp dụng qua, mấy năm chinh chiến trên sa
trường, dùng tới không ít. Nhưng đây đều là những trận pháp sống, do các binh sĩ không ngừng thay đổi vị trí mới đạt được hiệu quả cao nhất,
còn đá và cây là những vật chết không thể chuyển động, nên chỉ tạo được
trận Tam dương đơn giản này, chỉ đủ khiến người khác không phát
hiện được hồ nước này thôi.
Làm xong tất cả mọi việc, Hoa Trứ Vũ mới yên tâm cởi quần áo ra, vừa làm
vừa lắng tai nghe ngóng, nhưng ngoài tiếng chim ca hót thì không còn
thanh âm gì khác, cảnh núi rừng yên tĩnh âm u, khiến tâm trạng con người cũng trầm lắng xuống không ít.
Nàng duỗi chân ra thăm dò hồ nước, cảm thấy một chút ấm áp, núi rừng ban đêm lạnh lẽo vô cùng, lúc cởi quần áo ra nàng còn rùng mình vài cái, nhưng
không ngờ hồ nước này lại ấm áp như vậy, xem ra hồ này chính điểm kết
thúc của một dòng suối nước nóng. Nước nóng ngoài tác dụng khu hàn
giữ nhiệt còn giúp lưu thông mạch máu, giúp miệng vết thương mau liền,
trên người nàng cũng có mấy chỗ xanh tím, ngâm vào trong nước nóng, cũng giảm bớt không ít, không ngờ số nàng may mắn như vậy. Nghĩ đến gương
mặt đầy vết bầm tím, sưng vù trên mặt Cơ Phượng Ly, có thể đoán trên
người hắn cũng không ít, mà hắn lại không được may mắn như nàng, cho
hắn đau chết đi. Hoa Trứ Vũ xấu xa nghĩ. Chỉ cảm thấy những bực bội
trong lòng xả ra không ít.
Hoa Trứ Vũ tìm một chỗ thích hợp, ngâm mình tắm rửa một phen, lỗ chân lông
toàn thân nở ra, mấy vết bầm trên người cũng không thấy đau nữa, cả
người khoan khoái vô cùng.
Nàng nằm trên mặt hồ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trên cao, có vô số chấm sao nhỏ li ti giống như hàng ngàn ánh mắt dõi về phía nàng. Xa xa là khu
rừng xanh tươi mát, gần sát bên là một rừng hoa thơm mát, ngào ngạt, tất cả những thứ này dưới ánh trăng đều mang theo vẻ đẹp huyền ảo. Thỉnh
thoảng còn có tiếng trùng kêu, chim hót, rơi vào trong tai tựa như tiếng người phụ nữ đang nỉ non.
Lòng người vui vẻ nhìn gì cũng thấy thuận mắt
Tuy quá khứ trước đây đau đớn tới dường nào, con đường phía trước mờ mịt
biết bao nhiêu. Hoa Trứ Vũ chỉ biết đêm nay là đêm nàng tạm buông xuống
những gánh nặng trong lòng, quên đi mọi phiền não, cho dù ngày mai, nàng phải đối mặt với cảnh đao kiếm chết chóc, máu thịt đầy trời, thì cũng
hay để nàng tự do nốt đêm nay.
Ngâm mình trong làn nước nóng, cả thể xác và linh hồn Hoa Trứ Vũ đều được
buông lỏng, không biết khi nào, lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ nàng đã ngủ thật lâu, cũng có lẽ chỉ là trong nháy mắt, Hoa Trứ Vũ bị một tiếng vang nhỏ làm cho bừng tỉnh. Nàng vội vàng mở mắt ra, sự cảnh giác được
tôi luyện trên chiến trường khiến nàng căng thẳng quan sát khắp một
lượt.
Xung quanh không có người, lúc này nàng mới dám thở ra, đứng dậy, nhìn
trời đêm đã rất khuya, nàng phải nhanh chóng quay về hành cung. Hoa
Trứ Vũ xoay người, định bước lên trên bờ nhặt quần áo lên.
Nhưng khi nàng vừa quay người, liền sững sờ đứng yên một chỗ. Dưới một gốc hoa cổ thụ, có một người đang đứng.
Oan gia ngõ hẹp.
Nhưng cũng không nên hẹp tới mức đi tắm cũng có thể gặp được Cơ Phượng Ly
chứ, chẳng lẽ kiếp trước nàng làm truyện ác gì, nên ông trời mới trừng
phạt nàng như thế này.
Hoa Trứ Vũ thật muốn chỉ tay lên trời chửi bậy.
Tâm trạng đang tốt đẹp, đã bị cái tên khó ưa này phá hỏng rồi.
Phản ứng đầu tiên khi Hoa Trứ Vũ nhìn thấy Cơ Phượng Ly là muốn hét lên chói tai,
sau đó lập tức chui xuống nước. Nhưng tự nàng cũng cảm thấy không ổn, vì trong mắt hắn nàng không phải nữ nhân, chẳng lẽ còn sợ bị hắn nhìn thấy sao? Cho nên, Hoa Trứ Vũ kiềm chế tiếng hét trong lòng, từ từ chìm
người xuống nước.
Trong cái rủi còn có cái may, lúc vừa rồi nàng đứng dậy nước vẫn ngập tới
thắt lưng nàng. May hơn nữa là khi xuống nước, nàng vẫn mang tấm lụa nịt ngực trên người. Mà tấm lụa này, không chỉ mỏng mà còn có màu da. Cho
dù là ban ngày, cũng phải đứng rất gần mới phát hiện ra, huống hồ là ban đêm, hơi nước mịt mù.
“Thật trùng hợp, Tướng gia cũng tới tắm sao?” Nàng tươi cười hỏi.
Cơ Phượng Ly đứng nơi đó, có một nhánh hoa chìa ra khẽ cọ vào má hắn, hương hoa
mai nở rộ quanh quẩn trước mũi, dưới ánh mắt của hắn, Hoa Trứ Vũ cảm
thấy vô cùng mất tự nhiên.
Những vết bầm tím trên mặt vẫn chưa tan hết, u ám hệt như quỷ. Nhưng
bộ trường bào màu lam khoác trên người hắn, trên áo thêu đầy họa tiết
hình lá trúc, bay bay trong gió, toát lên vẻ phong lưu, tao nhã khó nói
nên lời, cộng thêm khí chất cao quý bẩm sinh, lại khiến hắn có vẻ giống
tiên nhân.
Mặt giống quỷ, quần áo giống tiên nhân, không chỉ quái dị mà là vô cùng kinh dị.
Cơ Phượng Ly về phía Hoa Trứ Vũ, sự kinh ngạc trong mắt chuyển dần thành chán ghét.
Mới vừa rồi, khi hắn bước ra khỏi tàng cây, nhìn thấy một cái bóng người,
giống như một bức lụa mỏng phủ dưới ánh trắng, tuy chỉ là một bóng
người, nhưng lại đầy vẻ hào hoa phong nhã, giống như tiên tử lạc bước
xuống hồng trần. Mái tóc dài đen nhánh đổ xuống tận hông, vòng eo mảnh
mai nắm chưa đầy tay, bả vai trắng nõn giống như được khắc từ bạch ngọc.
Nhưng hắn đã bị đả kích ngay sau đó.
Thì ra dưới vóc dáng tiên tử kia, là một gương mặt yêu nghiệt.
Bộ ngực kia, thật sự quá bằng phẳng! Nhưng vòng eo của hắn thật sự rất mảnh
mai, có thể đây là biến chứng sau khi tịnh thân, không chỉ có giọng
nói ẻo lả giống như phụ nữ, mà cả cơ thể cũng biến đổi vài phần.
Bảo sao người ta lại nói thái giám là loại người bất nam bất nữ, xem như hôm nay hắn đã được mở rộng tầm mắt.
Mà tên bất nam bất nữ này khi bị mình nhìn thấy còn tỏ vẻ sợ hãi, chìm sâu vào trong nước, da mặt cũng thật là dày. Chẳng lẽ hắn định câu dẫn mình sao, hay hắn đúng là người đoạn tụ? Nghĩ đi nghĩ lại, càng cảm thấy
phương án thứ hai vô cùng hợp lý, nếu không, dựa vào tài hoa của hắn,
sao lại phải vào cung làm thái giám. Cơ Phượng Ly càng nghĩ, sự chán
ghét trong mắt càng sâu.
Nhưng gương mặt hắn vẫn tràn đầy vẻ tươi cười, nói: “Thì ra là Bảo công công, thật là khéo gặp! Bảo công công cũng biết ở đây có suối nước nóng sao,
không biết Bảo công công đã tắm xong chưa?”
Hoa Trứ Vũ nhếch môi cười nói: “Đã tắm xong rồi.”
Nàng vừa cảnh giác nhìn Cơ Phượng Ly, vừa đưa mắt quan sát xung quanh. Vừa
rồi không nhớ đã để quần áo ở chỗ nào, nàng chỉ nhớ là để dưới một gốc
cây, nhưng là gốc cây nào mới được chứ? Bây giờ nàng chỉ muốn mặc
quần áo vào, sau đó bỏ của chạy lấy người, nhưng nàng không thể khỏa
thân chạy lung tung tìm quần áo, lại còn dưới ánh mắt của một người đàn
ông khác, mà người đó còn là kẻ thù của nàng.
Ban ngày nàng vừa đánh hắn một trận. Còn lúc này, xung quanh không
có người, liệu hắn có ra tay hạ độc thủ với nàng không! Người khác không biết, nhưng nàng lại rất rõ, võ công của Cơ Phượng Ly sâu không
lường được, nàng cũng không biết bản thân mình có thể đối phó được với
hắn hay không!
Cơ Phượng Ly thấy Hoa Trứ Vũ chìm trong nước không nhúc nhích, hai mắt cẩn thận
quan sát hắn, nói tắm xong rồi mà vẫn không chịu rời đi. Hắn nheo mắt
lại, trên môi thoáng hiện lên nụ cười lạnh lùng.
Hắn từ từ đến bên hồ, chậm rãi tháo đai ngọc trên hông,
sau đó là bộ quần áo tơ lụa màu lam, rồi đến chiếc khố tơ tằm màu
bạc. Động tác thoát y vô cùng chậm rãi, nhưng cũng đầy gợi cảm!
Hoa Trứ Vũ trợn tròn mắt! Không ngờ, Cơ Phượng Ly lại thoát y trước mặt
nàng, còn thoải mái, tự tại như vậy. Tuy thân phận của nàng bây
giờ không phải nữ nhân,nhưng vẫn là một con người mà? Hắn thật không
biết xấu hổ!
Hoa Trứ Vũ cúi đầu, chìm sâu vào trong hồ, dưới đáy hồ chỉ là màu đen
tuyền, thứ gì cũng không nhìn rõ. Khả năng bơi lội của nàng không tốt,
chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào nội lực, nín hơi lặn trong nước một thời
gian. Sau đó từ từ tiến về phía bờ hồ, ngóc đầu chui ra khỏi hồ nước
phát ra một tiếng “Xôn xao”
Có thể do đầu bị ngấm nước, lặn một lúc lâu, lại cách bờ càng lúc càng xa. Không những thế còn chạm phải một bức tường thịt.
Bức tường thịt này đẹp không nói nên lời, những đường cong trắng nõn đầy
lưu loát. Chiếc cổ kia, phần xương quai xanh thập phần gợi cảm, lồng
ngực không có lấy một vết sẹo lồi lõm, vô cùng rắn chắc. Vòng eo thắt
lại, cánh tay thon dài mà tao nhã, tất cả mọi thứ đều vô cùng cân xứng
như một kiệt tác hoàn mỹ nhất của thiên nhiên, giống như đóa quỳnh hoa
nở rộ trong đêm tối, đẹp mà thần bí.
Nàng đã bơi tới trước mặt Cơ Phượng Ly. Ông trời ơi, mau cho sét xuống đánh chết nàng đi!
“Sao vậy, Bảo công công coi trọng bản tướng? Không kìm được phải bơi đến đây sao? Tuy bản tướng không phải người đoạn tụ chi phích, nhưng…..” Giọng
nói trong trẻo mà lạnh lung, tao nhã vang lên phía trên đỉnh đầu. “Bảo
công công không chỉ xinh đẹp, mà lại có lòng mê hoặc bản tướng, nếu bản
tướng cự tuyệt có phải rất ngốc hay không, xem ra, bản tướng không nhận
không được.” Không chỉ mê hoặc Thái Tử mà còn muốn mê hoặc Tả tướng hắn, thái giám này quả thật không đơn giản! Không ngờ, lời đồn hắn bịa đặt
trước đây lại đúng là sự thật!
Hoa Trứ Vũ nheo mắt, nhìn về phía người đứng trước.
Mái tóc dài đen nhánh phủ trên người, đúng là – thập phần phong hoa
tuyệt đại, Hoa Trứ Vũ hận vô cùng, sao lúc trước không giật hết tóc cho hắn làm tên hói đầu luôn? Nhìn nụ cười khiêu khích trên môi hắn, còn có đôi mắt đầy châm chọc, chán ghét.
Những câu nói này, khiến Hoa Trứ Vũ hận tới nghiến răng, nàng nổi lên mặt
nước, lộ ra mỗi cái đầu, lạnh lùng mở miệng, nói: “Đúng là không thể ngờ tới, đường đường là một tướng gia, lại buông ra những lời cợt nhả như
mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ!”
“Người không phong lưu phí phạm cả đời trai trẻ!” Hắn cười nói, cười như trăm hoa đua nở, rực rỡ vô cùng.
“Hạ lưu!” Hoa Trứ Vũ hừ lạnh. Cho dù nàng chỉ là một tiểu thái giám, cũng không đến lượt hắn nói ra những lời như vậy!
“Nhân kiến [tiện] nhân ái**!” Người kia nheo mắt lại, không buông nhìn về phía nàng.
**Câu này giống với câu trai không hư thì gái không yêu ở Việt Nam mình ý
Hoa Trứ Vũ há hốc miệng, nàng thật không ngờ, ban ngày, Cơ Phượng Ly luôn
tỏ vẻ đạo mạo, vậy mà lúc này, đã trở thành loại người không biết xấu
hổ, bản chất thật sự của hắn đúng là một tên tiểu nhân ti tiện.
Lúc này nàng không thể ra tay đánh hắn, chỉ có thể áp chế lửa giận trong
lòng, tìm cách bơi vào bờ, tìm ra quần áo rồi nhanh chóng rờ khỏi đây.
Cơ Phượng Ly không nghĩ tới Hoa Trứ Vũ bỏ đi, làm sao hắn có thể tha cho nàng dễ
như vậy! Hắn nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia sáng u ám, lãnh
khốc.
“Bảo công công, sao đi vội như vậy, chẳng lẽ, ngươi không thích bản tướng
sao?” Vừa nói xong, hắn liền hít một hơi thật dài, nhấn chìm cơ thể vào
trong hồ nước, lặng lẽ tiến sát vào người Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ sắp bơi tới bờ, đột nhiên cảm giác có một mạch nước ngầm cuồn
cuộn phía dưới, ngay sau đó, cổ chân bị người kéo lại, rồi có một sức
ép lớn phóng tới, không ngừng lôi nàng xuống dưới nước. Hai chân không
đủ sức quạt nước, trong lòng hoảng loạn vô cùng. Trong chớp mắt đã uống
liền mấy ngụm nước, cảm giác này thật sự quá khó chịu. Trong lòng nàng
cũng rõ, sáng nay Cơ Phượng Ly bị nàng đối xử tàn tệ như vậy, sẽ không
dễ dàng tha cho nàng, hắn sẽ không chỉnh chết nàng chứ!
Nếu nàng chết ở chỗ này, cho dù Hoàng Phủ Vô Song biết được, cũng không có cách báo thù cho nàng, vì nàng chỉ là một tiểu thái giám, sẽ không có
ai ra mặt cho nàng.
Nhưng Hoa Trứ Vũ đâu thể chết một cách dễ dàng như vậy, nàng nhắm nghiền mắt
lại, trầm mình xuống hồ, giả vờ như đang hôn mê. Còn cánh tay phải dùng
sức, xuôi theo dòng nước, rồi đột ngột phóng về phía cổ chân bị kìm hãm.
Lực trên cổ chân đột ngột buông lỏng, Hoa Trứ Vũ nhân cơ hội đó cuống quít
nhảy khỏi mặt nước. Thở cũng không kịp thở, đã vội vàng chạy lên bờ.
Lúc này, nàng cũng không còn sức đi tìm quần áo của mình nữa, chỉ vội vàng
túm lấy bộ quần áo màu lam của Cơ Phượng Ly treo trên cây, kéo xuống mặc vào người người. Chưa kịp che khuất cả người, trên mặt hồ đã phát ra
một tiếng “Xôn xao” rất nhỏ, Cơ Phượng Ly thò đầu ra khỏi mặt nước, hắn
vuốt đi những bọt nước bám trên mặt, khi nhìn thấy Hoa Trứ Vũ mặc
quần áo của mình, trong đôi mắt sâu thẳm lập lòe hàn quang.
Vừa rồi thật sự quá mạo hiểm, tuy rằng nàng không biết Cơ Phượng Ly có định giết nàng thật không, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi vô
cùng.
Nàng quay đầu lại dịu dàng cười với hắn, rồi đem cả hoàn khố của Cơ Phượng
Ly ôm vào trong lòng, cười hì hì nói: “Tướng gia, ngài từ từ tắm rửa đi, nô tài đi trước một bước, bộ quần áo này mượn tạm của ngài! Còn nữa,
tướng gia à, nô tài không bị đoạn tụ. cho dù có bị đoạn tụ đi chăng nữa, cũng không hề để ý tới ngài đâu. Dáng người của ngài vẫn chưa đủ uy
mãnh! ” Nói xong, liền chạy vào giữa rừng hoa, chạy thêm được vài
bước, thì phát hiện ra bộ trang phục thái giám của mình, nàng cười cười, tiện tay nhặt lên luôn. Trong đầu thầm nghĩ “Cơ Phượng Ly à, Cơ Phượng
Ly, có bản lĩnh, thì đuổi theo bản cô nương đi.”
Đêm đã rất khuya, nàng thi triển khinh công chạy thẳng một mạch, đến khi
xác định Cơ Phượng Ly không hề đuổi theo, mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Đúng là Cơ Phượng Ly không dám khỏa thân đuổi theo nàng.
Vừa bình ổn hơi thở, dựa người vào gốc cây, liền nghe thấy có tiếng hai
người truyền tới từ bụi hoa bên tay trái, một người trong đó nói: “Chúng ta đã ở đây hơn một canh giờ rồi, sao không tìm ra được hồ nước tướng
gia tắm rửa, càng tìm càng không thấy? Không phải chúng ta bị lạc đường
chứ?!”
“Hài, chẳng biết nữa, nhưng nơi này kỳ lạ thật đấy! Rõ ràng cái hồ kia ở ngay trong rừng hoa này mà, sao tìm mãi mà không ra, hay là hồ bị chuyển đi
nơi khác rồi?” Một giọng nói khác vang lên.
Xem ra bọn họ là thị vệ của Cơ Phượng Ly, đứng ngoài đợi Cơ Phượng Ly đã
lâu, nên vào trong đi tìm, không ngờ lại lạc vào trận pháp của nàng, ra
không được mà vào cũng không không xong. Tốt, rất tốt, bây giờ đến cả
người tới đưa quần áo cho Cơ Phượng Ly cũng không có!
Nhưng không ngờ, Cơ Phượng Ly cũng có vài phần bản lĩnh, có thể phá được thế
trận của nàng. Người này đúng là không đơn giản, nàng phải cẩn thận đề
phòng hắn hơn nữa!
Hoa Trứ Vũ cẩn thận thoát khỏi rừng hoa, đi thẳng một đường xuống núi. Khi
đứng trên một vách đá cao dựng đứng, nàng dõi mắt nhìn về phía xa,
chỉ thấy dưới ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, cả khu rừng núi xanh
thẳm, um tùm kéo dài, mà “Hành cung Thanh Giang” giống như một viên ngọc được khảm vào giữa sườn núi, giống như do tự nhiên tạo thành, vô
cùng độc đáo.
“Hành cung Thanh Giang” này, không chỉ có cảnh sắc tuyệt đẹp mà còn là một
địa điểm dễ thủ khó công. Người của Hoàng gia, không chỉ biết mỗi việc
hưởng thụ, mà công tác an toàn cũng làm rất khá.
Hoa Trứ Vũ cầm lấy quần áo, nấp vào một bụi cây rậm rạp cởi quần áo của
Cơ Phượng Ly ra, mặc bộ thái giám của mình vào, sau đó liền quăng chúng
xuống dưới vách núi đen vạn trượng. Bộ quần áo đẹp như vậy, ném đi, cũng thấy có phần đáng tiếc.
Trở lại phòng ở của mình trong “Thanh Uyển”, Hoa Trứ Vũ liền vùi sâu vào
giường ngủ, giấc ngủ vừa ngon vừa thoải mái, cứ như thế say sưa tới tận
bình minh.
Sau khi tỉnh dậy, Hoa Trứ Vũ liền tới phòng hầu hạ Hoàng Phủ Vô Song, việc
nàng đánh Cơ Phượng Ly hôm qua, làm Hoàng Phủ Vô Song vui vẻ ra mặt,
nói: “Nguyên Bảo, lát nữa, cầm thuốc trị thương theo, chúng ta tới thăm
Cơ tướng một chút!”
Hoa Trứ Vũ vội vàng đáp: “Vâng! Điện hạ!” Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, không biết Cơ Phượng Ly đã trở về hay chưa!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!