Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 98: Sát phá lang, đoạn tuyệt
Những tướng sĩ đuổi theo phía sau không thẹn là tinh binh, gắt gao đuổi theo Hoa Trứ Vũ, đội thiết kỵ này giống như một cơn lốc cuốn qua, thế nhưng nàng vẫn có thể mạnh mẽ mở đường máu xông ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, có tiếng đàn đột ngột vang lên trong Bắc quân.
Tiếng đàn ngân dài, mang theo sự tang thương, đau khổ. Rồi giai điệu biến chuyển, đột nhiên trở nên mãnh liệt, giống như đi vào một giấc mộng hào hùng.
Khúc nhạc này đã quá quen thuộc với Hoa Trứ Vũ – Sát phá lang.
Sát phá lang!
Đây là khúc nhạc nàng sáng tác dành riêng cho Cô nhi quân, một khúc nhạc đầy hàm xúc.
Chỉ có nàng và những Cô nhi quân từng trải qua đau khổ và sinh tử mới có thể hiểu được.
Khúc nhạc này, ngoài nàng ra thì chỉ có Đan Hoằng biết đàn.
Đan Hoằng? Chẳng lẽ Đan Hoằng đã rời khỏi hoàng cung Nam Triều?
Trái tim Hoa Trứ Vũ như thắt lại, nàng ghìm ngựa, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy đội quân của Tiêu Dận tách ra thành một đường, có một cỗ xe đuổi hoa lệ đang chậm rãi chạy tới. Phía trước xe đuổi phủ tầng tầng lớp lớp sa mỏng màu đỏ thẫm. Dưới ánh hoàng hôn, màu đỏ kia đầy diễm lệ, giống hệt như màu đỏ Đan Hoằng hay mặc khi ra chiến trường. Mà tiếng đàn kia cũng truyền ra từ trong xe.
Cánh tay Hoa Trứ Vũ khẽ run rẩy, đôi mắt trong suốt nheo lại, quả nhiên, thấp thoáng trong xe có một bóng người búi tóc cao. Đúng là Đan Hoằng sao? Cuộc đời này, ngoài Cẩm Sắc ra, người nàng cảm thấy có lỗi nhất chính là Đan Hoằng. Đan Hoằng đã vì nàng mà làm nhiều rất nhiều chuyện. Nếu đó đúng là Đan Hoằng, nàng phải cứu Đan Hoằng ra ngoài bằng mọi giá.
Đường Ngọc và Nam Cung Tuyệt thấy Hoa Trứ Vũ đột nhiên dừng ngựa lại cũng vội vàng đứng lại theo. Tướng gia đã có lệnh phải hộ tống người này về thành an toàn, không được để hắn trở về Bắc quân. Mới vừa rồi, bọn họ còn cảm thấy kinh ngạc, chưa cần bọn họ ra tay hắn đã tự mở đường máu quay về. Nhưng giờ hắn lại đột ngột dừng lại, càng khiến hai người tăng cường cảnh giác.
“Mau về đi, để muộn thêm lát nữa không về nổi đâu!” Đường Ngọc lạnh lùng nói, không thể mở cửa thành ra quá lâu.
Nam Cung Tuyệt cũng quay đầu ngựa lại, ngân thương trong tay chỉ vào trước ngực Hoa Trứ Vũ, “Ngươi đừng vọng tưởng nữa, chúng ta sẽ không cho ngươi quay về Bắc Triều, còn không mau quay về, bản giáo úy sẽ không khách khí nữa.”
Nghe thấy những lời này, Hoa Trứ Vũ vẫn hoàn toàn bất động.
Binh sĩ xếp hàng ngăn nắp phía sau xe đuổi.
Làn điệu Sát phá lang không ngừng vang lên trên chiến trường, Hoa Trứ Vũ chăm chú lắng nghe, bỗng nhiên, nàng cảm thấy có chỗ không thích hợp. Tuy cầm kỹ của người này rất cao nhưng tuyệt đối không phải là Đan Hoằng, tuy thể hiện được sự tang thương nhưng vẫn còn rất kém. Cô nhi quân trải qua biết bao nhiêu khó khăn, gian khổ, chỉ có những người từng ở chung với họ như Đan Hoằng mới có thể cảm nhận được hết.
Người này không phải là Đan Hoằng!
Nhưng đây là ai, ngoài nàng và Đan Hoằng, còn ai biết đàn khúc nhạc này nữa?
Một khúc kết thúc, có một cánh tay trắng nõn kéo màn sa màu đỏ lên, gương mặt cô gái trong xe vừa hiện ra thì trái tim Hoa Trứ Vũ cũng trở nên nguội lạnh.
Người ngồi trong xe rất đẹp, bộ quần áo gấm màu đỏ tôn lên vòng eo thanh mảnh, thướt tha. Búi tóc vấn cao, mi thanh mục tú, một đôi mắt thu thủy dậy sóng mênh mang.
Nàng ta không phải Đan Hoằng, nhưng cũng là người vạn lần Hoa Trứ Vũ không thể ngờ tới – Ôn Uyển.
Ôn Uyển! Hoa Trứ Vũ còn nhớ sự thê lương, phẫn hận của nàng ta khi bị Tiêu Dận bắt rời khỏi Nam Triều. Mà vẻ mặt của nàng ta hiện giờ so với trước đây thật đúng là hai người hoàn toàn khác biệt.
Nàng ta thản nhiên mỉm cười, ánh mắt thanh cao đầy lạnh lùng nhìn lướt qua gương mặt Hoa Trứ Vũ, rồi thuận thế nhìn bóng dáng Cơ Phượng Ly đứng trên tường thành phía xa. Trên trường thành, Cơ Phượng Ly vẫn đứng yên như cũ, tà áo trắng phiêu dật trong gió giống như một áng mây trắng tự do tự tại.
Trong mắt Ôn Uyển thoáng hiện lên nét bi thường, nàng ta nâng váy bước xuống xe đi tới trước ngựa Tiêu Dận. Tiêu Dận khẽ nhíu mày, nhưng trên môi đã khẽ nở nụ cười, hắn đưa tay ôm ngang eo Ôn Uyển, kéo nàng ta ngồi lên ngựa.
Hai người cưỡi chung một con ngựa, kẻ trước người sau, đúng là cảnh tượng thân mật khó nói nên lời.
Sắc mặt Hoa Trứ Vũ tái nhợt.
Những lời Tiêu Dận từng nói với nàng, nàng vẫn nhớ rõ như chỉ mới ngày hôm qua
Hắn từng nói.
Hắn từng nói, nếu làm như vậy khiến ngươi không hận ta nữa, ta nguyện ý tới Niệm nô kiều.
Hắn từng nói, nhận một đòn của người Gấu, ta mới biết cảm giác trúng Đảo câu tiễn đau tới cỡ nào.
Hắn từng nói, nha đầu, tình hình Nam Triều bây giờ đang rất nguy hiểm. Sao ta có thể yên tâm rời khỏi đây, còn nữ nhân này cũng coi như một lợi thế, chỉ cần nàng còn trong tay ta, nhất định những người kia sẽ không làm khó người.
Hắn còn nói, nha đầu, cả đời đại ca sợ rằng không bao giờ có Thái Tử phi, ngay cả thị thiếp đại ca cũng không muốn có.
Nhưng, chỉ mới có vài ngày ngắn ngủi mà tất cả đã thay đổi.
Bắc quân đã đủ thời gian bao vây đường trở về thành Túc châu. Tiêu Dận chưa hạ lệnh, binh sĩ hai bên cũng không động thủ.
Ôn Uyển ngồi trên Đại Hắc Mã lẳng lặng nhìn Hoa Trứ Vũ, nét mặt không hiện rõ vui buồn nhưng trong mắt khẽ hiện lên một tia sắc bén. Nàng ta cúi người nói gì đó bên tai Tiêu Dận, Tiêu Dận liền nheo mắt nhìn Hoa Trứ Vũ. Đôi mắt hắn, càng lúc càng âm trầm.
Ôn Uyển nói xong, hắn liền bế nàng ta trở về xe đuổi. Hắn đưa tay lấy đại cung bên ngựa xuống, lại rút ra mấy mũi tên Lang Nha lắp vào cánh cung.
Hắn giương cung lớn, kéo thẳng một đường.
Giữa chiến trường hàng vạn quân sĩ mà Hoa Trứ Vũ có thể nghe rõ tiếng kéo dây cung, trái tim của nàng lúc này cũng giống hệt cánh cung kia, vô cùng căng thẳng.
Hoa Trứ Vũ cảm thấy tê cứng, nàng không dám tin Tiêu Dận đang nhắm bắn về phía nàng. Nàng không nói được gì, chỉ biết im lặng nhìn về phía hắn.
Nàng thản nhiên cười, một nụ cười trong suốt như sương sớm.
“Đừng, Hoàng Thượng!” Có hai người phóng lên phía trước Tiêu Dận, đúng là Hồi Tuyết và Lưu Phong. Nhưng họ đến muộn rồi, mũi tên đã xé gió lao vút ra ngoài.
Mấy mũi tên của Tiêu Dận, một bắn về phía Đường Ngọc, một bắn về phía Nam Cung Tuyệt, một mũi còn lại bắn về phía Hoa Trứ Vũ, ngoài ra còn có hai binh sĩ đứng gần Hoa Trứ Vũ nhất.
Tốc độ mũi tên bắn ra quá nhanh, hai binh sĩ trúng tên lập tức ngã xuống. Tốc độ kia khiến người ta không kịp trốn tránh. Hoa Trứ Vũ giơ ngân thương trong tay lên, âm thầm vận nội lực nghênh đón. Lực mũi không quá lớn, chỉ là ngân thương làm từ gỗ, nếu không phải Hoa Trứ Vũ sử dụng nội lực, e rằng mũi tên đã sớm xuyên qua ngân thương cắm vào người Hoa Trứ Vũ. Dù vậy, mũi tên kia cũng đủ khiến cánh tay Hoa Trứ Vũ đau đớn, trong miệng dâng lên cảm giác tanh ngọt, phun một búng máu ra ngoài.
Nhìn tia máu bay đầy trời, Hoa Trứ Vũ chỉ có cảm giác bi thương vô hạn.
Nàng cảm thấy, hạnh phúc ở ngay gần trước mắt, nhưng lại giống như cách xa cả thiên sơn vạn thủy, vĩnh viễn cũng không thể chạm đến.
Nàng từng nghĩ mình có thể khôi phục thân phận nữ nhi, gả cho một nam nhân tốt. Nhưng, một ly độc rượu đã biến giấc mộng của nàng trở thành ác mộng.
Khi nàng nghĩ bản thân đã tìm được người có thể che chở cho mình, thì một mũi tên Lang Nha đã bắn vỡ giấc mộng của nàng tan thành bọt nước.
Vì sao, hai chữ hạnh phúc lại ở xa nàng đến vậy.
Hải Đông Thanh rời khỏi đầu vai Tiêu Dận, tung cánh bay về phía HoaTrứ Vũ bên này bay lại đây. Con ngựa dưới thân không biết do bị mũi tên của Tiêu Dận, hay là bị Hải Đông Thanh làm cho sợ hãi, chỉ thấy nó nâng cao chân trước hí lên một tiếng dài rồi khuỵu xuống, đẩy Hoa Trứ Vũ ngã xuống đất.
Trong khoảnh khắc Hoa Trứ Vũ ngã quỵ xuống, nàng nhìn thấy Tiêu Dận đang giục ngựa chạy về phía mình. Nàng vội vàng sử dụng Thiên Cân Trụy đáp xuống đất an toàn. Ngân thương trong tay giương cao nghênh đón Tiêu Dận. Để Bắc Đế tự mình ra tay, nàng cũng thật có diễm phúc!
Hai mũi thương giao nhau, dưới áp lực cường đại, Hoa Trứ Vũ bị ép trượt ra xa mới bảo trụ được thân hình.
Tuy nàng chưa từng chính thức giao thủ với Tiêu Dận, nhưng trong đại hội đoạt tuyết liên nàng đã từng thấy hắn giao thủ với Đấu Thiên Ki, cũng coi như biết được mức độ mạnh yếu. Nhưng hôm nay giao thủ trực tiếp, nàng bỗng nhiên phát hiện võ công và nội lực của Tiêu Dận dường như tăng vọt lên rất nhiều. Nếu là mấy tháng trước, nội lực của hắn chỉ tương đương với nàng, còn bây giờ, nàng đã không phải là đối thủ của hắn.
Đường Ngọc và Nam Cung Tuyệt tránh được mũi tên của Tiêu Dận thì lại bị đại tướng của hắn cuốn lấy.
Một mũi tên của Tiêu Dận đã làm cho Hoa Trứ Vũ bị nội thương, ngân thương trong tay cũng không phải thần binh lợi khí, sao có thể địch lại nổi một người có công lực cao như hắn.
Một chiêu.
Hai chiêu.
Ba chiêu.
Sau mười tám chiêu sau, mũi thương của Tiêu Dận đã đâm trúng vào vai nàng.
Hoa Trứ Vũ ngã xuống đất, trước mặt sau lưng, khắp nơi đầu là tiếng ngựa hí và tiếng chém giết.
Tiếng gió gào thét, ai oán như quỷ khóc.
Bóng đêm buông xuống, đèn đuốc giữa hai quân sáng rực lên. Ánh sáng phản chiếu từ khôi giáo, từ binh khí hắt vào trong mắt Hoa Trứ Vũ, hiện rõ vẻ mặt khuynh thành trong trẻo mà lạnh lùng.
Ánh mắt Tiêu Dận hơi nheo lại, yên lặng nhìn Hoa Trứ Vũ, khóe môi khẽ mím lại thành một đường thẳng tắp.
Đúng lúc này, cửa thành Túc châu mở rộng, vô số thiết kỵ, trọng giáp chạy ra khỏi cửa thành.
Người dẫn đầu chính là Đại tướng quân Vương Dục, còn bên cạnh hắn chính là Tả tướng Cơ Phượng Ly. Một quan văn kiêm giám qua bỗng nhiên giục ngựa chạy ra khiến không ít binh sĩ Bắc Triều cảm thấy kinh ngạc.
Tiêu Dận cả kinh, hắn vẫy tay một cái, có vô số đao thương kiếm hướng về phía cổ Hoa Trứ Vũ, rồi sau đó có người đi tới trói chặt nàng lại.
Đường Ngọc và Nam Cung Tuyệt vội vàng xông tới, trong ống tay áo Đường Ngọc bắn ra vô số mũi nhọn, những binh sĩ đứng quanh Hoa Trứ Vũ đồng loạt ngã xuống.
Tiêu Dận đột nhiên quay lại ôm Hoa Trứ Vũ lên ngựa, phóng thẳng một đường trở về Bắc quân.
Nam Triều và Bắc Triều đại chiến một hồi ngay ngoài thành Túc châu. Nhưng trận chiến này không còn quan hệ tới Hoa Trứ Vũ, vì nàng đã bị bắt làm tù binh.
Nàng không ngờ kết quả hôm nay lại là như vậy, thế này chỉ khiến Cơ Phượng Ly càng thêm khẳng định nàng là thám tử Bắc Triều. Nàng cười khổ, nhưng nàng nhất định phải tới Bắc Triều, nàng phải điều tra rõ chuyện của Tiêu Dận.
Trận chiến kéo dài đến nửa đêm, Bắc Triều không chiếm được thành Túc châu mà còn bị Nam Triều đẩy lui năm mươi dặm, lui hướng về thành Dương Quan.
Chạy đến Dương Quan, đã muốn chuyện của hai ngày sao.
Dương Quan là một thành thuộc Nam Triều, mới bị Bắc Triều công phá mấy ngày trước. Dân chúng trong thành đã sớm chạy nạn, ngoài binh sĩ Bắc Triều ra thì không còn ai khác.
Hoa Trứ Vũ ngồi trong một chiếc xe ngựa đơn sơ, bị quân sĩ áp giải đến nơi ở của Tiêu Dận.
Hoa Trứ Vũ bị nhốt vào địa lao trong phủ. Mùi ẩm ướt và sự u ám trong địa lao khiến nàng hít thở không thông. Sự đau đớn trên vai càng khiến nàng không ngừng nhíu mi.
Nàng ngồi dưới đất, trong đầu không ngừng hiện lên những hành động của Tiêu Dận trên chiến trường. Nàng muốn tìm ra thứ gì đó. Nhưng đến cuối cùng, nàng vẫn phải thừa nhận, ngoài việc Tiêu Dận đã quên mất nàng, thì tính cách của hắn cũng không khác với trước đây là mấy.
Hắn không giống như người bị người khác khống chế, hắn vẫn đầy mạnh mẽ, đầy khí phách như thế.
Vậy đã có chuyện gì xảy ra?
Hoa Trứ Vũ vận nội lực bứt đứt dây thừng, chậm rãi đi đến cửa lao. Tuy địa lao vững chắc, nhưng thủ vệ canh giữ bên ngoài không quá nghiêm ngặt, hiển nhiên, Dương Quan đã trở thành nơi phòng thủ trọng yếu của Bắc Triều, Tiêu Dận cũng không nghĩ sẽ có người mạo hiểm tới nơi này cứu nàng!
Hoa Trứ Vũ đứng trước cửa lao, nàng đang đợi!
Nàng biết sẽ có người tới tìm nàng!
Quả nhiên, có tiếng bước chân khẽ vang lên trong bóng tối, đi từng bước một về phía này.
Trước cửa lao xuất hiện một người cầm đèn lồng, chính là thân vệ bên người Tiêu Dận – Hồi Tuyết.
Lúc ở trên chiến trường, Hồi Tuyết đã ra tay ngăn cản Tiêu Dận. Hoa Trứ Vũ biết, nhất định cô ấy sẽ tới đây tìm nàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!