Độc Dược Mê Dục - Chương 32: Người đã từng yêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Độc Dược Mê Dục


Chương 32: Người đã từng yêu


“ Y Tuyết làm sao
vậy?” Hạnh Thôn ngồi ở phía trước sân khấu xem xong hai tiết mục, liền
thấy Y Tuyết vừa mới được Bất Nhị đưa đi về từ phía sau sân khấu, thần
thái có vẻ như đang hồn bay phách lạc ngồi ở băng ghế phía bên kia, vì
thế liền túm tụm với Thiết Nguyên xem náo nhiệt.

”Khiếp! Cô ta
vừa vào liền làm ngã cái giá đạo cụ, bản thân cô ta thì không bị thương, mà cái giá ngã xuống lại làm chân của chị Lục Xuyên bị thương, chảy rất nhiều máu, bị Bất Nhị ôm đến phòng y tế rồi.” Thiết Nguyên tức giận
nhìn Y Tuyết ngồi ngơ ngác ở bên kia. Tuy ba năm không liên lạc, nhưng
trước đây khi còn học cấp hai, chị Lục Xuyên là bạn gái của đội trưởng,
những người khác trong hội tennis thì luôn bận bịu với khóa học huấn
luyện bổ túc của mình, chỉ có chị ấy là thoải mái nhất về mặt thời gian. Cho nên cho dù sau này đều đồn đại rằng chị Lục Xuyên làm ra việc kia
nhưng Thiết Nguyên hoàn toàn không tin, bởi vì với thành tích học tập vô cùng tốt, và việc yêu thích đọc sách của chị thì nhất định sẽ không thể làm ra việc này, sau này quả nhiên sự thật đã được chứng minh là những
người đó vu oan cho chị ấy, Thiết Nguyên cực kì tôn trọng đàn chị này.

”Bị thương?! Nghiêm trọng không?” Hạnh Thôn có chút lớn tiếng, nhìn chằm
chằm Thiết Nguyên hỏi. Biến hóa như vậy làm cho cậu ngồi ở bên cạnh có
chút hơi bất ngờ, Thực Điền nhíu mày nhìn sắc mặt càng tối, Nhân Vương
vân vê lọn tóc bạch kim nở nụ cười nghiền ngẫm.

”Em còn chưa nhìn rõ thì chị Lục Xuyên đã bị ôm đi, trên mặt đất chảy rất nhiều máu, nên
chắc là miệng vết thương rất sâu…” Thiết Nguyên vò vò mái tóc hỗn độn, “Em nhìn trên mặt đất trước đó rất nhiều máu, có lẽ là đưa vào bệnh
viện rồi.”

”Cái này là cậu không đúng rồi, mà nhận thức của chị
Hổ Phách như thế nào, có khi nào giống như đã chết không?” Nhân Vương
không có ý tốt nói, ánh mắt hồ ly quét trên người Hạnh Thôn.

Nếu
như nói tới bạn tốt khác giới ở trung học Lập Hải này của Lục Xuyên Hổ
Phách thì chắc chắn Nhân Vương Nhã Trì sẽ là người xếp thứ nhất, tuy
rằng tình bạn của hai người cho đến bây giờ không bị người ngoài biết,
nhưng mà đến cả người trong nhà của hai người cũng đều không cho biết họ là bạn tốt. Tình bạn bày ngay cả bạn trai của Lục Xuyên là Hạnh Thôn
lúc đó cũng không biết. Cho nên sau này khi mà Hạnh Thôn chia tay Lục
Xuyên thì anh thường cảm thấy thái độ của Nhân Vương đối với mình dường
như có chút kỳ lạ, nhưng lại không biết lý do.

Nhân Vương đối với Hạnh Thôn thật sự là giận cá chém thớt, cô không học chung trường cao
đẳng với Lục Xuyên mà còn chuyển nhà đi, sau đó còn cắt đứt liên lạc với bạn bè. Nửa năm cuối của học kỳ một đột nhiên chuyện này bị làm ầm ĩ
lên, ảnh hưởng quá lớn đến Lục Xuyên, những người khởi xướng đều bị
trừng trị rất thảm ở dưới tay Nhân Vương, dù sao trong trường có nhiều
nữ sinh yêu thích cậu như vậy, lúc nói chuyện với cậu đã vô tình lộ ra
một chút rằng chính mình đã tạo ra loại tin đồn thất thiệt này, tự nhiên sẽ có người thay cậu giáo huấn họ. Nhân Vương Nhã Trì cũng không phải
người hiền lành gì, đối với sự bá đạo của mình ở trường thì trong lòng
cậu không cảm thấy chút áy náy nào.

Hạnh Thôn là đội trưởng đội
tennis, vẫn là anh kính nể người, thật ra Hạnh Thôn và việc kia không có liên quan gì, các thành viên trong đội tennis cũng đã biết là nghe anh
và Lục Xuyên chia tay không phải vì chuyện kia, nhưng vào lúc Lục Xuyên
cần nhất thì anh lại đòi chia tay, chắc chắn là một trong những nguyên
nhân khiến cho Lục Xuyên rời khỏi Lập Hải, với cả khi nãy lúc mà Lục
Xuyên nói chuyện thì anh có thể hoàn toàn nhìn ra được, cô ấy rất để ý
đến mối tình đầu này.

”Thôi, dù sao trước kia tôi cũng học cùng
lớp với Lục Xuyên nên tôi cũng nên đi hỏi thăm một chút, như vậy đi, tôi đi trước đây.” Nhân vương đứng lên, khép lại hai ngón tay làm động tác
cúi chào, hướng tới trường học sơn màu xanh hỏi thăm phòng y tế của nữ
sinh, một mình rời khỏi.

”Ơ!! Anh Nhân Vương là người yêu của chị Hổ Phách sao?!” Thiết Nguyên luôn bị Nhân Vương bắt nạt đến có chút kinh sợ hỏi.

” Sao có thể, đó là Nhân Vương mà.” Tóc đỏ Hoàn Tỉnh Văn thổi bong bóng, “Bởi vì Nhân Vương và Lục Xuyên là bạn rất tốt mà.”

Mọi người của Lập Hải Đại này đều nhìn Hoàn Tỉnh vô cùng chăm chú, hàm ý bên trong rất phong phú.

”Hoàn Tỉnh, cậu làm sao biết được?” Liễu Liên Nhị hỏi trước khi xuất hiện,
đây chính là tin tức do hắn thu thập thập được, nhìn qua Nhân Vương và
Lục Xuyên hoàn toàn không có liên hệ gì, nhìn cặp kính mắt của Liễu Sinh không ngừng phản quang, hắn là cộng sự thân cận nhất của Nhân Vương mà
cũng không biết chuyện này.

”Tôi thường xuyên mua bánh ngọt ở cửa hàng, trước kia Lục Xuyên và Nhân Vương cũng thường xuyên đi tới đó,
Nhân Vương mua bánh ngọt không chọn cho mình mà chọn bánh ngọt trà xanh
theo sở thích của Lục Xuyên. Tôi và bọn họ cũng thường xuyên ăn bánh
ngọt cùng nhau mà, cho nên chỉ biết họ là bạn tốt thôi.”

”Thật vậy sao?! Trước kia hoàn toàn không nghe anh Hoàn Tỉnh nói gì hết.” Thiết Nguyên trừng lớn mắt.

”Ầy, loại chuyện này có gì tốt mà nói chứ.” Hoàn Tỉnh lại thổi ra một bong
bóng, không háo sắc không tự cho là thật tôn trọng lục xuyên, Hoàn Tỉnh
cũng không nghĩ sẽ đem tin tức truyền đi gây phiền toái cho cô ấy, đương sự không nói, cậu tất nhiên cũng rất nghĩa khí giúp người khác giữ bí
mật, nhưng mà Nhân Vương mời hắn nửa tháng ăn bánh ngọt cũng coi như một phần lý do.

”Nhân Vương sao?” Hạnh Thôn nhìn thấy Nhân vương rời đi, cuối cùng cũng hiểu được tại sao trong ba năm qua thái độ của Nhân
Vương thường đối với mình rất quái dị, thì ra là vì Lục Xuyên.

Hạnh Thôn thật sự rất thích Lục Xuyên Hổ Phách, bọn họ năm đầu trung học bắt đầu kết giao, lúc năm hai Hạnh Thôn định hướng tương lai của chính
mình, đứng đầu là kết hôn với Lục Xuyên.

Đầu năm ba cuộc sống đen tối khi biết mình mắc phải căn bệnh kia, vẫn mỉm cười kiên trì đứng bên cạnh, không sợ khi đó bệnh tật tra tấn, mà với tính khí nóng nảy của
mình, Hạnh Thôn thường xuyên nổi nóng với cô, cô cũng nắm chặt tay mình
không buông, lại cực kỳ chính xác, đó là ánh sáng trong bóng tối của
Hạnh Thôn.

Chuyện này là bắt đầu không đúng ở chỗ nào? Là giai
đoạn đầu lành bệnh, hôm đó anh vô tình nghe được em gái Mĩ Toa Tử khóc
lóc kể lể rằng bạn gái của anh trai không tốt với mình, nói là Lục Xuyên Hổ Phách đã nói với cô ta rằng: “lúc anh cô bị bệnh tôi cũng không rời
không bỏ chăm sóc anh ấy, cho dù tôi bắt nạt cô, anh ấy cũng không chia
tay với tôi“.

Anh nghe xong vô cùng tức giận, bởi vì hắn cho rằng Mĩ Toa Tử đang nói dối, nói xấu Lục Xuyên với những người khác, Lục
Xuyên là kiểu người nào, kết giao hai năm anh biết rõ, vì thế anh liền
ra mặt bậc đàn anh để trách cứ Mĩ Toa Tử.

Sau đó anh cũng hỏi
quan hệ của Lục Xuyên và em gái mình, Lục Xuyên cũng rất thành thật nói
quan hệ với Mĩ Toa Tử không được thân thiết lắm. Hạnh Thôn thật sự hy
vọng người nhà của mình và người mình thích có thể ở chung sống hòa
thuận, còn thật sự nói với Lục Xuyên, cô ấy đồng ý sẽ cố gắng cải thiện
tốt quan hệ với Mĩ Toa Tử.

Sau đó, sự tình càng vào vực sâu không thể vãn hồi.

Đầu tiên là Hạnh Thôn tận mắt nhìn thấy Lục Xuyên ném hộp âm nhạc của Mĩ
Toa Tử đưa cho vào thùng rác, còn có bức thư viết rằng hy vọng có thể
chung sống hòa thuận cũng bị ném đi. Hộp âm nhạc là thứ mà Mĩ Toa Tử đã
dùng toàn bộ tiền tiêu vặt tiết kiệm đã lâu, trong thư cũng viết Mĩ Toa
Tử vì anh trai mà muốn thân thiết với Lục Xuyên, Mĩ Toa Tử giấu ở ngăn
kéo bị anh vô tình phát hiện, anh cũng hy vọng có thể thông qua cái này
làm quà cho hai người quan trọng của mình chung sống hòa hợp. Nhưng tận
mắt thấy Lục Xuyên nhìn thư, vo thành một đống vứt vào thùng rác cùng
hộp âm nhạc.

Hạnh Thôn bắt đầu nghi ngờ, có phải mình thật sự không hiểu Lục Xuyên hay không.

Sau này càng ngày càng nhiều chuyện xảy ra, khiến cho Lục Xuyên pở trong
mắt anh càng ngày càng xa lạ, cho đến khi Mĩ Toa Tử bị Lục Xuyên đẩy ngã ở trên đường suýt chút nữa thì bị xe đâm, may mắn người kia nghe Mĩ Toa Tử kể khổ của tiền bối cứu cô.

Không thể tin chính mình nhìn
nhầm người, anh nói với Lục Xuyên những lời nói vô cùng khó nghe, tính
tình nóng nảy lại được dịp bạo phát, anh liền nói ra lời chia tay. Lục
Xuyên không đồng ý, một mực khóc, khóc rất đáng thương, anh liền mềm
lòng, nhưng nghĩ đến chuyện vì Lục Xuyên mà bản thân trách mắng một Mĩ
Toa Tử vô tội, Hạnh Thôn kiên quyết chia tay.

Lục Xuyên vẫn muốn
giải thích với anh, nhưng anh từ chối yêu cầu gặp mặt của cô, đưa số
điện thoại của cô vào danh sách đen, thậm chí làm trò trước mặt toàn bộ
bạn học, lúc Lục Xuyên đến lớp tìm anh nói những lời nói quá đáng. Sau
đó những bài bài báo của Lục Xuyên, dù là viết gì đều bị mọi người đua
nhau sao chép rồi phát tán. Lúc đó, cô vẫn không buông tha, vẫn ngoan
cường tìm đến anh khiến anh thấy rất phiền, liền cùng đàn em năm ba là
Thần Quang Du Tử kết giao.

Đứng nơi đầu sóng ngọn gió, Lục Xuyên
đột nhiên im lặng rút lui, lại nghe được tin tức của cô, sự thật chứng
minh là cô bị vu oan, nhưng cũng không có ai gặp lại cô. Khi lên trung
học, anh đứng trước danh sách phân lớp, cận thận nhìn từ đầu tới cuối,
không còn người nào tên là Lục Xuyên Hổ Phách nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN