Độc Dược Mê Dục - Chương 59: Chúng ta chia tay đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
265


Độc Dược Mê Dục


Chương 59: Chúng ta chia tay đi


Edit: NguyetHoaDaTuyet1996

Phải yêu thích đến mức nào mới có thể khiến một cô gái nói lời tỏ tình lần thứ 27 với chàng trai đã từ chối mình 26 lần?

Tích Bộ thường tự mình chọn vị trí này, dựa người vào cửa sổ sát đất, thu hết toàn bộ cảnh phồn hoa đô hội của của Tokyo vào tầm mắt. Người phục vụ biết anh là khách quen, lúc anh nói rằng vẫn như thường lệ, người ta lập tức mang hồng trà Đại Cát Lĩnh* lên.

*Một loại trà của Ấn Độ

Khi ấy, nói chung là anh bị dao động tinh thần vì Y Tuyết kiên trì tỏ tình, trong mắt cô không có thứ tình cảm mê luyến nông cạn mà chỉ có sự yêu thích thật lòng đối với anh, không màng đến thân phận và địa vị của đối phương. Vì thế, sau khi từ chối cô 27 lần, chia tay với Hổ Phách, lúc cô tỏ tình lần thứ 28, anh đồng ý để cô làm bạn gái của mình.

Đủ thông minh, đủ xinh đẹp, đủ sự cố gắng, đó là sự đánh giá ban đầu mà Tích Bộ dành cho Y Tuyết. Cho dù anh đưa cô đến nhà hàng cao cấp này để ăn cơm, cô cũng không có hành động thiếu lễ phép nào. Tuy cách mà cô dùng cơm chưa thể nói là hoàn hảo, nhưng trên cơ bản đã đạt tiêu chuẩn, không ai có thể lườm nguýt được chỗ nào.

Sau khi quen với Y Tuyết, sự đánh giá mà anh dành cho cô đã trở thành “người cẩn thận, có chút thủ đoạn, nhưng lại không phải là một người con gái đủ thông minh.”

“Thật ngại quá, Cảnh Ngô. Em bị kẹt xe nên tới hơi trễ.” Y Tuyết mặc chiếc đầm màu trắng, cô được người phục vụ dẫn đến bàn của Tích Bộ. Nhường nhịn đàn ông một chút thì người phụ nữ mới có sức quyến rũ. Do đó, hai người đã thống nhất với nhau, mỗi khi hẹn hò, Y Tuyết sẽ ngồi ở trước gương trang điểm để chuẩn bị lâu hơn vài phút, chỉ cần cô xuất hiện trước mặt Tích Bộ trong khoảng thời gian có thể chấp nhận là được.

“Không sao cả, em gọi món trước đi.” Tích Bộ đặt di động lên bàn, người phục vụ mang thực đơn tới, đồng thời giới thiệu và đề xuất món ăn mới.

Mỗi khi có món ăn mới, Y Tuyết đều nhường quyền lựa chọn cho Tích Bộ. Cô đã phải nỗ lực rất nhiều, nhưng một cô gái hai mươi tuổi như cô vẫn chưa tiếp xúc nhiều với thế giới của anh, cho dù cô xem nhiều tư liệu hay sách ở trên mạng đi chăng nữa thì vẫn còn kém năng lực “vừa nghe đã biết là cái gì” của anh.

Vì thế, cô rất thông minh khi không để lộ khuyết điểm của bản thân, để Tích Bộ lựa chọn món ăn cho cả hai người. Y Tuyết chỉ tự mình chọn vài món trái cây đã từng ăn trong mấy lần trước, mấy món đồ uống hoặc salad rau dưa.

Tích Bộ dĩ nhiên hiểu sự khôn vặt của Y Tuyết, nhưng anh không nói ra miệng. Sau khi gọi món ăn, anh tán gẫu với cô về trường học và câu lạc bộ Tennis.

Y Tuyết đã phải rất cố gắng để tìm cách dung hợp với thế giới của anh, cho dù là vòng luẩn quẩn trong mối quan hệ bạn bè của Tích Bộ Cảnh Ngô hay cái vòng rối rắm từ vị trí thượng lưu của anh, thế nhưng cô không thể nào làm được.

Những người ở câu lạc bộ Tennis ấy, tuy rằng nhìn họ ở trên sân bóng vô cùng nhiệt huyết, nhưng mỗi người đều là cậu chủ nhỏ xuất thân từ gia đình giàu có, cho dù là Phượng Hoàng dịu dàng nhất cho đến Từ Lang lơ mơ nhất cũng không dễ tiếp cận, giới thượng lưu thì cô chỉ có thể ngửa mặt ngước nhìn, Tích Bộ chưa bao giờ mời cô tham gia bất kỳ buổi tiệc nào cùng anh.

Hai người quen nhau mà giống như hai học sinh trong trường phổ thông kết bạn với nhau.

Nhưng điều đó chẳng là gì cả, Y Tuyết vô cùng tin tưởng rằng chỉ cần đứng bên cạnh Tích Bộ, cho dù là quan hệ bạn bè của anh hay giới thượng lưu, cô cũng sẽ là nữ vương torng đám người đó, bằng không thì thật lãng phí cơ hội tốt mà ông trời đã ban cho cô.

Hai người ăn trong yên lặng. Y Tuyết dùng nĩa đè xuống miếng thịt trong đĩa rồi lấy dao cắt ăn một cách thông thạo, sau đó bỏ vào miệng, suốt cả quá trình không hề để dụng cụ ăn uống phát ra tiếng động. Cô thầm tâng bốc bản thân, xem ra mọi thứ ngày càng thuận buồm xuôi gió.

“Phải rồi Cảnh Ngô, đêm nay anh hẹn ra là có chuyện gì?” Y Tuyết đặt dao nĩa xuống, lấy khăn giấy chấm chấm lên miệng một chút.

Thật ra, có rất muốn nghe xem đó có phải là đáp án mình đang nghĩ tới hay không, nhưng một cậu chủ kiêu ngạo như anh tuyệt đối sẽ không nói ra, cho nên cô càng tò mò về câu lý do của Tích Bộ.

“Anh có vài việc muốn nói với em,” Tích Bộ cũng đặt dao nĩa xuống, cầm ly lên rồi uống một ngụm nước, “Y Tuyết, chúng ta chia tay đi.”

Y Tuyết đột nhiên cảm thấy bản thân mình giống như bị bệnh vậy, tai cô chỉ toàn tiếng gầm rú, tim đập dồn dập, trong phút chốc đã co lại thật mạnh, sau đó nhảy lên không ngừng, tựa hồ như đang run rẩy.

“Cái gì? Cảnh Ngô, xin lỗi anh… em nghe không rõ.” Y Tuyết cảm thấy đầu óc choáng váng.

“Chúng ta chia tay đi.” Tích Bộ lặp lại thêm một lần nhau, hai tay đan vào nhau, anh nhìn chăm chú vào ánh mắt Y Tuyết, cho dù chia tay cũng không cần phải né tránh, đó đâu phải là chuyện mà một người chưa từng gặp phải.

“Tại sao?” Y Tuyết nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy cổ họng khát khô. Bàn tay cô run rẩy, nắm chặt chiếc khăn trải bàn, cố gắng khống chế bản tân mình mà uống thêm một ngụm nước, sau đó thả khăn trải bàn ra, không để một tiếng động nào vang lên. 

Lồng ngực phập phồng kịch liệt, cô hít sâu hai hơi liền để trấn an bản thân. “Tại sao lại đột ngột nói chia tay? Anh đang đùa đó sao? Không buồn cười chút nào.”

Khuôn mặt xinh đẹp trở nên nhăn nhúm, Y Tuyết không tự chủ mà la lên.

“Chúng ta không thích hợp để ở bên nhau.” Tích Bộ bảo người phục vụ dọn đồ đã ăn trên bàn, anh gọi một ly Hồng trà Bá Tước, gọi cho Y Tuyết một ly trà sữa mà cô thích, đồng thời bảo người phục vụ cho vào một ít sô cô la để cô thả lỏng tâm trạng đang bị trói chặt.

Nhìn thấy hành động săn sóc của Tích Bộ, Y Tuyết chợt ao ước, “Không phải lúc ở cùng nhau, chúng ta luôn rất tốt sao? Chưa từng tranh cãi một lần, em không hiểu không thích hợp là như thế nào.”

“Y Tuyết, anh thừa nhận em không có gì sai, nhưng anh cảm thấy chúng ta không thích hợp để làm bạn. Nói thế này đi, em có thấy tình bạn nào mà chưa tranh cãi hay chưa? Cho dù là trong phim cũng không có tình bạn như thế tồn tại.”

“Nhưng mà chúng ta… Chúng ta không tranh cãi thì nghĩa là không thích hợp với nhau hay sao? Chẳng lẽ điều đó không chứng minh được rằng tích cách và sở thích của hai người chúng ta vô cùng thích hợp ư?”

“Không, giữa hai chúng ta có rất nhiều thứ không thích hợp, chính bản thân em cũng rất hiểu điều này, nhưng em đành phải lựa chọn giữa hai con đường, đó là khi yêu phải nhượng bộ, thay đổi, nói theo ý anh và khi yêu coi như không thấy không biết gì hết. Anh không cho rằng đó là biểu hiện thích hợp nhất, bởi vì anh không cần một người bạn gái như vậy.”

Uống ly trà sữa mà Tích Bộ gọi cho mình hết hơn phân nửa, Y Tuyết dần tỉnh táo lại. Y Tuyết, đừng hoảng hốt, chỉ là một người con trai mà thôi, cho dù thích anh ấy cũng không thể vứt bỏ sự tự trọng của bản thân – cô thầm nói với mình như vậy.

“Đừng gạt em, Cảnh Ngô, thật ra anh đã thích người con gái phải không?” Lý trí trở lại, Y Tuyết lập tức nghĩ tới tình huống ở trong sách truyện, người có thể khiến cho Tích Bộ Cảnh Ngô đột nhiên trở nên như vậy, trừ bỏ nữ chính vô dụng như Lục Xuyên Hổ Phách thì không còn ai nữa, “Ví dụ như lần trước, chúng ta đến Học viện Seishun*, lúc nhìn thấy Lục Xuyên Hổ Phách, khi anh không thèm để ý em bị thương mà còn ép em phải đi xin lỗi cô ta, em đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ rồi. Anh không quan tâm bạn gái của mình, lại đi lo lắng cho một cô gái xa lạ!”

Tích Bộ đột nhiên phát hiện suy luận của Y Tuyết không được bình thường, “Em đang nói cái gì vậy hả? Làm người ta bị thương thì phải đi xin lỗi chứ?”

“Anh không cần phải nói xạo! Cứ thẳng thắn thừa nhận là mình bị con nhỏ đó mê hoặc đi!” Y Tuyết hơi hét lên, “Cảnh Ngô, anh suy nghĩ cho kỹ, anh đối với cô ta không phải là đột nhiên yêu thích, có phải rất kỳ lạ không? Tỉnh lại đi, Cảnh Ngô!” Cô sốt ruột, nắm chặt lấy tay anh, dường như muốn lung lay cả người cho anh tỉnh mộng.

“Người cần tỉnh lại phải là em mới đúng, Y Tuyết! Có rất nhiều việc anh không muốn nói nhưng không có nghĩa là anh không biết. Đối với đánh Tennis, em làm ra vẻ hứng thú, thậm chí say mê, em tự giác lại gần bạn anh, muốn đạt được ấn tượng tốt từ bọn họ.” Tích Bộ vốn không muốn nói ra chuyện này, nhưng ác ý của Y Tuyết đối với Hổ Phách khiến anh khó chịu.

“Không phải đâu Cảnh Ngô!” Sắc mặt Y Tuyết trở nên trắng bệch, giọng nói tràn đầy sự lo lắng, “Em chỉ là…”

“Em nói không sai, anh thích Lục Xuyên, nhưng không phải đột nhiên yêu thích mà là anh luôn yêu cô ấy, chỉ là anh không nhìn rõ lòng mình mà thôi. Nếu em đã biết về cô ấy như vậy, chẳng lẽ em không biết anh và cô ấy đã quan hệ qua lại trong hai năm qua sao?”

Vào lúc này, Y Tuyết cảm thấy giống như có một quả bom vừa oanh tạc vào đầu mình, khiến nó trở nên mông lung vô cùng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN