Tổng Tài Thực Đáng Sợ - Chương 66: Tần Dịch Dương – tôi không muốn anh chạm vào tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Tổng Tài Thực Đáng Sợ


Chương 66: Tần Dịch Dương – tôi không muốn anh chạm vào tôi


Nàng chưa từng gặp phải hoàn cảnh như thế này, mặt đỏ bừng, xấu hổ muốn chết.

“Các người… lần sau làm sự việc này, nên ở trong phòng, đêm qua tôi có thể nhìn thấy e rằng nhiều người khác cũng có thể …”

Tiếng nói của Lâm Hi Hi rất nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ hiện lên vẻ mất tự nhiên.

Tần Dịch Dương chăm chú nhìn nàng một lát, bỗng nhiên cười khẩy.

Hắn túm lấy cổ tay nàng kéo đến trước mặt, Lâm Hi Hi lảo đảo suýt nữa
đứng không vững, Tần Dịch Dương nhìn đôi mắt ngạc nhiên của nàng.

Cúi đầu kề sát mặt của nàng, trầm giọng nói: “Lâm Hi Hi cô đang suy nghĩ gì vậy?”

Cổ tay Lâm Hi Hi bỗng nhiên đau nhức, tựa như bị bẻ gãy!

Nàng cắn môi, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt.

“Nói cho tôi biết, khi cô chứng kiến cảnh Nhạc Phong phản bội mình, cô
có cảm giác thế nào?” Toàn thân Tần Dịch Dương toát ra hàn khí khiến
người khác rét run, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, tựa như muốn
đem người nàng làm cho đông cứng lại.

Sắc mặt Lâm Hi Hi bỗng nhiên trắng bệch, không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy.

Trên thực tế nàng hoàn toàn không có khả năng tự hỏi, bị ánh mắt nghiêm
nghị của hắn nhìn chằm chằm, sống lưng nàng nổi lên từng đợt tê dại.

“Tôi…” Lâm Hi Hi một chữ cũng không nói lên lời, đôi mi thanh tú vì đau
đớn mà ngước lên, tiếng nói như cầu xin tha thứ, “Tần tiên sinh, tôi …
Đau quá, trước tiên ngài buông tay ra đã.”

Lực từ tay hắn rất lớn, cổ tay nhỏ bé của nàng bị hắn nắm lấy không một tia máu, xương cốt đều đau đến chết lặng.

Tần Dịch Dương lạnh lùng nhìn nàng, chậm rãi buông lỏng lực đạo trên cổ tay.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi khó khăn lắm mới có một tia huyết sắc,
bờ vai căng thẳng cũng buông xuống, chậm chạp nói, rất sợ khơi lên tâm
tình nguy hiểm của hắn.

“Xin lỗi Tần tiên sinh, tôi thực sự là vô tình nhìn thấy. Tôi không phải cố ý …”

Hàng mi xinh đẹp như cánh bướm hạ xuống, tránh né ánh mắt hắn, tiếp tục
nói: “Tôi biết đó là việc riêng của ngài, tôi chỉ là một nhân viên phòng thư ký, tôi sẽ không nghĩ nhiều, cũng sẽ không… Sẽ không xen vào…”

Lâm Hi Hi đè nén mọi cảm xúc của mình, chỉ tập trung nhìn hắn, cầu mong hắn không tức giận.

Cảm xúc của người đàn ông này rất khó đoán, cổ tay nàng thực sự rất đau.

Phòng làm việc yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông.

“Cô nghĩ như vậy à?” Tần Dịch Dương vẫn nắm cổ tay nàng, không có dùng sức, nhưng vẫn từ từ vuốt ve lòng bàn tay.

Lâm Hi Hi cắn môi, gật đầu.

Tần Dịch Dương bỗng nhiên cười nhạt.

Ngón tay thon dài giơ lên, di chuyển đến cổ áo, ưu nhã mà thong thả cởi cà-vạt ra.

Lâm Hi Hi bị động tác của hắn làm cho giật mình, ánh mắt trong veo từ
trong ra ngoài hoàn toàn mê man, nàng không biết hắn muốn làm gì, đến
khi ngón tay hắn mị hoặc cởi bỏ hai cúc áo, lộ ra xương quai xanh đẹp
đẽ, nàng mới đột nhiên nhận ra có gì đó không thích hợp, nhanh chóng
nhìn sang chỗ khác, hơi nhíu mày chuyện gì đang xảy ra vậy? Hắn vì sao
đột nhiên lại…

Vài giây sau đó một cỗ hơi thở nam tính mãnh liệt đến gần nàng.

Lâm Hi Hi cả kinh, đôi mắt giương lên, suýt nữa bị khuôn mặt tuấn tú
trước mặt làm hồn tiêu phách tán, Tần Dịch Dương một mực trầm tĩnh ưu
nhã lộ ra vẻ mãnh liệt hoang dã giống tối qua, hắn nhẹ nhàng vòng tay
nàng về phía sau, Lâm Hi Hi chật vật ngã vào trong lòng hắn!

Nàng vội vàng dùng tay chống đỡ, nhưng vẫn rơi vào khoảng lồng ngực của hắn.

Chạm tay có thể động vào áo sơmi của hắn, cách nhau một lớp tơ lụa mỏng
manh, Lâm Hi Hi cảm nhận được cơ thể cứng rắn của hắn đang thả lỏng.

“Tần tiên sinh… A!” đang định lùi về phía sau bỗng nhiên gáy nàng bị nắm giữ, ngay cả vòng eo cũng bị trói chặt trong lòng hắn!

Toàn thân Tần Dịch Dương tản ra vẻ nguy hiểm có thể đem nàng nuốt sống,
đôi mắt nhìn chằm chằm mặt nàng, trầm giọng nói: “Vốn không muốn động
tới cô sớm như vậy, nhưng cô khiến tôi qúa thất vọng.”

Nụ cười trên môi hắn khiến nàng khó hiểu, hờ hững nói: “Tôi cùng cô thử nghiệm một chút xem thế nào?”

Trong lòng Lâm Hi Hi cả kinh!

Vừa nói xong hắn đã đem nàng ôm vào trong ngực, cúi đầu thong thả mà hôn đi xuống.

Ngực Lâm Hi Hi đột nhiên thắt lại, nàng cảm nhận được sự khác biệt, nụ
hôn kia không rơi vào môi nàng, mà trực tiếp rơi vào cái cổ mẫn cảm của
nàng, từ cằm lần xuống xương quai xanh, Tần Dịch Dương vẫn hôn đốt cháy
da thịt nàng, hòa cùng bàn tay nóng bỏng của hắn! Hắn ôm chặt mông nàng tìm đúng vị trí mẫn cảm mà vuốt ve.

Lâm Hi Hi trừng to hai mắt nhìn hắn!

“Tần tiên sinh, ngài … A!” Lâm Hi Hi kinh hãi kêu lên một tiếng, cảm
giác đau xót ở cổ, là do hắn tăng thêm lực hôn, tại nơi mẫn cảm mang tới sự đau đớn cùng khoái cảm kích thích nàng!

Lâm Hi Hi nỗ lực vùng vẫy trong lòng hắn, thanh âm khàn khàn nổi lên lo lắng, “Tần tiên sinh, không nên… Ngài muốn làm gì?”

Liều chết dây dưa.

Tần Dịch Dương dễ dàng khống chế được cô gái nhỏ đang bắt đầu giãy dụa
trong lồng ngực, không chút nào che giấu dục vọng của bản thân, hành vi
hoàn toàn phơi bày trên người nàng, nàng đương nhiên vẫn giãy dụa, Tần
Dịch Dương giữ chặt cổ tay nàng vắt ra phía sau người, mang theo ham
muốn mãnh liệt đem nàng đè xuống sofa trong phòng làm việc.

Bề mặt sofa cứng rắn mang đến cảm giác mát lạnh, mái tóc đen bóng nhu
thuận của Lâm Hi Hi rơi lả tả trên mặt, cổ áo bị Tần Dịch Dương xé ra,
hắn tùy ý xâm phạm mặc nàng thét chói tai, vô luận giãy dụa thế nào cũng chống không lại.

Ánh mắt Tần Dịch Dương lạnh lùng nhìn cô gái nhỏ dưới thân, không chút
nể nang, mỗi một lần chạm đến đều là nơi mẫn cảm nhất trên người nàng,
thân thể non nớt của Lâm Hi Hi bủn rủn, căn bản không chịu nổi khiêu
khích như vậy, hai ba động chạm là nàng có thể cảm nhận rõ ràng ý đồ cả
hắn.

Trên tầng thứ hai mấy của tòa nhà, cửa sổ trong suốt chỉ có thể hiện ra
bầu trời rộng lớn cùng toàn cảnh thành phố, nhưng không ai có thể giúp
nàng, cứu nàng.

Lâm Hi Hi không kìm được nước mắt, liều mạng lắc đầu khóc thảm, Tần Dịch Dương ngoảnh mặt làm ngơ, ngón tay thon dài của hắn kéo váy trên đùi
nàng xuống, tham lam tiến vào dò xét, Lâm Hi Hi hét lên một tiếng, hai
mắt đẫm lệ mông lung.

“Không nên như vậy… Tần tiên sinh, tôi không phải loại phụ nữ đó, xin
ngài không nên như vậy…” Nàng liều mạng đánh lên bờ vai to lớn của hắn,
nhưng dường như chỉ là phù du không một tia lay chuyển, ngón tay bừa bãi lần theo da thịt mềm mại tiến vào nơi sâu nhất của nàng, theo sau mỗi
hành động khiêu khích của hắn, tiếng kêu của Lâm Hi Hi mỗi lúc một khàn, liều mạng khép chặt hai chân vẫn không tránh khỏi sự xâm phạm của hắn,
nàng hầu như tuyệt vọng.

Nhưng không thể phủ nhận, người đàn ông này khiến cho nàng ngập chìm
trong khoái cảm, trong người có một loại cảm giác bị ép buộc, thống khổ
mà vui sướng, dâng trào mãnh liệt khiến cho nàng không có khả năng chống đối, Lâm Hi Hi vẫn nhớ rõ sự việc xảy ra tối qua, nàng không thể chịu
đựng nổi, không có khả năng chịu đựng được!

Ngay tại lúc tay hắn chạm tới cấm địa của nàng, Lâm Hi Hi thốt lên thanh âm khô khốc: “Đừng đụng vào tôi, Tần Dịch Dương anh không được dùng bàn tay chạm qua người đàn bà khác đụng vào tôi.”

Nàng hét lên một tiếng vô cùng tuyệt vọng, nước mắt nóng hổi tuôn xuống, cả người căng thẳng run rẩy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN