Tổng Tài Thực Đáng Sợ - Chương 92: Nàng ngốc đến nỗi khiến người khác thấy thương hại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Tổng Tài Thực Đáng Sợ


Chương 92: Nàng ngốc đến nỗi khiến người khác thấy thương hại


Sắc mặt Nguyễn Húc xấu hổ một chút.

Chính xác, hắn vừa quá kích động, từ lúc bắt đầu viết chữ số thì không gì ngăn cản lại được.

Tiếc rằng, hắn không thể làm gì khác hơn là xấu hổ mà cười cười, trở lại chỗ ngồi để sửa chữa. Dù sao hắn cũng là một người đàn ông tuấn lãng
phi phàm, trước một cô gái thuần khiết như vậy còn không thể khống chế
được, ngay cả hắn cũng không nhịn được thở dài.

“Được rồi” Nguyễn Húc bấm chiếc bút máy, tao nhã và thân thiện đưa cho nàng “Như thế này được chứ?”

Lâm Hi Hi nhìn tờ biên lai một chút, trong lòng hơi có cảm giác căng thẳng, nhẹ giọng nói “Cám ơn anh.”

Nguyễn Húc bị tình cảm trong lòng làm cho giật mình, mím môi cười, giống như vương tử thời Trung Quốc ưu nhã và cao quý “Thật sự muốn cảm ơn tôi sao?”

Trong mắt Lâm Hi Hi hiện ra một tia nghi ngờ, hình dáng mảnh khảnh đứng tại chỗ nhìn hắn.

“Buổi chiều tôi có việc nên không thể cùng cô tham dự lễ tang được, đợi
đến khi kết thúc, cô gọi điện thoại, tôi sẽ đến đón cô.” Nguyễn Húc nói
xong câu đó, tiếng nói càng lúc càng thấp hơn, không để ý đến cảm nhận
của nàng “Coi như là để cảm ơn.”

Khuôn mặt góc cạnh của hắn rõ ràng lộ ra vẻ dịu dàng, một ánh mắt không hề đùa giỡn, tràn đầy chăm chú.

Lâm Hi Hi ngước mắt, nhẹ giọng hỏi “Như vậy là để cám ơn anh sao?”

Nguyễn Húc cười gật đầu “Phải.”

Cẩn thận nghĩ lại sẽ cảm thấy rất kì quái, Lâm Hi Hi suy nghĩ một chút, gật đầu.

“Được rồi.” Nguyễn Húc giống như vô tình hỏi một câu, ‘‘Buổi chiều cô
không làm việc, có cần phải nói với Dịch Dương một tiếng không?”

Lâm Hi Hi ngẩn ra, giống như thật sự không biết việc này sẽ giải quyết như thế nào.

“Anh có thể giúp tôi nói với ngài ấy một tiếng được không?” Nàng dè dặt hỏi một câu.

Đôi mắt thâm thúy của Nguyễn Húc hơi sâu sắc nhìn nàng, đúng là nàng có cùng suy nghĩ với hắn “Cũng có thể….” Hắn nhẹ nhàng nói.

“Chỉ cần cô đi cẩn thận một chút, chẳng qua có cảnh sát ở đấy, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”

Lâm Hi Hi gật đầu “Cảm ơn.”

Hai người nói chuyện vài câu, Nguyễn Húc vỗ vỗ vai nàng đẩy nàng đi,
nhìn hình dáng mảnh khảnh đi vào thang máy, trong ngực nổi lên một chút
ấm áp, lòng bàn tay cũng chậm rãi nắm chặt.

Trở lại làm việc hết hai giờ, bữa trưa ăn qua loa, Nguyễn Húc lại không thể nào tìm thấy hình dáng của Tần Dịch Dương ở đâu cả.

Đi tới nhìn thư kí qua tấm ngăn “Dịch Dương đâu?”

Thư kí ngẩng đầu lên “Chủ tịch đã đi ra ngoài, hình như là đi đến sân vận động kế bên, ngài có muốn tôi đưa ngài đi không?”

Nguyễn Húc suy nghĩ một chút “Không cần, để tôi tự đi xem.”

Sân vận động vừa to vừa xa hoa như vậy, là nơi mà bọn họ thường tới để
rèn luyện sức khỏe những lúc nhàn rỗi. Nguyễn Húc nhìn qua phòng tập thể thao một chút, nhìn thấy hình dáng của hắn, lúc này mới đi tới.

Trên đài rộng mêng mông, một người vừa bị đánh lộn ngược, đau đớn đến mức kêu lên thành tiếng.

Tần Dịch Dương đứng dậy, mái tóc ẩm ướt đầy mồ hôi, thân hình săn chắc
to lớn khôi ngô. Hắn nhìn thoáng người ở trên, ngón tay thon dài chậm
rãi mở các nút buộc, xem ra hắn mới chỉ khởi động mà thôi.

Nguyễn Húc khẽ nhếch môi cười “Mình biết cậu ở đây, không làm việc, mà chạy tới đây phát hỏa sao?”

Người vừa bị đánh ngã đi xuống phía dưới đài, Tần Dịch Dương nhìn thoáng dưới đài.

Nguyễn Húc đương nhiên hiểu được ý của hắn, nhíu mày nói “Cậu bị bệnh sao? Muốn cùng đấu với mình à? Ngay bây giờ sao?”

Tần Dịch Dương ưu nhã cao quý, dáng dấp không có chút nào giống như vừa
mới trải qua một trận đấu kịch liệt “Có việc gì thì nói đi, mình không
rảnh cùng cậu nói chuyện phiếm đâu.”

Nguyễn Húc bị nghẹn lại một chút, nghĩ lại cũng không gấp, đôi mắt hiện
ra một tia sắc bén, cởi các nút áo trong Âu phục ra, xoay người đi lên
đài.

Vỗ vỗ tay, hắn mở miệng nói “Trước tiên là phải cho mình biết đấu đến khi nào mới thôi.”

Tần Dịch Dương nhếch miệng cười, đôi mắt thâm thúy trong nháy mắt hiện ra ánh sáng “Tất cả đều do mình quyết định.”

Nguyễn Húc cắn răng nhịn cái tài năng ngang ngược của hắn, trước tiên đành phải khởi động.

“Tìm mình có chuyện gì?” Tần Dịch Dương mở miệng hỏi.

“Hi Hi xin nghỉ buổi chiều để đi dự lễ tang.”

Hắn nhíu cặp lông mày “Còn gì nữa?”

“Cô ấy đến phòng tài vụ mượn tiền, mình đã phê chuẩn.” Nguyễn Húc tiếp tục nói.

Tần Dịch Dương gật đầu “Được rồi.”

Nguyễn Húc vẫn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Qua ba phút sau đó khi hắn rốt cuộc đã hiểu được thì đã bị đánh ngã trên đài.

Động tác của Tần Dịch Dương dứt khoát nhanh nhẹn, từ trước tới giờ không bao giờ để đối thủ có cơ hội hít thở.

“Khụ khụ khụ…” Lưng Nguyễn Húc bị đánh trúng rất đau, gắng sức đứng lên, khóe miệng cũng chảy máu, trời đất quay cuồng, hắn âm thầm chửi mắng
một câu, “Mẹ nó, Tần Dịch Dương, còn chưa kịp nói chuyện quan trọng đã
bị cậu đánh cho trọng thương rồi.”

“Không phải cậu vẫn còn đi được sao?” Tần Dịch Dương ngay cả hơi thở cũng loạn nhịp, lạnh lùng hỏi hắn.

Nguyễn Húc che ngực nửa ngày, thật khó khăn mới có thể hòa hoãn nhếch
miệng cười, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú bị thương mang mùi vị tà khí.

Hắn ổn định hơi thở “Còn có thể….mới nãy cậu cũng có chút không đề phòng.”

Tần Dịch Dương cười cười “Vậy sao? Vậy lại một lần nữa đi, mình sẽ dạy cho cậu”

“Khốn kiếp!”, câu chửi vừa mới được thốt ra, Nguyễn Húc lại một lần nữa
bị ném trên đài, toàn bộ cánh tay phải như bị rơi ra, cảm giác như bị
gãy xương, rất lâu sau đó đều không đứng dậy được.

Hơi thở gấp gáp, ánh mắt Tần Dịch Dương lạnh lùng nghiêm nghị, thanh âm vẫn thản nhiên như cũ.

Hắn ngồi xổm xuống đài, nhìn Nguyễn Húc đang tức giận cố gắng bưng cánh
tay phải, mở miệng nói “Thật ra cậu ra tay cũng rất nhanh…chắc là chỉ
dùng tay phải để viết, mình có nhớ nhầm không nhỉ?”

Nguyễn Húc nhẹ nhàng nằm trực tiếp xuống đài, không chút do dự ân cần hỏi thăm mười tám đời của Tần Dịch Dương.

“Không…” Hắn hơi thở yếu ớt nói một câu, hung hăng liếc Tần Dịch Dương
“Nói cho cậu biết, mình bị thương đối với cậu không có gì tốt, mình bị
tai nạn lao động nên xin nghỉ phép, cậu tốt nhất trước tiên chuẩn bị
tiền thuốc men đi”

Khóe miệng Tần Dịch Dương cong lên “Được thôi, cho cậu nghỉ ngơi hai ngày.”

Hắn nói xong thì đứng dậy, xé bao tay hai bên rồi cầm khăn mặt đi xuống đài.

Nàng còn có can đảm đi tham dự lễ tang đó sao? Thật đau đầu vì người phụ nữ ngốc nghếch này!

***

Chiếc taxi chạy đến nơi, Lâm Hi Hi xuống xe, thân hình mảnh khảnh xinh đẹp mỏng manh.

Sau khi trả tiền xe taxi chậm rãi rời đi.

Lòng bàn tay mềm mại đang cầm khăn ren màu đen, do dự không biết nên đội hay không đội.

Đến gần lễ đường nho nhỏ, cảnh sát trực ở bên cạnh vẻ mặt trang nghiêm
không biểu lộ cảm xúc, càng đi vào trong càng nghe rõ tiếng khóc, hình
như là tiếng của một người phụ nữ, Lâm Hi Hi dừng chân lại, khuôn mặt
nhỏ nhắn có chút tái nhợt có một chút sợ hãi.

“Lâm tiểu thư phải không?” một gã cảnh sát chào đón.

Ánh mắt Lâm Hi Hi nhìn vào bên trong nhẹ giọng nói “Chào anh, tôi là Lâm Hi Hi.”

“Lâm tiểu thư,” người cảnh sát ngoài ý muốn đành phải đưa tay ngăn cản
nàng, có chút xấu hổ mà ngoéo miệng nói “Cô có thể chờ một lát rồi vào
được không? Tâm trạng của cha mẹ Tống tiểu thư hơi kích động, trước khi
cô tới, bọn họ đã hỏi qua chuyện kiện tụng, cũng biết con gái của mình
bị ngược đãi, không bao lâu thì xảy ra tai nạn xe cộ rồi chết, chắc là
cô cũng biết, cả hai chuyện này, hẳn là cô cũng biết có liên quan với
nhau.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN