Tổng Tài Thực Đáng Sợ - Chương 103: Tuyệt đối không đánh mất lòng tự trọng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Tổng Tài Thực Đáng Sợ


Chương 103: Tuyệt đối không đánh mất lòng tự trọng


Lâm Hi Hi liếc mắt nhìn qua, ở phía đối diện khán phòng, bố mẹ Nhạc
Phong kiêu ngạo ngẩng cao đầu, ánh mắt lạnh lùng mà chế giễu nhìn nàng.

Ngay từ đầu, người con dâu này cũng không khiến họ hài lòng, mà hiện tại, rút cục cũng có thể đem nàng vùi dập dưới chân.

Sắc mặt luật sư biện hộ cũng thật không tốt, thấp giọng nói: “Xin lỗi, Lâm tiểu thư, tôi đã cố gắng hết sức.”

“Lâm tiểu thư, hiện tại đề nghị cô chính thức có lời xin lỗi đối với
Nhạc Phong tiên sinh cùng tập đoàn Nhạc Thị, trả lại danh dự đã bị tổn
thất – thứ mà không phải cứ có tiền đều có thể bồi thường đầy đủ, Lâm
tiểu thư xin mời.”

Việc này là bắt buộc phải làm sao?

Sắc mặt Lâm Hi Hi tái nhợt, đôi mắt mở lớn, viền mắt ngưng đầy nước mắt.

“Tôi không xin lỗi.” Nàng nói rõ ràng.

Quan toà nhíu mày.

Tiếng động nho nhỏ nhốn nháo trong khán phòng rộng lớn, đều đang bàn luận cái gì.

“Kết luận của tòa án là không chính xác, đó không phải là sự thật,” Nàng một lần nữa cao giọng lên tiếng, “Tôi không xin lỗi.”

Tiếng nhốn nháo ngày càng lớn hơn nữa, sắc mặt bố mẹ Nhạc Phong trở lên khó nhìn.

Tiền tài quyền lợi, có khả năng bị cướp đoạt tất cả, có thể bị phá hủy
tất cả, thế nhưng nàng không thể bị mất đi chút tự tôn cuối cùng của bản thân. Nàng còn lại chỉ có thứ này.

“Bỏ đi…” Tiếng nói ôn nhu của một người vang lên.

Nhạc Phong cười nhìn nàng, ưu nhã đứng dậy, toàn thân mặc Âu phục hàng
hiệu phẳng phiu xa xỉ, che đậy đi trái tim độc ác đen tối hướng phía
nàng cười nhạt: “Xin lỗi đều không phải là mục đích cuối cùng của tôi,
Hi Hi, tôi chỉ muốn cô nhớ kỹ, cô thua, dù cho sắc đẹp tuổi thanh xuân
của cô có thể kéo dài, thế nhưng, thân thể cô cũng dơ bẩn khiến không ai yêu thương.”

Môi dưới Lâm Hi Hi run rẩy, trên mặt mấy sợi tóc do mồ hôi toát ra mà dính chặt lại.

Tóc đen dán chặt trên da thịt trắng nõn, nàng không chút sợ hãi mà nhìn
hắn, tựa như tập trung toàn bộ tinh thần đối mặt với cực hình lăng trì
tàn khốc.

“Vậy cũng tốt, lần này không có người thân thiết phản bội cô, cô hẳn là không phải cảm thấy quá khó khăn phải không?”

Nhạc Phong nhíu mày, như là hiếu kỳ hỏi nàng một câu, nhân tiện khoan
thai cười cười, “Chưa tính tới tiền bồi thường cô không có đủ, tôi không bắt buộc, coi như là phí bồi thường tổn thất thanh xuân tôi đưa cho cô, dù sao cũng không nhiều.”

Cây chống đỡ trong ngực Lâm Hi Hi ầm ầm sụp đổ.

Nàng cố nén không cho nước mắt rơi xuống, thế nhưng mọi người trong khán phòng đều có thể nhìn ra sự yếu đuối mà kiên định của nàng, Nhạc Phong
khẽ cười một tiếng xoay người rời đi.

Mọi người trong hội trường đều bắt đầu giải tán, nàng gắng sức đứng dậy, thu thập toàn bộ tài liệu trên bàn.

Luật sư hai bên đang nói về tiền phí tổn, Lâm Hi Hi nghẹn lời nói: “Được”, một mạch đi ra ngoài.

Dù sao vẫn không thể cứ như vậy đi tới đường cùng, thế nhưng, thế nhưng, để tất cả mọi người chứng kiến bản thân bị áp bức cùng vũ nhục, đúng là tuyệt vọng đến cùng cực.

Lúc này nàng không muốn đi ra ngoài, không muốn thấy ánh mặt trời, không muốn đối mặt mọi người.

Lời nói của Nhạc Phong còn vang vọng bên tai

“Chưa tính tới tiền bồi thường cô không có đủ, coi như là phí bồi thường tổn thất tuổi thanh xuân.”

Nàng dành hết tuổi thanh xuân để quen biết một tên ác ma, một kẻ giết
người không gươm, ngoài vòng pháp luật, tiêu diêu tự tại khốn nạn, là kẻ cặn bã.

Phía bên ngoài có rất nhiều phóng viên nhà báo lần nữa nhào tới.

Những từ ngữ châm chọc trực tiếp tấn công đến, ngăn cản đường đi của
nàng, thân thể nhỏ bé của nàng bị bao vây bởi rừng camera, không thể
thoát ra.

Thậm chí có phóng viên còn hỏi “Nhạc Phong tiên sinh bỏ qua cho cô lời
xin lỗi cùng với tiền bồi thường, có phải cô cảm thấy mình rất may mắn
cùng cảm kích”, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi tái nhợt lại.

Đám nhà báo kia bị giải tán, quả nhiên ngay sau đó trời bất ngờ mưa.

Tựa như từ trên trời trút xuống, một tiếng sét vang lên, sau đó từng hạt mưa lớn bồm bộp rơi xuống mặt đất.

Tất cả mọi người chạy đi trú mưa, Lâm Hi chạy không kịp, nên y phục trên người nàng đã sớm bị ướt nhẹp, rất phù hợp với bộ dạng chật vật lúc này của nàng.

Trên bậc thang của tòa án, một thân ảnh cô gái nhu nhược bước từng bước xuống, sắc mặt thản nhiên bước ra ngoài.

Một chiếc Ferrari màu đen chạy tới, đèn xe chói mắt bật lên, có chút thô bạo mà vòng một đường, dừng ngay trước mặt nàng.

Bên trong cửa sổ xe, người đàn ông với khuôn mặt lợi hại tựa như điêu khắc, đường nét hoàn mỹ tản ra sự điềm tĩnh lạ thường.

Hắn nói đúng, lật lại chính là sự liều mạng.

Lồng ngực cuối cùng hung hăng mà đau nhói, chua xót dâng lên, nước mắt
theo nước mưa lạnh giá chảy xuống. Lâm Hi Hi mở cửa xe, không để ý trên
người đầy nước mưa mà ngồi xuống, đem toàn bộ ủy khuất cùng tuyệt vọng
đóng xe lại.

***

Đêm tối cuối cùng cũng buông xuống.

Nàng chưa bao giờ thích đêm tối như vậy, như vậy sẽ không ai nhìn thấy thất bại cùng sự khuất nhục của nàng.

Cũng không có người sẽ hỏi lại những oan khuất.

“Tách.” một tiếng vang nhỏ, đền phòng tắm được bật lên, hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi, đôi mắt bị kích thích tới.

Một cỗ hơi thở ấm áp tiến sát đến bên tai mẫn cảm của nàng, nàng run
rẩy, đón nhận hơi thở cùng với tiếng nói trầm thấp lôi cuốn: “Mở mắt
ra.”

Nàng cố sức mở mắt ra, lông mi bị nước mưa làm ướt nhẹp, có chút nặng
trĩu, thật vất vả mới thích ứng được với những tia sáng mãnh liệt này.

“Trước tiên tắm rửa, có chuyện gì nói sau.” Tần Dịch Dương nhìn cô gái nhỏ trong lòng, thấp giọng nói.

Từ đầu tới cuối nàng không hề nói nửa câu, nhưng hắn biết, trong lòng
nàng đã thỏa hiệp, nếu không nàng cũng không ngồi lên xe của hắn.

Lâm Hi Hi nghe thấy một cỗ hơi thở quen thuộc, so với hơi lạnh của nước
mưa trên người thì hơi thở này thật dễ chịu hơn nhiều, nửa người nàng
đều nằm trong khuỷu tay hắn, nâng ánh mắt nhìn lên cổ áo sạch sẽ của
hắn.

Nhận lấy quần áo cùng khăn tắm trong tay hắn, nàng nỗ lực tự mình đứng lên.

“Tôi biết rồi.” Lâm Hi Hi nghẹn giọng nói.

Hắn nói không sai, trong vòng một tuần, quả nhiên nàng phải mở miệng cầu xin hắn, vô luận điều kiện gì, cảm giác khi nàng thỏa hiệp với hắn,
hiện tại cảm giác này, lại như ông chủ cùng với kỹ nữ, đầu tiên nàng
phải chuẩn bị thân thể sạch sẽ, mới có thể khiến hắn hài lòng.

Tần Dịch Dương không có ý định buông tha nàng, khóe môi nổi lên một tràng cười, một lần nữa đem nàng kéo vào trong lòng.

“Em đúng là dám mạnh miệng trên tòa án…” Hắn cười đến là ấm áp, nhớ
tới câu nói cuối cùng của nàng với Nhạc Phong, chắc chắn mà rất tự tin.

“Vì sao lại khẳng định là tôi sẽ giúp em?”

Lâm Hi Hi nhẹ nhàng cắn môi, không lên tiếng.

Đây không phải là thứ mà anh muốn sao? Tôi thất bại thảm hại, không còn cách nào mới đến cầu xin anh.

“Vậy ngài sẽ giúp tôi sao?” Nàng thấp thỏm, tiếng nói khàn khàn, vội vã hỏi đến.

Tần Dịch Dương nhíu mi, chậm rãi nói: “Phải xem tâm tình đã.”

Lâm Hi Hi cả kinh, ánh mắt trong veo nhìn hắn, tất cả không tốt sao? Chẳng lẽ hắn còn muốn đổi ý?

Không khí trong phòng tắm thực an tĩnh, một lần nữa nàng cảm thấy bất
lực cùng tuyệt vọng, thế nào hắn lại lật lọng, chẳng phải bọn họ đã thỏa hiệp sao, hắn còn muốn như thế nào nữa?

Tần Dịch Dương cười ra tiếng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, làn
môi tuấn dật thu hồi nụ cười kia, đôi mắt dày đặc đam mê, thanh âm ám
muội nói: “Lâm Hi Hi, em vẫn mãi dùng ánh mắt này để nhìn tôi, biết tôi
muốn em bao nhiêu không, nếu như tôi muốn em, em cả đời cũng đừng nghĩ
tới trốn thoát.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN