Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ
Chương 27: Kế hoạch của ngô gia
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Lần cuối cùng cánh cửa gỗ xuất hiện là hơn một tháng trước.
Kể từ lần cuối cùng Ngô Bảo Tú lấy được hạt giống từ chỗ thần tiên, người Ngô gia vẫn luôn bận rộn. Ngô lão cha là người lớn tuổi nhất trong nhà, kinh nghiệm sống và sự từng trải cũng nhiều nhất trong gia đình.
Sau khi nghe nữ nhi nói thần tiên cần vàng và ngọc, hắn ngay lập tức yêu cầu Ngô Tề thị chuẩn bị lương khô cho hắn, hắn muốn mang tất cả bạc trong nhà đến tỉnh thành đổi thành vàng. Ngô lão cha rất tự nhận thức và biết rõ mình không hiểu về ngọc, nếu như tùy tiện đi đổi, khả năng chẳng những đổi không được ngọc thạch làm thần tiên hài lòng, mà còn mất trắng hai mươi mấy lượng bạc trên tay.
Tỉnh thành đường xa, không so được với đường huyện thành. Nhưng huyện thành cũng bị ảnh hưởng bởi hạn hán, cuộc sống của mọi người đều gặp khó khăn. Ngô lão cha hiểu rằng trong hoàn cảnh như vậy, hắn tuyệt đối không thể đi huyện thành đổi vàng được.
Huyện thành cách Ngô gia thôn cũng không xa, Ngô lão cha lo lắng sẽ đụng phải người quen. Nếu như để người ta biết trong tay hắn có vàng, khẳng định sẽ dẫn tới tai họa.
Sau khi nói rõ ràng mức độ nghiêm trọng của sự việc với người trong nhà, Ngô lão cha mang theo một túi để đầy bánh bột ngô và lương khô xuất phát đi tỉnh thành. Đợi Ngô lão cha đi tỉnh thành, người Ngô gia cũng không nhàn rỗi.
Hầu hết các hạt giống Ngô Bảo Tú mang về lần này phải đợi đến mùa xuân sang năm mới có thể trồng, nhưng khoai tây và một số loại rau hiện tại cũng có thể trồng. Lần này, Vân Sơ đã mua hơn mấy chục cân khoai tây làm giống, lúc Ngô lão cha gần đi đã sắp xếp để những người còn lại trong nhà đem hai mẫu ruộng cạn trong nhà xới đất lên.
Năm nay khô hạn, ruộng cạn vốn không được coi là phì nhiêu nay càng thêm khô cằn, bùn đất trong đất cũng bởi vì thiếu nước mà rất khó xới. Nhưng người Ngô gia không cảm thấy vất vả gì cả, một nhà lão ấu đều ở trong đất bận rộn đến khí thế ngất trời. Sau một ngày bận rộn, Ngô Bảo Mộc nhìn đất đai đã được xới của nhà mình, chau mày.
Hắn nhìn về phía tiểu muội: “Trong đất khô cằn như vậy, có thể trồng được khoai tây không?”.
Hạt giống trân quý như vậy, cũng đừng lãng phí một cách vô ích.
Ngô Bảo Tú cúi xuống nắm một nắm bùn đất trong tay, bùn đất trên tay nàng khô đến nỗi vắt không ra một giọt nước. Nàng có chút không xác định nói: “Muội cũng không rõ nữa”.
Ngô Bảo Mộc suy nghĩ một lát, trong lòng có quyết định: “Vậy trước chúng ta không vội trồng, chờ cha trở về nhìn xem hắn an bài thế nào”.
Đối với lời nói của hắn, người Ngô gia đều không có ý kiến gì.
Cổ đại nam tử vi tôn, nữ nhân Ngô gia sớm đã thành thói quen, lúc không có Ngô lão cha ở đây sẽ nghe hắn an bài.
Khoai tây không thể trồng, nhưng một số loại rau quả lại có thể trồng được bốn mùa quanh năm. Có một giếng nước trong sân Ngô gia, tuy nói bởi vì khô hạn nên không có nhiều nước, nhưng người một nhà chỉ cần tiết kiệm một chút, mỗi ngày cũng có thể lấy ra được một ít tưới rau.
Ngô Bảo Tú nhớ rất rõ những gì Vân Sơ nói, từ trong đám hạt giống rau quả chọn ra mấy loại thích hợp trồng vào hiện tại như ớt, cải trắng, cà tím.
Ngô Tề thị chỉ vào hoa văn trên túi hạt giống cải trắng, nói: “Cái này trông hơi giống rau cải trắng, nhưng nó hơi khác một chút”.
Ngô Bảo Mộc nhìn vào hình vẽ cũng thấy có chút giống rau cải trắng, nhưng hắn không có bao nhiêu xoắn xuýt, vẫy vẫy tay áo nói: “Dù sao đều là đồ ăn có thể ăn, quản nó là cái gì, trồng ra là sẽ biết thôi”.
Ngô Bảo Tú cẩn thận đổ hạt giống rau ra, dựa theo biện pháp Vân Sơ dạy nàng, tìm mấy cái chén đĩa cũ hỏng, đặt một miếng vải đã ngâm trong nước để lên trên, rồi rải đều hạt giống rau lên miếng vải ướt để ươm giống.
Nhìn thấy phương thức ươm giống đặc biệt như vậy, người Ngô gia đều cảm thấy ngạc nhiên. Trước đây, người nhà nông ươm giống ngoại trừ lúa nước cần sớm ươm mạ mầm ra, thì hầu như các loại cây trồng khác, bất kể giống nào, đều tùy tiện rải vào trong đất. Về phần có bao nhiêu hạt giống có thể nảy mầm, tất cả phụ thuộc vào vận khí.
Ngoài việc ươm giống hạt giống rau, người Ngô gia còn phải bận rộn đào hầm. Trước đó, Vân Sơ đã đặc biệt dặn dò qua Ngô Bảo Tú, để nàng sau khi trở về lại cùng người trong nhà thương lượng về vấn đề cất giữ lương thực.
Người Ngô gia lần trước đã hưởng thụ qua cái cảm giác bất lực khi có lương thực trong tay, nhưng lại không thể thủ được. Biết thần tiên nguyện ý cầm một nhóm lớn lương thực đưa cho bọn họ, người Ngô gia bắt đầu nghĩ đến việc đào hầm để giấu lương thực.
Sân viện của Ngô gia tựa núi lớn, nên họ tính toán đào một cái hầm ngay sau nhà. Hầu như trong nhà mọi nông hộ hiện tại đều có một hầm để cất trữ đồ ăn, lương thực và rau quả ăn không hết. Ngô gia ban đầu cũng có một cái hầm, chẳng qua diện tích không lớn, không chứa được bao nhiêu lương thực.
May mắn thay, lần này giấu lương thực, người Ngô gia chỉ phải đào hầm sâu hơn và lớn hơn hầm thông thường là được. Chỉ là hầm này đào lớn, nên cần phải xem xét, cân nhắc đến nguy cơ sụp đổ.
Ngô Bảo Mộc cầm rìu lên núi chặt một cây đại thụ kéo trở về. Trong khi những người còn lại trong Ngô gia bận rộn đào đất, một giỏ đất tiếp một giỏ đất chuyển ra bên ngoài, thì Ngô Bảo Mộc bận rộn vát tấm ván gỗ. Sau, những tấm ván này cuối cùng đã được vận chuyển vào hầm làm điểm chống đỡ. Một nhà lão ấu Ngô gia đều ra trận, trọn vẹn mất năm ngày mới đem hầm đào xong.
Ngô Bảo Mộc còn rút ra chút thời gian để làm một chiếc cửa gỗ lắp vào cửa hầm. Ngày thường lúc không sử dụng, chỉ cần đóng cửa gỗ lại, lại trét thêm một tầng bùn ở phía trên cửa gỗ để che giấu. Sau khi cửa được làm xong, người Ngô gia đã thử từng người một, chỉ cần đến gần cửa hầm, là nhìn không ra mánh khóe.
Trong bốn, năm ngày này, tất cả các loại rau được trồng trước đó đã nảy mầm. Những loại rau mọc mầm này đã được Ngô Tề thị cẩn thận từng li từng tí chuyển qua vườn rau trong viện. Từ sau khi hạt giống được chuyển qua vườn rau, Ngô Tề thị phải tới vườn rau nhìn bốn năm lần một ngày. Thấy mẫu thân như thế này, Ngô Bảo Tú còn trêu ghẹo nàng, nói nàng bây giờ coi những loại rau này còn quan trọng hơn đứa nhỏ.
Ngô Tề thị là thật muốn trồng trọt thật tốt mấy loại rau dưa này. Như vậy, coi như là vào đông, trong đất không trồng ra được lương thực, thì bọn họ cũng có thể dựa vào vườn rau mà sống tạm.
Chín ngày sau khi Ngô lão cha rời đi, mới phong trần mệt mỏi trở về. Nhìn bạn già (phụ thân) mệt mỏi, Ngô Tề thị và mấy người Ngô Bảo Mộc vội vàng trút bỏ bao hành lý trên người hắn xuống. Ngô Bảo Mộc cẩn thận đỡ cha nằm xuống, những người còn lại người nấu nước nóng thì nấu nước nóng, người châm trà thì châm trà.
Từ tỉnh thành tới Ngô gia thôn, đi cả ngày lẫn đêm, gần như có thể trong vòng bốn ngày là tới nơi. Đếm đếm ngày, Ngô lão cha căn bản không có nghỉ ngơi tốt trên đường đi. Ngô lão cha cũng thường cảm thấy sức lực của mình yếu đi. Nói cho cùng cũng đã có tuổi, thân thể không thể so với trước kia.
Sau khi trở về nhà, Ngô lão cha cuối cùng đã trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Hắn thậm chí không để ý tới ăn, sau khi uống hai ngụm trà nóng, liền nặng nề ngủ thiếp đi. Thấy hắn thực sự mệt mỏi, người Ngô gia mặc dù hiếu kỳ thành quả chuyến đi của hắn, nhưng cũng khắc chế không có đi quấy rầy hắn nghỉ ngơi.
Nhìn phụ thân mỏi mệt như vậy, Ngô Bảo Mộc ở trong lòng âm thầm thề: Lần sau nếu có chuyện cần xuất lực, vẫn là để hắn làm chân chạy đi.
Ngô lão cha ngủ một giấc cho đến sáng hôm sau. Lúc hắn tỉnh, Ngô Bảo Vân, con út Ngô gia đã rời giường. Sau khi ăn xong điểm tâm, hắn gọi tất cả mọi người trong nhà tới nhà chính.
“Lần này ta chỉ đi tỉnh thành, cũng không có tới nơi khác, chỉ đi một chuyến tới chỗ Lâm đại nhân”.
Nghe Ngô lão cha nói, cả Ngô Bảo Mộc và Ngô Bảo Tú đều đưa ánh mắt bội phục về phía cha mình. Lâm đại nhân chính là Phủ doãn Đại nhân, lần trước đại nhân chỉ nhìn họ một chút, họ đã sợ tới bắp chân như nhũn ra. Mà phụ thân chẳng những không sợ đại nhân, còn chủ động tìm tới cửa, điều đó quá can đảm.
Thấy ánh mắt sùng bái của con cái, Ngô lão cha có chút ngượng ngùng ho khan hai tiếng. Trên thực tế, trước khi đến tìm Lâm đại nhân, hắn cũng là cực kỳ bồn chồn. Dù sao, những người dân bình thường như hắn nào có ai không sợ quan.
Chẳng qua Ngô lão cha nghĩ lâu dài, sau này nhà mình sẽ có rất nhiều lương thực muốn bán, nếu như không tìm được một cái cớ phù hợp, thật đúng là không được. Dù sao Ngô gia ở Ngô gia thôn đã cắm rễ mấy chục năm, người trong thôn đều biết tình huống nhà bọn họ là như thế nào. Nếu như bọn hắn đột nhiên lấy ra nhiều lương thực như vậy để bán, nó chắc chắn sẽ không hợp lý.
Nghĩ tới nhà mình đã lấy được hạt giống ngô, như vậy cũng miễn cưỡng có thể xem như có quan hệ hợp tác cùng với Lâm đại nhân. Cho nên Ngô lão cha muốn tìm Lâm đại nhân để lấy cái chứng minh, chỉ cần cầm được chứng minh là có thể chứng minh lai lịch của hạt giống ngô và lương thực một cách hợp lý.
Ngô lão cha cũng cân nhắc qua chuyện Lâm đại nhân sau khi biết bọn hắn có hạt giống ngô, có thể sẽ sinh ra một chút ý niệm khác trong đầu. Nhưng từ lần trước Ngô lão cha cùng Lâm đại nhân gặp mặt, cũng biết Lâm đại nhân không phải là một tên tham quan.
Ngô lão cha nghĩ rằng nhà mình là một nông hộ bình thường, việc gánh trên vai công lao lớn trồng ra ngô tựa như một cái bánh nướng lớn treo ở trên đầu bọn hắn, thấy nhưng lại gặm không nổi. Ngô lão cha chính là một anh nông dân có quyết đoán. Sau khi suy nghĩ rõ ràng mấu chốt của vấn đề, hắn quyết định chủ động tìm Lâm đại nhân thương lượng chuyện bắp ngô.
Ở giữa xác thực có phát sinh một chút tình huống, nhưng kết quả cuối cùng của cuộc hiệp thương của Ngô lão cha và Lâm đại nhân cũng miễn cưỡng làm hài lòng cả hai bên.
Lâm đại nhân đã cấp giấy chứng minh cho người Ngô gia, sau này dù có người tới tra, thì hành vi bán lương thực của Ngô gia liền biến thành là thụ ý của hắn mà tiến hành. Mà hạt giống bắp ngô, cũng đổi thành là Lâm đại nhân cho người Ngô gia trồng.
Chờ sau khi thu hoạch bắp ngô, người Ngô gia chỉ có thể có được tiền bán bắp ngô. Sau này tất cả danh tiếng và lợi ích được sinh ra từ bắp ngô đều thuộc về Lâm đại nhân, cùng Ngô gia không có một chút quan hệ.
Lâm đại nhân biết rõ đạo lý đánh một gậy lại cho một quả táo ngọt, nên đưa cho Lâm phụ một trăm lượng vàng làm đền bù. Lập tức nhìn thấy nhiều vàng như vậy, Ngô lão cha cũng bị lóa mắt.
Nhìn phụ thân từ trong ngực và ống quần móc ra mười thỏi vàng ròng, Ngô Bảo Mộc trong nháy mắt không thể bình tĩnh. Giọng hắn mang theo hoài nghi: “Tại sao Lâm đại nhân lại hào phóng như vậy?”.
Đây chính là một trăm lượng vàng, đủ để một nhà lớn nhỏ của bọn hắn chi tiêu nửa đời người.
Ngô lão cha nhìn thỏi vàng trên bàn, thở dài một hơi, hắn thấm thía nói với nhi tử: “Ngươi cảm thấy một trăm lượng vàng là nhiều, nhưng ngươi phải biết thứ hiếm có như bắp ngô, đó chính là chuyện đại sự lợi quốc lợi dân. Đến lúc đó, nếu như hoàng thượng ban thưởng, so với một trăm lượng vàng này còn nhiều hơn nhiều”.
Ngô Bảo Mộc ngược lại là người nghĩ thoáng, trái lại an ủi phụ thân: “Nhưng những ban thưởng kia cũng không phải người bình thường như chúng ta có thể tiêu, vẫn là thỏi vàng trước mắt có tác dụng hơn”.
Những lời này của Ngô Bảo Mộc ngược lại để cho Ngô lão cha đối với hắn có vài phần kính trọng: “Lời này của ngươi nói rất đúng”.
Nhà mình không có năng lực này. Bắp ngô chính là thứ tốt, nếu không phải thông qua Lâm đại nhân, bọn hắn chỉ dựa vào chính mình cũng hiến không lên.
Bị nhi tử nói vậy, Ngô lão cha cũng nghĩ thông. Hắn chỉ vào thỏi vàng trên bàn nói với nữ nhi: “Đến lúc đó, ngươi đưa một trăm lượng vàng này cho thần tiên, xem như là tiền hạt giống. Chờ sau khi cầm lương thực về bán, chúng ta lại đem tiền lương thực đổi thành vàng, rồi đưa cho thần tiên”.
Có một trăm lượng vàng Lâm đại nhân đưa, hai mươi mấy lượng bạc nhà mình đã được Ngô lão cha lưu lại. Khoản bạc này, Ngô lão cha chuẩn bị lưu lại để thuê một cái cửa hàng ở trấn trên.
– — HẾT CHƯƠNG 27 —
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!