Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Chương 7: Tôi không cho, thì không ai có thể giành
Mạc Dư Thâm không lên lầu lấy bản chuyển nhượng cổ phần nữa, trực tiếp đến công ty.
Ở bãi đậu xe dưới công ty, một chiếc xe khác cũng đến cùng lúc với xe của Mạc Dư Thâm, anh vừa mở cửa bước xuống xe thì người kia cũng bước xuống.
Hai chiếc xe cách cách nhau chưa đến 10 mét, không thể không nhìn thấy đối phương. Hai người gật đầu xem như chào nhau. Nhân viên bảo an tinh ý, bấm một bên thang máy cho Mạc Dư Thâm, một bên khác cho Mạc Liêm.
Mạc Dư Thâm chưa bao giờ tỏ ra thân thiết với người anh trai không cùng huyết thống này. Mạc Liêm là con riêng của Mạc phu nhân hiện tại, ba mẹ anh ta ly dị nhau năm anh ta lên năm. Sau, ba của Mạc Dư Thâm tái hôn cùng mẹ của Mạc Liêm.
Mạc Liêm lớn hơn Mạc Dư Thâm một tuổi, sau khi vào nhà họ Mạc liền đổi họ, những năm này, ba của Mạc Dư Thâm một mực đối xử với Mạc Liêm như con đẻ.
Vào thang máy, hai người cũng không chạm mặt nhau nữa.
Đinh thư ký đang bận việc, nhìn thấy Mạc Dư Thâm đến thì rất kinh ngạc. Lúc sáng, Mạc Dư Thâm gọi điện cho anh, nói là sáng nay có việc không đến công ty, không ngờ bây giờ lại xuất hiện ở đây.
“Mạc tổng, chào buổi sáng.”
Mạc Dư Thâm gật đầu.
Đinh thư ký vừa nhận được email ở bên đổng sự, sẽ có một cuộc họp cấp cao lúc 9 giờ 30 phút hôm nay, anh còn đang định báo cáo với Mạc Dư Thâm làm thế nào để xin phép hội đồng quản trị vắng mặt. Bây giờ thì không cần thiết nữa.
“Mạc tổng, 9 giờ 30, phòng họp lầu ba mưới sáu, Mạc Đổng muốn mở một cuộc họp.”
“Họp?”
Đinh thư ký: “Vâng, thư ký vừa mới thông báo.”
Mạc Dư Thâm nhất thời đoán không ra được mục đích của cuộc họp này là gì.
Một tiếng sau, Mạc Dư Thâm lại gặp Mạc Liêm ở phòng họp, anh ta ngồi ở chiếc ghế cuối dãy phòng họp.
Lần này hai người như có thương lượng trước, coi như không thấy đối phương.
9 giờ 25 phút.
Các giám đốc khác lần lượt vào, Mạc đổng cũng đã đến, mọi người nhao nhao chào hỏi. Ông ngồi gần Mạc Dư Thâm, trên mặt Mạc Dư Thâm không có bất cứ biểu hiện gì, ánh mắt tập trung vào màn hình vi tính trước mặt.
Mạc đổng lên tiếng trò chuyện: “Gia Gia gần đây thế nào?”
Mạc Dư Thâm: “Vẫn như cũ.”
Mạc đổng thấy Mạc Dư Thâm không mấy thân thiện liền dừng lời.
Mọi người cũng đã đến đông đủ, cuộc họp bắt đầu.
Không phải ai cũng có thể ngồi trong phòng họp này, tất cả mọi người đều cảm thấy cuộc họp này không tầm thường chút nào. Mạc đổng cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đề cập tới bất động sản Mạc Thị.
Đầu tiên là biểu dương Mạc Dư Thâm, bất động sản Mạc thị mấy năm trước bình chân như vại, qua sự quản lý của Mạc Dư Thâm đã phát triển không ít. Cả về danh tiếng lẫn tài chính. Đến bây giờ, bất động sản Mạc thị đã đứng ở top 3 trong các công ty nội địa.
Đầu tuần rồi, hạng mục hợp tác của Mạc thị cùng Quý gia ở Thượng Hải đã được chính quyền địa phương phê duyệt.
Nói xong, Mạc đổng mới đi vào trọng điểm của cuộc họp ngày hôm nay: “bất động sản Mạc thị có được ngày hôm nay, không thể bỏ qua công lao lớn của Mạc Dư Thâm, bây giờ mô hình bất động sản đã hình thành.”
“Tuy nhiên, lợi nhuận hằng năm của các công ty dược phẩm lại giảm, trung tâm nghiên cứu và phát minh cũng không có bất kì đột phá nào trong năm nay, cứ tiếp tục như vậy, dược phẩm Mạc thị sẽ bị thụt lùi phía sau.”
Nói, rồi ông nhìn qua Mạc Dư Thâm, “Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, để Mạc Dư Thâm tiếp quản Mạc thị y dược là thích hợp nhất, có khi sẽ tạo nên kỳ tích như bất động sản Mạc thị.”
Đối với những lời khen này, Mạc Dư Thâm cũng không thấy cảm kích, biểu hiện trên mặt nhạt nhẽo.
Anh hiểu rõ ba của mình, lời nói phía sau mới là điểm mấu chốt.
Mạc đổng nói tiếp: “Về sau, con tiếp quản ngành dược của Mạc thị, cũng không rãnh phân tâm cho công việc ở bất động sản, chuyện này cứ giao cho Mạc Liêm quản lý, cùng con gánh vác một chút.”
Dứt lời, Mạc Dư Thâm “À” một tiếng. Không nặng không nhẹ, còn mang theo chút trào phúng khiến cho Mạc Đổng ngượng ngùng.
Trong phòng họp, ngoại trừ Mạc Liêm ra, tất cả mọi người đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Từ đầu đến cuối, Mạc Liêm đều mang vẻ mặt vân đạm phong khinh, ngón tay theo nhịp gõ xuống cốc nước.
Bầu không khí có chút khẩn trương xen lẫn bối rối.
Về sau, Mạc Dư Thâm cũng không nhiều lời, hai chân vắt chéo, lười biếng ngả người vào thành ghế, trên mặt không có bất kì biểu cảm dư thừa nào, người ngoài cũng không đoán được giờ phút này anh đang suy tính điều gì.
Mạc Dư Thâm không giận mà uy, ngay cả Mạc đổng cũng không can thiệp vào. Trong phòng họp tràn đầy mùi thuốc súng.
Tập đoàn Mạc thị là do một tay Mạc lão gia sáng lập nên, mấy năm trước đã về hưu.
Vốn là Mạc lão gia muốn đem tập đoàn giao cho Mạc Dư Thâm quản tiếp, nhưng cân nhắc một hồi, vẫn là để Mạc đổng (ba của Mạc Dư Thâm) tiếp nhận mấy năm, cùng nhờ đó mà làm dịu lại mối quan hệ của hai người họ.
Mạc Dư Thâm từ nhỏ đã không ở cùng ba mình, mấy năm gần đây, mối quan hệ cha con gần như đi đến đường cùng.
Mạc lão gia tử cũng một phần bất mãn với thái độ mà Mạc đổng đối xử với Mạc Dư Thâm, nhất là sau khi ông tái hôn. Bất quá, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, vẫn là nghĩ biện pháp để kéo gần mối quan hệ cha con này lại.
Cục diện rối rắm như hôm nay cuối cùng vẫn xuất hiện.
Mạc đổng sớm đã biết được sẽ có tình cảnh này, trước khi đưa ra quyết định, ông đã đoán được một màn này, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của ông, “Mọi người có suy nghĩ thế nào?”
Còn có thể nghĩ như nào.
Trong hội đồng quản trị, ngoại trừ vài người có giao tình tốt với Mạc Dư Thâm, mấy người còn lại đều một lòng dốc sức cho Mạc đổng, đương nhiên là đồng ý vô điều kiện.
Cho dù có bỏ phiếu thì cũng thông qua hai phần ba số phiếu.
Cuộc tỷ thí này cứ im lặng mà diễn ra. Mà Mạc Dư Thâm không có chút phòng bị nào, thua một cách triệt để.
Trước đó anh bận rộn nửa năm với cái hạng mục kia, cuối cùng phải liên thủ với anh hai của Hề Gia mới có thể ký hợp đồng được vào đầu tuần. Vậy mà giờ phải hai tay dâng lên cho người khác.
Cuộc họp kéo dài nửa giờ, nội dung về sau cũng chỉ mang tính hình thức.
Tháng sau, Mạc Dư Thâm sẽ đến tiếp quản mảng y học của Mạc thị, còn Mạc Liêm sẽ nhậm chức giám đốc của bất động sản Mạc thị.
Trước đây, cả mảng bất động sản và mảng tài chính đều là Mạc Dư Thâm quản lí, hai công ty hai nghiệp vụ, tương trợ lẫn nhau.
Hiện tại bất động sản giao cho người khác quản lý, không biết là Mạc đổng muốn để cho Mạc Dư Thâm và Mạc Liêm hỗ trợ lẫn nhau hay dứt khoác đem mảng tài chính và bất động sản cho Mạc Liêm điều hành.
Không ai đoán được.
Cuộc họp kết thúc, các thành viên quản trị lần lượt ra khỏi phòng. Mạc Liêm nhìn qua Mạc Dư Thâm một chút, sau đó khép sổ lại, rời đi.
Trong phòng họp là sự trầm mặc bức người.
Mạc đổng và Mạc Dư Thâm đều không nhúc nhích, bầu không khí giằng co.
“Bụp” một tiếng, Mạc Dư Thâm đóng nắp máy tính lại.
Anh cũng không nhìn Mạc đổng mà nói: “Để cho người khác cười nhạo tôi là được rồi, đằng này ông lại còn tự mình bày trò tiếu lâm cho người khác nhìn.”
Mạc đổng thoáng nghiêng mắt, mơ hồ nhìn bóng dáng của Mạc Dư Thâm, “Làm người lãnh đạo của Mạc thị, đương nhiên phải vì tập đoàn mà suy tính lâu dài, không thể giới hạn thành tích ở mức này được.”
Điều khó chịu nhất đối với Mạc Dư Thâm là lý do lý trấu.
Không biết từ khi nào mà hai cha con nhà này lại như hai người xa lạ.
Mạc Dư Thâm vặn nắp chai nước, “Ông sợ tôi liên thủ với bên công ty của ba vợ để hạn chế quyền lợi chủ tịch của ông nên dứt khoác ra tay trước.” Anh nhìn về phía Mạc đổng, “Tôi nói không sai chứ?”
Cũng không để ý đến biểu tình trên mặt ông, anh cầm chai nước và máy tính đứng dậy, rời đi.
Đinh thư ký không tham gia hội nghị nên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mạc Dư Thâm mang theo sắc mặt bình thường trở về.
Anh cũng không dám hỏi nhiều.
Sau đó có vài phần văn kiện cần đến chữ ký của Mạc Dư Thâm nên anh liền tiến đến gõ cửa.
“Vào đi.”
Đinh thư ký mở cửa bước vào, sộc vào mũi là mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Anh không hút thuốc lá nên tương đối nhạy cảm với mùi này.
“Mạc tổng, đây là khoản phí của hạng mục, phải thanh toán trước cuối tháng,” Thư ký Đinh đưa tập tài liệu qua.
Rất nhanh, Mạc Dư Thâm liền tiến vào trạng thái làm việc.
Thư ký Đinh thấy bên góc bàn có một cái gạt tàn, bên trong có hơn phân nửa điếu thuốc, hút chưa được một phần ba. Kế bên gạt tàn là một hộp thuốc mới mở và một cái bật lửa.
Văn phòng vừa được quét dọn buổi sáng, ngoại trừ Mạc Dư Thâm thì không có ai tới.
Thuốc lá đều được dùng để mời khách, bản thân Mạc Dư Thâm chưa từng hút.
Không còn nghi ngờ gì nữa, điếu thuốc này là của Mạc Dư Thâm.
Thư ký Đinh đi theo Mạc Dư Thâm đã bảy năm, trước đó mặc kệ là tình huống nan giải như thế nào, Mạc Dư Thâm cũng không hút thuốc, đây là lần đầu tiên.
Bất quá, điếu thuốc chỉ mới cháy được một phần ba, không biết là do Mạc Dư Thâm không biết hút hay đang tự kiềm chế.
Mạc Dư Thâm ký tên xong, đóng lại đưa cho thư ký và nói: “Sau này, nếu bên bất động sản Mạc thị chi quá 10 vạn thì phải được sự đồng ý của tôi.”
Thư ký Đinh không hiểu cái gì nhưng vẫn gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi.”
Mạc Dư Thâm cầm cái gạt tàn thuốc lên vào phòng rửa tay, đại khái là nhàn rỗi, anh mở vòi nước rửa sạch cái gạt tàn.
Tiền bạc, quyền lực, anh không quá quan tâm. Vì anh nghĩ, Mạc thị sớm muộn gì cũng sẽ do anh quản lý.
Cuộc họp hôm nay, anh bị chính ba của mình đề phòng, ha, nhàm chán.
Đến trưa, tin tức ở cuộc họp hội nghị lúc sáng nhanh chóng truyền đến tất cả các ngóc ngách trong công ty. Đám nhân viên bàn luận sôi nổi, quên luôn làm việc.
Mạc Liêm và Mạc Dư Thâm luôn là đối tượng trong các cuộc buôn chuyện của các nhân viên. Cả hai người đều sở hữu năng lực ngang nhau. Hơn nữa đều là người trong hào môn thế gia, là điều khiến các chị em phụ nữ của công ty bát quái nhất.
Không chỉ nội bộ truyền tai nhau, Trình Duy Mặc cũng biết việc này, công ty luật của anh là cố vấn pháp luật của tập đoàn, lần này hệ thống cao cấp của công ty có thay đổi, các văn kiện quan trọng liên quan cũng phải sửa theo.
Buổi trưa anh nhận được cuộc gọi của thư ký hội đồng quản trị, phiền anh buổi chiều đến công ty một chuyến.
Trình Duy Mặc cúp điện thoại ở bên kia xong, liền gọi cho Mạc Dư Thâm, nhưng anh không bắt máy.
Buổi sáng Mạc Dư Thâm nói anh ấy phải đi công tác, chắc là vẫn chưa hạ cánh.
Nào biết được lại đụng nhau ở dưới lầu của toà cao ốc Mạc thị.
“Còn tưởng cậu đang ở trên máy nay đi công tác chứ, sao gọi điện thoại không trả lời?”
Trình Duy Mặc đến, Mạc Dư Thâm đi ra ngoài, hai người đúng lúc gặp nhau.
Mạc Dư Thâm: “Chắc là tín hiệu không tốt.”
Trình Duy Mặc hiện tại không quan tâm chuyện này, hỏi: “Rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì?”
Trong vòng một đêm, Mạc Liêm toàn thắng.
Bất động sản của Mạc thị có được ngày hôm nay, Mạc Dư Thâm đã bỏ ra không biết bao nhiêu tâm tư, người khác không biết nhưng Trình Duy Mặc lại hiểu rõ.
Một câu của Mạc đổng, tất cả liền chảy về không.
Mạc Dư Thâm trả lời một nẻo: “Tôi có hẹn với người phụ trách của trung tâm nghiên cứu bên xưởng thuốc, đang gấp.”
Trình Duy Mặc: “…”
Điều này còn chưa được công bố chính thức mà đã tự mình đi kiếm việc làm rồi?
Nhẫn nhục không phải là tính cách của Mạc Dư Thâm.
Mạc Dư Thâm biết Trình Duy Mặc còn đang bối rối, “Tôi sẽ không để một ai khác đoạt đi.”
Trình Duy Mặc vỗ vỗ bả vai Mạc Dư Thâm, không nói gì. Có câu nói này của Mạc Dư Thâm, anh cũng không còn gì lo lắng.
Nhưng mà, đó là một cuộc trường kì kháng chiến.
Mạc Liêm không phải hạng tầm thường, mà Mạc Dư Thâm cũng chẳng phải người lương thiện.
Hai người này định sẵn là phải tranh giành lẫn nhau.
“Còn cái bản thoả thuận ly hôn kia thì sao?”
Mạc Dư Thâm ngừng chân lại hai giây, “Tháng sau Hề Gia tham gia cuộc thi cưỡi ngựa, chờ khi nào trận đấu kết thúc thì nói sau.”
Trình Duy Mặc gật đầu, dây dưa dài dòng, cân nhắc mọi thứ vì đối phương, cũng không phải là phong cách của Mạc Dư Thâm.
Vừa ngồi lên xe, Mạc Dư Thâm liền nhận được tin nhắn video từ Hề Gia.
Trong video là phong thái trên lưng ngựa của cô.
Tiêu sái, gợi cảm.
Hiên ngang anh dũng.
Sau đó Hề Gia gọi điện thoại qua. Ký ức vụn vặt của cô như biến cô thành một người khác. Trước kia cả hai người thường hơn một tháng cũng không liên lạc, điện thoại không gọi, tin lại càng không nhắn.
Mạc Dư Thâm bắt máy, Hề Gia liền hỏi: “Có xem hết không?”
“Có.”
“Kỹ thuật thông qua chứ?”
Mạc Dư Thâm không lên tiếng, anh xem video cũng không biết cô cưỡi ngựa tốt như thế nào.
Đoạn video kia là Hề Gia nhờ nhân viên công tác quay lại cho cô lúc cô đang tập luyện vượt chướng ngại vật trong sân, rồi gửi cho Mạc Dư Thâm.
Mạc Dư Thâm không nghĩ đến cô vẫn còn nhớ lần đó trên núi anh đã nói phải thông qua sát hạch của huấn luyện viên do anh điều tới thì mới có tư cách tham gia thi đấu.
Ký ức của cô không liên tục, ngắt quãng từng đoạn.
Trước đây những người từng xuất hiện trong sinh hoạt của cô, cô đều nhớ kỹ.
Nhưng những người quen, hay mọi việc phát sinh một năm gần đây, cô đều quên sạch.
Không biết tư cách dự thi của cô bắt sóng được đoạn ký ức vụn vặt nào mà khiến cô nhớ kỹ đến giờ.
Mạc Dư Thâm không nhân nhượng, thái độ kiên quyết: “Video không tính là gì, phải thông qua khảo hạch trực tiếp.”
Hề Gia tràn đầy tự tin: “Tuỳ anh.”
“Ông xã, mấy giờ anh về nhà?”
Hề Gia vừa được nghỉ giữa hiệp, rãnh rỗi liền cùng Mạc Dư Thâm trò chuyện vài câu.
Mạc Dư Thâm trước giờ đều chưa từng thông báo lịch trình của mình cho người khác, có chút không quen nhưng vẫn nói: “9 giờ.”
Hề Gia: “Vậy 9 giờ 1 phút em có mặt ở nhà.”
Trước khi cúp điện thoại, cô còn đắc ý cười một cái. Trong ý cười còn mang theo chút kiêu căng.
Mạc Dư Thâm tắt điện thoại, nhắm mắt tựa vào ghế nghỉ ngơi.
Tiếng cười vừa rồi đã làm tan đi hết u ám và bực dọc trên người anh từ sáng tới giờ.
*
#09032020
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!