Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Chương 19: Đã là vợ chồng thì phải gọi điện hỏi thăm nhau
Ngày hôm sau, cả hai người dậy còn sớm hơn lúc đi làm.
Trên đường đến sân bay, Hề Gia lướt điện thoại xem tin tức giải trí. Hôm nay chễm chệ trên hot search là tin tức liên quan đến việc tuyển diễn viên cho bộ phim mà Tinh Lam sắp quay tới đây. Nhưng tất cả cũng toàn là tin chưa được đính chính.
Một số blogger vạch trần rằng đoàn làm phim đã xác định nữ chính sẽ là Khương Thấm, còn nữ hai là Hướng Lạc.
Còn chưa có thông báo chính thức nào nên không rõ thực hư. Nhưng không có lửa làm sao có khói.
Bây giờ chuyện khiến cả cộng đồng mạng tò mò nhất là ai sẽ là biên kịch cho bộ này.
Hề Gia cất điện thoại rồi lấy cuốn tiểu thuyết của Nhạc lão tiên sinh ra.
Những năm này, cô không cầm theo nhiều đồ đi ra ngoài, nhưng đi đâu cũng sẽ cầm theo cuốn sách này.
Mạc Dư Thâm: “Em đọc biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn chưa chán à?”
Hề Gia: “Người ta thích mà.”
Mạc Dư Thâm đoán cô muốn cải biên lại tác phẩm này. Vừa đọc xong tin tức là đọc sách, lần trước ở trên núi, cô cũng có đề cập với anh chuyện này.
Đạo diễn của bộ này là Chu Minh Khiêm.
Trong xe yên tĩnh, cách biệt hoàn toàn với tạp âm bên ngoài. Xe nhẹ nhàng chạy qua gờ giảm tốc.
Mạc Dư Thâm lên tiếng lần nữa: “Lần này lên núi chú ý nghỉ ngơi thật tốt. Trình độ biên kịch của em có hạn, có bận rộn cũng thành công cóc, Chu Minh Khiêm cũng chẳng để ý tới, chỉ tốn thời gian thôi.”
Sự thật đau lòng.
Hề Gia không thích nghe, liếc anh một cái, tiếp tục đọc sách.
Mãi cho đến khi đến sân bay, Hề Gia vẫn không rảnh nói chuyện với Mạc Dư Thâm.
Đến bàn làm thủ tục, Mạc Dư Thâm đem cất quyển sách vào túi cô, “Vừa làm vừa nghỉ ngơi.”
Thư ký Đinh biết điều đứng ở một nơi xa thật xa. Thấy ông chủ của mình bị ngó lơ, anh không biết làm gì ngoài việc thông cảm. Vừa rồi đợi máy bay, Mạc Dư Thâm chỉ hận không thể biến thành cuốn sách trên tay Hề Gia.
Đôi mắt Hề Gia mỏi nhừ, cô lấy tay xoa xoa hốc mắt.
Chuẩn bị tách ra rồi, lúc này Hề Gia mới tán gẫu với Mạc Dư Thâm.
“Ở Thượng Hải bao lâu?”
“Phải mấy ngày.”
Hề Gia nâng tay, đem nút áo sơ mi đầu tiên của anh cài vào.
Mạc Dư Thâm nhìn cô. Hề Gia tiện thể chỉnh đốn lại cổ áo cho anh, “Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, phụ nữ mở nút sơ mi đầu tiên là muốn sự nghiệp thăng hoa. Còn sự nghiệp của đàn ông không có thăng hoa ở trên.”
Mạc Dư Thâm: “…..” Nói không nên lời.
Còn tưởng rằng cô có hảo tâm giúp anh chỉnh đốn quần áo.
Loa thông báo chuyến bay nhắc nhở, Hề Gia kéo cái vali nhỏ của mình đi vào cổng hải quan, đi được vài bước rồi ngoảnh lại, “Yên tâm đi, em sẽ không quên anh.” Giọng nói dịu dàng, còn vô ý liếc mắt đưa tình với anh.
Mạc Dư Thâm đút tay vào túi quần, đứng im nhìn bóng lưng của cô dần khuất trong đám đông.
——
Mạc Dư Thâm đáp xuống Thượng Hải vừa khéo có một cuộc họp ở bất động sản Mạc thị.
Từ lúc Mạc Liêm nhậm chức đến nay, nội bô công ty trở nên hoang mang, nhất là cấp quản lý, vì họ do một tay Mạc Dư Thâm đề bạt đảm nhiệm.
Nếu công ty có đổi tổng giám đốc mới là ai thì bọn họ cũng không quan tâm. Đằng này lại là Mạc Liêm.
Mạc Dư Thâm và Mạc Liêm vốn đanh tranh chấp với nhau về cổ phần sở hữu Mạc thị trong tương lai.
Điều mà các quản lý sợ là một núi có hai hổ.
Tính tình của Mạc Dư Thâm xem ra vẫn tốt hơn so với Mạc Liêm.
Sự hiện diện của Mạc Dư Thâm hôm nay như là liều thuốc an thần đối với họ.
Mạc Dư Thâm đột nhiên xuất hiện ở phòng họp khiến ai nấy đều kinh ngạc, anh khoát tay ra hiệu mọi người tiếp tục.
Mạc Liêm biểu hiện lạnh nhạt, trong một giây liền xoá đi tia kinh ngạc ở trong mắt, nên không ai bắt được.
Anh không biết lí do Mạc Dư Thâm đến Thượng Hải càng không biết anh ta đã đến Thượng Hải.
Mạc Dư Thâm ngồi xuống ghế ở cạnh cửa sổ, yên lặng lắng nghe, như là một lãnh đạo thị sát.
Phòng họp yên tĩnh trong chốc lát.
Hai chân Mạc Dư Thâm vắt chéo, trông có vẻ biếng nhác, bình tĩnh.
Anh luôn là một người thâm tàng bất lộ, không ai hiểu thấu được.
Mạc Liêm nhìn qua, cho dù có như thế nào thì theo lễ tiết, vẫn nên gật đầu chào hỏi nhau một tiếng.
Mạc Dư Thâm trực tiếp lướt qua Mạc Liêm, chăm chú nhìn vào màn hình chiếu phía sau lưng Mạc Liêm. Trên đó là bản kế hoạch hạng mục mà bất động sản Mạc thị đang tiến hành.
Mạc Liêm ra hiệu cho phó tổng, “Tiếp tục đi.”
Chưa đầy vài phút sau, phòng họp khôi phục lại như thường, những tiếng thảo luận tranh cãi liên miên bên tai không dứt.
Mạc Dư Thâm tay vuốt cằm, chăm chú nhìn trên màn hình chiếu, thứ anh đang nhìn cũng là cái mà thư ký Đinh đang nhìn.
Hơn hai giờ sau, cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc.
Hôm nay động tác dọn dẹp của mọi người đặc biệt nhanh nhẹn, chưa đến hai phút, trong phòng họp chỉ còn ba người Mạc Dư Thâm, Mạc Liêm, và thư ký Đinh.
Thư ký Đinh đứng dậy, lấy cớ rời đi, “Mạc tổng, tôi xuống xe lấy tài liệu.”
Mạc Dư Thâm gật đầu.
Thư ký Đinh ra ngoài và đóng cửa phòng họp. Bên ngoài có trợ lý của Mạc Liêm đứng canh, anh cũng yên tâm đi xuống dưới.
Mạc Liêm châm thuốc bằng cái bật lửa thông thường, sau đó anh thẳng tay quăng lên bàn vang “ba” một tiếng.
Mạc Dư Thâm vặn nắp chai nước, không nói gì.
Bầu không khí giằng co.
Mạc Liêm lên tiếng phá vỡ trầm mặc, “Mạc tổng đại giá quan lâm, cũng không nói trước, làm chúng tôi không thể tiếp đón từ xa.”
Màn hình chiếu vẫn chưa tắt, Mạc Dư Thâm chỉ chỉ màn hình, “Không biết thì đừng có làm bậy.”
Mạc Liêm chợt cười, “Chẳng phải người ta nói té đau thì mới trưởng thành được sao?” Khói ở đầu ngón anh tản ra cùng với lời nói.
Mạc Dư Thâm không trả lời, đôi mắt sắc bén.
Mạc Liêm lại lên tiếng lần nữa: “Nghe nói gần đây cậu đang xin vốn đầu tư cho việc nghiên cứu thuốc mới à?” Ngừng một chút, anh nói tiếp: “Nếu cậu cầu xin tôi, tâm trạng tôi tốt thì sẽ bán ân tình cho cậu.”
Mạc Dư Thầm “Ồ” một tiếng, khoé miệng giương lên một nụ cười khinh bỉ, lạnh nhạt.
Rời khỏi công ty bất động sản, Mạc Dư Thâm nói tài xế đến thẳng sân bay.
Thư ký Đinh ngồi ở phía trên, ngoảnh đầu lại nhìn Mạc Dư Thâm vài lần. Anh đeo tai nghe, mắt không nhìn di động.
Nếu đang gọi điện thoại thì đã mười phút trôi qua, anh cũng chưa nói một câu nào.
Sau lần quay đầu thứ n+1 của thư ký Đinh, Mạc Dư Thâm cuối cùng cũng lên tiếng, “Chuyện gì?”
Thư ký Đinh quay lại, “Mạc tổng, dự án quy hoạch vừa nãy ở trên máy chiếu không hợp lí, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của bất động sản Mạc thị.”
Mạc Dư Thâm hẳn cũng đã phát hiện ra, bây giờ có rất nhiều hạng mục mà Mạc Liêm trực tiếp bỏ qua anh, tìm tới hội đồng quản trị xin chữ ký. Nếu không phải hôm nay “có ý” đến Thượng Hải một chuyến, anh cũng không biết tình hình nghiêm trọng hơn so với anh nghĩ nhiều.
Hơn mười giờ đêm, Mạc Dư Thâm về đến Bắc Kinh.
Vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại từ ông nội Mạc.
Ông nội vẫn chưa nghỉ ngơi, bảo anh về nhà cũ một chuyến.
Mạc Dư Thâm đoán được vì chuyện gì. Có liên quan đến việc xin vốn đầu tư nghiên cứu phát triển thuốc mới.
Ông nội vừa nhìn thấy Mạc Dư Thâm, chỉ nói một câu: “Cháu thật hồ đồ.”
Mạc Dư Thâm đóng cửa thư phòng, cười cười, “Cháu có khi nào tỉnh táo đâu ạ.”
Ông nội tức nói không nên lời, uống mấy ngụm trà mới hạ hoả được.
Mạc Dư Thâm rót một ly nước ấm, đổi với chén trà đậm trong tay ông nội. Giấc ngủ của ông không được tốt, lại còn uống trà đậm, đây là muốn một đêm mất ngủ.
Ông nội chỉ ghế sô pha ý bảo anh qua đó ngồi, “Gia Gia đâu? Bây giờ như nào?”
Mạc Dư Thâm: “Đi lên núi.” Ông nội hẳn cũng đã biết bệnh tình của Hề Gia nên anh cũng không giấu diếm gì, “Đi dưỡng bệnh.”
Ông nội gật đầu.
Lúc trước Mạc Dư Thâm nói Hề Gia viết kịch bản nhiều nên mệt, ông cứ cảm thấy sai sai kiểu gì, đúng là có bệnh thật.
Ông nội nói nghiêm túc: “Dư Thâm à, làm kinh doanh thì không được xử lý theo cảm tính. Thuốc của Gia Gia ta lại nghĩ cách khác. Nếu cháu cứ kiên quyết đầu tư, người ta sẽ nói cháu mượn việc công làm việc riêng.”
Mạc Dư Thâm: “Vì sao không thể? Mượn bệnh tình của Hề Gia điều chế được phương thuốc phù hợp, sau đó có thể đưa ra thị trường buôn bán, có gì không tốt ạ?”
Ông nội: “Vậy thì cháu phải có bản lĩnh thuyết phục người khác chứ không phải chỉ bằng lời nói của cháu. Ta cũng không muốn tạt một gáo nước lạnh vào cháu nhưng sự thật là chưa chắc hội đồng quản trị sẽ phê duyệt vốn cho cháu.”
Mạc Dư Thâm nhẹ nhàng cầm lấy ly nước, không trả lời.
Ông nội muốn nói nữa lại thôi, hỏi thăm bệnh tình của Hề Gia, cuối cùng căn bệnh này sẽ bộc phát ra sao.
Mạc Dư Thâm nói mơ mơ hồ hồ: “Mấy năm nay chỉ toàn uống thuốc, có khả năng ảnh hưởng đến việc sinh con sau này.” Dừng lại, “Cháu cũng không thích trẻ con.”
Ông nội nhìn anh chằm chằm, hồi lâu mới bảo: “Mau về nghỉ sớm đi.”
Ra khỏi biệt thự, Mạc Dư Thâm ngồi trong xe một lúc.
Đèn trong thư phòng trên lầu vẫn sáng. Mạc Dư Thâm nhìn lên cử sổ trên đó, thất thần một chút. Anh thu lại suy nghĩ, lái xe rời đi.
Trên đường về phải đi ngang qua con đường đường có hàng cây ngô đồng. Lá cây đã héo rụng hết, chỉ còn lại một mảng thưa thớt.
Cả ngày nay, ngoại trừ lúc Hề Gia đáp máy bay, có gọi điện báo bình an cho anh, sau đó cũng không liên lạc gì nữa.
Ở xa nhau như vậy, cô cũng chẳng nhiệt tình với anh, cũng không lẽo đẽo làm phiền anh nữa.
——
Những ngọn núi trong đêm cực kỳ yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng côn trùng kêu ở phía xa xa.
Hề Gia xoay người đi vào nhà, vậy mà vẫn nghe tiếng côn trùng kêu.
Lúc sau buồn ngủ cực kì, nhưng cô lại cảm thấy kì lạ, đã gần vào đông rồi, sao lại có tiếng côn trùng kêu như vậy chứ?
Ở trên núi thức dậy sớm, mới hơn năm giờ Hề Gia đã không ngủ được nữa.
Bên ngoài trời vẫn tối, chưa có tia nắng nào xuyên qua màn đêm yên tĩnh này.
Sáng sớm, không khí lành lạnh còn có sương mù.
Hề Gia bọc mình trong một cái áo khoác dày, lấy đèn pin điện thoại soi đường ra hành lang ngồi tiếp tục đọc tiểu thuyết.
Lão bà cũng dậy sớm, giật mình khi thấy ánh đèn trên hành lang, lại gần mới thấy rõ, “Hề Gia, sao không ngủ thêm một chút.”
“Bà ơi, chào buổi sáng. Tối qua cháu ngủ rất ngon, không buồn ngủ.”
Hề Gia kẹp di động trong sách, mượn ánh sáng từ nhà chính nên hành lang không còn tối nữa.
Lão bà: “Mau đi vào bên trong đi, ở ngoài trời lạnh, bà sẽ đi sắc thuốc và làm vài món cho cháu.”
Hề Gia đặt sách xuống, theo bà đi vào phòng bếp.
Phòng bếp không lớn, trong đó có một cái bếp lò.
Hề Gia muốn giúp một tay nhưng bà không cho, nói cô không biết làm. Vì vậy cô lấy cái ghế đẩu ngồi im nhìn bà bận rộn từ trong ra ngoài.
Lão bà bắt đầu sắc thuốc, ngọn lửa trong lò rất nhỏ, vài đám nhỏ màu vàng nhạt, nhưng chút lại thành màu xanh.
Bà nói với Hề Gia: “Ta có gọi điện cho ông cụ Nhạc, ông ấy nghe nói cháu đang ở đây liền rất phấn khích, nói cháu có thể qua đó bất cứ lúc nào, mà qua mỗi ngày cũng được, để ông ấy có người cùng trò chuyện.”
Hề Gia ngập tràn vui vẻ. Nhưng mà đường đến nhà Nhạc lão tiên sinh cũng không dễ dàng gì, chen chúc nhau trên xe buýt chật kín người.
Hề Gia ăn xong điểm tâm liền đi đến trạm xe buýt gần nhà, đợi chuyến đầu tiên.
Đi ngang qua cửa hàng bách hoá kia, Hề Gia vô thức nhìn qua đó. Về phần tại sao muốn nhìn qua đó, cô không biết.
Cho dù có tới sớm, bên trạm đã xếp hai hàng dài. Hề Gia bước nhanh qua.
Khách du lịch hầu hết đều mang theo túi nhỏ gọn gàng, chỉ có đồ ăn nhẹ. Chỉ có một người mang theo một cái vali to, đặc biệt bắt mắt.
Người kia có dáng người cao nhất trong hàng, khí chất bất phàm.
Người đàn ông chỉ đứng cách Hề Gia có khoảng vài người. Như có cảm ứng, người đàn ông đột nhiên quay đầu.
Hề Gia giật mình.
Đây là cái duyên gì vậy.
Cô không nhận ra bóng lưng, nhưng khuôn mặt này cô biết. Là vị đạo diễn mà cô ngưỡng mộ, Chu Minh Khiêm.
Hề Gia nghĩ Chu Minh Khiêm không biết mình nên cũng không tính chào hỏi.
Chu Minh Khiêm thấy Hề Gia ở đây cũng không lấy gì làm lạ. Có lần cô nói qua đã từng lên núi trải nghiệm cuộc sống, còn gặp qua Nhạc lão tiên sinh, lần này đến chắc cũng là đi tìm ông cụ Nhạc.
“Đến đây khi nào?” Chu Minh Khiêm rảnh rỗi, hỏi một câu.
Hề Gia trợn mắt, thì ra là quen biết cô, giọng điệu còn có chút quen thuộc, cô nói: “Hôm qua.”
Chu Minh Khiêm gật đầu, không còn gì để nói, anh quay mặt qua chỗ khác.
Hề Gia tìm bút ký trong túi ra, tìm mấy chỗ có Chu Minh Khiêm. Có hai chỗ ghi chép lại, một lần là lúc anh từ chối kịch bản của cô, lần hai là lúc anh sửa xe giúp cô.
Trong lòng đã rõ, cô cất sổ đi.
Hề Gia cứ nghĩ sẽ được cùng xe với Chu Minh Khiêm. Ai nhờ người trước mặt vừa lên thì xe đã đầy, cô đành phải đợi chuyến tiếp theo.
Lẫn nữa nhìn thấy Chu Minh Khiêm là ở trong sân nhà của Nhạc lão tiên sinh.
Hề Gia tản bộ dọc những phiến đá xanh, ngước mắt lên liền nhìn thấy một thân ảnh đang hút thuốc.
Anh đã đến từ sớm, đúng lúc Nhạc lão tiên sinh đang ăn điểm tâm nên anh ra sân đứng đợi.
Hề Gia đi tới “Trùng hợp vậy sao.”
Chu Minh Khiêm không tiếp lời, tiếp tục hút thuốc.
Hề Gia đứng trên bệ đá trêu cá ghẹo chim, vốn muốn kết giao tình với Chu MInh Khiêm, nhưng nhìn đến khuôn mặt khó ở của anh, cô đành từ bỏ ý định.
Tình cảnh này khá quen thuộc, cô nhìn về phía hồ bên kia, nhưng không nhớ ra cái gì.
“Gia Gia cũng tới à?” Ông cụ Nhạc đã ăn xong điểm tâm, tay chống gậy bước ra ngoài.
“Nhạc gia gia, cháu lại đến quấy rầy ông.”
“Đừng nói chuyện khách khí với ta như vậy.” Nhạc lão tiên sinh cười ha hả, “Hai đứa mau đến đây ngồi.”
Hàn huyên một hồi, Hề Gia mới biết được Chu Minh Khiêm đến đây là có việc.
Cô ở đây không tiện, ảnh hưởng đến chuyện công việc của bọn họ.
Hề Gia nói tạm biệt, nói là buổi trưa còn muốn cùng lão bà ăn cơm.
Nhạc lão tiên sinh cũng không giữ cô lại, nói với cô: “Ngày mai cháu qua đây cùng ta đi câu cá, cá câu được chúng ta sẽ phóng sinh.”
Hề Gia cười nói: “Được ạ.”
Lúc ra khỏi cửa, Hề Gia có liếc qua Chu Minh Khiêm, anh vẫn ở trong cái dáng vẻ chớ-lại-gần kia.
Tiết trời mùa đông, tráo trở cái một.
Buổi tối trời có cơn mưa nhỏ.
Hề Gia đọc sách có chút mệt, cô đẩy cửa sổ ở phòng ra, ghé vào cái bàn cũ, nghe tiếng mưa rơi tách tách.
Nhìn vào màn đêm, trong đầu cô liền cấu tứ ra kịch bản, suy nghĩ đến tâm trạng của các nhân vật.
Bất tri bất giác đã mười giờ rưỡi hơn.
Bắc Kinh cũng đang đổ mưa, tí tách tí tách.
Mạc Dư Thâm về đến nhà, cả ba tầng tối om, phòng ngủ càng tối hơn.
Anh mở đèn.
Qua mấy giây, anh ngó đèn trên trần nhà, khả năng bóng đèn đã cũ, ánh sáng không đủ tốt.
Mạc Dư Thâm gọi điện cho quản gia, nói ngày mai đổi hết đèn trong nhà.
Quản gia chấm hỏi.
Mạc Dư Thâm: “Đèn quá mờ.”
Quản gia: “…..”
“Được, ngày mai tôi sẽ đem đổi hết.”
Quản gia nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra trời mưa, cũng ảnh hưởng đến tâm tình của người trẻ tuổi.
Cúp điện thoai, Mạc Dư Thâm nhìn, không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ cũng không có bất kỳ tin nhắn nào chưa đọc, anh ném di dộng trên giường, lấy quần áo đi tắm.
Mưa trên núi chỉ còn vài giọt rải rác, nhưng ở Bắc Kinh đã thành một trận lớn.
Từ phòng tắm đi ra, Mạc Dư Thâm vừa lau tóc vừa đi đến bên giường cầm điện thoại lên kiểm tra, vẫn là không có ai gọi tới.
Anh nhìn chằm chằm điện thoại như có điều suy nghĩ.
Đã là vợ chồng thì phải gọi điện hỏi thăm tình hình của nhau đúng không?
Mạc Dư Thâm tìm số Hề Gia, gọi điện qua.
*
Bóng đèn có lời muốn nói: Ông chủ, tôi mới vừa được thay mới mấy ngày trước, rất sáng rất sáng đó có được không!
*
#25032020
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!