Anh Vẫn Luôn Yêu Em - Chương 23: Mạc Dư Thâm yêu mình sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Anh Vẫn Luôn Yêu Em


Chương 23: Mạc Dư Thâm yêu mình sao?


Mãi đến trưa Hề Gia mới rời giường, bỏ ra hơn một tiếng, ôn tập lại hết toàn bộ nội dung bút ký, có thể đại khái lí giải được mối quan hệ của cô và Mạc Dư Thâm.

“Khi nào anh về?”

Mạc Dư Thâm do dự nửa giây, “Ngày mai.” Vốn vé máy bay là ngày hôm nay.

Vậy thì tốt rồi, tối nay cô còn có thể an giấc.

Tâm tình Hề Gia không tệ, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Mạc Dư Thâm ra ngoài phòng khách, đóng kỹ cửa phòng ngủ lại, gọi điện cho thư ký Đinh, nói anh đổi vé sang ngày mai.

Thư ký Đinh nghĩ đến một câu, vui đến quên trời quên đất. Trong đầu lại tung ra một câu, yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân.

Thư ký Đinh nhận lệnh.

Mạc Dư Thâm cũng không biết chập mạch gì, giải thích với thư ký Đinh: “Bên này đang đổ mưa, không nhỏ, đi đường núi không an toàn.” Nói xong, anh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời mây trôi quang đãng.

Thư ký Đinh bây giờ đã quen với việc chuyện gì ông chủ muốn làm cũng giải thích cho mình.

Mạc Dư Thâm hỏi: “Đã đưa tài liệu cho Mạc phu nhân chưa?”

Thư ký Đinh báo cáo, “Đúng tám giờ đưa qua, vừa rồi bảo an dưới lầu gọi tới, Mạc phu nhân đã đến công ty, Mạc đổng cũng đang ở công ty.”

Mạc Dư Thâm: “Ừm, có việc gì cứ báo cáo với tôi.”

“Được.”

Mạc Dư Thâm gác máy.

Ngoài cửa sổ, những đám mây bồng bềnh như kẹo bông gòn đang cuốn theo chiều gió.

Mây bay rất thấp, tưởng chừng như có thể đưa tay chạm đến.

Tranh đấu giữa anh, Mạc Liêm và Mạc phu nhân chỉ mới vừa bắt đầu.

– —

Văn phòng chủ tịch tập đoàn Mạc thị.

Mạc phu nhân cất giọng chất vấn Mạc đổng, “Hôm qua ông đã biết, tại sao không nói với tôi? Chuyện lớn như vậy, ông cũng giấu kỹ nhỉ! Ông có ý gì, mặc kệ Mạc Liêm, thành toàn chính mình có phải hay không?”

Bà đứng trước bàn làm việc, hùng hổ dọa người.

Mạc đổng đã rầu rĩ từ hôm qua đến giờ, đêm ngủ cũng không ngon. Ông xoa xoa mi tâm, lạnh lùng nói: “Được rồi, bà nói xong chưa?”

Mạc phu nhân không ngốc, sẽ không ầm ĩ với Mạc đổng ngay lúc này. Bà hầm hừ ngồi xuống ghế, đôi mắt đỏ hoe.

“Những năm này tôi có bao nhiêu ủy khuất, Mạc Liêm chịu bao nhiêu bất công, trong lòng ông còn không rõ hay sao? Có phải bây giờ Mạc Dư Thâm muốn lên trời ông cũng chiều theo nó hay không?”

Mạc phu nhân nghẹn ngào, khóc lóc kể lể.

Lúc trước khi bà kết hôn cùng Mạc đổng, Mạc lão gia tử cũng có điều kiện, đó là bà và cả nhà mẹ đẻ của bà không ai được bước chân vào Mạc thị làm việc. Cũng không cho phép bà tham gia vào bất cứ quyết sách gì của Mạc thị.

Đến tận bây giờ, ông cụ Mạc vẫn là cổ đông lớn nhất của mạc thị, chỉ là quyền bỏ phiếu tạm thời ủy thác cho Mạc đổng.

Về phần ông cụ Mạc nghĩ như thế nào, đem cổ phần chia đều cho Mạc Dư Thâm và Mạc Liêm hay cho Mạc Dư Thâm hết, không ai biết trước được.

Bây giờ, Mạc Dư Thâm dám đi nước này, là không coi ông cụ Mạc ra gì, mà có khi là do ông cụ ngấm ngầm đồng ý.

Dù sao mặc kệ thế nào, tình thế trước mắt hoàn toàn bất lợi cho Mạc Liêm.

Nếu Mạc Liêm bị Mạc Dư Thâm lợi dụng, sau này Mạc Liêm khó mà có thể ngồi trong hội đồng quản trị.

Mạc Phu Nhân càng nghĩ càng sợ, bà ẩn nhẫn hơn hai mươi năm nay là lo nghĩ cho tương lai của Mạc Liêm, giờ là thời khắc quyết định, bà không cam tâm.

“Ông nói gì đi chứ.”

Nửa ngày sau, Mạc đổng mới lên tiếng: “Dư Thâm đứa trẻ này, tôi hiểu rõ nó, nó không chấp nhận được Mạc Liêm, nên bây giờ đang chặn hết tất cả đường sống, cứ cho rằng tôi nghỉ hưu sớm thì mục tiêu kế tiếp vẫn sẽ là Mạc Liêm.”

Mạc phu nhân: “Vậy ít nhất vẫn còn một cơ hôi chứ, nếu ông không cứu Mạc Liêm, nó sẽ bị hội đồng quản trị chất vấn, nó sẽ không thể làm việc ở đây nữa! Nếu như bị ba biết được, ông ấy sẽ tha cho nó sao?”

Nói, nước mắt bà rơi xuống.

“Dù sao thì chuyện này ông không thể không quản, nếu người làm ba như ông cũng mặc kệ thì còn ai có thể giải quyết tình huống này được.?”

Mạc đổng nheo mắt, đầu đau muốn nứt, huyệt thái dương sưng lên, ấn lâu như vậy mà cũng không có tác dụng gì.

Mạc phu nhân giải thích hộ Mạc Liêm: “Đứa nhỏ này, người khác không biết, chẳng lẽ ông còn không hiểu nó? Nó làm gì có ý đồ xấu, còn không phải là do bị Mạc Dư Thâm bứt sao?”

Bà lấy khăn tay lau nước mắt.

“Nếu không phải do Mạc lão gia tử bất công, sao nó có thể làm ra chuyện này chứ?”

“Mạc Liêm và Mạc Dư Thâm đều là những đứa con của Mạc gia, là cháu của ông bà, trái tim đều lương thiện.”

Mạc đổng tâm phiền, “Bà có thể để cho tôi yên tĩnh một lát được hay không!”

Mạc phu nhân lúc này mới ngừng nói. Ngồi một chút, văn phòng ngộp ngạt, bà đứng dậy rời đi.

Hôm nay Bắc Kinh gió thổi lớn, táp vào mặt, đau rát.

Mạc phu nhân bước nhanh xuống bậc thang, trước khi lên xe còn quay lại ngẩng đầu nhìn lên tòa cao ốc Mạc thị.

– —

Có tiếng mở cửa, Mạc Dư Thâm thu lại suy nghĩ, quay người.

Hề Gia đã tắm rửa qua, lông mi nhuốm một tầng hơi nước, “Đang suy nghĩ gì thế?”

Mạc Dư Thâm: “Chuyện công việc.”

Anh nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ trưa rồi, bọn họ vẫn chưa ăn sáng.

“Xuống dưới ăn cơm.”

Hề Gia lúc sáng có ôn tập bút ký, tối qua Mạc Dư Thâm có mua đồ ăn cho cô. Lúc sau hai người vội quá nhịn không được, thân thể đã ăn no rồi mà bụng thì trống không.

“Chẳng phải tối qua anh có mua đồ ăn sao? Đem xuống sảnh nhờ nhân viên phục vụ hâm nóng lại đi, em muốn ăn cái đó.”

Mạc Dư Thâm nhặt quần áo mặc lên, “Anh mua cái mới cho em.”

Hề Gia không chịu, trên núi lạnh, một đêm không bị hư được. Hơn nữa đây là lần đầu tiên anh mua đồ ăn cho cô, mặc dù chỉ có hơn hai mươi tệ, nhưng ý nghĩa không giống, “Em chỉ muốn ăn đồ tối qua.”

Mạc Dư Thâm nhìn cô, không tài nào hiểu nổi. Ký ức mất đi, cô cũng trở nên tùy hứng. Anh đáp ứng, cầm túi đồ ăn kia xuống lầu.

Mạc Dư Thâm không có ý định để cho Hề Gia ăn đồ hôm qua, anh nhờ phục vụ hâm nóng lại, còn mình thì đến tiệm cơm mua một phần mới.

Anh sẽ ăn phần được hâm lại kia.

Mạc Dư Thâm sợ Hề Gia ăn đồ hôm qua, lúc đi mua cơm còn hỏi xin ông chủ ít bột tiêu cay và bột thì là, về khách sạn, rắc lên phần đồ ăn hâm lại.

Hề Gia đang ghi chép lại các ký ức của sáng nay, cửa mở ra, một mùi thơm xông vào mũi.

“Hề Gia.” Mạc Dư Thâm mở các túi đồ ăn ra, gọi cô.

“Tới đây.” Hề Gia viết xong câu cuối cùng: Đột nhiên có một loại cảm giác sinh hoạt đời sống vợ chồng.

Khách sạn trên núi cũng không tài nào so với khác sạn thành phố được, không có phòng ăn riêng biệt nên hai người đành ngồi trên bàn trà ở phòng khách ăn tạm.

Hề Gia ăn phần của mình, thỉnh thoảng ngó sang phần của Mạc Dư Thâm, trong đó là thịt cừu nướng thì là, đáng tiếc, còn có một trái ớt, cô uống thuốc nên kị tanh cay.

Buổi chiều.

Hề Gia dẫn Mạc Dư Thâm về nhà lão bà, chân đau nên cô đi rất chậm, giữa đường còn ngồi trên ghế đá nghỉ ngơi.

Hai lần trước anh chỉ đến cửa, hôm nay mới biết trong sân như thế nào. So với sân nhà của Nhạc lão tiên sinh còn rộng rãi hơn.

Chỉ có hai mặt tường, một bên là vách đá, một bên là hồ nước phía xa, không có tường vây kín nên có thể thưởng thức phong cảnh.

Đứng từ hành lang nhà của lão bà nhìn xuống phong cảnh phía dưới, cũng không kém hơn là bao so với chỗ của Nhạc lão tiên sinh.

Trong sân còn có trồng rau xanh, đã được thu hoạch sắp xếp gọn gàng.

Đối với lão bà mà nói, Mạc Dư Thâm là khách quý, như là lần đầu tiên tiếp cháu rể đến nhà.

Buổi chiều bà gọi điện cho con gái, nói là buổi tối đem vài món ăn qua.

Mạc Dư Thâm ngồi ở trên hành lang, thưởng thức trà, tiện thể đọc kịch bản của Hề Gia.

Hề Gia đang ở phòng bếp giúp bà nhặt rau, là chỗ rau vừa nãy lấy ở trong vườn.

Lúc nói chuyện phiếm, Hề Gia nói: “Bà ơi, đợi đến khi cháu về Bắc Kinh, bà đi cùng cháu đi, ở đây côn trùng kêu to, tối làm sao ngủ được chứ.”

Cô tưởng lão bà mỗi ngày dậy sớm như vậy là bị tiếng côn trùng làm phiền giống cô.

Lão bà cười cười, “Trời lạnh như vậy, ở đâu ra côn trùng mà kêu chứ, tiếng cháu nghe được chắc là tiếng chim hót.” Cách nhà bà không xa có một gia đình.

Ông cụ nhà đó nuôi không ít chim, sáng sớm sẽ líu ríu líu ríu.

Bà nói: “Ta đã dậy sớm quen rồi, tuổi tác lớn, ngủ cũng không được, nằm trên giường khó chịu, còn không bằng dậy sớm làm chút việc.”

Tay của Hề Gia ngưng trệ, cô đã ý thức được vấn đề, lại hỏi, “Chỉ có mùa hè mới có côn trùng kêu thôi ạ? Những mùa khác thì sao?”

“Mùa hè thì kêu nhiều, mùa thu cũng có nhưng tiếng kêu không to lắm, ở đã quen nên cũng không ảnh hưởng lắm.” Lại hỏi Hề Gia: “Lần trước cháu đến, có phải cũng không quen phải không?”

Hề Gia vội khoát tay, “Nhà cháu có vườn hoa, cũng có nhiều côn trùng hay kêu, đã quen rồi ạ.”

Thì ra lỗ tay của cô thật sự có vấn đề.

Trước đó không phải chưa từng nghi ngờ, bất quá vẫn ôm một tia hy vọng trong lòng, trấn an chính mình, là tiếng côn trùng kêu chứ không phải ù tai.

Một chút ảo tưởng kia của cô cuối cùng cũng bị phá hủy.

Lão bà bắt đầu rửa rau, múc một gáo nước suối. Tiếp tục nói: “Ở trong núi cả một đời rồi, cũng không muốn đi. Cũng vì chuyện có về Bắc Kinh lại hay không mà ta và chú Lương của con đã ầm ĩ biết bao nhiêu trận.”

Hề Gia chậm rãi thu lại tâm tình, “Bà ơi, khi nào kịch bản của cháu được quay thành phim, bà đi thắm trường quay, có không ít minh tinh mà bà hay nhìn thấy trên TV đó.”

Lão bà cười nói nhất định sẽ đi.

Bà chỉ làm mấy món thức ăn chay hợp khẩu vị của Hề Gia, phần lớn đồ ăn đều thanh đạm. Lão bà biết người trẻ tuổi thích ăn mặn nên nhờ con rể đưa hai món mặn ở tiệm cơm đến.

Người đưa đồ ăn đến là cháu ngoại của lão bà, đã 20 tuổi.

Cháu ngoại vừa vào cửa đã cất giọng gọi bà.

“Tới đây, tới đây.” Lão bà từ phòng bếp đi ra Hề Gia cũng theo sát sau.

Cháu ngoại nhìn thấy Mạc Dư Thâm ngồi ở trên hành lang, trừng mắt nhìn, “Là anh à?”

Mạc Dư Thâm cũng nhận ra chàng trai trẻ là ai, bắn một tín hiệu bằng ánh mắt cho cậu ta, nhưng hiển nhiên là cậu ta không hiểu.

Lão bà hỏi: “Các cháu quen nhau à?”

Cháu ngoại: “Vị đại ca này buổi sáng có đến cửa tiệm mua cơm, nếu biết là người quen thì cháu đã không lấy tiền.”

Lão bà giới thiệu sơ hai người với nhau.

Cháu ngoại đưa đồ ăn cho bà, “Trong nhà có còn bột tiêu cay không ạ?”

Lão bà lớn tuổi, không ăn cay, “Có phải trong cửa hàng không đủ dùng hay không?”

Cháu ngoại: “Không phải không phải, là vị đại ca này thích ăn cay buổi sáng ăn đồ ngọt còn xin thêm bột tiêu cay và bột thì là.”

Mạc Dư Thâm: “…..”

Hề Gia nhìn về phía Mạc Dư Thâm, anh cũng đang nhìn cô rồi lặng lẽ thu tầm mắt lại.

Đồ ngọt buổi sáng là cô ăn còn bột tiêu cay là rắc lên phần đồ ăn tối qua.

Đã đến giờ cơm tối, trong cửa hàng còn bận bịu, cháu ngoại cũng không ở lại lâu, “Đại ca đại tỷ hai người ăn nhiều một chút, em đi đây.”

Cơm tối rất phong phú, Mạc Dư Thâm ăn thịt nướng thỉnh thoảng còn nhìn Hề Gia vài lần, lần nào cũng đúng lúc Hề Gia đang nhìn anh.

Lão bà bận rộn đến trưa, mệt mỏi. Ăn cơm xong liền đi nghỉ ngơi.

Hề Gia cùng Mạc Dư Thâm tản bộ trở về khách sạn.

“Lớn như vậy, là lần đầu tiên ăn đồ nguội phải không?” Hề Gia hỏi.

Mạc Dư Thâm: “Ừm.”

“Hương vị thế nào?”

“Không tệ.”

Hề Gia nắm bàn tay trái của anh, đưa lên môi, hôn một cái ở chỗ chiếc nhẫn. “Nghe nói ngón áp út và trái tim có tương thông với nhau, có phải cảm nhận được ấm áp không?”

Mạc Dư Thâm không trả lời, nắm tay cô chặt hơn.

Một đoạn đường về an tĩnh.

Mạc Dư Thâm nhìn qua hai bên đường núi, nói xạo: “Ở đây côn trùng nhiều thật.”

Hề Gia cười nhạt, phụ họa, “Anh cũng nghe thấy rồi?”

Mạc Dư Thâm: “Ừm.”

Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi rung cây xào xạc.

Trở lại khách sạn, Mạc Dư Thâm đi ra phòng khách, bận công việc.

Thư ký Đinh gửi mail báo cáo, xế chiều hôm nay, Mạc đổng cho gọi các đổng sự trượng khác đến phòng họp, cụ thể là gì thì không biết.

Còn có, Mạc Liêm chiều nay đã từ Thượng Hải về Bắc Kinh.

Đính kèm trong mail còn có kê khai chi tiết của công ty cố vấn tài chính Mạc Liêm đang dùng.

Trong đó có vài khoản tiền không nhỏ, tất cả đều là đầu tư vào viện mồ côi nào đó.

Thư ký Đinh đặc biệt ghi chú: 【Đã điều tra được, những năm này, Mạc Liêm hằng năm sẽ định kì quyên tiền cho viện mồ côi, đã giúp cho không ít viện mồ côi.】

Mạc Dư Thâm đóng cửa sổ.

Nhân tính, lại phức tạp như vậy.

Điện thoại rung lên, là tin nhắn từ thư ký Đinh: 【Mạc tổng, ở bên kia có còn mưa không? Nếu mưa vẫn chưa ngừng thì để tôi đổi lại vé máy bay.】

Mạc Dư Thâm: 【Ngừng, vừa ngừng.】

Cất điện thoại, Mạc Dư Thâm xoa xoa mũi.

Trước kia anh tự hào rằng mình là người có nguyên tắc.

Bây giờ thì tu thành chính quả bộ môn nói dối rồi.

Ở phòng ngủ, Hề Gia đang ghi bút ký, ghi chép toàn bộ nội dung xong, cuối cùng cô tự hỏi một vấn đề: Mạc Dư Thâm yêu mình sao?

Yêu. Không yêu.

Ở dưới chữ “yêu”, cô vẽ một khuôn mặt tươi cười.

Lúc Mạc Dư Thâm đẩy cửa bước vào, chỉ thấy trên môi cô đang treo một nụ cười.

Hề Gia nghe được động tĩnh, khép sổ lại.

“Ông xã.”

“Ừm?”

Hề Gia bước mấy bước đi tới, vòng lấy cổ anh, ở trên môi anh hôn một cái.

Giờ khắc này, Mạc Dư Thâm cảm thấy, nói dối một chút cũng không có gì.

Hôm sau, trời vừa sáng, Mạc Dư Thâm bị đánh thức bởi tiếng mưa rơi bên ngoài.

Trời mưa thật.

Mãi đến chín giờ mà mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng. Thư ký Đinh mua vé lúc ba giờ rưỡi chiều, ít nhất mười giờ phải ra sân bay.

Trời mưa to như vậy, tầm nhìn thấp, ô tô đi đường núi rất nguy hiểm.

Mạc Dư Thâm đứng ở cửa sổ nửa ngày, mưa càng rơi càng lớn, phố ẩm thực ở dưới cũng không một bóng người.

Anh nhìn dự báo thời tiết, trong ba giờ tới trời đều mưa to.

Lại nhìn ra ngoài trời, trời đất như hợp làm một, mưa rơi xuống đất, tạo thành một tầng sương mù trắng xóa.

Mạc Dư Thâm đành gửi tin nhắn cho thư ký Đinh: 【Hôm nay trời lại mưa.】

Thư ký Đinh: “…..”

Anh trả lời lại Mạc Dư Thâm: 【Mạc tổng, vậy để tôi đổi lại vé máy bay.】

Mạc Dư Thâm sợ thư ký Đinh không tin, quay một đoạn video nhỏ trời mưa gửi qua cho anh.

Chứng minh là anh không có xạo. Trời mưa thật mà.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Thư ký Đinh: Cái video này cũng không chứng minh được chuyện hôm qua anh không nói dối nha.

*

#29032020

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN