Anh Vẫn Luôn Yêu Em - Chương 61: Không có gì quan trọng bằng cô
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Anh Vẫn Luôn Yêu Em


Chương 61: Không có gì quan trọng bằng cô


Bên chỗ anh cả đang là ba giờ sáng, lúc anh nghe Quý Thanh Thời nói những lời này còn tưởng mình đang nằm mơ.

Anh bình tĩnh một chút, “Buổi trưa em uống rượu hả?”

Quý Thanh Thời: “Đang tỉnh táo.”

Anh cả: “Vậy em có biết việc dừng hợp tác như là con dao hai lưỡi, bên phía chúng ta cũng sẽ tổn thất rất nhiều.”

Quý Thanh Thời vuốt vuốt hộp thuốc lá, “Nếu hội đồng quản trị có chất vất thì một mình em chịu trách nhiệm hết.”

Trong điện thoại an tĩnh mấy giây.

Đây là lần đầu tiên Quý Thanh Thời xử lý theo cảm tính trên phương diện làm ăn. Anh biết, nếu tạm dừng hợp tác, tổn thất không chỉ có mỗi tiền, kéo theo là loạt các phản ứng dây chuyền bất ngờ. Đối với tập đoàn nhà anh cũng là một loại mạo hiểm, hậu quả không thể đo lường.

Trước kia hợp tác cùng Mạc thị là để hai bên cùng có lợi. Bao gồm cả trước kia khi Mạc Dư Thâm bị Mạc đổng bắt rời khỏi bất động sản Mạc thị, anh vẫn tiếp tục hợp tác cùng Mạc Liêm.

Anh là đàn ông, đương nhiên phải thực tế một chút, tiền thật hơn tình cảm.

Khi Hề Gia bị bệnh, cô và Mạc Dư Thâm cũng có ngày duyên tàn. Lúc đó có tiền mới có cảm giác an toàn, vì vậy mà anh muốn kiếm thêm chút tiền cho Hề Gia chữa bệnh. Nghiên cứu phát minh thuốc mới kia là một cái động không đáy.

Vừa rồi anh mới cảm thấy, những kịch bản mà Hề Gia viết trước kia cũng không phải không thực tế. Có lẽ trên đời này đúng là có một loại người sẽ không rời không bỏ bất cứ lúc nào.

Tựa như Mạc Dư Thâm đối với Hề Gia.

Bây giờ kẻ thù của Mạc Dư Thâm ở mọi phía nhưng ở thời điểm mấu chốt này anh lại muốn chăm sóc cho Hề Gia. Đổi thành người khác thì đã sớm từ bỏ lâu rồi.

Việc duy nhất anh có thể giúp Mạc Dư Thâm bây giờ là tạm dừng hợp tác, gây áp lực lên các cổ đông của tập đoàn Mạc thị.

Nếu những người theo phe Mạc Liêm đều nhất trí ngáng chân Mạc Dư Thâm trong nhiệm kỳ sắp tới, tập đoàn Quý gia sẽ chấm dứt hợp tác với tập đoàn Mạc thị.

Như vậy thì các cổ đông của Mạc thị sẽ biết cân nhắc lợi hại, không để Mạc Liêm muốn làm gì thì làm.

Âm thanh của anh cả truyền đến, “Sao đột nhiên lại xử trí theo cảm tính vậy?”

Quý Thanh Thời: “Nếu không phải một nửa tinh lực của Mạc Dư Thâm bây giờ dành cho Hề Gia thì cuộc chiến tranh giành cổ phần của Mạc Dư Thâm và Mạc Liêm cũng không trở nên bị động như vậy. Nói gì đi nữa thì cũng là người nhà, bây giờ em chỉ muốn Gia Gia được vui vẻ. Còn sau này con bé và Mạc Dư Thâm có ở cùng nhau được không thì tính sau.”

Anh cả có hơi trầm mặc, cuối cùng vẫn đồng ý, “Em nhớ tự mình theo dõi xử lý, sớm khôi phục hợp tác.” Anh hỏi: “Gia đâu?”

“Đang ở cùng Mạc Dư Thâm, tâm tình con bé bây giờ không tệ lắm, chỉ là cái gì cũng không nhớ được nữa.”

Quý Thanh Thời nói sơ qua tình hình hai ngày nay của Hề Gia, “Anh không về thăm nó một cái à?”

“Tạm thời không rảnh. Trung tâm nghiên cứu phát minh của Tưởng gia ở Thụy Sỹ có đột phá mới. Anh đến xem một chút. Nói không chừng lần này sẽ không có nhiều tác dụng phụ.”

Anh cả dặn dò Quý Thanh Thời: “Giúp anh chăm sóc tốt cho Hề Gia.”

Quý Thanh Thời đáp được. Từ lúc Hề Gia sinh bệnh, anh vẫn luôn ở trong nước chăm sóc cô, còn anh cả và ba mẹ anh thì bôn ba đây đó để nghe ngóng tin tức mới nhất từ các bệnh viện trên thế giới.

Từ lúc ăn tết đến giờ, anh cả cũng chưa về thăm Hề Gia, một tay bận chuyện công ty, một tay bận tìm kiếm các phương án trị liệu. Hề Gia cũng không nghe thấy, thỉnh thoảng sẽ gọi video cho anh cả.

Kết thúc cuộc gọi, cuộc họp bên này cũng kết thúc.

Thư ký cầm laptop của anh tới, “Quý tổng, có tin tức. Điểm yếu của Mạc liêm chính là Khương Thấm. Cụ thể hơn thì tôi đã gửi và hòm thư của ngài.”

Quý Thanh Thời gật đầu, nói một câu vất vả rồi. Thì ra là Khương Thấm. Vấn đề này anh phải suy xét kỹ hơn.

***

Hề Gia ngủ đến ba giờ chiều mới tỉnh.

Mạc Dư Thâm đã bổ sung lại bút ký cho cô, hợp đồng hợp tác chụp ảnh cũng sửa lại, chọn lọc lại nội dung nói chuyện của cô và mẹ rồi xóa bỏ ngày, chỉ lưu lại đối thoại. Sau đó thảo thành văn bản, đóng thành sách.

Hề Gia mở mắt ra, xung quanh là gian phòng xa lạ, trong phòng chỉ có một mình cô.

Cô rời giường, đảo mắt quanh phòng một vòng. Đầu giường dán hai bản photo căn cước, một cái là của cô, một cái là của Mạc Dư Thâm.

Hề Gia nhíu mày, Mạc Dư Thâm là ai?

Trên tủ đầu giường có bút ký, cô lật xem từ tờ đầu tiên.

Thì ra Mạc Dư Thâm là vị hôn phu của cô, nhũ danh là Tần Giấm Giấm. Hai người bên nhau đã được gần một năm. Giấm Giấm bị bệnh giống cô, chính cô là người kéo Giấm Giấm thoát khỏi trạng thái phong bế khép kín.

Hai người tương thân tương ái, sau đó xác định quan hệ.

Cô rất yêu Giấm Giấm, Giấm Giấm cũng rất yêu cô.

Hiện tại Giấm Giấm sáng sủa hơn so với trước kia, nhưng anh vẫn không có cảm giác an toàn, sợ ngày nào đó cô rời xa anh.

Hề Gia xem lại ghi chép nội dung cuộc đối thoại, đại khái hiểu được chuyện gì đó.

Hóa ra cô và dì Tần quen nhau trước, là biên kịch mà dì Tần mời tới.

Hề Gia gửi tin nhắn cho Quý Thanh Thời, hỏi anh tình cảm giữa cô và Mạc Dư Thâm là như thế nào. Lúc này mới phát hiện trên ngón áp út có cái nhẫn kim cương.

Quý Thanh Thời dựa theo căn dặn của Mạc Dư Thâm, một chữ cũng không thiếu mà nói cho Hề Gia.

Hề Gia yên tâm, lại có chút áy náy. Cô ngủ xong một giấc liền không nhớ ra Mạc Dư Thâm là vị hôn phu của mình. Cô đến phòng rửa tay chỉnh trang lại tóc tai rồi đi xuống lầu tìm Mạc Dư Thâm.

Trước đó có làm công tác tư tưởng rồi nên khi thấy Mạc Dư Thâm ngồi ở phòng khách, cô cũng không thấy lạ lẫm lắm.

Ngược lại còn có chút vui mừng. Hoá ra vị hôn phu của cô lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn so với hình trên thẻ căn cước. Đúng gu thẩm mỹ của cô.

Mạc Dư Thâm đánh chữ, 【Còn nhớ anh là ai không?】

Hề Gia cười, “Mạc Dư Thâm, bạn trai của em.”

Mạc Dư Thâm: 【Em vẫn luôn gọi anh là ông xã.】

Hề Gia: “Ồ.”

Mạc Dư Thâm đứng dậy, đưa tay ra hiệu cô bước qua.

Chẳng hiểu sao Hề Gia có chút khẩn trương. Rõ ràng trong bút ký có ghi cô thích Giấm Giấm, thích được anh ôm và hôn. Cô thả lỏng tâm tình của mình, “Cho anh một cơ hội ôm em.”

Mạc Dư Thâm bước mấy bước qua, động tác nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Ngay từ đầu Hề Gia không thể nói rõ chút bối rối trong lòng mình. Đối với cô mà nói, ngoại trừ biết anh là vị hôn phu của mình, Mạc Dư Thâm chẳng khác gì người xa lạ.

Mạc Dư Thâm không tiến thêm một bước thân mật nào, cứ như vậy ôm cô vào lòng, dán mặt cô vào tim mình.

Bầu không khí ấm áp, Hề Gia cũng không còn khẩn trương nữa, thả lỏng chính mình. Tay chân như có ký ức với cái ôm này của Mạc Dư Thâm, cô lấy tay ôm eo anh.

Mạc Dư Thâm xoa xoa tóc Hề Gia, kéo cô qua sô pha ngồi.

【Cho em xem video.】

Hề Gia: “Video gì?”

【Rất nhiều.】

Anh mở một cái quay lúc cô thi đấu.

Hề Gia chỉ nhớ trước kia mình rất rất thích cưỡi ngựa, còn thi đấu cái gì thì cô đã không còn ấn tượng. Lần nữa nhìn thấy chính mình trên lưng ngựa, cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Cái này được quay vào trận đấu tháng mười một năm ngoái.

“Anh quay à?”

Mạc Dư Thâm ngập ngừng nửa giây mới gật đầu.

Thật ra là do thư ký Đinh quay. Như thư ký quay thì cũng là ông chủ quay đi.

Xem hết một cái video, Mạc Dư Thâm tắt máy ảnh, mở album ảnh trong điện thoại.

Đây là lúc đang quay trên núi. Trong video, hai người đan chặt mười ngón tay, thỉnh thoảng cô còn vụng trộm nhìn Mạc Dư Thâm, còn nháy mắt với anh.

Video rất ngắn, được quay chưa đến một phút. Lúc ấy còn có cô Thượng và Chu Minh Khiêm ngồi phía trước nên anh không tiện quay nhiều.

Hề Gia bấm xem lại video. Lúc đó cô có bao nhiêu vui vẻ mới có một đôi mắt biết cười như vậy. “Mỗi ngày anh đều cho em xem như thế này à?”

Mạc Dư Thâm: 【Không xem thì em không biết anh là ai, trong lòng sinh ra bài xích.】

“Trí nhớ của anh dài hơn em có phải không?” Hề Gia hỏi Mạc Dư Thâm.

Mạc Dư Thâm: 【Tình trạng của anh giống như em nửa năm trước. Có cái thì ấn tượng khắc sâu, có cái thì quên ngay ngày hôm sau. Những thứ liên quan đến em anh đều nhớ. Mỗi ngày đều nhìn rất nhiều, sợ quên.】

Hề Gia nhìn qua Mạc Dư Thâm, hai người đối mặt mấy giây. Cô chủ động ôm cổ Mạc Dư Thâm, anh thuận thế cúi xuống hôn cô.

Khoảng khắc này, đây cũng được xem là nụ hôn đầu tiên của Hề Gia. Khẩn trương dâng lên đến cổ họng của cô.

Ngoại trừ ngọt ngào và động tâm, không còn gì khác.

Giống như ghi chép trong vở, cô rất yêu anh.

Một nụ hôn mà khiến nhịp tim của cả hai người đều loạn.

Mạc Dư Thâm: 【Chúng ta về nhà.】

Hề Gia không hiểu, đây không phải nhà mình hay sao?

Mạc Dư Thâm: 【Đây là chung cư mẹ anh ở. Bình thường chúng ta đều ở biệt thự, hôm nay qua ăn cơm cùng bà ấy. Mẹ có mua cho em vài bộ đồ du xuân chụp hình, chúng ta còn muốn khởi nghiệp. Có phải quên rồi không?】

Vừa nãy Hề Gia cũng thấy bản hợp đồng đó. Tất cả thu nhập đều thuộc về cô, sau đó cô sẽ cho Mạc Dư Thâm tiền tiêu vặt.

Mạc Dư Thâm tắt máy tính.

Suốt đường ra khỏi chung cư, Mạc Dư Thâm một mực nắm tay Hề Gia. Về đến biệt thự, Hề Gia phát hiện xe của mình nằm trong sân. Bảng số xe chính là sinh nhật của cô. Anh cả đã tặng cho cô chiếc xe này vào lễ thành nhân năm mười tám tuổi của cô.

Cô vẫn còn nhớ rõ.

Trong phòng ngủ, trên bàn làm việc có bút ký của cô, ly cà phê, còn có bút chì màu và băng keo hai mặt.

Trên đầu giường có bày khung ảnh của cô.

Những bộ đồ ngủ hệ liệt ngựa con cũng bày ở cuối giường.

Hề Gia càng tin là cô vẫn luôn ở đây.

Điện thoại Mạc Dư Thâm vang lên, là thư ký Đinh, anh bấm từ chối. Sau đó thư ký Đinh gửi tin nhắn tới, sáu giờ có cuộc họp video.

Thư ký Đinh: 【Lý đổng cố ý căn dặn anh nhất định phải tham gia.】

Mạc Dư Thâm: 【Biết rồi.】

Hề Gia mở túi, bên trong có bản sao thẻ căn cước của Mạc Dư Thâm. Cô vẫn cò nhớ rõ Giấm Giấm dán bản sao của cô lên đầu giường ở nhà dì Tần.

Cô cũng dán bản sao này lên đầu giường bằng băng keo hai mặt rồi ghi chú thêm: Chồng của tôi, Mạc Dư Thâm. Chúng tôi bên nhau gần được một năm.

Hề Gia nhìn chằm chằm thẻ căn cước nửa ngày, lại viết thêm một câu trên chỗ trống: 【Đời này chỉ yêu một người chồng là Mạc Dư Thâm.】

Mạc Dư Thâm đi tới, ôm Hề Gia. Anh đánh chữ trên điện thoại di độg: 【Anh đi xuống thư phòng làm việc. Ảnh khách nhờ chụp vẫn chưa sửa xong.】

Hề Gia nhớ ra bây giờ anh đang là thợ chụp ảnh, “Mau đi đi. Em cũng muốn tiếp tục viết kịch bản.” Cô thơm lên má anh một cái.

Mạc Dư Thâm nhìn thấy đáy mắt của cô lại vui vẻ như trước kia, tất cả rã rời của anh cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Mấy ngày trước Lý đổng cũng gọi điện nói anh: Hề Gia bây giờ cần cậu ở bên cả ngày, mà Mạc thị cũng cần 80% tinh lực của cậu. Cá và tay gấu không thể có được cả hai*. Cậu không thể ôm đồm cả Hề Gia và Mạc thị vào người được, được cái này thì mất cái kia. Cậu suy nghĩ cho kỹ.

*Không thể có hai thứ cùng một lúc.

Bây giờ thứ tự của Hề Gia và Mạc thị trong lòng anh là, Hề Gia > Mạc thị.

Không có gì quan trọng bằng cô.

*

#07052020

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN