Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Chương 62: Nếu người bị bệnh là anh, Hề Gia sẽ không rời xa anh
Một cuộc họp video này nói đến tận mười giờ rưỡi, trong đó hết một nửa thời gian là Lý đổng làm công tác tư tưởng cho Mạc Dư Thâm quay về công ty.
Ý của Lý đổng là: Cậu muốn chăm sóc Hề Gia những cũng không thể xem thường mà rời khỏi Mạc thị. Xe đến trước núi sẽ có đường đi, huống hồ còn tôi ở trên đỉnh núi.
Chính câu nói cuối cùng kia của Lý đổng đã khiến Mạc Dư Thâm cảm động. Lý đổng không phải người của Mạc gia, không cần dấng thân vào bãi đầm lầy này. Nhưng vì bảo vệ anh mà ông đã tự cuốn mình vào trận chiến.
Mạc Dư Thâm: “Tôi giành bảy phần tinh lực cho Hề Gia nhưng vẫn còn ba phần cho Mạc thị.”
Lý đổng: “Cũng được. Vẫn tốt hơn là cậu rời khỏi Mạc thị.”
Trước khi họp video kết thúc, Lý đổng nói đùa: “Gần đây tôi có nghe một bài hát cổ, muốn giới thiệu cho cậu một chút.”
Mạc Dư Thâm: “Là bài gì?”
Lý đổng: “Yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân.”
Mạc Dư Thâm cười cười.
Kết thúc video, Mạc Dư Thâm về phòng ngủ trên lầu.
Hề Gia mặc bộ đồ cầu vồng ngồi ở đầu giường nhìn thẻ căn cước của Mạc Dư Thâm. Cô không nghe được gì ở sau lưng cho đến khi Mạc Dư Thâm ôm cô từ phía sau, Hề Gia quay đầu: “Ông xã.”
Mạc Dư Thâm gật đầu. Anh mở màn hình chiếu trên tường, kết nối với điện thoại.
Lúc này Hề Gia mới chú ý tới phía đối diện có một màn hình chiếu, “Chuẩn bị cho em à?”
Mạc Dư Thâm: 【Cũng là chuẩn bị cho chính anh.】
Hề Gia suýt nữa quên mất cuống họng của anh không thể phát ra tiếng.
Mạc Dư Thâm tắm rửa xong, ôm Hề Gia vào lòng. Hai người thông qua màn hình chiếu mà nói chuyện với nhau.
Hề Gia: “Xế chiều mai anh hai em đưa em đi công tác cùng, anh ấy nói chỗ đó thích hợp để em tìm linh cảm sáng tác. Trước đó em cũng đã đồng ý rồi.”
Cô không nỡ bỏ Mạc Dư Thâm ở nhà một mình: “E là anh phải ở nhà mấy ngày rồi.”
Mạc Dư Thâm biết Quý Thanh Thời muốn đưa cô đi đâu, anh tạm thời đáp ứng cô: 【Anh đi cùng em. Anh không thể xa em được.】
Hề Gia dán lưng vào lồng ngực anh, “Vậy em dẫn anh theo cùng.”
Mạc Dư Thâm tắt màn hình chiếu, mở camera điện thoại đưa cho Hề Gia. Hề Gia đoán: “Quay lại video của chúng ta trước khi ngủ để mai nhìn à?”
Mạc Dư Thâm gật đầu. Hề Gia chĩa ống kính vào mình và Mạc Dư Thâm, cô ngẩng đầu, Mạc Dư Thâm ngậm lấy môi của cô hôn mấy giây rồi tách ra.
Hề Gia nhìn ống kính vẫy tay nói: “Ngủ ngon.”
Tắt điện thoại, Hề Gia ngồi lên eo Mạc Dư Thâm, đối diện với anh. Cô nói: “Cứ cho rằng ngày mai tỉnh lại em không nhớ anh là ai, nhưng chỉ bằng khuôn mặt này em vẫn cho phép anh nằm cạnh em.”
Mạc Dư Thâm mỉm cười. Máu sắc nữ không lệch đi đâu được. Trước kia cô cũng từng nói câu này.
Anh ôm mặt Hề Gia, ra hiệu cô nhìn môi mình, “Đi ngủ.” Anh lặp lại hai lần.
Hề Gia nghiêm túc nhìn, cô không chắc lắm: “Đi ngủ.”
Mạc Dư Thâm gật đầu, cho cô một ngón tay cái.
Đột nhiên Hề Gia cảm thấy phấn chấn, phương pháp này không tồi. Sau này cô và Mạc Dư Thâm có thể dựa vào khẩu hình miệng để nói chuyện. Cô năn nỉ: “Ông xã, chúng ta luyện thêm một chút nữa đi.”
Mạc Dư Thâm: “Anh-yêu-Hề-Gia.”
Hề Gia nhìn không hiểu. Mạc Dư Thâm lặp lại hết năm lần cô vẫn chưa biết nó là gì. Mạc Dư Thâm vừa nói, vừa dùng tay chỉ mình, sau đó làm một cái trái tim rồi chỉ cô.
Hề Gia: “Anh yêu em.” Nói ra lại cảm thấy không đúng, hình như có bốn chữ. “Anh yêu Hề Gia?”
Mạc Dư Thâm cười, gật đầu rồi lặp lại lần nữa.
Đã biết là chữ gì nên bây giờ cô nhìn khẩu hình miệng của Mạc Dư Thâm cảm thấy rất đơn giản.
Mạc Dư Thâm: “Đi ngủ, ngủ ngon.”
Hề Gia: “Đi ngủ, làm – tình yêu?
Mạc Dư Thâm: “…..”
Hề Gia ôm cổ anh, cười ha ha, “Em nói có đúng hay không hả?”
Mạc Dư Thâm với tay tắt đèn, lấy một hộp từ trong ngăn kéo nhét vào tay Hề Gia. Hề Gia liền biết đó là gì, “Cỡ lớn nhất à?”
Mạc Dư Thâm chặn môi của cô lại, không cho cô nói chuyện.
Có quá nhiều thứ dường như là khắc sâu trong từng tế bào, chỉ cần một chút dạo đầu là đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Mạc Dư Thâm cảm thấy có một số thói quen nhỏ của cô vốn không hề thay đổi.
Quấn lấy anh mà làm nũng hệt như lúc ban đầu.
Đêm muộn, mang theo một sự thỏa mãn không nói nên lời, Hề Gia chìm vào giấc ngủ.
Mạc Dư Thâm rời giường, cầm điện thoại đi lên sân thượng.
Anh gọi điện nói với Quý Thanh Thời là ngày mai Hề Gia sẽ không đi công tác.
Quý Thanh Thời vừa chuẩn bị ngủ thì bị câu này của Mạc Dư Thâm đánh bay đi cơn buồn ngủ. “Tôi mang Gia Gia qua đó thả lỏng, trên núi thích hợp dưỡng bệnh.”
Mạc Dư Thâm vẫn không đồng ý, “Bây giờ cô ấy không thích hợp đến những nơi đông người, cô ấy sẽ bị áp lực. Anh muốn nhai lại cỏ cũ thì tự mình đi đi.”
Quý Thanh Thời bị nghẹn, nhất thời không nói nên lời.
Mạc Dư Thâm: “Em ở nhà cùng cô ấy.”
Quý Thanh Thời vẫn không yên lòng, “Với tình trạng hiện tại của Gia Gia không thể giao cho người khác. Cho dù có là người phụ trách an toàn cho con bé thì khi nó ở một mình, thân thể đau đớn, nghe không được gì, nó sẽ suy nghĩ lung tung. Con bé chịu ủy khuất thì cậu hối hận vô dụng thôi.”
Mạc Dư Thâm vẫn nói lại: “Em ở nhà cùng cô ấy.”
Quý Thanh Thời: “Ban ngày cậu đến công ty thì Hề Gia phải làm sao đây? Cậu cũng không thể đưa con bé đi làm cùng.”
Mạc Dư Thâm khép hờ mắt, nói có một câu với người này thôi mà cũng tốn sức. Mạc Dư Thâm lặp lại từng chữ rõ ràng: “Em nói, em ở nhà cùng Hề Gia!”
Anh lặp lại làn nữa: “Ở nhà cùng cô ấy.”
Quý Thanh Thời khẽ giật mình, hôm qua lúc Mạc Dư Thâm nói đưa Hề Gia về biệt thự để tiện chăm sóc, anh tưởng là chăm vào buổi tối.
“Cậu mặc kệ chuyện công ty à?”
“Buổi tối quản. Lúc Hề Gia nghỉ trưa thì em bay lên không xử lý công việc.”
Quý Thanh Thời nhất thời không biết nói gì tiếp. Mạc Dư Thâm đã phá hết mọi ấn tượng của anh với Mạc Dư Thâm. Trước đó vì đối phó với Mạc Liêm mà Mạc Dư Thâm tự đả thương mình mười phần chỉ để công kích được tám phần của đối thủ. Không từ thủ đoạn nào.
Bây giờ đến Mạc thị cũng từ bỏ.
“Còn nữa, anh có muốn quay đầu nhai lại cỏ thì cũng đừng lấy Hề Gia làm cớ.”
“… Con mắt nào của cậu thấy tôi muốn nhai cỏ cũ?” Quý Thanh thời cúp điện thoại. Anh nhìn thẻ gác cổng trên tủ đầu giường, chẳng qua là anh không muốn giữ lại thứ không nên giữ thôi mà.
Quý Thanh Thời gửi tin nhắn cho thư ký: 【Hủy vé máy bay ngày mai đi. Mai mua thêm vài chậu cây giúp tôi.】
Mạc Dư Thâm đứng ở sân thượng thêm một lát, vừa tính về phòng thì chuông điện thoại lại vang, là Hướng giáo sư gọi đến. Nửa đêm yên tĩnh, tiếng chuông này dường như có chút gấp gáp.
Mạc Dư Thâm nín thở, sợ có tin xấu đến, “Hướng giáo sư, khuya rồi sao ngài còn chưa nghỉ ngơi?”
Hướng giáo sư đi thẳng vào vấn đề, “Ngày mai cậu đưa Hề Gia đến chụp lại não để so với lần trước. Sau đó dựa theo so sánh mà rút ra tham số.”
Mạc Dư Thâm nhanh chóng hỏi lại: “Có phải có phát hiện gì mới không?”
Hướng giáo sư ngập ngừng nửa giây, “Thử xem có thể khôi phục lại một chút thính lực nào hay không, nhưng cậu cũng đừng ôm hi vọng quá nhiều.”
Mạc Dư Thâm cảm kích: “Ngài vất vả rồi, cảm ơn ngài.”
Hướng giáo sư nửa đùa nửa thật: “Không còn cách nào khác. Con gái tôi thỉnh thoảng ngồi bên hồ gửi cho tôi vài tấm hình bảo tôi tự xem xét mà làm.”
Bên Hướng giáo sư còn có việc bận, anh không tiện nói thêm. Hai người cúp máy.
Mạc Dư Thâm mất ngủ, hưng phấn đến mất ngủ.
Hướng giáo sư cho anh một tia hi vọng, mặt dù xa vời nhưng vẫn đáng mong chờ. Anh gửi tin nhắn cho Hướng Lạc: 【Cảm ơn cô. Nhờ cô nói với Hướng giáo sư nghỉ ngơi nhiều một chút.】
Người anh mắc nợ ân tình không nhiều, Hướng Lạc là một trong số đó.
Đêm nay Hướng Lạc có một cảnh diễn đêm, vừa trở về khách sạn sau khi kết thúc công việc, 【Cảm ơn trên mặt chữ không đủ to. Nhớ nói Khương Thấm theo dõi tôi:)】
Vừa nhắc đến hai chữ Khương Thấm là Mạc Dư Thâm hết cả buồn ngủ.
Ngày hôm sau.
Hề Gia ngủ đến tự nhiên tỉnh, tám giờ mới mở mắt. Tỉnh dậy, cô chết lặng mười giây. Cô thế mà lại nằm trong ngực của một người đàn ông, đã vậy hai người còn đang tiếp xúc rất thân mật.
Cô đang ở đâu?
Cô đã làm gì?
Người trong lòng cựa quậy làm Mạc Dư Thâm tỉnh.
Đáy mắt Hề Gia rõ ràng rất khẩn trương, vô thức cô đưa tay lên đẩy anh ra.
Mạc Dư Thâm cọ xát cằm mình lên trán cô. Với tay lấy đồ trên tủ đầu giường.
Hề Gia: “Vì sao tôi lại ở đây?”
Mạc Dư Thâm buông cô ra, đưa bút ký cho cô đọc. Trên mặt bị dính một lọn tóc, anh đưa tay nhẹ nhàng vén ra sau tai cho cô.
Hề Gia xem bút ký. Hoá ra người này là vị hôn phu của cô. Cô xoay mặt nhìn đầu giường, 【Đời này chỉ yêu một người chồng là Mạc Dư Thâm.】
Đây là bút tích của cô.
Mạc Dư Thâm mở video trong điện thoại đưa cho cô, là đoạn video tối qua quay trước khi ngủ.
Trong video cô và Mạc Dư Thâm ôm hôn thân mật như vậy, cách một màn hình mà vẫn cảm nhận được sự ngọt ngào.
Mạc Dư Thâm chỉ vào sọt rác đầu giường, rồi lại chỉ cái hộp còn một cái ở trên tủ. Hề Gia có thể cảm nhận được cơ thể của mình có chút kỳ lạ, xương sống thắt lưng và cả đồ vật ở trong sọt rác đều la hét cho cô biết tối qua có bao nhiêu kích thích điên cuồng.
Mạc Dư Thâm ở bên cạnh cùng cô ôn lại hết tất cả bút ký, video và giấy note.
Một tiếng trôi qua.
Trong lòng Hề Gia đã thiết lập xong tư tưởng, lúc này mới lại gần ôm lấy Mạc Dư Thâm, “Ông xã, mỗi ngày đều tốn gần một tiếng đồng hồ cùng em ôn lại những thứ này, anh có phiền hay không?”
Giống như tối qua, Mạc Dư Thâm bảo cô nhìn môi mình, “Không phiền.”
Hề Gia: “Không phiền?”
Mạc Dư Thâm lại cho cô thêm một ngón tay cái. Hai người đứng dậy đi rửa mặt. Lúc thay quần áo, Hề Gia dựa vào vòng tay của Mạc Dư Thâm khiến cả hai đều có phản ứng. Một cái còn dư tối hôm qua cũng dùng nốt.
Dạng giao lưu như thế này khiến cho tình cảm càng trở nên sâu sắc hơn là giao tiếp bằng lời. Từ phòng ngủ đi ra, Hề Gia vẫn luôn dính lấy Mạc Dư Thâm.
Trang trí trong biệt thự cũng khá giống với nhà của Tần Tô Lan, trên tường có màn hình chiếu, trên bàn trà có laptop.
“Ăn xong chúng ta đi chụp ảnh à?” Hề Gia hỏi.
Mạc Dư Thâm: 【Đi bệnh viện trước. Chúng ta phải đi chụp CT não, bác sỹ nói em có hi vọng khôi phục thính lực, anh có hi vọng nói chuyện lại được.】
Hề Gia còn tưởng mình nhìn nhầm, cô đi đến trước màn hình kề sát mặt vào đọc đi đọc lại từng chữ, chắc chắn mình không bị hoa mắt. Cô quay lại: “Ông xã, cho em thêm nửa chén cháo.”
Có một niềm vui không thể nói thành lời.
Mạc Dư Thâm tự mình lái xe đưa cô đến bệnh viện, anh đi đường vòng đến đường cây ngô đồng.
Một đêm trôi qua, nhánh cây ngô đồng đã đâm chồi ra lá bay phất phơ trong gió.
Ở sảnh lớn bệnh viện, Mạc Dư Thâm đụng phải người anh không muốn gặp nhất.
Mạc đổng đang vội vàng đi về phía thang máy, bỗng nhiên thấy Mạc Dư Thâm nên ông dừng lại, “Dư Thâm.” Có nhiều người ở đây nên ông không tiện gọi cả họ.
Mạc Dư Thâm nắm tay Hề Gia, mắt nhắm tai ngơ bỏ qua ông.
Mạc đổng đến thăm mẹ Mạc Liêm. Sáng nay lúc bà đọc xong tin tức, đột nhiên nói trái tim không khoẻ nên kêu tài xế chở bà đến bệnh viện. Sau khi ông đi bàn chuyện xong rồi đến thẳng bệnh viện. Bây giờ vẫn không biết tình trạng mẹ Mạc Liêm như thế nào.
Mạc Dư Thâm không có ý muốn chào hỏi, anh thở hắt ra một hơi rồi đi qua.
Hề Gia thấy Mạc Dư Thâm ngập ngừng, cô hỏi: “Làm sao vậy?”
Mạc Dư Thâm: 【Ba anh.】
Hề Gia đã đọc hết bút ký buổi sáng nên biết vì ba anh ngoại tình mới khiến cho dì Tần đau khổ như vậy.
Hề Gia: “Vậy tìm một nơi ít người nói chuyện đi.”
Ba người tìm một chỗ ít người.
Kiểu gì Mạc đổng cũng không ngờ tới được Mạc Dư Thâm sẽ liên minh với Quý gia làm khó hội đồng quản trị của Mạc thị.
Mạc thị và Quý gia là bạn hợp tác lâu năm, bây giờ Quý gia chủ động đình chỉ hợp tác khiến cho Mạc thị trở nên lao đao.
“Con làm như vậy chẳng khác nào giết gà lấy trứng.” Mạc đổng nghiến răng nói. Mạc Dư Thâm và Mạc Liêm có tranh giành thế nào thì cũng là chuyện nhà, bây giờ Quý gia cũng vào cuộc khiến mọi thứ không thể lường trước được.
“Tham vọng của Quý gia không thể lường trước được. Nhỡ đâu Quý Thanh Thời ngoài mặt giúp đỡ con nhưng sau lưng lại âm thầm đổi chủ Mạc thị, đến lúc đó con có kiểm soát được không?!” Ông thở hắt ra một hơi, “Mạc Dư Thâm, con hồ đồ rồi con có biết hay không!”
Mạc Dư Thâm hời hợt nói một câu, “Tôi còn chờ đến lúc đó. Tôi thà chắp tay dâng Mạc thị cho Quý gia chứ không để lại cho Mạc Liêm làm chủ.”
Sau đó anh nắm tay kéo Hề Gia đi.
Mạc đổng đóng băng tại chỗ, ngực đau nhói không thể thở.
Sáng giờ Mạc Dư Thâm chỉ lo cho Hề Gia nên chưa có thời gian đọc tin tức kinh tế sáng nay, chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Anh đưa Hề Gia đến khoa ngoại thần kinh tìm trợ lý của Hướng giáo sư. Ở đó có người chuyên dẫn Hề Gia đi kiểm tra.
Lúc này anh mới rảnh nhìn điện thoại. Quyết định của Quý Thanh Thời hoàn toàn vượt quá dự liệu của anh.
Lý đổng gọi điện đến, nghe giọng có vẻ nhẹ nhõm không ít, “Tôi vừa tiếp điện thoại của Quý Thanh Thời. Cậu ấy nói khi nào khôi phục hợp tác đều do tôi làm chủ, cậu ấy cũng không tham gia bất kỳ quyết định nào của Mạc thị. Vị anh vợ này của cậu cũng thâm tường đấy.” Tạm dừng một chút, “Cũng là phần thưởng cho sự cố gắng của cậu.”
Mạc Dư Thâm: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy. Tôi và Hề Gia là vợ chồng, vốn nên ở bên cạnh cô ấy.” Anh chỉ biết, nếu người bị bệnh là anh thì Hề gia sẽ không bao giờ rời xa anh.
*
Editor có lời muốn nói: Video nhạc đầu chương là bài “Yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân.”
*
#07052020
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!