Anh Vẫn Luôn Yêu Em - Chương 98-1: Ngược nam cặn bã, làm ấm lòng dân 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Anh Vẫn Luôn Yêu Em


Chương 98-1: Ngược nam cặn bã, làm ấm lòng dân 4


Não của Dư An nóng lên nửa phút. Trong mấy chục giây ngắn ngủi, cô nghĩ đến chuyện có thể không cần từ chức, Chu Minh Khiêm không phải cố ý hung dữ với cô, cũng không cảm thấy cô phiền.

Như vậy cô có thể ở bên cạnh anh thêm nhiều giây nữa.

Loại tâm trạng vui sướng này bỗng nhiên lóe lên.

Nhưng ngay lập tức nội tâm của cô lại có thêm một giọng nói khác chen vào.

“Dư An, cô tỉnh táo một chút đi, cô có cái gì? Sắc đẹp và tài năng, cô có cái gì mà đòi thầm mến Chu Minh Khiêm?”

“Cô trở nên không biết lượng sức từ khi nào vậy?”

“Điều kiện của Võ Dương có thể tính là cao hơn 3000 mét so với mực nước biển, còn Chu Minh Khiêm thì chính là đỉnh Everest, cô có mạng đi lên hả? Độ cao của Võ Dương làm cô ngạt sắp chết, cô lấy đâu ra dũng khí để khiêu chiến đỉnh núi cao hơn 8000 mét vậy hả?”

“Dư An, chẳng qua Chu Minh Khiêm chỉ thương hai cô nên lúc trước mới thu nhận cô.”

“Vừa rồi anh ta xin lỗi cũng là vì cho cô chút tôn nghiêm cuối cùng, không thực sự muốn giữ cô, cô phải tự mình biết thân biết phận chứ.”

Nội tâm cáu xé kéo Dư An trở về hiện thực.

Một chút cảm động và vui sướng kia bỗng chốc biến mất không một chút dấu vết.

Dư An không thể không thừa nhận, cô bị sự dịu dàng vừa nãy của Chu Minh Khiêm mê hoặc. Anh hiếm khi nói chuyện ôn hòa như vậy, còn nhìn thẳng vào mắt cô.

Buổi tối anh có uống rượu đỏ, mùi rượu nhàn nhạt hòa quyện cùng mùi hocmorne nam tính.

Một khắc đó, cô thật sự rung động và lạc lối.

Toàn thân nhẹ đi mấy giây lại rớt xuống hiện thực cái vèo.

Chu Minh Khiêm hiếm khi kiên nhẫn như vậy. Cô im lặng không nói, anh liền chờ khi nào cô mở miệng mới thôi.

Đây là lần đầu tiên anh nói xin lỗi với một người phụ nữ, tựa như cảnh quay trong phim, nam chính bị ngược đến chết đi sống lại nhưng nữ chính cũng không thèm nhìn một chút.

Còn có Quý Thanh Thời, Diệp Thu không để ý đến anh nhưng anh vẫn mặt dày lượn lờ trước mặt người ta. Nghĩ như vậy trong lòng Chu Minh Khiêm thoải mái lên hẳn.

Dư An vặn ngón tay, vẫn có lỗi nói: “Cảm ơn Chu đạo, tôi đã quyết định rồi.”

Đau dài không bằng đau ngắn.

Chu Minh Khiêm nhét hai tay vào túi, nhìn chằm chằm cô.

Dư An không đỡ nổi ánh mắt vừa nóng bỏng vừa chất vấn của anh, cô quay đầu, nhìn phong thư trong thùng rác.

Trước kia Chu Minh Khiêm không đụng vào tình yêu là vì sợ phiền phức. Phụ nữ bên cạnh anh hầu hết đều thoải mái, hợp thì ở không hợp thì tan, không có người nào kề cận người nào.

Nhưng anh lại hết lần này đến lần khác trêu chọc cô gái nhỏ yếu đuối này, lại còn có một trái tim pha lê dễ vỡ. Mắng không được mà còn phải nâng trong lòng bàn tay.

“Vậy anh xin lỗi em lần nữa, đừng dỗi nữa nhé.”

Dư An lắc đầu, hốc mắt đầy nước, lông mi ẩm ướt.

Một người nóng tính như anh lại đột nhiên dịu dàng, lẽ ra cô nên đắc ý một chút nhưng bây giờ lại giống như đang chịu ấm ức vậy.

Chu Minh Khiêm nghĩ một chút, quá tam ba bận, anh đã dỗ cô hai lần, vậy thì dỗ thêm lần nữa, “Sau này anh sẽ không nói chuyện lớn tiếng với em như vậy nữa. Một ngày cho em gọi “Chu đạo” một trăm ngàn lần, cho em vui vẻ có được không?”

Bồn nước trong mắt Dư An phun trào.

Chu Minh Khiêm: “…”

Lời xin lỗi này gộp hết tất cả lỗi sai của anh rồi đó.

“Em khóc cái gì?”

Dư An vội vàng lau mặt, bình ổn lại hơi thở. “Thật xin lỗi.” Cô không ngờ mình lại thất thố như vậy.

Điều chỉnh lại hơi thở, cô nói: “Chu đạo, tôi thực sự không có giận ngài, là tôi muốn từ chức thật. Đợi ngài tìm được trợ lý mới, tôi sẽ bàn giao lại công việc cẩn thận, ngài không cần gấp.”

Vẫn còn chưa xong. Chu Minh Khiêm nhìn cô từ trên xuống dưới. Cô khóc, anh không có cách nào giữ cô lại, bây giờ chỉ muốn dỗ cho cô nín.

“Dư An, hôm nay anh phá lệ dỗ em lần bốn. Ngày mai em ở trước mặt tất cả mọi người trả lại anh mấy lời hôm nay anh rống vào mặt em, được chưa?”

Dư An cúi đầu, trên mu bàn tay đều là nước mắt.

Cô từng khóc ba lần. Lần thứ nhất là tết năm trước khi chị Hề Gia tổ chức sinh nhật cho cô. Lần thứ hai là tết năm ngoái, Hề Diệp Lam vẫn còn nhớ sinh nhật của cô.

Nhiều năm trôi qua như vậy, cô vẫn luôn cho rằng mình không phải là con sâu khóc.

Dư An: “Chu đạo, tôi thực sự không có giận ngài.”

Chu Minh Khiêm: “Sao trước kia anh không biết là em lại cứng đầu như vậy nhỉ? Sao em không rống lại anh mà lại từ chức? Tìm được nhà mới rồi?”

Hay là quay về vòng tay của Võ Dương?

Nếu cô muốn quay về, anh cũng sẽ để cô đi. Dù sao cũng không thể ngăn cản cô.

Dư An: “Tôi cũng không thể làm trợ lý cả đời được, đợi đến lúc tôi 30, 40 tuổi rồi sẽ không ai dùng tôi nữa. Nhân lúc có chút tiền tiết kiệm, tôi muốn đi nạp điện.”

Chu Minh Khiêm: “Muốn học cái gì?”

Ai mà biết, cô chỉ nói vậy thôi, “Đây là chuyện riêng của tôi.”

Chu Minh Khiêm không thèm hỏi nữa. Bây giờ cô vẫn còn giận, anh có xin lỗi thêm mười lần thì cô vẫn sẽ kiên trì. Thật sự là bị anh chiều hư rồi, vô pháp vô thiên.

“Muốn học thêm cũng là chuyện tốt. Tinh Lam vẫn luôn động viên nhân viên bồi dưỡng. Trong lúc bồi dưỡng có thể giữ chức ngừng lương, xem như thanh toán học phí.”

Dư An: “…”

Hôm nay tính khí của Chu Minh Khiêm cực kỳ tốt, khiến cô có cảm giác mình đang nằm mơ.

Chu Minh Khiêm suy nghĩ một lát, “Hay là em đi học đạo diễn chuyên nghiệp? Anh sẽ giới thiệu giáo sư cho em. Chỗ nào em không hiểu thì có thể hỏi anh, anh sẽ cầm tay dạy em.”

Dư An ngạc nhiên ngước mắt, thật không thể tin được.

Trên mặt cô vẫn còn vệt nước mắt. Nước mắt ướt ái tinh khiết khiến cho người ta đau lòng.

Chu Minh Khiêm bước lên nửa bước, như bị ma quỷ dẫn dắt, cúi đầu, hôn lên mắt của cô một cái, “Là anh không tốt, không nên chọc giận em. Đừng buồn nữa nhé.”

(Đọc giả Lã có lời muốn nói: Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi, tôi không nhịn được mà phải cmt ngay giữa dòng. Nó softtt quá các bồ ơi. Ngược nam cặn bã cái gì, ngược FA thì có:(((((.)

Anh! Dư An không nghe lọt tai một chữ nào nữa.

Nụ hôn đó khiến cho tim gan phèo phổi của Dư An xoắn hết cả lên.

Cô phản ứng chậm chạp hai giây, vội vàng lui về sau đụng phải góc cạnh của tủ, không để ý tới đau, cô kéo cửa chạy ra ngoài. Cửa bị sập cái “rầm”.

Chạy trối chết.

“Dư An, làm sao vậy?” Đối diện là Phục tổng đi tới, anh quan tâm hỏi.

Dư An lau nước mắt, điều chỉnh lại biểu cảm thất thố, “Không có gì đâu Phục tổng.”

Hôm nay Phục tổng cũng ở trường quay. Lúc Chu Minh Khiêm bị chập mạch hung dữ với Dư An, anh cũng có ở bên cạnh, “Nói với tôi, có phải Chu Minh Khiêm lại hung dữ với cô không?”

Dư An liên tục lắc đầu, “Không có không có.”

Từ khi đoàn phim biết Dư An là cô nhi, mọi người đối xử với cô cực kỳ săn sóc.

Phục tổng: “Chu đạo của các cô chính là như vậy, không phải cố ý nhắm vào cô đâu, đừng để ý.”

“Không có gì, cảm ơn Phục tổng.” Dư An về phòng.

Phục tổng gõ cửa phòng Chu Minh Khiêm. Anh tưởng rằng Dư An chạy đi rồi lại quay về nên có chút thoải mái. Ai ngờ mở cửa ra lại thấy một người đàn ông trung niên đập vào mắt, lập tức tắt nắng.

“Cậu lại gây khó dễ với con gái nhà người ta nữa à?” Phục tổng đóng cửa lại.

Chu Minh Khiêm không lên tiếng, anh cũng không thể nói là anh vừa mới hôm trộm Dư An. Không ngờ có ngày anh lại lưu lạc đến bước đường này.

Phục tổng nghĩ anh im lặng là ngầm thừa nhận. “Dư An không giống như những người khác, nội tâm cô ấy rất nhạy cảm.”

Nói giống như anh không nhạy cảm vậy. Chu Minh Khiêm vẫn không lên tiếng, rót cho Phục tổng chén trà. Anh đổi chủ đề, hỏi Phục tổng có chuyện gì.

Phục tổng tới là để nói Chu Minh Khiêm biết có thể bắt đầu tuyên truyền <Quãng đời còn lại> được rồi. Mạc Dư Thâm gọi điện tới nói Hề Gia uống thuốc đợt hai đã bắt đầu có tiến triển. Hiệu quả điều trị rõ rệt.

Nếu không có gì xảy ra thì sang năm có thể khôi phục được không ít. Cũng không phải hồi phục hoàn toàn nhưng cô có thể sinh hoạt giống như người bình thường, không bị ôm đồm ký ức cũng như bị ốm đau tra tấn.

Đã lâu rồi Chu Minh Khiêm không chú ý tới tin tức của hề Gia. Thỉnh thoảng biết được cũng là nghe được từ Dư An.

Bình phục thì tốt. Anh vẫn còn thiếu Hề Gia một lời xin lỗi, nếu không cả đời này anh cũng không yên lòng.

Nhóm WeChat của <Quãng đời còn lại> vẫn còn nguyên. Phục tổng vào nhóm thông báo để bọn họ gửi thời gian trống tới, cân bằng thời gian, không làm chậm trễ công việc hiện tại của mọi người.

Diệp Thu không tham gia vào lần tuyên truyền này.

Đoàn đội của Hoắc Đằng không muốn buộc chặt tuyên truyền. Đương nhiên Quý Thanh Thời cũng đã nói qua, đừng cho Diệp Thu xuất hiện với hình tượng xấu trước mặt công chúng.

Diệp Thu có khoảng thời gian thanh tịnh, đúng lúc không muốn xuất hiện cùng Hoắc Đằng. Buổi chiều Hoắc Đằng nhắn tin mời cô ăn cơm nhưng cô nhã nhặn từ chối.

Trong nhóm hiếm khi náo nhiệt đến vậy, nói chuyện phiếm rôm rả.

Khương Thấm đang ở nước ngoài, tiện tay gửi một tấm hình chụp đường phố của mình vào.

Nửa năm nay Khương Thấm quay một bộ phim, sau khi đóng máy liền không thấy bóng dáng đâu nữa, sự kiện lớn nhỏ cũng không tham gia.

Phục tổng hỏi cô ở bên kia là quay phim hay có hoạt động sự kiện gì.

Đều không phải. Khương Thấm ra nước ngoài giải sầu, đi du lịch khắp nơi, vô thức đến một nơi. Nơi này đối với cô mà nói không hề lạ lẫm chút nào.

Lúc trước muốn học đại học ở đây, sau đó yêu đương lần đầu tiên cũng ở đây.

Chia tay cũng ở đây.

Sau khi chia tay, cô rất ít khi đến đây.

Lần này không biết vì sao đưa cô tới.

Phục tổng tính toán giờ lệch: 【Bên kia mới sáng bảy giờ rưỡi mà sao lại ra đi bộ ở quảng trường Thời Đại vậy?】

Trong nhóm có nhiều tin nhắn, tin nhắn của Phục tổng nhanh chống bị trôi đi, Khương Thấm xem như không thấy nên không trả lời.

Cô bỏ di động vào túi, đi dọc theo vỉa hè không có mục đích.

Ánh nắng hơi lạnh, sáng sớm mát mẻ, đám đông bận rộn.Trên phố lớn cũng chỉ có cô rảnh rỗi. Không biết vì sao lại tới đây, vì sao lại ở lại nơi này.

Dù sao cũng chỉ có nơi này.

Phục tổng @cô: 【Ngày mấy về?】

Khương Thấm không nhìn điện thoại nên không thấy tin nhắn. Phục tổng chờ một hồi mà cũng không thấy nhắn về nên trực tiếp gọi qua.

Khương Thấm nghĩ: “Về ngày nào cũng được.”

Phục tổng ngạc nhiên, “Ý cô là muốn phối hợp với thời gian tuyên truyền?”

Khương Thấm “Ừm” một tiếng.

Phục tổng còn tưởng bên cạnh cô có người, nói chuyện không tiện nên bè cúp điện thoại.

“Sao tính cách của Khương Thấm bây giờ không giống như trước kia nữa nhỉ?” Trước kia là phải lôi kéo như như đại gia mới chịu tới.

Chu Minh Khiêm: “Làm sao tôi biết được.” Bây giờ trong đầu anh toàn nghĩ về Dư An sau khi về phòng sẽ làm gì.

Có phải vẫn muốn kiên trì từ chức hay không?

*

#06072020

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN