Anh Vẫn Luôn Yêu Em - Chương 102-1: Ngược nam cặn bã, làm ấm lòng dân 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Anh Vẫn Luôn Yêu Em


Chương 102-1: Ngược nam cặn bã, làm ấm lòng dân 8


Đời này Quý Thanh Thời hối hận nhất chính là quyết định nghe theo Chu Minh Khiêm truyền nước. Sáng sớm tỉnh lại, ngón tay hết sưng, kiểu gì cũng không thấy đau.

Nếu nhìn xa một chút thì sẽ không nhận ra ngón tay bị kẹp bị thương. Quý Thanh Thời co ngón tay lại, không đau. Từ từ cuộn thành nắm đấm, vẫn không đau.

Kỳ lạ, thuốc thần hay gì.

Anh ngồi xuống, co duỗi, nắm mở, bốn ngó tay bị kẹp đều động đậy không vấn đề gì.

Có chút giật mình.

Quý Thanh Thời dùng sức bấm chỗ bị kẹp, chỉ có như vậy mới hơi đau một xíu nhưng không ảnh hưởng đến chuyện anh lái xe và cầm điện thoại di động.

Đêm qua đáng lẽ anh không nên truyền nước biển, chịu đau một chút cho nhiễm trùng rồi sưng đến mức không thể tưởng tượng được thì anh đã có cớ đi tìm Diệp Thu. Không cần lời nói cũng sẽ khiến cô áy náy, sẽ không ngó lơ anh.

Anh tốt nhất nên ít tiếp xúc với loại người tà tâm bất chính như Chu Minh Khiêm.

Quý Thanh Thời ăn sáng đơn giản, không có khẩu vị, anh buông đũa, cầm áo khoác lên đến công ty. Lại nắm tay lần nữa, vẫn không đau.

Buổi họp sáng kết thúc, trợ lý mua vé máy bay cho Quý Thanh Thời. Chiều nay anh phải đi công tác, mất tận hơn mười ngày.

Số điện thoại mà Quý Thanh Thời mượn khắp nơi đều bị Diệp Thu kéo vào sổ đen. Lần này anh hỏi mượn điện thoại trợ lý nhắn tin cho Diệp Thu: 【Chiều nay anh phải đi công tác, khi nào về sẽ tìm em tính tiền thuốc men. Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt. — Quý Thanh Thời.】

Đợi hơn mười phút nhưng Diệp Thu không trả lời.

Quý Thanh Thời xóa tin nhắn, trả điện thoại cho trợ lý.

New York, tám giờ tối.

Quý Thanh Thời bảo lái xe trực tiếp lái tới toà cao ốc Mạc thị ở bên đây. Lịch trình đợt này của anh có bao gồm việc gặp Mạc Liêm để đàm phán hợp tác.

Bởi vì muốn rút ngắn lịch trình nên thay vì sáng mai gặp thì anh chuyển thành tối nay.

Mạc Liêm vẫn đang tăng ca ở công ty, Quý Thanh Thời chủ động đi qua tìm anh.

Đến dưới cao ốc, Quý Thanh Thời thấy Mạc Liêm đang nói chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp, trên tay Mạc Liêm còn cầm một bịch cà phê.

Quý Thanh Thời đoán chắc là người phụ nữ kia đưa tới.

Người phụ nữ tựa vào xe thể thao, hơi ngẩng mặt lên, đang miêu tả cho Mạc Liêm một thứ gì đó rất sinh động, thỉnh thoảng còn thấy khóe miệng treo nụ cười.

Nhìn là biết con gái đang yêu.

Quý Thanh Thời không vội xuống xe, lái xe dừng lại.

Mạc Liêm thấy được xe của Quý Thanh thời, anh nói vài câu với người phụ nữ kia rồi cô lái xe rời đi.

Quý Thanh Thời đi xuống, “Tôi tới thật không đúng lúc, làm phiền anh hẹn hò.”

Mạc Liêm: “Không phải hẹn hò gì. Ông nội giới thiệu cho tôi, mới quen được mấy ngày.” Trước đó cô gái có gọi cho anh nhưng anh nói đang tăng ca.

Vừa lúc cô đang dạo phố ở gần đây nên mua cà phê tới cho anh.

Hai người sóng vai đi vào cao ốc, vừa đi vừa trò chuyện.

Quý Thanh Thời: “Anh tính định cư bên đây luôn à?”

“Chưa nghĩ tới.” Mạc Liêm chần chừ nửa giây: “Có lẽ sẽ.” Ông nội của anh và ông nội của nhà gái là bạn bè, nhà của cô ấy cũng đã định cư bên này mấy chục năm liền rồi.

Lần gặp mặt đầu tiên cũng là cô chủ động đề xuất với trưởng bối hai nhà.

Cô làm ở công ty nhà mình, trưởng thành, phóng khoáng cũng sảng khoái bày tỏ sự yêu thích với anh không chút dè dặt.

Vốn anh không muốn gặp mặt, cũng đã nói rõ thái độ của mình với ông nội trong điện thoại.

Ông nội thở dài: “Cháu không thể vì ba mẹ cháu mà tự trừng phạt mình cả đời. Bọn nó như vậy không đáng để cháu lấy tuổi dài của mình đánh đổi.

Xưa nay ta không khuyên Dư Thâm tha thứ cho cháu, cũng không khuyên hai anh em các cháu xóa bỏ hiềm khích mà chung sống hòa thuận. Ta biết đây là ép buộc, không thực tế.

Nhưng ta vẫn luôn khuyên Dư Thâm có thể tha thứ cho mẹ của nó. Đối với cháu, nguyện vọng lớn nhất của ta chính là cháu có thể có được một gia đình của chính mình.

Nghe ông, cháu sẽ là một người ba tốt.”

Bởi vì lời nói của ông nội nên anh mới thả lòng, đồng ý gặp mặt nhà gái.

Từ lúc gặp mặt đến giờ, đều là nhà gái chủ động liên hệ với anh.

Vào thang máy, Mạc Liêm nhấn tầng lầu, anh bỗng nhiên nói với Quý Thanh Thời: “Tôi rất ít khi nợ ân tình người khác, một là Hề Gia, hai là ông bà nội.”

Nợ ân tình luôn luôn trả không hết.

Quý Thanh Thời: “Tôi cũng không thích nợ ân tình người khác, có điều vẫn nợ Khương Thấm và Hướng Lạc.”

Hai chữ “Khương Thấm” thành công làm sắc mặt của Mạc Liêm biến đổi.

Quý Thanh Thời nói xong mới phát hiện mình nói lời không nên nói. Anh biết Mạc Liêm thích Khương Thấm. Ngay lúc Mạc Liêm và Mạc Dư Thâm đang đấu nhau, anh còn lấy chuyện này ra uy hiếp Mạc Liêm.

Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, không ai tiếp tục chủ đề này.

Bàn xong chuyện, từ cao ốc Mạc thi đi ra đã là rạng sáng, nhưng thời điểm này mới là bắt đầu cuộc sống sinh hoạt ăn chơi về đêm của thành phố này.

Sau khi Quý Thanh Thời lên xe, hỏi trợ lý: “Có ai tìm tôi không?” Anh chỉ muốn biết Diệp Thu có trả lời tin nhắn hay không.

Trợ lý: “Không có, Quý tổng.”

Quý Thanh Thời gật đầu nhìn cảnh trước xe.

Một ngày trôi qua, Diệp Thu vẫn không trả lười tin nhắn. Không biết là không nhìn thấy hay là không muốn trả lời, cô cũng không thèm quan tâm tình hình vết thương của anh thế nào.

Buổi chiều ngày thứ sáu đến New York, sau khi kết thúc một buổi đàm phán, Quý Thanh Thời nhận được điện thoại từ Khương Thấm, hỏi anh ở đâu, có muốn làm một ly hay không.

Quý Thanh Thời: “Sao cô biết tôi đang ở Manhattan?”

Khương Thấm cười, “Tôi bấm ngón tay đoán được anh đang ở gần đây.”

Quý Thanh Thời nghĩ là do Mạc Dư Thâm nói nên không hỏi

Giọng nói của Khương Thấm lại truyền tới, “Trước kia chẳng phải anh từng nói, có chuyện gì thì chỉ cần gọi một cuộc cho anh. Đã hơn một năm rồi, không biết lời nói đó còn hiệu lực không?”

Quý Thanh Thời: “Vô thời hạn. Có điều bây giờ tôi không đi được. Tối nay khi nào kết thúc xã giao tôi sẽ mời cô uống rượu.”

Hai người hẹn xong địa điểm gặp mặt rồi cúp máy.

Ban đầu Quý Thanh Thời không thân thiết gì mấy với bạn bè của Mạc Dư Thâm. Trận bệnh này của Hề Gia kéo bọn họ gần lại nhau thêm. Anh và Võ Dương quen thân hơn, Khương Thấm cũng vậy.

Đến cả con người tà tâm bất chính như Chu Minh Khiêm anh cũng quen nốt.

Khương Thấm đặt di động sang một bên, nằm dài xuống bàn tiếp tục tắm nắng.

Cô gọi một tách cà phê và một phần bánh ngọt. Cà phê lạnh, cô không uống một ngụm.

Nằm dài trên bàn nhìn phố xá đông đúc bên ngoài, dường như chỉ có cô là rảnh rỗi nhất.

Cô vốn muốn về nước tuyên truyền <Quãng đời còn lại> nhưng sau đó Phục tổng đổi ý, nói hiếm khi cô ra ngoài buông lỏng bản thân, khi nào trở về thì tham gia tuyên truyền sau cũng được.

Cô đã sớm muốn hẹn gặp Quý Thanh thời, có lẽ vì chột dạ nên mới đợi tới hôm nay.

Cuối tuần trước vào một tối muộn, cô một mình lái xe đi dạo không mục đích, trong vô thức đã chạy tới tòa cao ốc Mạc thị.

Xa xa, cô thấy Mạc Liêm đang trò chuyện cùng một người phụ nữ, sau đó cô thấy Quý Thanh Thời bước xuống xe, người phụ nữ đó nhanh chóng rời đi.

Chín giờ tối, Khương Thấm đúng hẹn đi vào quán bar. Quý Thanh Thời tới sớm, đang chờ cô, cũng đã gọi rượu cho cô.

Quý Thanh Thời: “Ở đây quay phim à?”

Khương Thấm không muốn nói thật: “Có hoạt động ở đây.”

Quý Thanh Thời gật đầu, anh và Khương Thấm cũng không tính là quen thân lắm. Đây là lần đầu tiên hai người ngồi đối diện nhau uống rượu.

Khương Thấm hỏi: “Anh thì sao? Đến đây bao lâu rồi? Bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Mạc thị chi nhánh nước ngoài à?”

Hỏi xong cô mới thấy hối hận. Lỡ Quý Thanh Thời phát hiện ra chuyện gì thì không hay.

Quý Thanh Thời càng chắn chắn Mạc Dư Thâm nói cho cô không ít thông tin, đến cả chuyện anh qua đây bàn chuyện làm ăn với Mạc thị cô cũng biết. Anh nói: “Hôm nay là ngày thứ sáu. Ngày đầu tiên tới đây đã bàn bạc xong với Mạc Liêm rồi. Mấy ngày nay còn mấy hạng mục cần đàm phán.”

Khương Thấm nhấp vài ngụm rượu, “Làm ông chủ vất vả thật.” Dừng mấy giây, “Nghe nói Mạc Liêm có bạn gái, thật không?”

Cô làm ra vẻ thoải mái vu vơ.

Người phụ nữ đó có phải bạn gái Mạc Liêm hay không thì cô không biết, nhưng xem ra quan hệ hai người không yệ, Mạc Liêm còn tự mình xuống dưới lấy đồ.

Quý Thanh Thời: “Cũng không khác gì. Ý của Mạc Liêm là muốn ổn định. Tôi từng gặp cô ấy, cũng không tệ.”

Khương Thấm khó chịu nuốt rượu xuống, cô đổi chủ đề, “Anh với Diệp Thu thế nào rồi?”

Quý Thanh Thời chạm cốc với cô, Khương Thấm cười, biết anh không muốn nói nên cô cũng không truy hỏi.

Sau đó giữa hai người là bầu không khí im lặng, tự mình uống rượu, ai cũng có tâm sự riêng.

“Nửa bức thư tình của cô đã phá án được chưa?” Quý Thanh Thời tìm chủ đề.

Có thể là rượu vào hoặc cũng là do Quý Thanh Thời đối với cô mà nói là người xa lạ hoặc cũng có thể là do giấu trong lòng nghẹn quá lâu, rất khó chịu nên Khương Thấm thổ lộ tiếng lòng.

“Phá được rồi. Là một người tôi rất thích khi còn bé, sau đó anh ấy thay đổi, trở thành một người lạ lẫm đáng sợ, tôi bắt đầu chán ghét anh ấy, hận anh ấy vì sao lại trở thành người như vậy.

Quý Thanh Thời: “Sau đó thì sao?”

Khương Thấm không hiểu cái sau đó này nghĩa là gì, cô nghĩ đó là hỏi sau đó tình cảm của cô như thế nào. Cô nhấp nửa ly rượu, “Sau đó trưởng thành, tôi xuất ngoại gặp được mối tình đầu. Bên nhau năm năm, anh ta một chân đạp hai thuyền, rồi chia tay.”

Cái Quý Thanh Thời muốn hỏi là, người kia sau đó như thế nào.

Rạng sáng, bọn họ từ quán bar đi ra. Tửu lượng Khương Thấm không tồi, uống nhiều như vậy vẫn chưa say.

Quý Thanh Thời nói tài xế đưa cô về trước. Trên xe, anh và Khương Thấm ngồi đằng sau, cô im lặng suốt quãng đường, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lần tiếp theo Khương Thấm thấy Mạc Liêm là năm ngày sau. Cô từ nhà hàng đi ra, đối diện đi tới một đôi nam nữ, chính là người phụ nữ đêm đó đến đưa cà phê cho anh.

Bước chân Khương Thấm ngập ngừng mấy giây rồi nhanh chóng đi lướt qua nhau.

Cho dù cô đeo kính râm nhưng Mạc Liêm vẫn có thể nhận ra cô. Anh muốn quay đầu nhìn một chút nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Khương Thấm vốn dĩ là giấc mộng hơn ba mươi năm cuộc đời của anh mà anh không thể chạm vào.

Ngoặt vào cửa nhà hàng, Mạc Liêm vẫn không thể nhịn được mà xoay mặt tìm hình bóng của Khương Thấm.

Lái xe của Khương Thấm tới. Cô ngồi ghế sau, ô tô chậm rãi lăn bánh, mãi đến khi không còn nhìn thấy đuôi xe nữa.

“Đó là diễn viên Khương Thấm phải không?”

Mạc Liêm hoàn hồn, thu lại ánh mắt, gật đầu với người phụ nữ bên cạnh.

***

Quý Thanh Thời về Bắc Kinh muộn hơn Khương Thấm một ngày. Sau khi về Bắc Kinh, đầu tiên là đến công ty xử lý công việc, chạng vạng tối cưỡi ngựa tới phim trường.

Ở trường quay, anh không thấy Diệp Thu, còn tưởng hôm nay cô kết thúc công việc sớm.

Chu Minh Khiêm tự mình rót cho anh một ly cà phê, giống như đêm đó ở khách sạn, đắng như nhau, khó mà nuốt xuống. “Hôm nay cô ấy không quay à?”

Chu Minh Khiêm khuấy cà phê, “Các cảnh quay của Diệp Thu đã xong hết hôm qua rồi.”

Quý Thanh Thời: “…”

Chu Minh Khiêm bỗng nhiên nói cho anh biết đến đoàn phim nào đó là có thể tìm được Diệp Thu. Quý Thanh Thời cảm tạ một phen, cáo từ quay về.

Chờ Quý Thanh Thời đi rồi, Dư An không đành lòng nhỏ giọng nói với Chu Minh Khiêm, “Anh như vậy có ác quá hay không? Quý tổng sẽ đau lòng chết mất.”

Chu Minh Khiêm: “Tìm đường sống trong cõi chết.”

Dư An không nói lại anh, coi như anh có lý.

Chu Minh Khiêm đứng dậy, tự mình đi lấy nước. Dư An vội vàng chạy theo, “Đây là công việc của tôi.”

“Dù sao cũng phải tập thích ứng.” Trong lời nói Chu Minh Khiêm có hàm ý.

Dư An không ngốc, nghe ra được ý trong lời nói.

Chu Minh Khiêm đi lấy nước về, từ từ thưởng thức. Thật ra chỉ là một ly nước trắng. Bây giờ anh không uống trà cũng như cà phê, nghe lời Dư An, mỗi ngày đều uống nước ấm.

Dạ dày đỡ hơn nhiều so với trước kia.

Dư An ngồi bên cạnh anh, ánh mắt dừng trên máy giám thị nhưng không có cái gì vào đầu.

Chu Minh Khiêm vẫn chưa chịu buông tha cái chủ đề kia, “Sau này em không cần làm gì hết, anh sẽ tự làm. Chờ đến lúc em từ chức thì anh cũng đã thích ứng được kha khá rồi.”

Anh uống miếng nước, nói tiếp: “Đêm đó dạ dày của anh thật ra không quá đau, uống thuốc cũng có thể làm dịu nhưng anh không ngủ được, muốn gặp em nhưng lại không thể tìm thấy cái cớ nào khác. Dư An, tim của em có phải làm bằng sắt hay không?”

Đêm đó anh ở bệnh viện hôn cô, từ khi trở về từ bệnh viện đến chạng vạng tối hôm nay, nhiều ngày như vậy mà cô vẫn không đá động gì đến anh, thỉnh thoảng mới nói với anh vài câu quan trọng.

Nếu không phải hôm nay Quý Thanh Thời tới thì cô cũng không thèm nói chuyện với anh.

Giọng nói Dư An cực nhỏ, giải thích: “Tôi… tôi không biết đối mặt với anh làm sao.” Nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt khiến cô đến giờ nghĩ lại lỗ tai vẫn đỏ lên.

Tảng đá trong lòng Chu Minh Khiêm rơi xuống, anh tới gần cô nói: “Sau này hôn thêm nhiều lần nữa sẽ quen thôi.” Nói, anh hôn lên má cô một cái.

Đầu Dư An nổ cái đùng, máu nóng chảy khắp cơ thể.

Đây là phim trường, có rất nhiều người đó!

*

#11072020

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN