Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
200


Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh


Chương 29


Đợi cô ngồi cẩn thận lên xe xong Chu Mộ Thâm mới phân phó Ngô Hiệu lái xe rời đi.

Thì Kỳ nghiêng đầu nhìn anh, cô áp sát lại gần vẫn tiếp tục hỏi vấn đề vừa nãy: “Làm sao anh biết được em ở đây?”

Chu Mộ Thâm đem điếu thuốc bỏ vào trong gạt tàn dập tắt, quay sang nhìn cô: “Tối này ở Cục có tiệc rượu.”

Thì Kỳ gật đầu, lại nghe thấy Chu Mộ Thâm hỏi: “Em thì sao?”

“Hôm nay là sinh nhật của một học tỷ lúc trước học cùng trường đại học. Em đã nhắn tin nói trước với anh rồi mà!”

Ngô Hiệu lái xe ở phía trước nghe hai người ngồi sau nói chuyện, luôn cảm thấy tối nay sếp Chu có gì đó không đúng. Anh ấy từ trước tới giờ đều điềm tĩnh trầm ổn, nhưng không hiểu sao từ lúc ra ngoài đi vệ sinh xong quay trở lại, các vị lãnh đạo đến mời rượu anh ấy lại không hề từ chối nữa.

Mới vừa rồi còn bị đau dạ dày vậy mà bây giờ ở trước mặt cô Thì lại làm như không có chuyện gì xảy ra.

Anh ta lắc đầu một cái, suy nghĩ đợi lúc nữa khi xuống xe phải nói với cô Thì một tiếng mới được.

Xe tiến dần vào tiểu khu Dục Viên.

Thì Kỳ với Chu Mộ Thâm đi vào trong thang máy, lúc này Thì Kỳ mới cảm nhận được Chu Mộ Thâm có gì đó khang khác, sắc mặt anh có chút nhợt nhạt, cô hơi căng thẳng mở miệng hỏi anh: “Anh có chỗ nào không thoải mái sao?”

Chu Mộ Thâm lắc đầu, khuôn mặt khó nén vẻ mệt mỏi, Thì Kỳ đang muốn mở miệng thì thang máy đã mở ra.

Chu Mộ Thâm nhìn người bên cạnh, cô khẽ cúi đầu khiến cho mấy sợi tóc buông xuống hai bên làm lộ ra phía gáy sau mảnh mai, ngón tay di chuyển qua lại trước mã khóa điện tử.

Thì Kỳ nhận ra tâm trạng của Chu Mộ Thâm không tốt, cũng chẳng hiểu rốt cuộc anh bị làm sao. Cô tự nhiên cũng cảm thấy khó chịu, đẩy cửa ra đi vào, bàn tay đang định lần tìm đến công tắc đèn thì đột nhiên bị giữ lại.

Thì Kỳ quay đầu đúng lúc ánh đèn bên ngoài xuyên vào bên trong. Bởi vì Chu Mộ Thâm đứng ngược sáng nên cô không nhìn ra được nét mặt anh, chỉ cảm nhận được trước mặt là một bóng đen cao lớn, chớp mắt một cái cô liền bị đè lên trên tường.

Đầu lưỡi ướt át hòa quyện, mùi thuốc lá đắng chát và mùi cay nồng của rượu trộn lẫn vào với nhau.

Thì Kỳ cũng không đẩy ra, hai tay cô quàng qua cổ anh, không một chút rụt rè. Hôm nay cô mặc một chiếc áo len cổ khoét hình chữ V màu xanh nhạt, bó sát vào thân trên khiến cho chiếc eo nhỏ nhắn được tôn lên một cách rõ ràng.

Bàn tay của Chu Mộ Thâm bắt đầu lần mò vào trong vạt áo, lần tìm đến móc khóa của áo lót.

Cô dựa người vào vách tường, những ngón tay mềm mại như không xương để trên bờ vai vững trãi của anh, son môi đã bị một trận dây dưa vừa rồi làm trôi đi hết sạch. Trong đầu Chu Mộ Thâm đột nhiên nhớ lại ngày hôm đó, ngày cô không cởi đồ mà vẫn có thể mặc được áo lót lên người cùng với ngày thấy cô cả người mặc chiếc váy dài màu đỏ tươi, dáng người câu dẫn ở trong sàn nhảy.

Thì Kỳ thở hổn hển, hơi thở đã trở nên rối loạn: “Cửa chưa khóa.”

Cô tuột người xuống nhấc chân lên đi khóa cửa.

Quần áo của cô đã hết sức lộn xộn, mà anh lúc này cả người là áo sơ mi trắng quần đen, gò má cao đẹp đến mê người, trong mắt như chứa một tia dục vọng sắp sửa tuôn trào.

Thì Kỳ không phục, bàn tay cô lần mò lên phía trên của người đàn ông, bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi, một cái lại một cái cho tới lúc không còn sót lại cái nào. Anh cũng không vừa, bàn tay hạ xuống thô bạo muốn cởi váy của cô. Hai gò má của Thì Kỳ đỏ ửng, bỗng dưng ngẩn người nhớ lại lúc còn nhỏ, ở trong nhà họ Chu cùng Chu Nghiêu Thanh chơi game, đụng phải anh vừa mới trở về. Đập vào mắt cô khi ấy cũng là một chiếc áo sơ mi trắng, thật sự không nghờ tới hôm nay cô còn có thể tự tay cởi chiếc áo này xuống.

Thì Kỳ vùi mặt vào cổ Chu Mộ Thâm cố gắng bình ổn lại hơi thở.

Bên tai truyền đến âm thanh lạch cạch của dây thắt lưng, Thì Kỳ hai tay ôm cổ anh, mặt đỏ tới mang tai, đầu óc có chút choáng váng, cô đương nhiên biết tiếp theo đây sẽ có chuyện gì phát sinh. Mông đột nhiên được nâng lên, cô cắn chặt môi hồi lâu nhưng đến cuối cùng không chịu được đành kêu lên một tiếng.

Chu Mộ Thâm ngẩn người rồi dừng lại, thấp mắt nhìn xuống.

Trên đá lát cẩm thạch lúc này có mấy đốm nhỏ màu đỏ, nhìn giống như một đóa hoa mai đang nở rộ.

Thì Kỳ giơ tay lên che mắt anh, thấp giọng nói: “Không được nhìn!”

Giọng của người đàn ông khàn khàn, lộ ra ý cười: “Có đau không?”

Thì Kỳ ôm mặt anh sát lại rồi hôn lên môi anh, giọng nói có chút hờn dỗi: “Đau chết đi được!”

Hai tay Chu Mộ Thâm ôm mông cô lại tiếp tục chìm đắm một hồi. Thì Kỳ bị anh đè lên trên tường, đôi chân nhỏ bé của cô quàng qua hông anh, bên hông là dây thắt lưng, móc khóa sau mỗi lần di chuyển lại cọ vào đùi cô khiến cho nơi đó đã in lại thành một vệt đỏ dài.

Thì Kỳ thò tay xuống tháo dây thắt lưng của anh ném qua một bên, lúc ném không biết đã đụng chúng cái gì mà một âm thanh chói tai của thủy tinh bị vỡ vang vọng.

Nhưng hai người đều mặc kệ, không ai quan tâm.

Sống lưng cuối cùng cũng chạm được lên trên chiếc giường mềm mại, áo len trên người bị ném qua một bên, dưới đất còn có cả quần tây đen và một chiếc chân váy màu tím nhạt.

Người đàn ông bao phủ trước ngực cô, đôi tay anh nắn bóp nhẹ nhàng. Bàn tay Thì Kỳ giữ chặt mép chăn, đem mặt vùi vào bên trong.

Đang lúc mơ mơ màng màng thì lại bị một đợt sóng nữa đẩy tới, Thì Kỳ cả người co rút lại mềm nhũn gọi anh: “Chu Mộ Thâm.”

“Ừ?” Thanh âm của anh trầm thấp, cố gắng kiềm chế.

“Em nhớ tới một câu nói.”

“Câu gì?”

“Làm tình cùng người mình yêu thì không nên hỏi đó là ép buộc hay là duyên phận.”

Giọng nói của cô mềm mại như nước. Để nói được câu nói này cô đã phải suy nghĩ rất nhiều lần.

Trong phòng bao của quán rượu, Trình Diệc Ca tâm trạng không tốt chút nào, chỉ ngồi một chỗ hút thuốc. Người đàn ông lúc trước tiếp lời Trình Diệc Ca nhìn thấy bộ dạng lúc này của Trình Diệc Ca thì không nhịn được mà khuyên nhủ một câu: “Được rồi, anh Trình! Bất quá cũng chỉ là đàn bà thôi mà!”

Trình Diệc Ca dập tắt điếu thuốc: “Biến ra chỗ khác!”

Người nọ bị Trình Diệc Ca làm cho bẽ mặt nên nhất thời có chút ngượng ngùng, anh ta rót cho mình ly rượu sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Lần này Trình Diệc Ca đến dự tiệc sinh nhật của Kha Hân Nhiên là bởi vì có cả Thì Kỳ tham dự, nhưng hiện tại lại chẳng còn tâm trạng gì nữa. Anh ta đứng dậy muốn rời đi, Kha Hân Nhiên thấy thế cũng tiến tới tiễn anh ta ra ngoài.

“Chuyện Thì Kỳ kết hôn sao cậu lại không nắm rõ?”

Trình Diệc Ca không lên tiếng mà từ trong túi quần rút ra bao thuốc lá, Kha Hân Nhiên thấy vậy thì giật lấy bao thuốc trong tay anh ta: “Đừng có hút nữa, tối nay cậu đã hút bao nhiêu rồi?”

Dứt lời, cô lại nhìn thẳng vào mắt Trình Diệc Ca: “Nói thật thì chồng của Thì Kỳ đúng là một người đàn ông đẹp trai tuấn tú!”

Sắc mặt Trình Diệc Ca trầm xuống: “Kha Hân Nhiên! Cậu thật sự muốn tôi tức điên lên phải không?”

Kha Hân Nhiên ngược lại tâm trạng rất tốt, cô ấy cười cười rồi trả lại bao thuốc cho anh ta.

Trình Diệc Ca lên xe thì nhận được điện thoại của Trình Tâm Nhu.

Trình Diệc Ca nói: “Chị! Chuyện Thì Kỳ kết hôn có phải chị đã biết từ sớm rồi đúng không?”

Sắc mặt Trình Tâm Nhu chợt ngưng trệ lại, mãi một lúc sau mới trả lời: “Đúng vậy, Diệc Ca.”

Trình Diệc Ca thờ ơ “hừ” khẽ một tiếng, Trình Tâm Nhu nghe thấy thì cũng hết lời khuyên nhủ: “Diệc Ca! Trong lòng em cũng biết rõ là em với Thì Kỳ không thể ở chung với nhau được. Con bé hận chị, rất hận chị, điều nay cũng không phải là em không biết!”

Hai bên đều im lặng rồi cuối cùng cũng cúp điện thoại.

Trình Tâm Nhu cúp điện thoại xong tâm sự nặng nề.

Vu Tiền Chí tắm xong đi ra ngoài, hỏi: “Ai gọi điện tới vậy?”

Trình Tâm Nhu: “Diệc Ca.”

Vu Tiền Chí vén chăn lên rồi ngồi xuống giường: “Diệc Ca quay về rồi à? Quay về thì tốt rồi, bà nói nó mấy hôm nữa qua nhà mình một chuyến đi.”

Trình Tâm Nhu nói: “Đã trở về hai ngày trước rồi.”

Trước các biển hiệu đủ màu sắc là con đường xe cộ đông nghịt.

Trình Diệc Ca giơ tay lên rồi đập liên tục xuống vô-lăng khiến cho còi xe kêu lên một tiếng chói tai, người đi trên vỉa hè phải quay lại nhìn mấy lần.

Trình Diệc Ca không ngờ mình mới đi công tác có bốn tháng vậy mà lúc trở về lại nghe được tin Thì Kỳ đã kết hôn. Anh lấy điện thoại ra, không kiềm chế được tâm trạng mà nhấn một dãy số rồi gọi đi.

Đêm rất yên tĩnh, trong phòng ngủ chỉ có duy nhất một ngọn đèn treo tường còn bật sáng.

Ánh sáng nhẹ nhàng ấm áp, hắt xuống một góc trên đầu giường.

Thì Kỳ nằm sấp lên trên gối ngủ say, đôi môi hơi hé mở để lộ ra hàm răng trắng bóng. Trên môi vẫn còn một ít son môi, mái tóc hơi rối xõa xuống bên má.

Lúc cánh tay cô vắt qua eo anh, trên vai thoáng lộ ra đai áo nhỏ màu xanh đậm.

Những đầu ngón tay của anh khẽ móc vào đai áo, nâng lên một chút sau đó lại thả xuống.

Chu Mộ Thâm rút một tờ khăn giấy trên tủ đầu giường ra cẩn thận lau đi vết son bị lem trên môi cô.

Đột nhiên có một tiếng rung rất nhẹ nhưng lại khiến người ta không thể không chú ý đến.

Anh dừng lại động tác, nghiêng đầu nhìn, trên màn hình điện thoại xuất hiện một dãy số xa lạ không được lưu tên.

Chu Mộ Thâm xuống giường, liếc mắt nhìn người con gái lúc này đang ngủ say, tay kia nhẹ nhàng cầm điện thoại lên, ấn đường hơi cau lại, ngón tay di chuyển đến nút bấm trên màn hình, lúc đầu vốn dĩ điện thoại vẫn còn đang phát sáng nhưng nhanh chóng tắt ngấm, trong đêm tối yên tĩnh cũng không còn bị thứ âm thanh nào quấy nhiễu nữa.

Anh đem khăn giấy dính vết son môi ném vào trong thùng rác.

~Hết chương 29~

*Thông báo nhẹ: Vì dạo này mình khá là bận cho nên sẽ không có nhiều thời gian để dịch truyện. Nên là khi nào có thời gian rảnh mình sẽ cố gắng tranh thủ. Mong mọi người thông cảm nhé.:x

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN