Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh - Chương 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh


Chương 35


Sân bay thành phố C.

Lương Đình ngồi trong xe đợi mãi vẫn không nhìn thấy người, cô lấy điện thoại ra đang tính gọi đi thì có người gõ lên cửa kính xe.

Cô nghiêng đầu nhìn, trên mặt ngay lập tức trở nên vui vẻ sau đó mở cửa xe: “Em đang định gọi điện thoại cho chị hỏi xem rốt cuộc chị ở đâu mà mãi không chịu xuất hiện chứ?”

Cô gái ở bên ngoài nhìn qua rất nghiêm túc, khuôn mặt tròn tròn, mắt hạnh môi đào, trên người mặc một chiếc váy màu đỏ nhạt, hiện lên một khí chất rất cổ điển nhưng tuyệt đối không hề tầm thường.

Hứa Tích mở cửa ngồi vào bên trong: “Lúc nãy chị vào nhà vệ sinh nhưng trong đó hơi đông, không đợi lâu đấy chứ?”

Lương Đình xoay tay lái: “Đâu có đâu có, không dễ gì mới được gặp mặt chị một lần, cho dù có đợi bao nhiêu lâu em cũng bằng lòng. Chị, chúng ta trước tiên đi ăn cơm tối nhé?”

Hứa Tích: “Nghe em đấy. Dì vẫn chưa biết chị quay về đúng không?”

“Em không dám nói, chẳng phải chị nói với em là không được nói với mẹ em hay sao? Nếu như bà ấy mà biết chị trở về thế nào cũng cùng em tới đón chị rồi. Chị, khách sạn em đã chuẩn bị cho chị rồi, đây là thẻ phòng.”

Hứa Tích nhận lấy cho vào trong túi xách.

Lương Đình gõ nhẹ ngón tay lên trên vô lăng, nói: “Chị, em còn tưởng chị quay về sẽ tới thành phố B trước.”

Hứa Tích ngẩn ra sau đó nhanh chóng cười nói: “Phải tới chứ, ngày kỷ niệm thành lập đại học B cũng đã gửi thiệp mời cho chị rồi.”

Lương Đình gật gù kêu lên hai tiếng, ngập ngừng nói: “Anh Mộ Thâm, anh ấy…”

Hứa Tích nhẹ nhàng cắt lời: “Đình Đình, chúng ta có thể đừng nói tới chuyện này không?”

Lương Đình quan sát sắc mặt của Hứa Tích một hồi sau đó cũng chuyển đề tài.

Hai người dùng xong cơm tối sau đó Lương Đình đưa Hứa Tích quay trở lại khách sạn.

Lúc Hứa Tích đang chuẩn bị xuống xe thì bị Lương Đình gọi giật lại: “Chị…”

Hứa Tích quay đầu không hiểu nhìn cô, Lương Đình lại lắc đầu: “Không có chuyện gì, chỉ là muốn nhắc chị buổi tối lúc đi ngủ nhớ khóa kỹ cửa.”

Hứa Tích cười: “Chị của em cũng đâu phải trẻ con nữa, lái xe nhớ chú ý an toàn một chút.”

Lương Đình gật đầu, nhìn Hứa Tích đi vào trong khách sạn sau đó mới lái xe rời đi.

Một tuần sau Chu Mộ Thâm quay về công ty báo cáo.

Trần Kế Nho uống một hớp trà rồi nói đùa: “Để cho cậu nghỉ ngơi một tuần, không có ý kiến gì chứ?”

Chu Mộ Thâm ngồi ở trên ghế sofa, ngón tay vuốt nhẹ lên mép ly trà: “Tôi biết phân rõ nặng nhẹ.”

Trần Kế Nho: “Tôi biết tên tiểu tử cậu trong sạch, mau quay về đi, nghỉ ngơi một tuần cả một đống công việc đang đợi cậu xử lý đấy.”

Chu Mộ Thâm đứng dậy cầm lấy áo khoác trên ghế, Trần Kế Nho giống như nhớ ra gì đó lại nói: “Mấy chuyện bát nháo trên mạng kia rốt cuộc là như thế nào? Có phải là cậu với người nào không hợp nhau? Có cần gọi cho luật sư Phong không?”

Chu Mộ Thâm ngược lại không quá quan tâm: “Chỉ là con ếch trong hố nghịch nước mà thôi, có thể dấy lên sóng gió gì được?”

Trần Kế Nho chỉ tay vào anh, lắc đầu cười: “Cậu ấy à…”

Quay trở lại phòng làm việc, Ngô Hiệu cầm thiệp mời đi vào, Chu Mộ Thâm quét mắt qua một cái: “Gì vậy?”

Ngô Hiệu: “Trường đại học B gửi anh thiệp mời tới dự ngày kỷ niệm thành lập trường tròn 107 năm, anh đi hay không đi ạ?”

Chu Mộ Thâm mở ra một tập văn kiện, không ngẩng đầu: “Trước tiên cứ để qua một bên đi đã.”

Ngô Hiệu làm theo lời sau đó đi ra ngoài.

Chỉ có điều một lúc sau, hiệu trưởng của trường đại học B là Trương Diên Đào đã tự mình gọi tới một cuộc điện thoại, không gì bằng việc có một cựu sinh viên nổi tiếng là Chu Mộ Thâm tới tham dự ngày kỷ niệm. Trương Diên Đào với ông Chu là bạn học cũ, Chu Mộ Thâm không muốn nể mặt Hòa Thượng thì cũng phải nể mặt Phật, vì vậy đến cuối cùng anh đã nhận lời mời sẽ tới đó.

Ngày kỷ niệm của đại học B thời tiết khá đẹp, mây trắng bay lượn khắp nơi, bầu trời như được tắm một màu xanh biếc.

Chu Mộ Thâm xuống xe, vừa mới bước vào cổng trường liền có một sinh viên mặc áo dài dẫn anh tới phòng nghỉ. Bên trong đã sớm tụ tập không ít người, đều là những người tốt nghiệp ở đại học B, mỗi người ở đây đều có một vài thành tựu lớn trong công việc của họ. Cho dù chưa từng gặp mặt, nhưng ít nhiều cũng đã nghe danh từ lâu.

Chương Trí Viễn cũng có mặt ở đây, đang cùng với một vài người bạn nói chuyện, lúc liếc mắt nhìn thấy Chu Mộ Thâm, anh cùng với người nọ chào hỏi nhau thêm mấy câu sau đó hướng tới phía Chu Mộ Thâm nói: “Này, tới đây!”

Hai người tự tìm một chỗ rồi ngồi xuống, Chương Trí Viễn hỏi: “Sao chị dâu không đi cùng cậu tới đây vậy?”

Chu Mộ Thâm tiện tay cầm một quyển sổ chuẩn bị cho buổi lễ kỷ niệm trên bàn gỗ lên xem, “Ở bệnh viện có việc nên cô ấy không đi được.”

Chương Trí Viễn gật đầu một cái sau đó cũng cầm một quyển sổ tương tự lên xem.

Hai người xem được một lúc thì Chương Trí Viễn cảm thấy nhàm chán, anh đề nghị: “Hiếm thấy cậu tới đây một chuyến, hay là ra ngoài đi dạo chút đi.”

Hai người từ trong phòng nghỉ đi ra, bước xuống bậc thang, tầm mắt đều có thể nhìn thấy được vô số những sinh viên đại học khác nhau, người nào cũng tràn đầy sức sống, đều đang trong những năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất, Chương Trí Viễn lắc đầu xúc động: “Nhìn những con người trẻ tuổi này thật sự vẫn không thể chấp nhận được chuyện mình đã sắp tới độ tuổi chú bác rồi, năm tháng quả nhiên là vội vã…”

Tùy ý đi loanh quanh vậy mà không ngờ lại đi tới phòng thanh nhạc.

Phòng thanh nhạc này năm bọn họ còn đang học đại học cũng có không ít các sinh viên nam tới chỗ này lấy lòng các cô gái của khoa biểu diễn, người nào dáng dấp cũng đẹp mắt, khí chất thanh tao, hơn nữa còn rất biết tự mình nỗ lực.

Chương Trí Viễn năm ấy cũng theo đuổi một cô gái của khoa biểu diễn âm nhạc, cô gái đó vẫn còn là một tiểu học muội, theo đuổi một năm trời cuối cùng cũng ở bên nhau. Hai người lúc đó phải nói là dính nhau không thể tách rời, nhưng mà còn chưa được một năm đã vội vã chia tay.

Cô gái đó chê Chương Trí Viễn không hào phóng, hẹn đi ăn thì ba lần bảy lượt từ chối. Nói thật ra thì cái tội danh này Chương Trí Viễn chịu không ít thiệt thòi. Anh ấy không phải là không hào phóng mà vì thời gian đó thực tập ở trong bệnh viện rất bận rộn, nào có thời gian mà đưa bạn gái đi dạo phố, đi ăn, mua sắm.

Chương Trí Viễn giơ tay lên đẩy cửa ra, bên trong có sinh viên đang luyện tập tiết mục, đoán chừng là chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.

Chu Mộ Thâm cùng Chương Trí Viễn đi vào, hai người tìm một chỗ ngồi xuống trò chuyện.

Cô gái trên sân khấu đang múa những điệu múa nhẹ nhàng uyển chuyển, thanh nhã giống như thiên nga, mũi chân nhấc nhẹ một cái liền có thể xoay một vòng hoàn hảo.

Thỉnh thoảng có một cô gái hay quay đầu lại nhìn về phía bọn họ rồi quay lại xì xào bàn tán gì đó. Chương Trí Viễn đối với cảnh tượng này đã không còn thấy gì làm lạ nhưng vẫn trêu Chu Mộ Thâm mấy câu: “Cậu cũng là độ tuổi của mấy ông chú rồi thế mà đi tới đâu cũng câu dẫn sự chú ý là sao hả?”

Anh vừa dứt lời, liếc mắt liền nhìn thấy cô gái vừa rồi tiến tới chỗ bọn họ, cô gái nhỏ dáng dấp cũng không tệ, vui vẻ phóng khoáng nói: “Chào anh, sư huynh.”

Chương Trí Viễn lười biếng dựa vào lưng ghế, “Sao đây, em còn biết cả chúng tôi?”

Cô gái nháy mắt mấy cái, nhanh mồm nhanh miệng, ngón tay chỉ về hướng Chu Mộ Thâm: “Em biết Chu sư huynh.”

Cô gái vừa nói xong ánh mắt liền rơi xuống người Chu Mộ Thâm: “Chu sư huynh, chào anh!”

Chu Mộ Thâm gật đầu đáp lại.

“Sư huynh, em cũng ở khoa luật học…”

Cô gái vẫn còn muốn nói nhưng thấy Chu Mộ Thâm lấy điện thoại từ trong túi quần tây ra thì lập tức dừng lại câu chuyện, Chu Mộ Thâm hướng tới cô gái làm một động tác tay, “Xin lỗi.” liền đứng dậy vừa nghe điện thoại vừa rời khỏi phòng thanh nhạc.

Chương Trí Viễn đuổi theo phía sau.

Trong phòng thanh nhạc.

Hứa Tích vén rèm bước ra, Hà Xảo Tuệ đi tới: “Mới lúc nãy hình như mình đã nhìn thấy Chu Mộ Thâm…”

Hà Xảo Tuệ và Hứa Tích học cùng chuyên ngành, thời đại học quan hệ của hai người khá tốt, Hà Xảo Tuệ sau khi tốt nghiệp thì ở lại trường làm giảng viên. Mấy năm nay hai người cũng không cắt đứt liên lạc, Hà Xảo Tuệ nói: “Cậu với Mộ Thâm mấy năm nay vẫn liên lạc chứ?”

Nói tới chuyện Chu Mộ Thâm và Hứa Tích mấy năm yêu nhau, ở đại học B trong mắt bạn học và mọi người hai người bọn họ đã trở thành giai thoại, dù sao cũng là trai tài gái sắc. Về sau hai người chia tay, đám người bọn họ cảm thấy vô cùng thổn thức.

Hứa Tích cười nhạt: “Làm sao có thể còn liên lạc chứ.”

Hà Xảo Tuệ gật đầu một cái, không khỏi tiếc nuối: “Mình nghe nói Chu Mộ Thâm cũng kết hôn rồi. Haiz, nếu như cậu…” Lời nói được một nửa, nhìn thấy vẻ mặt khẽ biến đổi của Hứa Tích thì cô ấy không nói thêm nữa.

7 giờ tối, tiệc mừng chính thức bắt đầu.

Chương Trí Viễn hiển nhiên sẽ cùng Chu Mộ Thâm ngồi cùng một chỗ, bữa tiệc kỷ niệm tròn năm này người chủ trì cũng rất nổi tiếng, một nam một nữ, rất có kỹ thuật.

Chu Mộ Thâm được mời lên trên sân khấu phát biểu mấy câu.

Hứa Tích ở sau khán đài nhìn người đàn ông trên màn ảnh, tâm tình phức tạp.

Anh mặc một bộ âu phục màu xám, áo sơ mi trắng, không đeo cà vạt, lịch thiệp phong độ, lời nói có chút hài hước thú vị, khiến cho các bạn sinh viên cùng mọi người hò hét vỗ tay không ngừng nghỉ.

Anh cho tới tận bây giờ vẫn luôn là người khiến người khác không thể không chú ý đến, ít nhất ở trong lòng cô anh chính là như vậy.

Chu Mộ Thâm vừa xuống bên dưới liền cởi áo khoác ngoài vắt lên trên khuỷu tay.

Chương Trí Viễn xa xa nhìn thấy anh đi tới liền ghẹo: “Chu sư huynh thật sự rất rất rất đẹp trai!”

Chu Mộ Thâm đem áo khoác ném vào trong ngực anh: “Cậu rảnh rỗi thật đấy.”

Chương Trí Viễn cười haha, vừa hút thuốc vừa khoác tay lên vai anh: “Mị lực của cậu ở trường học năm đó so với bây giờ thật đúng là chỉ có tăng chứ không có giảm. Bái phục, bái phục!”

Chu Mộ Thâm dựa vào lưng ghế, giơ tay lên xoa xoa sau gáy: “Cho tôi điếu thuốc.”

Chương Trí Viễn đem bao thuốc lá cùng với bật lửa qua cho anh.

Chu Mộ Thâm lấy ra một điếu thuốc kẹp ở bên miệng sau đó giơ một tay lên che ánh lửa. Lúc này mới nhẹ nhàng nhả ra một hớp khói, anh chuyển tay ném lại bật lửa với bao thuốc cho Chương Trí Viễn.

Hai người đàn ông vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm, đại đa số đều là Chương Trí Viễn đang cảm khái, cho đến khi nghe thấy một cái tên không xa lạ từ miệng người chủ trì nói ra. Chương Trí Viễn mới dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn lên trên sân khấu, vị trí anh ngồi có chút không thuận tiện, nhìn không được rõ cho lắm, nhưng mà bóng dáng kia có thể chắc chắn rằng đó chính là Hứa Tích.

Cô mặc một bộ lễ phục màu trắng, trên tay cầm cây đàn violon.

Chương Trí Viễn nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, vẻ mặt của Chu Mộ Thâm vẫn lạnh nhạt như cũ, anh ấy cũng đang nhìn lên trên sân khấu, nơi này ánh sáng quả thật không được tốt cho lắm.

Tiếng đàn violon quen thuộc vang lên.

Chương Trí Viễn nghiền ngẫm cười cười: “Nhịp điệu này nghe thế nào cũng cảm thấy có chút quen thuộc.”

~Hết chương 35~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN