Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh


Chương 39


Thì Kỳ vốn dĩ luôn thiếu cảm giác an toàn, lúc nhỏ bị rơi xuống hồ một lần về sau cô không bao giờ dám xuống nước một lần nào nữa.

Nhàn Vân trải qua lần Thì Kỳ bị rơi xuống hồ đó cũng đã có ý định để cho cô đi học bơi, nhưng không biết lý do vì lần rơi xuống hồ đó đã khiến cho cô có bóng đen tâm lý, bất luận Nhàn Vân khuyên bảo thế nào Thì Kỳ cũng kiên quyết không chịu học.

Cảm giác ngập đầu trong nước hít thở không thông đó, chỉ trải qua một lần đã khiến cô không thể chịu đựng nổi.

Kiều tam nhi gọi điện thoại tới: “Lão đại, em Kỳ không có chuyện gì đấy chứ?”

Chu Mộ Thâm: “Không sao, lần sau cậu cũng đừng nhàn rỗi không đâu nghịch ngợm như vậy.”

Kiều tam nhi sờ mũi một cái: “Đó là bởi vì em không biết mà.”

Chu Mộ Thâm cười: “Được rồi.”

Thì Kỳ vừa lau tóc vừa bước ra ban công: “Điện thoại của Kiều tam nhi sao?”

Chu Mộ Thâm hút thuốc, gật đầu một cái sau đó ra hiệu cho cô: “Tới đây.”

Cánh tay anh khẽ nâng lên, cô đi đến bên cạnh anh, anh đem cánh tay buông nhẹ xuống ôm lấy cô. Thì Kỳ bị anh ôm trước ngực, đúng lúc hơi thở của anh khẽ phả ra, là mùi thơm của sữa tắm trên người anh, mùi chi tử nhàn nhạt.

Chu Mộ Thâm kẹp điếu thuốc trên môi, cầm lấy khăn lông lau tóc cho cô, mấy sợi tóc ướt dính lên trên má, cô khẽ nhíu mày. Dường như anh cũng nhìn thấy sau đó khẽ vuốt nhẹ những lọn tóc đó ra sau tai. Sau khi cảm thấy đã khô hơn nửa anh để khăn lông lên trên lan can ban công, cầm điếu thuốc xuống búng một cái: “Sao em không học bơi?”

“Em không dám.”

“Sợ nước hả?” Anh nhìn cô.

“Thật ra em cũng không muốn học.” Cô nói lời này nghe giống như đứa trẻ con đang giận dỗi.

Tàn thuốc trên đầu ngón tay anh khẽ động, cổ họng Thì Kỳ ngứa ngáy, ánh mắt của cô rơi vào điếu thuốc trên tay anh, cô nhẹ giọng: “Cho em hút một điếu?”

Chu Mộ Thâm cười khẩy: “Muốn hút à?”

Thì Kỳ gật đầu.

Anh nói với giọng điệu đắc ý: “Vậy đi học bơi thì thế nào?”

Thì Kỳ không nói lời nào trừng mắt nhìn anh, Chu Mộ Thâm cười cười, cúi đầu hút một hơi thuốc lá sau đó đem toàn bộ tàn thuốc di lên trên thành lan can.

Thì Kỳ tức giận cắn anh, Chu Mộ Thâm nắm lấy cằm cô, hôn lên môi cô. Trong cổ họng anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, Thì Kỳ lẩm bẩm: “Có mùi thuốc lá này.”

Chu Mộ Thâm thấp giọng cười: “Vừa rồi em nói muốn hút thuốc còn gì?”

Tối nay lại có người khó ngủ.

Hứa Tích tắm xong khoác áo choàng tắm sau đó bước đến quầy bar rót rượu, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Hứa Tích nhìn về phía cửa ra vào sau đó bỏ lại chiếc ly về vị trí cũ.

Hà Văn Hoán đứng ngoài cửa: “Vẫn chưa ngủ à?”

“Anh cũng vẫn chưa ngủ đây còn gì nữa?” Hứa Tích quay lại trong phòng.

Hà Văn Hoán thuận tay đóng cửa lại, thấy trên quầy bar đặt chai rượu vang, anh cười: “Xem ra anh tới đúng lúc rồi.”

Hứa Tích không phản ứng, ngửa cổ uống cạn ly rượu trên tay.

Thân thể cô được bao quanh lớp áo choàng tắm, cổ áo khoét rộng, lộ ra một phần da thịt trắng mịn, một sợi dây chuyền nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện, xương quai xanh tinh tú, mái tóc vẫn chưa khô được buông xõa trên vai.

Ánh mắt Hà Văn Hoán khó đoán, một lúc sau liền rời mắt qua chỗ khác.

Lúc Hứa Tích với Chu Mộ Thâm vẫn còn hẹn hò, Hà Văn Hoán vẫn luôn theo đuổi Hứa Tích rất mãnh liệt, mỗi khi cô có buổi biểu diễn anh đều cổ vũ hết sức nhiệt tình, nhưng cô gái này căn bản không hề ngó tới anh một cái.

Nhà họ Hà làm về kinh doanh, Hà Văn Hoán đối với phương diện làm ăn cũng coi như có chút đầu óc, sau này mở được một mạng lưới lấy tên là Công ty Khoa Học Kỹ Thuật, lợi nhuận cũng không tệ. Diện mạo không tệ lại có được chút tiền, ở phương diện nam nữ cũng rất tùy ý. Lần đầu tiên gặp Hứa Tích là khi Hà Văn Hoán cùng với bạn gái đi xem buổi biểu diễn âm nhạc. Đối với những thứ như thưởng thức âm nhạc này Hà Văn Hoán quả thật không hề có hứng thú, thứ nhất chính là không có hứng thú, thứ hai là nghe cũng nghe không hiểu.

Ngày ấy, Hứa Tích một thân váy trắng tao nhã yểu điệu, đang biểu diễn tiết mục violon.

Hà Văn Hoán khi ấy chỉ cảm thấy người con gái này chỉ đang giả bộ, nhưng cũng không thể không thừa nhận cô có một khuôn mặt ai nhìn cũng rung động, anh cũng không ngoại lệ.

Ở quầy bar.

Đỉnh đầu chỉ có mấy ngọn đèn nhỏ dùng để trang trí, ánh sáng mờ nhạt, khiến cho bầu không khí càng thêm phần ám muội.

Người con gái trước mắt, ngón tay thon dài cầm lấy ly rượu, đôi môi đỏ mọng rời khỏi miệng ly, đem ly rượu đặt xuống vị trí cũ.

Hà Văn Hoán đặt ngón tay mình lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hứa Tích nhìn anh cười sau đó rút tay về, không mặn không nhạt nói: “Hà Văn Hoán, tôi không phải như những người phụ nữ mà anh quen biết kia đâu.”

Hà Văn Hoán mặt không đổi sắc thu tay về, đổi đề tài: “Em có biết phụ nữ bọn em có một bệnh chung đó là bệnh gì không?”

Hứa Tích nhìn anh, Hà Văn Hoán không nhanh không chậm nói: “Lừa mình dối người.”

Hứa Tích cong môi: “Nghe không hiểu.”

Hà Văn Hoán cũng cười khẽ, lắc nhẹ ly rượu trong tay sau đó uống một hơi cạn sạch: “Nghe không hiểu cũng không sao, nghỉ ngơi sớm đi.”

Anh đứng dậy rời đi.

Trên mặt bàn đá cẩm thạch màu đen mơ hồ hiện ra khuôn mặt người con gái.

Lừa mình dối người?

Lần đầu tiên Hứa Tích gặp Chu Mộ Thâm là khi đang học đại học năm thứ hai, lúc ấy Hứa Tích sớm đã nghe danh Chu Mộ Thâm rồi, trong trường học cũng có thấy qua mấy lần nhưng khi ấy hai người vẫn chưa quen biết.

Lần gặp mặt chân chính giữa hai người là khi Hứa Tích mặc một bộ lễ phục màu đỏ. Từ trong phòng trang điểm đi ra, có rất nhiều bạn học chen chúc bên ngoài, vốn dĩ không còn chỗ để đặt chân nữa, ồn ào náo nhiệt.

Phòng âm nhạc chỉ mở một vài bóng đèn.

Hứa Tích ôm lấy bộ lễ phục, dưới chân đi đôi giày cao gót nhỏ, ánh mắt chú ý tới tình hình bên cạnh, không may có người đi qua bên cạnh khẽ đụng vào cô. Trọng tâm của cô không vững, bị đụng phải thì hơi nghiêng mình về phía trước, cả người mất thăng bằng ngã nhào vào lồng ngực của anh, tiếp đó bả vai bị anh nắm chặt, bên tai rơi xuống một giọng nói trầm ấm: “Cẩn thận.”

Bộ lễ phục của Hứa Tích là kiểu ôm sát vòng ngực, ánh mắt quét qua bàn tay đang đặt trên vai, cô áy náy ngẩng đầu nhìn anh. Người trước mắt một thân sơ mi trắng quần tây, ngũ quan hoàn hảo rất nổi bật. Hứa Tích như một con nai nhỏ hoảng sợ, ánh mắt long lanh tựa như có nước.

Chu Mộ Thâm thấy cô đứng vững rồi nên cũng buông lỏng tay, sau đó đứng qua một bên.

Hứa Tích ôm váy đứng bất động một hồi lâu.

Mãi tới lúc bạn cùng phòng tới tìm cô ra phía sau sân khấu chuẩn bị thì cô mới rời đi.

Chu Mộ Thâm tới đây vốn dĩ là để tìm Chương Trí Viễn lấy chìa khóa phòng, cuối cùng lại bị Chương Trí Viễn giữ lại thưởng thức một màn biểu diễn violon sắp sửa được trình diễn.

Đèn trên khán đài trong phòng âm nhạc lần lượt vụt tắt, tiếng ồn ào cũng đã dần yên tĩnh trở lại.

Chương Trí Viễn thấy Chu Mộ Thâm dáng vẻ lười biếng dựa lưng vào sau ghế xem điện thoại thì không khỏi cười khẩy một cái, giật lấy điện thoại của anh: “Đến xem con gái nhà người ta mà sao cậu cứ dán chặt mắt vào điện thoại thế?”

Chu Mộ Thâm nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu ngồi ở đây chỉ để xem con gái nhà người ta thôi à?”

Chương Trí Viễn cười haha: “Cũng không hẳn là thế, cậu nhìn những đám sinh viên kia kìa, cậu nghĩ bọn họ tới đây hôm nay đều là để thưởng thức tài năng khai sáng tâm hồn à? Có người nào tới đây mà không phải vì xem mấy em gái xinh đẹp kia chứ.” Vừa nói Chương Trí Viễn dường như nhớ ra gì đó, giơ tay lên vỗ vỗ cánh tay anh cười bí hiểm: “Hôm nay Hữa mỹ nữ cũng ở đây đấy, là cái người mà có ý tứ với cậu ấy, đợi lát nữa mình gọi Hứa Tích tới cho cậu gặp mặt.”

Chu Mộ Thâm hạ thấp chân mày, miễn cưỡng nhìn anh, sau đó xòe tay ra: “Đưa điện thoại của mình đây.”

Chương Trí Viễn đưa điện thoại cho anh, lẩm bẩm nói: “Bạn cùng lớp của mình cũng đang qua lại với bạn cùng phòng của Hứa mỹ nữ thì phải, haiz đợi lát nữa mình giới thiệu với cậu ha.”

Chu Mộ Thâm không phản ứng lại mà chỉ chăm chú chơi trò chơi trên điện thoại.

Mãi tới khi người ở trên sân khấu không biết biểu diễn đến phần nào rồi, Chương Trí Viễn thấp giọng nói: “Là người này này.”

Chu Mộ Thâm miễn cưỡng liếc mắt nhìn một cái sau đó lại đem tầm mắt quay trở lại trò chơi trên điện thoại, Chương Trí Viễn truy hỏi: “Sao hả, cậu thấy sao?”

Chu Mộ Thâm cười: “Cậu không thấy nhạt nhẽo à?”

Chương Trí Viễn ngớ người: “Không nhạt nhẽo mà.”

Hứa Tích xuống sân khấu, bạn cùng phòng Lâm Thần sáp tới gần: “Hey Hứa Tích, Chu Mộ Thâm tới rồi đấy, cậu nhìn thấy chưa?” Chuyện Hứa Tích thích thầm Chu Mộ Thâm, Lâm Thần là người rõ hơn ai hết.

“Đợi lát nữa mình dẫn cậu tới giới thiệu, bạn trai mình với bạn cùng phòng của anh ấy quen biết.”

Hứa Tích chần chừ: “Như thế có phải có chút không ổn không?”

Lâm Thần nói: “Không sao, đợi lát nữa kết thúc, cơ hội mà lỡ mất là không có quay trở lại đâu.”

Hứa Tích cô cũng không phải thuộc dạng hay ngượng ngùng, chuyện cô thích Chu Mộ Thâm cũng không hề dấu diếm.

Buổi biểu diễn kết thúc, Lâm Thần kéo Hứa Tích tới khán phòng giới thiệu với mấy người bạn.

Lâm Thần gan lớn, cũng không có sợ người lạ: “Chu sư huynh, đây là bạn cùng phòng của em Hứa Tích, cậu ấy ngưỡng mộ anh rất lâu rồi.”

Chương Trí Viễn ở một bên phụ họa: “Ở đại học B này người ngưỡng mộ Chu sư huynh tôi cũng không ít đâu.”

Cứ như vậy, Hứa Tích với Chu Mộ Thâm cũng coi như là đã quen biết.

~Hết chương 39~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN