Không Thể Ngừng Yêu Em - Chương 46
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Không Thể Ngừng Yêu Em


Chương 46


Edit: Rùa

Môi anh mềm mại ấm áp ngoài ý muốn, dừng lại hai giây trên mu bàn tay cô.

Đôi mắt Ứng Hoan mở to, đầu quả tim run nhẹ, nơi anh chạm vào dường như nóng lên, như vậy có tính là hôn gián tiếp không?

Từ Kính Dư dùng hành động thực tế để chứng tỏ mình không ăn chay, anh ngồi dậy, giọng nói khàn khàn: “Ứng Tiểu Hoan, tôi không ăn chay, yêu đương sẽ hôn môi.” Anh dừng một chút, kéo cánh tay đang còn che miệng của cô, ngón tay lơ đãng cọ qua môi cô, ý vị thâm trường nói, “Không chỉ hôn môi mà còn làm một số việc thân mật hơn, những cặp tình nhân làm gì chúng ta đều sẽ làm. Hơn nữa, phải làm tốt hơn họ, hiểu không?”

Ứng Hoan: “…”

Ý của anh là, yêu đương cũng xứng với cấp bậc quyền vương sao?

Qủa nhiên là Từ Kính Dư, nói yêu đương cũng không thể thua.

Ứng Hoan vì câu nói “làm một số việc thân mật hơn” của anh mà mặt đỏ tim đập, kinh hoàng thất thố cúi đầu, lại ngẩng đầu nhìn anh: “Anh lại chiếm tiện nghi của tôi.”

Từ Kính Dư cúi đầu nhìn cô, nhàn nhàn nói: “Là em hỏi tôi yêu đương có hôn môi không.” Anh xoa nhẹ đầu cô, “Còn phải thi đấu, về sau đừng trêu chọc tôi, lần sau còn trêu chọc nữa, sẽ không dừng lại ở việc hôn tay đâu.”

Nói xong, bỏ tay vào túi quần tiêu sái bước đi.

Ứng Hoan đứng tại chỗ há hốc mồm, tức giận đến dậm chân, ai trêu loạn! Rốt cuộc là ai trêu loạn!

Cô ôm quả dừa đuổi theo, mới vừa bước hai bước liền thấy Từ Kính Dư dừng chân, vừa ngẩng đầu liền thấy Hàn Thấm đứng bên cạnh một cây dừa. Hàn Thấm cũng không đoán được mình sẽ nhìn thấy chuyện này, đứng tại chỗ nhìn bọn họ, có chút ngượng ngùng nhưng vẫn cười.

Sắc mặt Ứng Hoan đỏ lên trong nháy mắt.

Cách tay hôn bị nhìn thấy?

“Bác sĩ Hàn….”

Hàn Thấm cười tủm tỉm chủ quả dừa trong lòng cô, khụ một tiếng: “Chị cũng chỉ đi dạo một chút, muốn mua dừa.”

Ứng Hoan đỏ mặt nói: “Thật xin lỗi,vừa rồi em nên mua giú chị một quả.”

Hàn Thấm không để ý, xua xua tay: “Không có việc gì, chị tự đi được, các em…”

Dù sao da mặt Từ Kính Dư cũng thật sự dày, đối với anh chỉ cần không bải bị tiểu tổ tông Ứng Trì kia nhìn thấy thì đều không sao cả, Hàn Thấm cũng không phải người hay bát quái, anh cười nhẹ: “Chúng ta về trước.”

Hàn Thấm nhướng mày với Ứng Hoan rồi bước đi.

Đợi người đi khỏi, Ứng Hoan thẹn quá thành giận trừng Từ Kính Dư, ôm dừa bước nhanh vượt qua anh, đi sau cô sợ không nhịn được mà chọc eo của anh.

Eo nhột đại khái là nhược điểm duy nhất trên người anh.

Từ Kính Dư chậm rì rì đi sau lưng cô.

Trở lại sân huấn luyện, Từ Kính Dư tiếp tục luyện tập, Ứng Hoan ngồi bên cạnh, đặt quả dườ lên đùi, cô nhìn Từ Kính Dư luyện tập, trong đầu tất cả đều là một suy nghĩ___

Thật sự có thể khiến Từ Kính Dư trở thành bạn trai sao?

Lúc Từ Kính Dư muốn hôn cô, cô cũng không bài xích, thậm chí mặt đỏ tim đập đến sắp không khống chế được bản thân.

Cô dùng sức xoa mặt, thở dài.

Như thế nào lại dễ dao động như vậy?

Định lực thật kém.

Buổi tối, mọi người cơm nước xong về phòng, Ứng Hoan đi bên cạnh Ứng Trì, phòng Ứng Trì đối diện chéo phòng Từ Kính Dư, Ứng Hoan lấy anh đi vào liền bước tiếp nhưng đột nhiên cửa phòng mở ra, cô còn nhớ rõ tối qua anh nói sẽ tặng quà cho cô, trong lòng có chút chờ mong, có chút tò mò, không biết anh sẽ tặng gì cho cô? Lúc đi qua định lặng lẽ hỏi anh một câu, chữ Từ vừa thoát ra khỏi miệng, giây tiếp theo, một cánh tay ôm lấy eo cô kéo vào phòng.

Phanh___

Cửa đóng lại.

Ứng Hoan khiếp sợ, hơi thở gấp gáp, giãy dụa đẩy nhẹ Từ Kính Dư, Từ Kính Dư nhìn cô, thanh nhanh buông tay ra, đưa tay lên miệng muốn cô giữ im lặng.

Ứng Hoan dựa sát vào cửa, khẩn trương nuốt nước miếng, trong lòng hơi run sợ hỏi: “Anh…làm gì?”

Ngoài cửa, Thạch Lỗi quay đầu lại nhìn thoáng qua, có chút kỳ quái: “Ai, bác sĩ nhỏ đâu? Phòng cô ấy ở phía trước cơ mà.”

Dương Cảnh Thành nói: “Khả năng là vào phòng Ứng Trì rồi.”

Thạch Lỗi vẫn cảm thấy kỳ quái: “Vừa rồi ai đóng cửa lớn tiếng như vậy?”

Dương Cảnh Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng cảm thấy có chút quái: “Chắc là Kính Vương, lực tay cậu ấy mạnh.”

Trong phòng, Ứng Hoan trừng mắt nhìn Từ Kính Dư, Từ Kính Dư bật đèn lên, cúi đầu nhìn cô: “Khẩn trương cái gì?”

Anh đi vào phòng, “Lại đây, tặng quà cho em.”

Ứng Hoan hít một hơi thật sâu, đi theo phía sau anh, thấy anh lấy một cái hộp trên bàn, rất to. Cô có chút tờ mò đi qua. “Gì vậy?”

Từ Kính Dư mở hộp ra, Ứng Hoan thấy bên trong là một đôi quyền bộ màu đỏ, so với cái anh dùng thì nhỏ hơn nhiều, rõ ràng là của nữ.

Tim Ứng Hoan đập nhanh hơn, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh, dù thế nào cô cũng không thể tưởng tượng được Từ Kính Dư sẽ tặng quyền bộ cho cô.

Từ Kính Dư cười cười, lấy quyền bộ ra nhìn thoáng qua: “Không biết nên tặng em cái gì liền tặng thứ tôi thích nhất cho em.”

Đầu quả tim Ứng Hoan như run nhẹ, Từ Kính Dư nâng tay cô lên, so sánh một chút: “Tôi đặt làm riêng cho em, cùng kiểu với loại tôi thường dùng, cái này nhỏ hơn.” Anh lấy băng vải ra, Ứng Hoan bỗng nhiên rụt tay lại, anh cúi đầu nhìn cô, “Đừng nhúc nhích, thử xem xem.”

Kỳ thật, trước kia Từ Kính Dư từng nghĩ, khi nào có bạn gái nhất định sẽ tặng quyền bộ cho cô ấy.

Từ Kính Dư nắm tay cô, thong thả ung dung buộc lên giúp cô, Ứng Hoan cảm thấy anh cố ý, “Ngày thường anh tự buộc rất nhanh mà.”

Từ Kính Dư cười: “Muốn chậm một chút, sẽ được ở cùng em thêm vài phút.”

Ứng Hoan lại cảm thấy tim mình run lên.

Từ Kính Dư cột chắc băng vải giúp cô, lại mang quyền bộ lên giúp cô, “Về sau có thời gian sẽ dạy em đánh quyền, xem em thể lực không tốt, lại thiếu máu, học một chút sẽ có lợi cho cơ thể, còn có thể phòng thân.”

Ứng Hoan đã từng thấy con gái đánh quyền, rất tuấn tú.

Cô nhìn Từ Kính Dư, trong lòng mềm nhũn, “Vâng.”

Từ Kính Dư cười nhẹ: “Nắm tay một chút, thử xem có thoải mái hay không.”

Ứng Hoan nắm tay, gật đầu

Từ Kính Dư giơ tay lên trước ngực, tay anh to rộng thon dài, lòng bàn tay có vết chai, Ứng Hoan nhìn tay anh, tâm niệm vừa động, không biết dùng bao nhiêu lực đấm một quyền vào tay anh.

Anh thấy tay mình không chút sứt mẻ, cười nói: “Ít sức như vậy? Trước kia đánh lòng bàn tay tôi không phải lực rất lớn sao?”

Ứng Hoan: “…”

Cô hít một hơi thật sâu, dùng sức đánh một quyền, tay Từ Kính Dư chỉ lung lay một chút, cô có chút nhụt chí: “Không được, anh rất khỏe.”

Từ Kính Dư cười buông tay, cả người lười biếng dựa vào bàn, rũ mắt nhìn cô: “Thích sao?”

Ứng Hoan nhìn quyền bộ, nhẹ nhàng nói: “Thích.”

“Vậy còn em?”

“Cái gì?”

Ứng Hoan còn đang nghiên cứu quyền bộ, càng nhìn càng thích, trước kia cô thấy bọn họ luyện tập cũng rất muốn thử, nhưng cô thấy thể trạng của mình quá yếu, ngày thường cũng bận, hơn nữa Ứng Trì nói sẽ bảo vệ cô nên cô liền từ bỏ.

Từ Kính Dư nhìn thấy cô không ngẩng đầu, tay nâng cằm cô lên, “Qùa của tôi đâu?”

Ứng Hoan hơi sửng sốt: “Tôi không chuẩn bị…”

Lúc trước đều ở nơi thi đấu, Thạch Lỗi sinh nhật cũng đang trên máy bay, tâm tư mọi người đều đặt vào thi đấu, ai có thể nghĩ đến Lễ tình nhân….Cũng chỉ có Từ Kính Dư theo đuổi Ứng Hoan mới nhớ đến chuyện này.

Từ Kính Dư nhìn chằm chằm cô một hồi, đại khái là trong phòng chỉ có hai người bọn họ, anh nhìn cô như vậy bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, yết hầu lăn nhẹ, bỗng nhiên đè bả vai cô lại, ngồi dậy, “Biết em không chuẩn bị, tôi thuận miệng hỏi thôi, em về phòng đi.”

Lại ngồi ngốc ở đây, khả năng anh không nhịn được mà hôn cô.

“Được.” Ứng Hoan cởi quyền bộ ra, cởi cả băng vải, bỏ cả hai vào hộp, cô ôm hộp giấy lên ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi về phòng đây.”

Từ Kính Dư theo Ứng Hoan đến cửa.

Anh nhìn cô vào phòng, bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn lúc chiều, khóe miệng khẽ kéo lên, cũng không tính là không có quà.

Ứng Hoan trở lại phòng, lấy quyền bộ ra nhìn một lần nữa, trong đầu là câu nói của Từ Kính Dư: “Tặng cho em thứ tôi thích nhất”, bỗng nhiên rất cảm động.

Phần quà này đối với cô trân quý vô cùng.

…..

Bọn họ trải qua đêm giao thừa trên máy bay, ngày mùng một tết, câu lạc bộ đa đến Russia, chuẩn bị thi đấu lượt thứ ba.

Nghỉ ngơi một đêm, giữa trưa ngày hôm sau Ứng Hoan gọi Ứng Trì tới sau đó gọi video cho Ứng Hải Sinh, hai chị em ngồi trên sô pha, đặt điện thoại trên bàn.

Video kết nối, liền thấy Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ ngồi trên sô pha ở phòng khách, trên tường có dán câu đối, tràn ngập không khí tết.

“Ba, mẹ.” Ứng Hoan cười rạng rỡ, phất phất tay.

Ứng Trì cười hì hì: “Ba, mẹ, hôm nay hai người mặc áo tình nhân sao?”

Hôm nay Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ đều mặc áo lông vũ màu đen, khóe miệng Ứng Hải Sinh có ý cười: “Hiện tại bên các con là khi nào?”

Ứng Hoan nói: “Giữa trưa, vừa mới ăn cơ xong.”

Hiện tại Mát-xcơ-va là 12h30, ở Trung Quốc là 17h, chênh lệch 5 giờ.

Lục Mỹ hỏi: “Hôm qua các con ăn tối trên máy bay?”

Ứng Trì gãi đầu, không thèm để ý nói: “Vâng, không có việc gì, xuống máy bay lại ăn tiếp.”

Lục Mỹ nhìn về phía Ứng Hoan: “Tiểu Hoan, bên đó có thể làm vằn thắn không? Con còn nhớ rõ cách làm chứ? Ăn tết cũng không thể ăn tùy tiện, có thời gian thì gói sủi cảo nấu ăn.”

“Nhớ rõ.”

Ứng Hoan gật đầu, nhưng ở khách sạn thì làm như thế nào?

Hai người gọi điện thoại không tránh đi chỗ khác, gần đây ngoại trừ thi đấu thì mọi người cũng không có gì để tiêu khiển nên khi nghe thấy hai chị em nhắc đến đồ ăn thì Thạch Lỗi không nhịn được hô lên: “A, nói đến sủi cảo, tôi đặc biệt muốn ăn! Ăn tết mà không có sủi cảo thì không còn là tết rồi!”

Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ hơi sửng sốt, “Ai đang nói chuyện?”

Ứng Trì cười: “Đội viên trong đội, anh Lỗi.”

Thạch Lỗi gãi gãi đầu, bỗng nhiên đứng lên tiến đến phía sau Ứng Hoan và Ứng Trì, cười hì vì với Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ: “Chú, dì, ăn tết vui vẻ.”

“Ăn tết vui vẻ.” Lục Mỹ nhìn cậu nhóc đen thui đột nhiên xuất hiện trong màn hình, chủ yếu là do Ứng Trì quá trắng, nên Thạch Lỗi nhìn càng đen hơn, bà không nhịn được mỉm cười, “Các cháu thi đấu rất vất vả đi?”

“Vẫn ổn vẫn ổn.” Thạch Lỗi cảm thấy mình đứng ở đây rất ngốc, gọi mấy người đứng gần đó đến đây: “Ai, các cậu đến đây chào hỏi ba mẹ bác sĩ nhỏ, hiểu lễ phép hay không?”

Ứng Hoan và Ứng Trì mỉm cười.

Từ Kính Dư vốn đang ngồi bắt chéo chân xem Ứng Hoan, nghe vậy buông chân, bước tới đầu tiên, Ứng Hoan thấy anh đến gần, đột nhiên có chút khẩn trương. Từ Kính Dư đi đến sau cô, nhìn hai vợ chồng trung niên trong điện thoại, khóe miệng nhếch lên: “Chú, dì, năm mới vui vẻ.”

Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ thấy trong video đột nhiên xuất hiện một người đẹp trai như vậy thì sửng sốt, Lục Mỹ phản ứng lại, cười nói: “Năm mới vui vẻ.” Sau đó quay đầu nói nhỏ với Ứng Hải Sinh, “Không nghĩ tới trong câu lạc bộ của bọn họ còn có người đẹp trai như vậy, tôi còn tưởng Ứng Trì của chúng ta đẹp nhất.”

Lục Mỹ cho rằng mình nói rất nhỏ, nhưng Ứng Hoan bật loa mức lớn nhất nên tất cả mọi người đều nghe được câu bà nói.

Thạch Lỗi không để ý, cười ha ha: “Dĩ nhiên rồi, Kính Vương là tuyển thủ minh tinh trong đội bọn cháu, là chiêu bài đấy!”

Lục Mỹ vừa nghe, hoảng sợ, vội nói: “Các cháu đều đẹp, đều đẹp, đánh quyền cũng rất tốt, Ứng Trì vẫn chỉ là tuyển thủ dự bị, đẹp có lợi ích gì đâu, lại không thể thành cơm ăn, đúng không?”

Ứng Trì: “…..”

Còn muốn để cậu ăn tết một cách vui vẻ hay không!

Dương Cảnh Thành và Triệu Tĩnh Trung đều đi tới, một đám người đứng trước điện thoại, máy quay của điện thoại không thể quay hết được, nhưng bọn họ cũng không thèm để ý, vô cùng náo nhiệt chào hỏi làm Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ cười không ngừng.

Cuối cùng, cả Ngô Khởi và mấy huấn luyện viên khác đều đến tham gia náo nhiệt.

Lúc mới đầu Ứng Hoan còn có chút ngượng ngùng, nhìn mọi người đều vui vẻ nên cũng không nhịn được mà vui vẻ theo.

“Ai, Trần Sâm Nhiên cậu lại đây nói chuyện một chút đi.”

Thạch Lỗi phát hiện Trần Sâm Nhiên ngồi một mình thì gọi một tiếng.

Trần Sâm Nhiên nhìn thoáng qua bên này, nhìn một đám người vây quanh Ứng Hoan và Ứng Trì, không hé răng.

Ứng Hoan ngước mắt, nhìn về phía cậu ta.

Trần Sâm Nhiên vừa chạm phải ánh mắt của cô, những cảm xúc phức tạp dưới đáy lòng liền dây dưa với nhau, hiện tại cậu ta không dám nhìn vào đôi mắt cô, chỉ hai giây liền nhanh chóng dời đi, đứng lên.

Tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta đến đây, ai biết thằng nhóc đó trực tiếp đi ra ngoài cửa, “Tôi đi ra ngoài một chút.”

Thạch Lỗi nhìn bóng dáng cậu ta, khịt mũi: “Thằng nhóc này làm sao mà càng ngày càng kỳ quái.”

Ứng Hoan cũng cảm thấy kỳ quái, hiện tại Trần Sâm Nhiên luôn trốn tránh cô, ngày thường lúc đối diện cô cậu ta đều dời ánh mắt đi thật nhanh. Vết thương gì cũng đều do Hàn Thấm xử lý, cô hơi hoảng hốt, hình như đã một tháng rồi cô chưa nói chuyện với cậu ta.

Rõ ràng mỗi này ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, thế mà đã nửa tháng rồi không nói chuyện, cả ánh mắt cũng không chạm nhau nhiều, loại không khí ở chung này khiến Ứng Hoan cảm thấy khó chịu và áp lực, cô rất muốn làm cho cả đội thân thiết với nhau.

Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ không rõ nguyên do, hỏi câu: “Làm sao vậy?”

Ứng Hoan cười cười: “Không có việc gì.”

Hàn huyên nửa giờ, Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ phải đến nhà ông bà ăn cơm, chỉ có lưu luyến không rời mà tắt điện thoại. Ứng Hoan quay đầu nhìn bọn họ, “Các anh muốn ăn sủi cảo không? Không biết khách sạn có cho mượn phòng bếp không, có thể làm sủi cảo cho mọi người ăn.”

Từ Kính Dư liếc cô một cái, nói thẳng: “Gói sủi cảo làm gì, nhiều người như vậy, đều là dạ dày trâu, em có thể gói được sao?”

Thạch Lỗi nghe Ứng Hoan nói, vừa giơ tay lên đã nghe thấy lới này liền ngại ngùng hạ xuống.

Ứng Hoan: “…”

Cô nhìn anh một cái: “Mỗi người ăn mười cái được không?”

Nhiều hơn nữa cô không làm được.

Mười cái, dựa theo sức ăn của bọn họ, phỏng chừng chỉ đủ dắt kẽ răng….

Hàn Thấm cười cười: “Chị tới hỗ trợ, chúng ta cùng nhau gói.”

Ứng Hoan vui vẻ gật đầu: “Được, a đúng rồi, mọi người muốn ăn nhân gì? Chúng ta sẽ làm hai loại.”

“Tôi thích rau hẹ thịt heo!”

“Tôi muốn ăn thịt bò.”

“Rau hẹ tôm bóc vỏ.”

…….

Mười mấy người nhao nhao lên, Ứng Hoan nghe được mà sửng sốt,

Ứng Trì kêu: “Nhiều loại như vậy, các người muốn chị tôi mệt chết sao! Chị làm một loại là tốt rồi.”

Từ Kính Dư liếc họ một cái, nhàn nhạt nói: “Có ăn liền không tồi, dong dài như vậy.” Anh nhìn Ứng Hoan, “Tùy tiện làm đi.”

Thạch Lỗi vội nói: “Đúng đúng, cô gói cái gì chúng tôi cũng ăn.”

Ứng Hoan đứng lên: “Tôi đi trước hỏi xem có mượn được phòng bếp hay không.”

Cô đi nhanh đến đại sảnh khách sạn, cái ót bị người nhẹ nhàng đập một cái, cô quay đầu lại. Từ Kính Dư cúi đầu nhìn cô, cằm chỉ chỉ phía trước, “Tôi đi cùng em, một cô gái như em nói chuyện không đủ phân lượng.”

Ứng Hoan ngẩng đầu hỏi anh: “Từ Kính Dư, anh thích ăn nhân gì?”

“Thịt bò rau cần.”

( Tôi dùng điện thoại phát wifi mà nó yếu quá sức, muốn tải cái hình trong Thanh xuân vật vã để đăng lên mà mãi không load được, hôm sau tìm lại vậy, phim hay lắm, nam chính cũng là quyền thủ, đẹp trai nữa chứ, mà không tải được, tôi khổ quá! Không thì ai rảnh tải được thì gửi tôi với, cảm ơn nhiều.)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN