Không Thể Ngừng Yêu Em
Chương 58
Edit: Rùa
Đỗ Nhã Hân nhìn Từ Kính Dư, vẻ mặt đầy khiếp sợ, anh nghiêm trang nói xong lời này liền quay người rời đi.
Bà đứng tại chỗ vài giây, qua một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, lúc xuống lầu còn không nhịn được mà mắng vài câu: “Thằng nhóc thối này, làm cái gì không biết, mới vừa theo đuổi liền….Cũng không sợ dọa đến con gái nhà người ta.”
Từ Lộ Bình có chút say, ngồi trên sô pha nghe thấy tiếng mắng của vợ, mở mắt nhìn bà, “Làm sao vậy?”
Đỗ Nhã Hân hừ một tiếng: “Không có gì, con trai anh làm chuyện lưu manh, niềng răng có thể liếm sao?”
Từ Lộ Bình: “….”
Ông uống hơi nhiều, đầu mơ màng, không rõ vợ đang mắng cái gì nhưng vẫn hỏi: “Không phải thằng bé luôn rất có chừng mực sao? Làm cái gì?” Nghĩ nghĩ lại nói: “Em cũng đừng quản nó, cũng đã 22 rồi.”
Đỗ Nhã Hân sửng sốt một chút, ngược lại cũng cười, “Anh nói cũng đúng, đều 22 rồi.”
Quản cũng không được.
Từ Lộ Bình và Đỗ Nhã Hân tư tưởng khá tiến bộ, từ nhỏ đều áp dụng phương pháp nuôi thả với Từ Kính Dư, đại khái là có vòng tròn giới hạn, chỉ cần anh không vượt quá giới hạn thì sẽ không quản anh. Đương nhiên, con trai thì luôn có thời kỳ phản nghịch, Từ Kính Dư cũng không ngoại lệ, lúc trước Từ Lộ Bình không đồng ý cho anh đi đánh quyền anh, vì việc này mà hai người cãi nhau rất lớn, Đỗ Nhã Hân bị kẹp ở giữa thực sự khó xử.
Từ Lộ Bình nói đánh quyền thì có thể, nhưng trước tiên phải lấy được huy chương vàng.
Từ Kính Dư đồng ý.
Đỗ Nhã Hân nghĩ đến đôi mắt của Từ Kính Dư, thở dài: “Cái môn thể thao này thật sự rất hại thân, lần trước là đầu gối, lần này là đôi mắt, lần sau không biết sẽ còn bị thương ở nơi nào…”
Từ Lộ Bình: “Không phải nói không có việc gì sao?”
Đỗ Nhã Hân nhíu mày: “Nói là nói như vậy nhưng vẫn muốn kiểm tra lại mới có thể yên tâm, hơn nữa thằng bé vừa mới thi xong, không dành được vé vào Olympic. Không bao lâu lại phải thi tiếp, trước khi đi dù sao cũng phải xác định không có vấn đề gì mới được.”
“Nói cũng đúng.”
“Nhưng cuối cùng cũng có bạn gái, về sau có thể để tâm hơn.”
Đỗ Nhã Hân nghĩ vậy liền không nhịn được vui vẻ, bà đã mong Từ Kính Dư tìm bạn gái từ rất lâu rồi, có bạn gái đau lòng, có bạn gái để ý có khi so với người mẹ là bà còn có ích hơn.
Tốt nhất là kết hôn sinh con sớm một chút, như vậy cũng có thể sớm giải nghệ.
Từ Lộ Bình đương nhiên biết tâm tư của bà, xoa xoa huyệt thái dương, nhịn không được cười, “Vậy em nên tạo quan hệ tốt với cô bé một chút, về sau để cô bé khuyên nhủ giúp.”
Đỗ Nhã Hân cười: “Đây là đương nhiên, lần sau cô bé tới bệnh viện em sẽ thêm wechat, về sau dễ dàng liên lạc. Cô bé còn học y nữa, rất hợp với Tiểu Dư.”
“Được rồi được rồi, biết em vui vẻ, cho anh ly trà, đau đầu quá.”
“Vâng.”
Đỗ Nhã Hân mang tâm tình sung sướng đi pha trà, nhớ tới lời nói vừa rồi của Từ Kính Dư, lại mắng một câu.
Nhưng mà, Ứng Hoan đeo niềng răng sắp được hai năm rồi.
Cũng có thể bỏ được rồi.
……….
Bên này, Ứng Hoan hoàn toàn không biết chuyện, cũng không vội vã chạy đi phòng khám tháo niềng răng. Chủ yếu là do thẹn thùng, mới vừa yêu đương đã bị cha mẹ đối phương biết, cô đương nhiên ngượng ngùng không dám đến trước mặt Đỗ Nhã Hân mà xin bà bỏ niềng răng, tưởng tượng đến việc trước đây cô nói việc muốn bỏ niềng răng với Đỗ Nhã Hân, cô liền cảm thấy quẫn.
Hoàn toàn không có dũng khí lại chạy tới lần nữa.
Dù sao….
Bi kịch cũng đã xảy ra.
Cô cảm thấy giờ sao cũng được.
Hai ngày cô trở về vừa vặn là cuối tuần.
Ứng Trì đã hơn nửa năm không về nhà, lần này trở về liền không đi đâu hết, Ứng Hoan và cậu đều ở nhà với ba mẹ, buổi tối còn muốn đi ăn cơm với bà nội.
Ông và bà của Ứng Hoan đều ở nhà bác cả, bác cả có một người con gái tên là Ứng Giai Khê, làm bác sĩ ngoại khoa, năm nay 26 tuổi. Khi Ứng Trì đánh quyền ở câu lạc bộ ngầm, bản lĩnh xử lý vết thương của Ứng Hoan đều là học từ Ứng Giai Khê.
Bởi vì Ứng Trì tham gia thi đấu WSB, Ứng Hải Sinh vẫn luôn nói cho mọi người biết cho nên người thân và bạn bè đều biết Ứng Trì là vận động viên quyền anh, người có hứng thú sẽ chú ý một chút, người không có hứng thú sẽ hỏi thăm vài câu.
Buổi tối cơm nước xong, Ứng Hoan bị Ứng Giai Khê kéo vào phòng nói chuyện.
Ứng Giai Khê mở video, cười tủm tỉm hỏi: “Chị hỏi em chuyện này, xác nhận một chút….”
Ứng Hoan vừa thấy chị ấy mở weibo liền biết cô ấy muốn hỏi gì.
Quả nhiên, Ứng Giai Khê mở mộ video ra, cái video này Ứng Hoan đã xem nhiều lần rồi.
Ứng Giai Khê nhướng mày hỏi: “Chị xem nhiều lần, cô gái trong video là em đúng không?”
Ứng Hoan: “Vâng….”
Ứng Giai Khê oa một tiếng, véo mặt cô: “Được lắm, thế mà lại cưa được một người đẹp trai như vậy.”
Cô nói hơi to, Ứng Hoan sợ Ứng Trì nghe thấy, vội đặt ngón trỏ lên môi, nói nhanh: “Suỵt, đừng lớn tiếng như vậy, Ứng Trì còn chưa biết…”
Ứng Giai Khê hơi sửng sốt, hỏi: “Không phải nó cùng đội với Từ Kính Dư sao? Còn không biết?”
Ứng Hoan nhìn ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: “Nó rất ghét Từ Kính Dư, hai người vừa thấy mặt nhau liền xị mặt, trước không nói cho nó, chờ nó tự phát hiện…”
Chủ yếu là, cô hoàn toàn không biết nói cho Ứng Trì thế nào.
Ứng Giai Khê cười, làm mặt quỷ nói: “Người kia thế nào, có hoa tâm không?”
Ứng Hoan hơi sửng sốt, lắc đầu: “Không hoa tâm.”
“Vậy là tốt rồi.” Ứng Giai Khê sợ cô bị lừa, lại nhịn không được dặn dò vài câu, “Đàn ông đẹp trai phần lớn không dựa vào được, chính em đừng ngây ngốc, người ta nói gì cũng tin, miễn cho lúc đó chính mình chịu ấm ức. Đặc biệt là người như Từ Kính Dư, hiện tại cậu ấy còn trẻ, về sau thật sự đánh chuyên nghiệp, đối mặt với danh lợi và cám dỗ càng nhiều, lại nhiều fans nữ như vậy…”
Ứng Hoan nhịn không được đánh gãy lời này: “Anh ấy rất tốt, không phải người như chị nghĩ.”
“Nhanh như vậy đã bao che rồi.”
“Em nói thật.”
Không biết vì cái gì, Ứng Hoan chính là tin tưởng Từ Kính Dư vô điều kiện, đại khái bởi vì anh quá mức quân tử.
Ứng Giai Khê nhìn cô, thở dài trong lòng, cô gái vừa mới yêu đương đều thấy đối phương cái gì cũng tốt, lúc này tuyệt không chấp nhận người khác nói không tốt về đối phương. Cô cười cười: “Được, không nói cậu ấy, về sau có cơ hội thì để chị gặp cậu ấy xem sao.”
Ứng Hoan gật đầu: “Vâng.”
Ứng Giai Khê hướng ngoài cửa nhìn thoáng qua, Ứng Trì ngồi ở trên sô pha, đang nói với mấy trưởng bối về khoảng thời gian trước thi đấu. Thiếu niên chí khí tràn đầy, hưng phấn đường hoàng, nói đến việc thi đấu của mình đôi mắt như phát sáng, chỉ nhìn thôi liền cảm thấy không đành lòng.
“Khoảng thời gian trước, chú đã tìm chị và ba, chú bị bệnh đã nhiều năm, mấy năm nay chắc em cũng đã hiểu rõ nhiễm trùng đường tiểu là như thế nào, có người thẩm tách có thể kiên trì mười mấy năm, có người một hai năm liền không được. Chú kiên trì mấy năm, thân thể cũng dần dần không tốt, bọn họ khẳng định không nói cho các em, bọn họ đều như vậy, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu……” Ứng Giai Khê nhìn Ứng Hoan, Ứng Hoan nhấp môi, đôi mắt đã ửng đỏ, “Chị biết em hiểu chuyện hơn Ứng Trì, có chuyện gì thì em có thể dỗ nó, nó nghe lời em. Cho nên chị nói cho em trước, lúc đó chú hỏi ba chị, nếu lúc giải phẫu cần một quả thận thì ba chị có cho được không, ba chị chưa trả lời, nhưng chị muốn nói trước với em, không được, thân thể ba chị cũng không tốt, nếu mất một quả thận thì giống như muốn mạng của ba vậy.”
Ứng Hoan cúi đầu, tiếng nói rất thấp, âm thanh nghẹn lại: “Em biết, đều biết.”
Cô chỉ rất đau lòng, đau lòng Ứng Trì.
Nếu có thể, cô thật sự hi vọng người có thể cho thận là cô.
Ứng Giai Khê sợ cô khóc nên ôm vai cô, nhỏ giọng an ủi: “Đừng có gấp, còn thời gian, nếu có thể tìm được thận thích hợp thì không cần Ứng Trì, nó vẫn có thể thi đấu.”
Ứng Hoan nghẹn lại, nhẹ nhàng gật đầu: “Em biết.”
Ứng Giai Khê sờ đầu cô, đổi đề tài: “Đúng rồi, em cũng đã có bạn trai vậy Ứng Trì thì sao? Nó cũng 19 tuổi rồi, lại đẹp trai như vậy, khẳng định có rất nhiều cô bé thích nó?”
“Có chứ.” Ứng Hoan hít một hơi thật sâu, “Nó có rất nhiều fans chị gái.”
“…..Không có cô bé nào theo đuổi nó?”
“Có đi, nhưng tâm tư nó không đặt vào chuyện này, cũng không hiểu rõ, có khi người ta ám chỉ nó cũng không biết.” Ứng Hoan nhớ tới bạn cùng lớp của Ứng Trì là Nhan Tịch, Nhan Tịch luôn đến Tam Á xem Ứng Trì thi đấu, hẳn không chỉ đơn giản là bạn học đi?
Ứng Giai Khê cười: “Nói không chừng, Ứng Trì còn trì độn hơn em.”
Ứng Hoan: “…..”
Cô không trì độn, chỉ là trước đây cô không muốn yêu đương.
Vừa dứt lời liền nghe thấy âm thanh bất mãn của thiếu niên truyền đến: “Chị gái nói ai trì độn chứ!”
Ứng Giai Khê trừng cậu một cái: “Đừng gọi chị gái, mỗi lần em gọi như vậy chị luôn cảm thấy mình sắp bốn mươi tuổi rồi, gọi chị Giai Khê.”
Ứng Trì cố tình kêu như vậy, cậu hừ một tiếng: “Chị vừa nói em cái gì?”
Ứng Hoan đứng lên, đi đến trước mặt cậu rồi duỗi tay sờ đầu cậu.
Không vì cái gì.
Chỉ là đột nhiên muốn sờ đầu cậu.
Ứng Giai Khê cười tủm tỉm nhìn Ứng Trì, lười biếng nói: “Muốn biết em có bạn gái không.”
Cậu vừa nghe, mặt bỗng nhiên đỏ bừng, “Không có…”
Ứng Giai Khê cười: “Còn không có sao, chị em….”
Ứng Hoan lộp bộp trong lòng, vội nhìn về phía Ứng Giai Khê.
Ứng Giai Khê nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, cười: “Chị em nói em không thông suốt.”
Ứng Trì không thèm để ý, hừ nói: “Mấy tháng nay bọn em đều thi đấu, ai rảnh mà nghĩ đến chuyện này, trong đội bọn em đều độc thân, lại không mất mặt.”
Là người trong lúc thi đấu bị vương bài của đội bắt vào tay, Ứng Hoan cúi đầu trầm mặc, hoàn toàn không dám nhìn biểu tình hài hước của Ứng Giai Khê, ai nói không ai nghĩ…. hỗn đản Từ Kính Dư kia chính là trường hợp đặc biệt!
Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn thiếu niên đơn thuần, càng không biết nên nói với cậu thế nào.
Buổi tối sau khi trở về, cô đến phòng Ứng Trì giúp cậu sắp xếp lại đồ vật, Ứng Trì đang học bổ túc. Nhan Tịch đưa cho cậu vở ghi chép mấy tháng cậu vắng mặt, cậu chỉ nhìn một chút đã cảm thấy thật tuyệt vọng, nửa năm không đi học, tài liệu chuyên ngành phải đến 70% cậu xem không hiểu.
Nhanh Tịch gọi cho cậu, bla bla một tràng dài.
Ứng Trì bực bội vò đầu, dựa vào ghế giả chết, “Chị, em có thể thôi học không?”
Ứng Hoan: “Không được, lúc trước là tự em quyết định thi, dù sao cũng phải tốt nghiệp.”
Ứng Trì tiếp tục giả chết.
Ứng Hoan gấp quần áo bỏ vào thủ giúp cậu, đến bên cậu mở một tài liệu ra.
“Mau ôn tập đi.”
Cô vỗ vỗ mặt cậu.
Ứng Trì tru lên: “A a a a a! Bọn Thạch Lỗi đều không cần ôn tập! Không phải ngủ thì chính là chơi game, hoặc đi chơi bên ngoài!”
Ứng Hoan nhìn cậu một cái, nhỏ giọng nói: “Từ Kính Dư học.”
Mấy người Thạch Lỗi là được chiêu một vào trường, không làm bài tập cũng không sao cả, Từ Kính Dư tự mình thi vào, tuy rằng thiếu nhiều tiết học, nhưng vẫn phải thi lại. Vừa rồi cô hỏi anh đang làm gì, anh liền gửi một hình ảnh đến cho cô__
Trên bàn đầy sách vở.
Từ Kính Dư giống Ứng Trì, cũng phải khổ sở học bù.
Ứng Trì vừa nghe liền vực dậy tinh thần, dùng sức xoa mặt: “Em không thể bị người kia đánh bại, miễn cho lại kêu em yếu gà.”
Ứng Hoan: “…..”
Cô đang định nói chuyện thì chuông di động vang lên, nhìn thoáng qua, là Từ Kính Dư gọi.
Ứng Hoan lén lút đi về phòng, đóng cửa lại, tiếp điện thoại rồi nhỏ giọng nói: “Alo”
Từ Kính Dư lười biếng dựa vào ghế, quay bút trong tay, “Sao lâu như vậy?”
Ứng Hoan nhỏ giọng: “Mới vừa ở trong phòng Ứng Trì.”
Từ Kính Dư đè lại đầu bút, ném lên bàn, hỏi cô: “Còn không nghĩ được nên nói với cậu ta thế nào sao?”
“Không….” Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn trời, “Vừa rồi nó còn nói anh mắng nó yếu gà, sau này anh đừng mắng nó nữa.”
Từ Kính Dư: “…..”
Anh cười nhẹ, chậm rì rì hỏi: “Ứng Tiểu Hoan, anh hỏi em chuyện này, trả lời nghiêm túc cho anh.”
Ứng Hoan bỗng nhiên có chút khẩn trương: “Cái gì?”
“Nếu anh và Ứng Trì cãi nhau, hoặc là đánh nhau, em sẽ dỗ ai?”
“……”
Vấn đề này, Ứng Hoan có chút cạn lời, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ, thật cẩn thận nói: “Em dỗ nó trước, lại lén dỗ anh, được chưa?”
Từ Kính Dư hừ một tiếng: “Sớm biết em sẽ như vậy, cho nên, lần sau tên kia lại chọc anh, lúc nên mắng thì vẫn sẽ mắng.”
Ứng Hoan: “…..”
Mặt không biểu tình, cô hỏi lại: “Em và mẹ anh rơi xuống biển, anh cứu ai.”
“Yên tâm, mẹ anh bơi rất lợi hại, có thể thuận tay vớt em lên.”
“…….”
Qúa khi dễ người.
Từ Kính Dư cười nhẹ, thay đổi đề tài: “Ngày mai anh đi đón em?”
Hai ngày nay Từ Kính Dư đi kiểm tra hai lần, xác định mắt không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi tốt thì có thể chậm rãi khôi phục. Sau khi trở về hai người chưa gặp mặt nhau, ngày mai Ứng Hoan quay lại trường học, Từ Kính Dư cũng vậy.
Ứng Hoan vội nói: “Không cần, em đi cùng Ứng Trì.”
“Khi nào em mới gặp anh?”
“Đêm mai?”
Từ Kính Dư cười: “Được.”
……..
Buổi chiều ngày hôm sau, Ứng Hoan quay về trường cùng Ứng Trì.
Ứng Hoan trở lại ký túc xá, Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ đều ở đây, Khương Manh không biết đã đi đâu, nhưng cô cũng không quan tâm chuyện này.
Chung Vi Vi quay đầu nhìn cô, cười nói: “Mới mấy ngày không gặp cậu mà đã như rất lâu rồi.”
Lâm Tư Vũ nói theo: “Đúng vậy, tớ cũng cảm thấy rất lâu không gặp, rốt cuộc bạn học Ứng Tiểu Hoan cũng rất có tiền đồ, vừa đi ra ngoài một cái bên người liền có thêm một cái bạn trai. Bạn trai còn là Từ Kính Dư, nam thần của các nữ sinh Kính Vương, còn ở nơi thi đấu mà oanh oanh liệt liệt ân ái một phen!”
Ứng Hoan: “….”
Chung Vi Vi chỉ chỉ màn hình máy tính, nói cho cô: “Hai ngày nay diễn đàn vẫn có người nói về chuyện của cậu và Kính Vương, xóa cũng không hết. May mắn không ai cố ý điều tra, mà cũng có khả năng tra không được.”
Ứng Hoan hỏi: “Vẫn tò mò diện mạo của tớ?”
Ngày đó sau khi Từ Kính Dư kêu cô không cần quan tâm, cô liền không chú ý đến chuyện này, trở về lại vội vàng, liền đem chuyện này vứt ra sau đầu.”
Chung Vi Vi gật đầu: “Đúng vậy, cơ bản đều là nữ sinh, đều tò mò trông cậu thế nào.”
Lâm Tư Vũ cười: “Có lẽ là muốn biết cậu có xinh đẹp hay không, có xứng với Kính Vương trong lòng bọn họ hay không, không phải chế diễu, chính là xem náo nhiệt, không cần phải xen vào.” cô quay người ngồi ở trên ghế, rất có hứng thú mà nhìn Ứng Hoan, “Không bằng cậu nói cho bọn tớ biết, cậu và Từ Kính Dư thật sự hôn nhau trước mặt mọi người?”
Ứng Hoan: “….”
Mặt cô đỏ bừng, nhẹ gật đầu.
“Hôn một cái.”
“Oa, nhiều người như vậy, nhiều camera như vậy! Kính Vương thật đúng là sắc lang!”
Còn không phải sao…
Lầm Tư Vũ hứng thú bừng bừng truy hỏi: “Không ai chụp được? Trên Tieba có người nói hôn đến mức mặt cũng biến hình.”
Ứng Hoan: “……”
Không khoa trương như vậy chứ? Cô chỉ kinh ngạc mà thôi.
Chung Vi Vi ngồi bên cạnh cười cười.
Lâm Tư Vũ nhìn Ứng Hoan, nhịn không được nói: “Cậu biết không? Lúc chuyện này bị lộ ra, toàn bộ gương mặt của Khương Manh đều đen luôn, cả ngày âm u, cũng biết biết cô ta tức giận cái gì, Từ Kính Dư cũng đâu phải bạn trai cô ta.”
Ứng Hoan nhìn giường Khương Manh: “Cô ấy đâu?”
Lâm Tư Vũ khẽ cười: “Ai biết được, sáng sớm đã đi ra ngoài.”
Vậy cũng tốt, phòng ngủ không hợp nhau quả thật rất xấu hổ.
Chung Vi Vi thuận tay xem bài mới trên diễn đàn, đang chuẩn bị tắt đi thì thấy tin mới nhất hiện tại—–Lộ diện khuôn mặt bạn gái Kính Vương!
Trong lòng cô lộp bộp, vội mở ra.
Topic đã có mấy trăm bình luận.
“Mẹ nó! Mau tới xem, có người đăng hình của cậu lên đây rồi.”
Ứng Hoan sửng sốt, vội đi qua, Lâm Tư Vũ cũng bò lại gần, “Con mẹ nó, ai thiếu đạo đức như vậy, đưa loạn tin tức của người khác.”
Mạng trên trường khá chậm, phải mất một lúc mới load xong.
Ảnh chụp không nhiều lắm, chỉ có ba cái.
Mỗi hình đều là lúc Ứng Hoan mới nhập học, có thể nhìn ra đều là chụp lén, góc độ không đẹp, hơn nữa khi đó Ứng Hoan vừa mang niềng răng, sườn mặt nhìn tương đối quái.
Ngoài đường nét khuôn mặt không tệ và làn da rất trắng thì thật sự không quá đẹp.
Bất luận một cô gái nào cũng không muốn nhìn thấy ảnh chụp mình như vậy.
Chung Vi Vi mắng: “Người này có bệnh à? Đăng ảnh dìm người khác là muốn làm sao?”
Ứng Hoan nhíu mày, sắc mặt trắng nhợt.
Chung Vi Vi kéo xuống một chút, nhìn lướt qua bình luận___
“A, thật thất vọng…. thật sự không đẹp, ánh mắt này của Kính Vương, còn không bằng ở bên tôi!”
“Nói thật, tôi còn đẹp hơn nhiều!”
“Tôi chỉ muốn nói, Kính Vương làm sao có thể hôn xuống cái miệng này, a a a a hỏng mất! Tâm lý vô cùng mất cân bằng!”
“Cô ta học ở đâu? Lầu dưới có ai biết không? Muốn đi xem người thật. Đeo niềng răng sẽ ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc, bỏ đi niềng răng sẽ xinh hơn rất nhiều, mọi người đừng kết luận sớm như vậy, biết đâu đây là ảnh cũ thì sao?”
……..
Chung Vi Vi vừa xem vừa mắng: “Mẹ nó, một lũ bệnh!”
Bình luận phần lớn là chê Ứng Hoan khó coi, không xứng với Từ Kính Dư, có đôi khi nữ sinh còn có ác ý với nữ sinh hơn nhiều, nói chuyện cũng rất khó nghe. Chung Vi Vi không nhìn được, cũng sợ Ứng Hoan khổ sở nên trực tiếp liên hệ quản lý, để người ta xóa đi.
Lâm Tư Vũ nhìn Ứng Hoan, lòng tràn đầy nghi hoặc: “Ai chụp mấy hình này?”
Năm nhất Ứng Hoan không chụp ảnh nhiều, ngoài mấy lần bị Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ lôi kéo chụp mấy hình ra thì chỉ có một số hình chụp với tập thể, di động của cô đến một hình tự sướng cũng không có.
Ứng Hoan nhíu mày, đáy lòng có cả phẫn nộ lẫn bất đắc dĩ, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được cái gì là bạo lực internet, cô hít một hơi thật sâu: “Không biết.”
Trong lòng cô có một suy đoán không tốt.
Nhưng rất nhiều thời điểm, cô cũng không muốn nghĩ người khác xấu như vậy, cho nên cô cưỡng bách chính mình không đi đoán mò.
Lâm Tư Vũ nhìn cô, hừ một tiếng: “Khẳng định là bạn học cùng lớp.”
Chung Vi Vi đang còn liên hệ với quản trị viên của diễn đàn.
Nửa ngày cũng không thấy trả lời.
Ứng Hoan không muốn nhìn nữa, kéo valy bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Lâm Tư Vũ nhìn cô, có chút lo lắng: “Cậu không sao chứ?”
Ứng Hoan lắc đầu: “Không có việc gì, tớ cảm thấy tớ rất xinh đẹp.”
Lâm Tư Vũ phụt cười ra tiếng, “Đúng vậy, tớ cũng cảm thấy. Khi nào cậu có thể bỏ niềng răng? Tới, lòe mù mắt bọn họ.”
Ứng Hoan: “…….”
Vừa rồi, cô lại có xúc động mãnh liệt muốn đi bỏ niềng răng, nhưng xúc động này cũng không bằng lần hôn môi với Từ Kính Dư, nghĩ đến Từ Kính Dư, cô bỗng nhiên không cảm thấy buồn như trước nữa.
Cô nhỏ giọng nói: “Sắp rồi.”
Không lâu nữa sẽ đến tháng sáu.
Ngày 8 tháng 6, vừa tròn hai năm, bác sĩ Đỗ chắc sẽ đồng ý đi?
Cô đang nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng chuông di động.
Là Từ Kính Dư gọi.
Buổi sáng Từ Kính Dư trở về trường học, bởi vì thi đấu và huấn luyện nên anh ở cùng phòng với Thạch Lỗi, Dương Cảnh Thành và Triệu Tĩnh Trung. Dương Cảnh Thành và Triệu Tĩnh Trung về nhà sau khi thi đấu, còn chưa quay lại, phòng ngủ chỉ có anh và Thạch Lỗi.
Vừa rồi, Thạch Lỗi đang chơi game, có mở loa nên nghe thấy bên kia nói chuyện topic mới đăng. Liền mặc kệ trò chơi mà thoát ra xem, khiếp sợ nói: “Đệt! Kính Vương, cậu xem!”
Từ Kính Dư không nhúc nhích, “Nói.”
Thạch Lỗi kéo xuống xem, mắng: “Mẹ nó! Có người đăng ảnh bác sĩ nhỏ lê diễn đàn, còn lấy ảnh xấu, bác sĩ nhỏ đẹp hơn trong ảnh rất nhiều.”
Từ Kính Dư lập tức đứng dậy, đi qua xem, đè lại con chuột mà Thạch Lỗi đang di chuyển.
Thạch Lỗi nhìn sắc mặt anh càng ngày càng lạnh, tự dưng rùng mình một cái.
Từ Kính Dư ném chuột ra, cầm lấy di động và chìa khóa xe trên bàn bước ra cửa.
…
Ứng Hoan nghe điện thoại, đem quần áo bỏ vào tủ, rầu rĩ đáp một tiếng.
Từ Kính Dư nói: “Xuống lầu, anh đang ở dưới ký túc của em.”
Ứng Hoan dừng lại: “Anh ở dưới lầu?”
“Ừ, xuống dưới.”
Tâm tình Ứng Hoan bay vọt trong nháy mắt, cong môi cười: “Được, anh chờ em một chút.”
Cô đóng cửa tủ, nhìn về phía Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ còn đang phân cao thấp với mấy người trên diễn đàn, cười cười: “Từ Kính Dư ở dưới lầu, tớ đi ra ngoài một lát, các cậu để ý giúp tớ, xóa không được thì thôi, quay lại tớ sẽ xử lý.”
Chung Vi Vi gật đầu, quay lại xem lần nữa: “A? Không còn?”
Lâm Tư Vũ cũng nhìn: “Không còn thật?”
Ứng Hoan nghĩ nghĩ, không phải Từ Kính Dư làm chứ?
“Không có thì tốt, tớ đi trước.”
Cô nghĩ về anh, đi ra ban công rửa mặt, thay váy, chải gọn đầu tóc xong mới vội vàng xuống lầu.
Vừa xuống dưới liền thấy Từ Kính Dư đứng ở cửa, vết thương trên mặt anh đã đỡ rất nhiều, mắt phải cũng tiêu sưng, cơ bản không nhìn ra vết thương, ngũ quan anh tuấn. Hôm nay anh mặc áo trắng, khiến anh càng đẹp trai, dẫn tới bao ánh mắt của người qua đường.
Có người bàn tán___
“Kia không phải Kính Vương sao? Anh ấy sao lại ở chỗ này?”
“Không biết nữa………”
“Topic mới cậu còn chưa thấy sao? Có ảnh chụp nữa đấy, hình như có người nói bạn gái anh ấy học khoa Y, có lẽ tới tìm bạn gái.”
Ứng Hoan cũng mặc kệ có bao nhiêu ánh mắt dừng trên người người anh, chạy nhanh xuống cầu thang đi đến trước mặt anh.
Từ Kính Dư cúi đầu nhìn cô, trực tiếp nắm tay cô kéo đi, “Đi thôi.”
Tay anh rất lớn, khô ráo ấp áp, ôm trọn lấy tay cô.
Ứng Hoan đi theo anh, nhỏ giọng hỏi: “Đi đâu?”
Từ Kính Dư nghiêng đầu nhìn cô, khéo miệng khẽ nâng: “Mang em đi tháo niềng răng, được không?”
Ứng Hoan sửng sốt, không biết vì sao, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên nhiệt huyết mà chỉ khi xem anh thi đấu mới có. Cô nhấp khóe miệng, nhỏ giọng hỏi: “Anh đều thấy rồi?”
“Ừ.”
Ứng Hoan trầm mặc, Từ Kính Dư lái xe đến đây, anh nhét người vào trong xe, vòng qua chỗ ghế lái, cửa kính xe màu trà, đem toàn bộ ánh mắt tò mò nghiên cứu và không có ý tốt ngăn chặn bên ngoài.
Nhưng Ứng Hoan lại không nghĩ Từ Kính Dư lo lắng những cái đó, sau khi thắt dây an toàn, cô quay đầu nhìn anh, đặc biệt cẩn thận hỏi: “Kia…. anh cảm thấy xấu sao?”
Cô quan tâm nhất là cái này!
Từ Kính Dư sửng sốt một chút, tay đặt trên vô lăng, quay đầu nhìn cô, khẽ cười ra tiếng: “Ứng Tiểu Hoan, thời điểm anh gặp em lần đầu tiên, em còn chưa đeo niềng răng. Kỳ thật, em không cần chỉnh răng, rất đáng yêu.”
Mắt Ứng Hoan sáng lên: “Thật sự?”
Từ Kính Dư cười: “Giả.”
………..
Ứng Hoan hừ một tiếng: “Nếu không xấu thì anh gấp cái gì? Vừa thấy mọi người nói bạn gái xấu liền tới đây mang em đi tháo niềng răng.”
Từ Kính Dư dùng đầu lưỡi chống má, trực tiếp nắm cằm cô rồi cúi người xuống.
Ứng Hoan vội duỗi tay ngăn cản.
Từ Kính Dư càng nhanh hơn cô, nắm lấy tay cô đè lên cửa sổ, làm cô không thể chống cự, cúi xuống cắn vào môi cô. Hô hấp hai người giao nhau, tim Ứng Hoan đập rất nhanh, đôi mắt nhìn anh chăm chú.
Anh liếc cô, giọng nói trầm thấp: “Anh mang em đi bỏ niềng răng là vì anh muốn hôn em.”
Lông mi Ứng Hoan khẽ run, thở hổn hển.
Từ Kính Dư ma sát trên môi cô, có chút thâm trầm nói: “Hoặc là, không bỏ cũng được, chúng ta có thể thử xem làm thế nào có thể tránh đi niềng răng mà vẫn có thể hôn môi, có lẽ thử vài lần thì có thể tìm được bí quyết, hửm?”
Ứng Hoan: “……..”
Cô cắn chặt răng, mím môi.
Từ Kính Dư hôn lên môi cô, mút một chút mới ngồi dậy, cúi đầu nhìn cô: “Có đi hay không?”
Ứng Hoan cảm thấy trên môi có chút đau, cô quay gương mặt đã đỏ bừng ra cửa, nhỏ giọng nói: “Đi…….”
(Nào, đoán xem “tên kia” sẽ làm gì khi biết “người kia” đã đào mất củ cải nhà mình đi rồi (^_^)/)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!