Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm - Chương 56: Cài đặt lại Weibo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm


Chương 56: Cài đặt lại Weibo


“Bảo nhi!” Phong Hán khẽ gọi, bao hàm cưng chiều vô tận, khiến Mẫu Đan đang nằm lỳ trên giường không khỏi động động ngón chân. Cảm giác tê dại này cô đã không còn lạ lẫm, lần này không cần giả ôn nhu, kia là thật ôn nhu, thanh âm mềm mại: “Làm sao?”

Phong Hán nhìn chằm chằm cô gái trong màn hình: “Em rất đẹp, rất thông minh, rất linh động, rất ôn nhã, rất dũng cảm.” Ưu điểm của cô rất rất nhiều, nhiều đến nỗi không có mỹ từ nào có thể miêu tả hết: “Em không cần giả vờ, chỉ cần là em, anh đều thích.”

“Good!” Mẫu Đan chống cằm: “Phong lão bản, anh rất có phẩm vị, ánh mắt rất tốt, tuấn tú, còn ôn nhu quan tâm…”

Thành khẩn…

Yến Thanh mặc đồ ngủ, đắp mặt nạ, cầm một ly rượu vang đứng ở cửa, nhìn về phía Phong Hán đang ngồi trên sofa: “Tớ không muốn làm phiền cậu, là do cậu không khóa cửa, mà tớ lại có việc muốn nói với cậu.”

Một đôi đang trong thời kì tình yêu cuồng nhiệt đêm hôm khuya khoắt video call dĩ nhiên ngồi thổi phồng lẫn nhau đến không có điểm cuối, thật sự là quá nhàn quá không thể tưởng tượng quá kỳ hoa.

“Có chuyện gì có thể nói sau.” Phong Hán nhìn Yến Thanh bôi một lớp mặt nạ bùn trên mặt, trái tim thật sự mệt mỏi. Nửa đêm canh ba cậu ta đi ra dọa ai chứ?

“Không được!” Yến Thanh nghiêm mặt uống một ngụm rượu: “Tớ đã có tuổi, cần bảo dưỡng thật tốt, trước 11 giờ tối nhất định phải đi ngủ.” Cha mẹ không cho cậu một khuôn mặt đẹp, không phải lỗi của cậu, nếu không cố gắng bảo dưỡng mới là cậu tự làm tự chịu.

Tốt, cậu thắng, Phong Hán bất lực phản bác: “Chuyện gì?”

“Về sau nếu đặt khách sạn, tớ với cậu tách ra ở.” Cậu cũng là vì tốt cho Phong Hán: “Cậu cũng có bạn gái, không còn độc thân, vạn nhất ngày nào Hoa Mẫu Đan tới thăm cậu, tớ có bao vướng bận?”

Phong Hán gật đầu: “Good job!” Anh cũng đang suy nghĩ vấn đề này: “Nếu không có chuyện gì khác, cậu có thể đi trở về tắm một cái, lên giường ngủ bảo dưỡng nhan sắc.”

“Hoa Mẫu Đan mặc quần áo không?” Yến Thanh thấy Phong Hán một bộ hoàn toàn không nghĩ để ý đến mình, lập tức hiểu, lập tức tiến lên, đi đến bên cạnh Phong Hán: “Hello.”

“Xin chào!” Mẫu Đan không còn nằm sấp, ngồi dậy đặt laptop lên đùi: “Anh dùng bùn rong biển?”

“Thế nào? Hôm nay tôi mới mua.” Yến Thanh đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt mình: “Nhân viên bán hàng đề cử cho da tôi, nói chỉ cần mỗi ngày kiên trì, càng ngày sẽ càng trắng sáng.”

Mẫu Đan hiện tại tin tưởng Yến Thanh thật là có bệnh ung thư nam thẳng: “Anh không hỏi nhân viên xem có thần tượng ai không à?”

Nghe xong lời này, Yến Thanh muốn nhíu mày, nhưng cảm giác căng cứng trên mặt đang nhắc nhở cậu không thể nhíu mày: “Là sao?”

“Nhân viên bán hàng kia 90% là fan của Phong lão bản.” Mẫu Đan cười nói: “Bùn rong biển này chẳng những có công hiệu làm sạch sâu, thành phần dinh dưỡng còn cực kì cao, tốt nhất đừng sử dụng quá thường xuyên.”

Phong Hán cười, Yến Thanh lại choáng váng: “Độc nhất là lòng dạ đàn bà nhà, tôi nghe cô ta lắc lư, một lần mua 50 gói, chẳng lẽ dùng đến chết?”

“Bùn rong biển chưa mở gói phần lớn chỉ có hạn sử dụng 2 đến 3 năm.” Mẫu Đan đề nghị: “Anh mua bùn rong biển ở đâu, còn giữ hoá đơn chứ? Có thể trả lại.” Lấy thực lực kinh tế của Yến Thanh, hẳn là sẽ không mua bùn rong biển chất lượng thấp, 50 gói cũng không ít tiền.

Yến Thanh kéo mặt nạ xuống: “Vì 50 gói bùn rong biển này, tôi còn theo đề cử của nhân viên kia mua một chiếc máy chuyên đắp mặt nạ bùn rong biển.” Nói đến đây, cậu không còn bình tĩnh: “Tôi về trước đi tìm hoá đơn.” Sau đó sải bước đi.

“Phong lão bản, anh có dùng mặt nạ không?” Có Yến Thanh làm ví dụ, Mẫu Đan cảnh giác: “Muốn thì đi kiểm tra chất da, em mua cho anh.”

Phong Hán vốn muốn nói không cần, nhưng nghe nói là cô mưa cho, liền thay đổi chủ ý: “Anh là da trung tính, hai ngày này em cũng không ngủ ngon, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút.” Da cô trắng, quầng mắt cực kì nổi bật, anh đau lòng.

“Anh cũng không cần nói em.” Mẫu Đan quả thật có chút mệt mỏi: “Chính mình không phải cũng như thế.” Cô còn có ngủ, mà anh cơ hồ không có nhắm mắt.

“Anh cũng sẽ sớm nghỉ ngơi một chút.” Phong Hán cách màn hình vuốt ve mi mắt cô, giống rất nhiều nam nhân khác, đối mặt với cô gái mình thích cuối cùng sẽ trở nên bàng hoàng: “Có nhớ anh không?”

“Có.” Mẫu Đan kéo tay áo ngủ lên: “Khá vừa.” Lộ ra chiếc đồng hồ nam tối qua anh đeo lên tay cô: “Em đeo một hồi, lúc ngủ sẽ tháo xuống.”

Tối hôm qua trở về khách sạn, Ngô Thanh đã đề nghị cô đem chiếc đồng hồ này vào két sắt ngân hàng. Lúc ấy cô còn không kịp phản ứng, buổi trưa hôm nay tỉnh lại mới nhìn kỹ, con mẹ nó, lão bản vừa ra tay đã là đồng hồ P.PH bản giới hạn đã ngừng sản xuất, giá gần 2 triệu USD. Cái này khiến cô giật mình, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc đề nghị của Ngô Thanh.

“Chờ trở về thủ đô, em có rảnh thì mang chiếc đồng hồ này qua cửa hàng P.PH, bọn họ sẽ đo lại kích thước cho em, gửi đồng hồ về trụ sở chỉnh sửa lại dây.”

Vào lúc đó, anh muốn lưu một vật cho cô. Chiếc đồng hồ này anh mua vào lúc trở thành đại sứ toàn cầu của P.PH, vẫn luôn mang theo, nó theo anh đã 10 năm.

“Ừ.” Mẫu Đan hôn gió một cái: “Anh đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”

Họa Họa nói chiếc đồng hồ này là trang sức duy nhất của Phong lão bản. Cô lên mạng tìm ảnh ngày thường của anh, anh xác thực luôn mang theo chiếc đồng hồ này, cho nên đối với cô, nó đã không chỉ là một món hàng xa xỉ.

Đáng tiếc chính mình ngày bình thường cũng không thích mang trang sức, ngược lại là có một bộ bút lông trân tàng dùng tóc máu của cô làm, cũng không biết Phong lão bản có ghét bỏ hay không nhỉ?

Nhẹ tay vuốt mặt ngoài, nhịn không được xích lại gần, chóp mũi dán lên mặt đồng hồ ngửi ngửi. Cô không ngửi thấy mùi của kim tiền, khí tức của anh đã thấm sâu vào đó.

Ting…

Tưởng là Phong lão bản, Mẫu Đan xoay người, cầm lấy điện thoại, mở ra xem, là Thanh Thanh. “Đan Đan tỷ, em bị tiêu chảy, haha…”

“Còn bé này, em điên rồi sao? Tiêu chảy còn vui!” Xuống giường, lấy hộp thuốc từ trong ngăn tủ ra, tìm mấy vỉ thuốc tả cùng men tiêu hoá, lập tức ra cửa, gõ cửa phòng 611: “Ăn hai cái đùi heo, báo ứng tới rồi?”

Ngô Thanh giờ phút này chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng. Đây chính là cảm giác sảng khoái sau khi bài độc, trong cơ thể lại không có mảy may ngưng trệ. Lúc cô rửa tay còn cố ý soi tấm gương, phát hiện mặt mình cũng sẽ không tiếp tục tối tăm như trước: “Đan Đan tỷ, chị ngồi đi, em rót trà cho chị.”

“Không cần.” Mẫu Đan đưa thuốc cho Ngô Thanh: “Đây là thuốc tả, uống một viên, không tiêu chảy nữa thì không cần uống; đây là men tiêu hoá, có 3 viên, uống hay là nhai luôn tùy em.”

Nhưng Ngô Thanh vừa thấy thuốc tả đã không bình tĩnh, lập tức lui lại lẫn mất xa xa: “Em không muốn uống.” Thân thể làm bằng sắt này của cô dễ dàng giảm bụng lắm sao, tại sao phải uống thuốc tả?

Ảnh hưởng bởi nữ sĩ Lam Lệ Quyên, Mẫu Đan một mực kiên trì có bệnh sớm trị sớm khoẻ, cô không thể hiểu được tâm tình Ngô Thanh lúc này: “Hai tháng này em đều ăn rất thanh đạm, hôm nay chẳng những phá giới, còn ăn đùi heo. Ăn quá no, đêm nay em đừng nghĩ đi ngủ.”

“Không sợ!” Ngô Thanh chỉ chỉ ấm trà đặt trên bàn: “Nước muối em cũng đã chuẩn bị rồi, chỉ sợ nó không tiêu nữa. Chỉ cần có, em liền mượn cơ hội ngàn năm có một này thanh tẩy đại tràng một lần.” Ngày mai cô còn muốn tiếp tục ăn đùi heo.

Mẫu Đan nhìn chằm chằm ấm trà kia, trầm mặc một hồi lâu, lại không còn chuyện gì có thể nói, yên lặng bỏ xuống thuốc: “Đêm nay chị mở điện thoại, nếu em không kiên trì nổi thì gọi điện thoại cho chị, chị đưa em đi bệnh viện.”

“Đan Đan tỷ, men tiêu hoá em giữ lại.” Ngô Thanh nhanh chóng lấy đi hộp thuốc đặt ở trên cùng, sau đó lập tức lui lại: “Thuốc tả, mong chị thu hồi, em bây giờ nhìn thấy nó là lại cảm giác động tĩnh trong bụng càng ngày càng nhỏ.”

“Vậy được.” Mẫu Đan thở dài: “Chị tôn trọng lựa chọn của em.”

Thân thành, Phong Hán tắm xong, ra khỏi phòng, chỉ thấy Yến Thanh một tay cầm ly rượu, một tay cầm bình rượu đứng trong phòng ngủ của mình uống từng ngụm từng ngụm: “Không tìm được hoá đơn?”

Yến Thanh hít sâu một hơi, trầm mặc hồi lâu mới trả lời: “Không.” Mấu chốt là lúc đang tìm, cậu cẩn thận nhớ lại chuyện đã xảy ra, nhận ra một điều: “Lúc rời quầy, nhân viên bán hàng còn cẩn thận dặn tớ bảo quản hoá đơn cho tốt, là chính tớ trong lúc mua thuốc đã bỏ hoá đơn đi.”

“Tớ muốn đi ngủ.” Phong Hán cũng mặc kệ cậu, trực tiếp vén chăn nằm xuống.

“Chẳng lẽ cậu không muốn biết tớ mất bao nhiêu tiền?” Yến Thanh phiền muộn cực kỳ. Cậu hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, lại lật thuyền ngay trong vũng nước nhỏ.

Phong Hán nhắm mắt lại: “Người ta dặn cậu cất kỹ hoá đơn đã là kết thúc nghĩa vụ, hoá đơn do chính cậu vứt, này trách ai?”

“Trách tớ!” Yến Thanh một ngụm uống hết rượu trong ly: “Cho nên tớ cũng không có ý định trả hàng. Vừa rồi tớ gom hết các nữ đồng bào trong danh sách bạn bè vào một nhóm, đợi lát nữa chuẩn bị hỏi bọn họ ai cần mặt nạ bùn rong biển, tớ tặng miễn phí.”

“Chỗ…”

Ting… Ting…

“Này nửa đêm canh ba, làm sao lại có người nhấn chuông cửa?” Yến Thanh quay đầu nhìn về Phong Hán đang nằm trên giường: “Cậu kêu bảo vệ sức khoẻ?”

Phong Hán thở dài, trở mình đưa lưng về phía cậu, quyết định hiện tại bắt đầu cân nhắc xem có nên cho Yến Thanh nghỉ hưu sớm hay không?

“Tớ đi xem một chút.” Yến Thanh đặt ly rượu xuống, đổ toàn bộ rượu còn lại trong chai vào ly, cầm ngược vỏ chai rượu đi ra cửa, thông qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Võ Chiêu đầu tóc hơi loạn đứng trong hành lang, nói chuyện cùng một người phụ nữ mặc đồ hở lưng.

Mở cửa ra, hai người trong hành lang nghe tiếng, dừng nói chuyện, người phụ nữ hơi cứng người, rõ ràng rất khẩn trương.

Yến Thanh cà lơ phất phơ dựa vào khung cửa: “Ôi, tôi nói muộn như vậy sẽ có ai đến? Hoá ra là Võ tổng, đã lâu không gặp!” Ánh mắt lướt qua nữ nhân vẫn đưa lưng về phía mình: “Đây là lại thay người mới rồi?”

“Nói đùa cái gì?” Võ Chiêu hai tay cắm túi quần: “Phong Hán đâu?”

“Đi ngủ.” Yến Thanh mặc dù từng là trợ lý của Võ Chiêu, nhưng đối với con người hắn ta thực sự không có một chút hảo cảm nào, có điều bội phục là bội phục thật. Cậu cho là mình đã coi như là đủ mặt dày, nhưng so sánh với người anh em này, cậu vẫn còn liêm sỉ chán: “Võ tổng đêm hôm khuya khoắt tìm Phong Hán có đại sự?”

Võ Chiêu làm sao cảm thấy ngữ khí của Yến Thanh không đúng lắm: “Cũng không có việc gì.” Hắn đảo mắt nhìn về phía người phụ mữ kia: “Y Y, làm sao còn không chào hỏi Yến lão bản?”

Người phụ nữ kia hít sâu một hơi, rốt cục xoay người: “Chào Yến lão bản, thật rất xin lỗi, tôi hơi khẩn trương.”

“Phỉ Vận Y.” Yến Thanh nhíu mày. Võ Chiêu đây là muốn hát vở kịch nào? Cậu đánh giá Phỉ Vận Y mặc lễ phục dạ hội gợi cảm một phen, sau liếc nhìn Võ Chiêu: “Anh tìm Phong Hán là vì cô ta?”

Võ Chiêu cười không cảm tình: “Y Y vẫn luôn xem Phong Hán là ân nhân, luôn nói không có Phong Hán là không có cô ấy…”

“Chờ chút!” Yến Thanh thấy lời này không đúng lắm: “Phong Hán mới 35 tuổi, không sinh ra Phỉ Vận Y, anh đừng nói Phỉ Vận Y như là do vợ sinh ra Phong Hán vậy. Huống hồ vợ Phong Hán năm nay mới 27 tuổi, còn không có lớn như Phỉ Vận Y đâu.”

Cậu đây là đang nhắc nhở Võ Chiêu, Phong Hán hiện tại đã có chủ, đêm hôm khuya khoắt hắn ta đưa một nữ nhân ăn mặc như vậy tới tìm Phong Hán, muốn làm gì?

“Không phải vị kia không ở đây sao?” Võ Chiêu đẩy Phỉ Vận Y: “Làm sao còn ngây ngốc, đi vào nha?”

Phỉ Vận Y thoáng thở hắt ra, thật đúng là cất bước đi.

Yến Thanh nhấc tay, chống vỏ chai rượu lên khung cửa, cười nhìn Võ Chiêu: “Anh nhả bã mía đã nhai không còn giọt nước nào ra, cho Phong Hán nhai.” Thấy trên mặt Võ Chiêu không còn ý cười, cậu xì khẽ một tiếng, “Anh cảm thấy Phong Hán sẽ hiếm lạ một miếng này?”

“Yến Thanh, cậu uống nhiều rồi.” Võ Chiêu mím môi, nhìn chằm chằm Yến Thanh không chớp mắt.

“Võ Chiêu, anh xác định là tôi uống quá nhiều rồi?” Yến Thanh rất thanh tỉnh.

Nếu hôm nay cậu để cho Phỉ Vận Y bước vào cánh cửa này, ngày mai, không, nhiều nhất sau một tiếng, tin Phong Hán đêm gặp Phỉ Vận Y sẽ leo lên đầu đề, đều cùng trong một vùng bùn, ai cũng không đơn thuần.

“Ngài hiểu lầm rồi.” Phỉ Vận Y không chịu nổi: “Tôi không có quan hệ gì với Võ tổng, chỉ là bằng…”

“Cô ngậm miệng!” Yến Thanh ghét nhất nữ nhân không thức thời: “Cô có ngủ cùng Võ Chiêu hay không, tôi không quan tâm, Phong Hán cũng sẽ không quan tâm. Nhưng tôi phải nhắc nhở cô một câu, Phong Hán có chủ, đương nhiên dù là không có chủ cũng chướng mắt cô.” Lời này vừa nói xong, cậu liền hắt hơi một cái, vuốt vuốt mũi mắng: “Lui về sau!”

Đây là bốc mùi đến nhường nào mới phun nhiều nước hoa như vậy?

Phong Hán nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài, liền rời giường, cầm điện thoại di động đứng ở cửa phòng ngủ chụp mấy bức ảnh. Tránh ngày sau sẽ gây ra hiểu lầm không cần thiết, anh quyết định sớm báo cáo cho cô gái nhỏ nhà mình.

Mẫu Đan vừa mới ngủ, nghe được tiếng chuông điện thoại, còn tưởng rằng Ngô Thanh nhanh như vậy đã không kiên trì nổi, đùng một cái đứng dậy, cầm điện thoại ấn mở ra xem, cực kì kinh ngạc: “Uầy…”

Đặc sắc vậy! Cô có vẻ muốn mở lại Weibo, làm sao bây giờ? Vẫn là trả lời Phong lão bản trước đi: “Yến Thanh quá vất vả, em quyết định tặng riêng anh ấy hai hộp mặt nạ dưỡng ẩm cực kì thích hợp cho da anh ấy.”

“Cũng được.” Phong Hán cười quay người trở lại trên giường. Cô gái nhỏ nhà anh luôn luôn như thế, nhưng điểm chú ý của cô hình như hơi lệch, ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím: “Em không có lo lắng cái khác à?”

“Không có.” Mẫu Đan tựa vào đầu giường, trả lời Phong Hán: “Phỉ Vận Y không đẹp bằng em, dáng người cũng không tốt bằng, trừ khi kĩ thuật kia rất cao, nếu không cô ta rất khó thắng em. Đương nhiên chủ yếu là em có lòng tin với anh.”

Phong Hán hài lòng: “Em đi ngủ sớm đi, anh chuẩn bị ra xem một chút.”

“Phong lão bản, em trịnh trọng xin phép mở lại Weibo.” Mẫu Đan gửi tin này xong, ngửa đầu nhìn về phía trần nhà, cười nhạo một tiếng, tự nhủ: “Phỉ Vận Y, tôi không phải Giang Họa.”

Cô luôn luôn nghĩ người không phạm ta ta không phạm người, đây là chính Phỉ Vận Y tự đưa tới cửa, cô cũng không thể cô phụ. Đương nhiên cái này còn cần Phong lão bản đồng ý mới được.

“Con mèo nhỏ xù lông.” Không biết tại sao, Phong Hán nhìn thấy tin WeChat này, tâm tình không khỏi tốt lên.

Ting…

Mẫu Đan ấn mở WeChat: “Che đầu lại, haha…”

Cô chọn ra hai tấm ảnh, đúng lúc có cả chính diện lẫn phần lưng của Phỉ Vận Y, sau đó dùng hai quả dưa hấu che đầu Võ Chiêu cùng Phỉ Vận Y lại, gửi cho Phong lão bản xem: “Thế nào?”

“Rất được.” Phong Hán là vui vẻ. Anh cũng không định lại đi ra ứng phó Võ Chiêu. Chờ tin tức ra, Võ Chiêu không ngốc liền nên biết ảnh là anh chụp, thái độ của anh đã rất rõ.

Qua xét duyệt, Mẫu Đan lập tức cài đặt lại Weibo, nhanh chóng đăng nhập. Cô muốn chiếm hotsearch, đăng tải hai tấm hình kia, caption viết: “Hôm nay tẩy trắng cho Yến Thanh. Đi theo Phong lão bản, nửa đêm canh ba còn muốn ngăn cửa chặn chào hàng.” Xác định không sai chính tả, nhấn đăng tải.

Đăng bài không quá 10 giây, Giang Họa gọi điện thoại đến, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Ai?”

“Đoán xem!” Mẫu Đan cầm iPad, chăm chú xem bình luận: “Không phải tớ muốn xử lí cô ta, là cô ta thích ăn đòn. Võ Chiêu thật sự quá xem thường tớ rồi!” Lúc cô ở nước ngoài lăn lộn, từng phải nén giận, nhưng nhất thời nén giận đều chỉ là vì một kích trí mạng ngày sau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN